Sau khi rời khỏi viện của Mộ Thiên, hoàng thượng không về tẩm cung, mà lại đến cung của thái hậu một chuyến.
Chắc do quá lâu nên Cữu Cữu và Qúy phi của hắn đã sớm rời đi, nhưng lại vô tình gặp qua Bát hoàng đệ đang đi từ cung của thái hậu ra, còn có cả vương phi của hắn ta.
Bát vương gia và vương phi cùng hành lễ theo quy củ.
Hoàng thượng nói miễn lễ, sau lại nói: " Trẫm có vài câu muốn nói riêng với Bát hoàng đệ.."
Bát vương phi liền cáo lui, ngay cả Minh công và hai tiểu thái giám cũng tự động đứng thật xa.
Bát vương gia chủ động lên tiếng trước: " Không biết hoàng thượng có vài câu gì muốn nói với Bát hoàng đệ?" Hiện rõ xa cách trong lời nói lẫn cử chỉ.
Khải Thụy không nhìn Bát vương gia, hơi hướng thân người sang một bên, tầm nhìn không biết đặt đâu, không biết vô tình hay cố ý nói: " Hoàng hậu có nuôi một con tiểu bạch hồ. Trẫm đã nhìn qua vài lần, lại nhớ, Bát hoàng đệ lúc trước cũng có nuôi một con." Quay đầu nhìn ngang, hỏi: " Không biết, hiện tại đệ còn nuôi hay không?"
" Đúng là lúc trước hoàng đệ có nuôi một con bạch hồ. Nhưng tiếc là.." Truy Kinh mỉm cười, nói tiếp: " Bát đệ ngu muội, không biết cách chăm sóc..nên nó đã sớm chết đi." Tuy miệng cười, nhưng giọng rõ có chút đau xót, không biết được là đau xót cho con vật nhỏ, hay là đau vì một chuyện khác.
" Lần đầu tiên thấy con tiểu hồ mà hoàng hậu đang nuôi, thấy nó có mấy phần giống với tiểu hồ mà đệ nuôi. Trẫm còn tưởng.." Khải Thụy không muốn nói thêm, như là có ý gì đó.
Bát vương gia không biểu hiện gì khác thường, trước ánh mắt đang quan sát hắn như muốn nhìn ra thứ gì đó, ngay lập tức mở miệng: " Có khi lại là cùng một giống loài cũng nên."
Hoàng thượng như là cũng đồng ý với suy đoán này của Bát vương gia nên gật nhẹ đầu: " Có khi là vậy!" Sau cố ý thở dài, đổi đề tài: " Hoàng hậu hiện tại lại trúng một loại cổ độc, nếu như Mộ Thiên không thể nghiên cứu ra thuốc giải sớm, sợ là.."
Khải Thụy nhìn thấy sắc mặt của Bát đệ hắn có thay đổi nhẹ, nhếch miệng cười nói: " Trẫm cũng không muốn lưu đệ quá lâu, khiến vương phi của đệ đợi quá lâu giữa trời lạnh như thế này!"
" Vậy đệ cũng xin cáo lui." Bát vương gia nhanh chóng rời đi.
Hoàng thượng cũng đứng nhìn một lúc rồi quay đầu, tiến vào gặp thái hậu.
- - -
Xe ngựa của phủ Bình vương ngày một cách xa hoàng thành.
Trong xe ngựa.
Phương Ny Tư nhìn nét mặt của Bát vương gia, mày cứ cau lại, sau một lúc quan sát, nàng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: " Chàng..có tâm sự hay chuyện gì buồn phiền ở trong lòng sao?"
Truy Kinh nhìn thê tử của hắn, mỉm cười, ôm nàng vào lòng, đáp: " Không có gì." Nhưng lại sợ nàng nghĩ nhiều liền nói thêm: " Chỉ là hoàng thượng hôm trước nhờ ta xử lý giúp một vài công văn, đến nay ta vẫn còn chưa làm xong. Hôm nay, ngài hỏi đến. Nên hơi lo, sợ là ngày mai..không thể giao đúng hẹn."
