Phủ của Tô thái phó ( thầy dạy dỗ hoàng thượng), cũng là phủ của Thượng Thư Lễ Bộ Tô Kỷ Hằng.
" Vì sao ngươi không đưa hắn về phủ của ngươi hoặc mang về hoàng cung, tại sao lại đưa về phủ của ta?" Tô Kỷ Hằng chạy theo sau Thái Hiên Cảnh, không ngừng phản đối việc để Mộ Thiên tạm lưu lại phủ của hắn.
"..." Thái Hiên Cảnh mặt lạnh không nói một lời, chỉ nhếch mép cười tà ác với Tô Kỷ Hằng và tên đang nằm trên lưng ngựa kia một cái.
" Ngươi..cười như vậy là ý gì?" Tô Kỷ Hằng nhíu mày, hắn cảm thấy sắp có chuyện không hay, một giây sau liền thấy tên kia tiến lại cửa phủ.
" Hay thuê phòng trọ đi? Ngàn vạn lần không được ở nhà của ta! Ta xin ngươi." Tô thượng thư sống chết ngăn, vì phụ thân của hắn rất nghiêm khắc và khó tính vô cùng.
Nghe tiếng gõ cửa, Lâm quản gia lén lúc ra mở cửa cho Tô đại thiếu gia vào, nhỏ giọng bảo: " Lão gia..chờ người tại đại sảnh!"
"..." Tô Kỷ Hằng định bảo Thái Hiên Cảnh chớ vào, nhưng là hắn ta đã đem Mộ Thiên đi trước rồi!
Tô thái phó - Tô Diệp tuổi đã ngoài năm mươi, ăn mặt đơn giản, đạm bạc, mặt bừng bừng tức giận, nhưng khi thấy Thái Hiên Cảnh đi vào thì ông liền cười hỏi: " Không biết.."
Sau liếc mắt nhìn Mộ Thiên say khướt còn lảm nhảm gọi tên nữ nhân, đang được Thái Hiên Cảnh cõng trên lưng, ria mép của ông liền giật vài cái, lại thấy nam tử của ông hớt hãi chạy vào, sắc mặt ông càng lúc càng tối.
Nhưng khi Tô thượng thư đi vào lại thấy vị cha này của hắn thái độ cực ôn hòa.
"..." Tô Kỷ Hằng vừa chạy vào thì thấy cha của hắn có sắc mặt như vậy, hắn liền lùi về sau vài bước, vì hắn rất hiểu vị phụ thân đại nhân của mình, càng ôn hòa thì khí nộ của ông càng cao.
Tô Diệp liền ôn hoà nhìn Thái Hiên Cảnh tiếp tục câu hỏi: " Không biết, Thái tướng quân ghé tệ phủ là có việc gì?"
" Tô thái phó, chuyện là hôm nay, Hiên Cảnh có chút chuyện vui nên đã cùng Tô huynh với Mộ huynh đi uống chút rượu. Lúc về thì thấy bão tuyết lớn, mà Mộ huynh lại.." Thái Hiên Cảnh đặt Mộ Thiên xuống mới cúi đầu giải thích với Tô thái phó, nhưng chưa nói hết sự tình thì ông đã ngắt lời.
" Ta hiểu rồi!" Tô Diệp liền lệnh cho quản gia chuẩn bị phòng, dẫn Thái Hiên Cảnh đi.
" Thật sự làm phiền Tô thái phó rồi! Hiên Cảnh đa tạ!" Thái Hiên Cảnh cung kính nói với Tô thái phó, sau đó liền đi theo Lâm quản gia, hắn còn không quên liếc nhìn Tô Kỷ Hằng đang có sắc mặt không tốt mà cong khóe miệng.
Đợi Thái Hiên Cảnh đã đi, Tô thái phó liền tức giận quay đầu nhìn Tô Kỷ Hằng: " Ngươi mau đến từ đường Tô gia ở đó!"
" Phụ thân! Không, không..Hằng nhi quả thật có đi theo Thái Hiên Cảnh đến Khúc Nhã lầu, nhưng không hề uống một giọt rượu nào!" Tô Kỷ Hằng ôm chân cha của hắn mà giải thích.
" Ngươi.." Tô Diệp nghe xong càng tức giận: " Còn dám đến Khúc Nhã lầu? Ngươi giỏi lắm!"