Bát vương phi tựa đầu vào lòng ngực của Bát vương gia, nghe nhịp tim đập cận bên tai, rõ có chút không ổn định, nhíu mày hỏi: " Công văn đó..Có phải rất phức tạp?"
" Cũng không khó xử lý. Chỉ.." Bát vương gia hơi cúi đầu nhìn người trong ngực, nói: " Đêm nay.."
" Thiếp hiểu, chàng bận, vẫn nên xử lý chuyện mà hoàng thượng giao cho trước.." Đôi mắt của Phương Ny Tư thoáng đỏ hồng, tim cũng nhói lên một chút đau đớn nào đó, thật vô cớ.
Từ khi gả vào Bình vương phủ đến nay..nói sao cho rõ được lí do, vì sao hai người vẫn còn chưa chính thức động phòng?
Ngày tân hôn, vì chàng uống quá chén mà bỏ qua, về sau lại là bận chuyện công văn đủ điều..
Khóe mắt xuất hiện một giọt lệ, Phương Ny Tư lập tức dùng tay lau khô.
Bát vương gia tâm trạng cũng không tốt, hắn quả một tên khốn kiếp!
Nếu như, nếu như ngày đó, hay cả đời này hắn không gặp Ny Tư thì tốt rồi! Cũng sẽ không gặp 'nàng'..
Nếu như không có cái hôn ước..
Truy Kinh nhếch miệng cười khổ, lại thầm mắng và hận bản thân thêm vài phần, là người không dứt khoát. Cứ dây dưa, vì không từ bỏ được..
Mặc dù, rõ ràng đã lấy được người lúc đầu mà bản thân thích, nhưng, sau lại..
Tim lại dành cho nữ nhân khác..
Bát vương gia bỗng buột miệng nói: " Ta xin lỗi!" Ny Tư, lại để nàng uất ức, ta xin lỗi!
Chuyện này, chỉ có một mình hắn sai, cục diện hiện tại, từ hắn mà ra.
Nếu Lệ Khuynh thật sự có chuyện gì, hắn làm sao cứ thế mà dửng dưng sống tiếp?
Nhưng..Qủa thật, tiếng thoái lưỡng nan!
- - -
Đêm khuya thanh vắng.
Khúc Nhã lầu.
Lữ Linh nhìn nam tử mang mặt nạ quỷ hỏi: " Vì sao lại đột ngột muốn bắt sống người?"
" Chuyện này ngươi không cần quan tâm." Tên mặt nạ quỷ nhấp một ngụm rượu. Đơn giản là có giá trị, sẽ không thể giết được.
Hắn nhận được nguồn tin, cũng như đã cho người đi bí mật điều tra xác nhận qua, có thể chìa khóa " Huyết Qủy thành", hoàng hậu biết, có khi đang giữ.
Theo như hắn biết, Phương Lệ Khuynh kia, không phải con của Tể Tướng gia.
Chuyện là, nhiều năm trước, La Tấn - Có thể là cha của hoàng hậu, ông cùng với một người họ Ôn vô tình có cả hai món, bản đồ chỉ dẫn vào Huyết Qủy thành do kẻ họ Ôn giữ, chìa khóa thì do La Tấn giữ, nhưng cả hai lại không có ý định đi tìm kho báu đó, do biết được, Huyết Qủy thành kia, như tên gọi của nó, người đến, chỉ có một là làm quỷ, bỏ mạng ở nơi đó.
Nhưng trên giang hồ lúc bấy giờ cũng không có, ít kẻ muốn có hai món đồ của họ.
Khi biết tin hai người có hai món đồ quý liền bất chấp đại nghĩa mà truy cùng, đuổi tận, chiếm đoạt cho bằng được.
Nghe nói, La Tấn ôm vợ con trốn, trên đường thì ông ta bị giết, nhưng vợ con ông đã thoát được, nhưng cũng có người bảo là đã bị giết hết, mà tung tích của chìa khóa kia vẫn không rõ.
Hoặc là, vợ con của La Tấn trốn thoát, sau lại gặp được Tể Tướng đi? Theo suy đoán của hắn, có thể là vậy!
Nên chìa khóa kia, rất có thể là, một là đang trong tay của hoàng hậu, hai là trong tay của Tể Tướng.
Còn bản đồ, chẳng qua là do cha hắn vô tình có được từ một kẻ vô danh, hắn ta không biết chuyện Huyết Qủy thành, nên mới giao cho cha của hắn rồi lấy một ít tiền rồi đi về 'dưới' tiêu.
Lữ Linh cũng không hỏi thêm, nàng rót rượu cho hắn.
" Mà ngươi..Chuyện ta giao lần trước như thế nào rồi?" Hắn hỏi.
" Thuộc hạ.." Lữ Linh cúi đầu, cắn môi, sau đó nói: " Mộ Thiên không đến tìm, nên.."
Tên hắc y mặt nạ quỷ đứng lên, hắn bỏ đi, nhưng trước đó đã nói: " Mau tranh thủ làm. Ta không có thời gian chờ đợi!"
- - -
Ngày hôm sau.
Hoàng cung.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc sắc trời lại đen dần.
Lý nữ y đi vào viện thăm Mộ Thiên, còn đem theo cả cơm tối.
Thấy chỉ còn Mộ Thiên vẫn ngồi dưới mái hiên xem sách, trên bàn cũng để không ít sách, còn hắn thì cũng biết người đến là ai, nhưng không lên tiếng hỏi, cũng không ngẩng đầu nhìn.
Hôm qua, sau khi tỉnh rượu, Mộ Thiên xốc lại tinh thần, khôi phục lại dáng vẻ của lúc trước, tìm một số sách y xem qua một lượt, lại cẩn thận xem thêm lần nữa.
Vào buổi trưa hôm nay, Lý nữ y có đến một lần, cũng tìm một vài quyển sách y mang đến, nàng cùng với hắn và hai người nữa xem, Thái đại nhân cũng có mặt.
Họ xem qua rất nhiều sách, vẫn là không có sách nào nhắc qua loại độc " Bức Cốt Hương."
Đứng một lúc, thấy người không lên tiếng hay nhìn nàng, Lý Nhu Đổng cắn môi, nói: " Mộ đại ca. Trời cũng tối rồi, sao huynh không vào phòng thắp đèn lên mà xem?"
" Có xem nữa cũng vô dụng." Mộ Thiên thở dài, gấp quyển sách mà sư phụ đã tặng lại, sau đó đứng dậy muốn đi ra khỏi viện.
Lý Nhu Đổng nhíu mày, lên tiếng hỏi: " Huynh định đi đâu?"
" Ta đi tìm hoàng thượng." Mộ Thiên quay đầu lại, liếc qua giỏ cơm trên tay của nàng ta, mỉm cười, nói: " Muội ăn trước đi." Rồi rời đi rất nhanh.
Lý Nhu Đổng nhìn bóng lưng bạch y đi ra khỏi viện, thầm thở dài, nàng không biết vì sao Mộ Thiên lại khôi phục tinh thần, ngay sau khi gặp qua hoàng thượng? Nhưng thấy người không còn ưu sầu là được..
- - -
Lâm Thư Các.
Mộ Thiên đến gặp hoàng thượng nói rõ: " Bức Cốt Hương là một cổ độc hiếm thấy.."
Khải Thụy liền cắt ngang: " Ngươi không thể giải?"
Mộ Thiên gật đầu, sau nói: " Tuy ta không giải được, nhưng có thể là sư phụ ta có thể." Hắn dừng một chút rồi nói rõ: " Ta đã bảo Thái Hiên Cảnh đi mời ông rồi! Chỉ trông chờ vào ông. Có lẽ, hôm sau là đưa được người đến."
" Ừm!" Khải Thụy vẫn đang xem tấu chương, mở miệng hỏi: " Ngươi có đến xem qua hoàng hậu chưa? Độc trong người như thế nào rồi?"
" Hôm nay có đi xem qua, trước mắt là không có đáng nguy." Mộ Thiên đáp, còn nói thêm: " Thậm chí, hoàng hậu không lo bệnh tình, mà còn rất nhàn nhã, dạy con Tiểu Thâu(trộm) mà ngài tặng nói..Khụ!" Qủa thật con vẹt chết tiệt đó, nó chỉ toàn chửi tục và mắng người! Mắng cả hắn!
Tiểu Thâu? Hoàng Thượng hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn Mộ Thiên đang có sắc mặt quái dị.
Mộ Thiên liền chuyển đề tài, dò hỏi: " Ngài có thể hay không, tha cho Lãnh Dao, thả nàng ta ra? Dù gì, hoàng hậu.."
Khải Thụy vẫn cúi đầu chăm chỉ làm việc: " Ngươi còn còn dám nhắc đến.." Đặt bút, ngẩng đầu, sắc mặt không tốt: "..Hai người các ngươi dám thông đồng lừa trẫm?"
Vụ 'trộm long tráo phượng' lần trước giúp Lãnh Dao giữ mạng, cả hai không hề nói cho hắn biết, cứ vậy qua mặt!
Ngày hôm qua, Lãnh Dao lúc định trốn khỏi cung Phụng Nghi thì bị phát hiện, Diệp Ảnh truy theo, đã dùng đá nhỏ đả vào chân nàng ta, khiến nàng ta không chạy được nữa, sau đó bị bắt giam tại một nhà lao bí mật tra khảo. Cuối cùng nàng ta mới khai ra thân phận, là muội muội của Liên Hoa, rồi nói rõ mục đích đột nhập, do nhận ân cứu mạng lần trước của hoàng hậu, muốn vào báo đáp, ngoài ra không khai gì.
Diệp Ảnh cũng biết chuyện lần trước, nhưng có một số sự việc vẫn không rõ, nên hắn ta vẫn giam nàng ta rồi lập tức đi báo cho hoàng thượng.
" Hoàng thượng, ngài anh minh như vậy.." Mộ Thiên không những không sợ hoàng thượng nổi giận mà còn dám nén cười, mà nói: " Ai có thể..dám qua mặt?" Chẳng qua là chơi 've sầu lột xác' thôi!
" Ngươi mau đi đi." Hoàng thượng nhẹ nhàng nhắc.
Mộ Thiên nghe có thể hiểu, ngươi còn đứng, trẫm liền giết, nhưng hắn là không thể đi, cúi đầu, hơi khom lưng, ôm quyền rồi nói: " Chuyện của Lãnh Dao.."
" Hôm nay đến cung hoàng hậu..Thế mà không gặp được?" Hoàng thượng nhíu mày nhìn tên kia, bộ dạng thành khẩn xin tội cho Lãnh Dao.
Mộ Thiên rời khỏi Lâm Thư các mà trong lòng đầy nghi ngờ, nga, có khi nào hoàng thượng đang chơi khâm hắn? Không thể nào!
Hắn suy nghĩ kĩ càng lại, trong tất cả cung nữ mà hắn gặp khi đến xem bệnh tình cho hoàng hậu, nào có Lãnh Dao?
Nhưng thật ra, Lãnh Dao luôn ở bên cạnh hoàng hậu. Có lẽ do lần trước đi gặp Mộ Thiên, Lãnh Dao lại không dùng diện mạo thật.
***
Buổi trưa ngày hôm sau.
Cung Phụng Nghi.
Tiểu hồ ly cảm thấy cực 'mắc', nó liền rời khỏi chủ, tìm nơi thường ngày, quen thuộc để giải quyết.
Chính là dưới gốc cây đào, nằm cách tẩm phòng của hoàng hậu không xa.
Nào ngờ, Tiểu Thâu chết tiệt kia nhàn rỗi bay đi theo sau.
Tiểu Thâu đứng trên cây đào nhìn xuống, nghiêng đầu tới lui, sau lại hét rõ từng chữ: " Tiểu Ly! Ị ị..ị bậy!"
Nó còn chửi bằng tiếng anh: " Shit!" Đây là một chữ mà nó học được khi lần đầu gặp hoàng hậu, có vẻ đây là mắng nó.
Bọn cung nữ thái giám, lẫn binh lính nghe được liền ôm bụng cười.
Tiểu Ly nhịn, nó giải quyết xong liền phóng lên cây đào, hôm nay liền đổi khẩu vị.
" Á! Á!" Tiểu Thâu bay đi, miệng kêu không ngừng: " Á! Á..a.a.a." Tiếng này nó nghe khi hoàng hậu nổi cáu, tự dưng gào, nhưng khi nó thuật lại thì nghe tởm vô cùng, ám muội đến mức khó tin.
"..." Đám cung nữ thẹn đỏ mặt một phen, trong lòng thầm mắng một phen, con chim chết tiệt đó, quả làm người ta sợ hãi, không chỉ nói được, hoàng hậu dạy bao nhiêu liền nhớ rõ, học rất nhanh.
" Đồ chết..tiệt..nhà...huynh! Ta..ghét huynh..khẹt khẹt(cười)!" Một câu nũng nịu mà nó đã vô tình nghe được của một cung nữ nói với một tên lính khi bay xung quanh dạo một vòng.
Ba ngày trước bên Tây Vực có dâng trân phẩm, không chỉ vài món đồ lạ, mà còn có con vẹt và vài loài chim khác.
Không biết sao, hoàng thượng lại ban tặng tất cả chim kia cho hoàng hậu, bao gồm vị Tiểu Thâu - Tên của nó là do hoàng hậu đặt cho.
Tiểu Thâu bay vào tẩm phòng, Tiểu Ly đổi theo sau.
Bên trong tẩm phòng vắng vẻ.
Lệ Khuynh tóc xõa, trang y đỏ có chút không mấy ngay ngắn, tướng ngồi bất nhã, tác phong thiếu trầm trọng lễ nghi, một mình độc ẩm.
Nét mặt có vẻ đã say.
" Hai con vật chết...Hơ ức!" Lệ Khuynh nằm gục trên bàn dùng để viết chữ, túm lấy sách, rồi túm lấy mấy cây bút lông lẫn lọ đựng mà ném về phía trước.
" Hoàng hậu.." Tiểu Thâu bay trên cao, xung quanh nàng kêu.
Lệ Khuynh nằm gục đầu xuống bàn, nằm nghiêng một bên, mặt hướng vào trong, mắt khép, mắng tục: " Mẹ kiếp! Im ngay!" Dứt lời liền ném thêm một cuốn sách.
"..." Cuốn sách được một người bắt được.
Bên ngoài phòng, cung nữ lẫn thái giám, trên dưới đều là cúi đầu, cau mày, mặt nhăn nhó.
Bên trong.
Người đó đến bên cạnh bàn, lấy quyển sách đập vào tay nàng vài cái.
" Ai?" Lệ Khuynh giọng cau có, mặt có chút khó chịu, mày hơi chau lại.
" Người đâu? Mau lấy.." Khải Thụy định sai người mang canh giải rượu đến.
" Người?" Lệ Khuynh bật cười khanh khách, nói: " Làm gì có người ở đây? Chỉ có nữ quỷ là ta!"