" Phụ thân đại nhân nghe con nói! A! Nghe con, nghe nhi tử giải thích đã.."
" Ta đánh chết cái đồ nghịch tử nhà ngươi!"
Sau khi bị phụ thân đánh đến mức ông không còn sức để đánh nữa, Tô Kỷ Hằng lại đến từ đường Tô gia vừa quỳ vừa phải chép gia huấn trên dưới có hơn trăm điều, mà phải chép một trăm lần, nội trong đêm phải xong.
Tô thượng thư vừa chép gia huấn vừa chửi Thái Hiên Cảnh.
Cái gọi là huynh đệ, dù phúc hay họa đều hưởng chung, là như thế này sao?
Lại nhớ cha của hắn đã từng hỏi qua, hắn sống đến hai mươi lăm năm thì Tô gia đã tốn bao nhiêu tiền giấy mực?
Mà cha hắn cũng đã nói qua, trước giờ Tô gia mấy đời đơn truyền đều là sĩ tử được giáo huấn nghiêm khắc, gì mà học thức vô hạn, đời đời kế tục,v.v.v. Nhưng trước giờ chưa có ai hơn Tô Kỷ Hằng ngươi, chép gia huấn đến tổ tông còn phải nhìn lại, xem ai, có ai qua được ngươi chưa? Sợ là phân nửa của ngươi, còn không có người!
Hắn giờ đang quỳ chép gia huấn, còn hai tên chết tiệt kia, chắc hẳn đang nệm ấm chăn êm mà nhập mộng đẹp.
Tô Kỷ Hằng nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng: " Thái Hiên Cảnh, ngươi là cái đồ huynh đệ a cẩu! Là đồ chết tiệt!"
- -
Tại một phòng dùng để tiếp khách quý của Tô gia.
Thái Hiên Cảnh nhờ Lâm quản gia lấy cho hắn ít thuốc trị thương và băng đến, sau lại giúp Mộ Thiên thay băng, bôi thuốc.
" Ngươi..Tên tiểu tử nhà ngươi..hơ ức! Không thể nào nhẹ tay được sao?" Mộ Thiên nửa thân trên để trần, không mảnh vải, bộ dạng say khướt, ngồi còn không yên.
Người ngồi phía sau lên tiếng: " Nhất thiết phải thành bộ dạng này?"
" Ngươi từng yêu một ai chưa? Chưa có phải không?" Mộ Thiên nhếch miệng cười, thấp giọng nói tiếp: " Vì ngươi chưa yêu ai, ngươi càng không hiểu được..nỗi buồn khi mất đi người đó, là như thế nào đâu?"
Thái Hiên Cảnh im lặng, lại nghe Mộ Thiên nói: " Rất đau..Thật sự là vô cùng đau!"
" Chẳng phải về sau, liền quên được?"
" Quên? Ha ha. Đúng là có thể. Nhưng cũng có thể là không!" Mộ Thiên cong môi cười, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng thương tâm.
***
Ngày hôm sau.
Phụng Nghi cung.
Tẩm phòng của hoàng hậu.
Sáng sớm liền có một tốp cung nữ được đưa đến cung của hoàng hậu.
" Ngươi đi gặp Mộ Thiên chưa?"
" Đã gặp qua."
Lệ Khuynh vừa nhâm nhi bữa sáng vừa hỏi vị cung nữ với tên Liễu Thanh mới được cử đến hầu hạ nàng: " Vì sao, ngươi còn quay lại đây?"
Vị cung nữ đó chỉ đáp: " Do hiện tại vẫn chưa biết đi đâu."
Lệ Khuynh hơi kinh ngạc, sau đó không nặng không nhẹ nói: " Ngươi cũng thật biết chọn nơi."
Nhưng rồi lại nghĩ, nàng của kiếp trước cũng như nàng ta bây giờ, nghĩ rằng, chỉ cần người ta đối tốt với mình tại một thời điểm nào đó, liền bán mạng cho người ta..
Hương Ly đứng cạnh cũng không rõ tiểu thư nhà nàng ta nói vậy là sao? Lại lấy làm khó hiểu, vì sao Lãnh Dao không nhân cơ hội này mà trốn đi thật xa? Lại ở thân phận của một cung nữ..quay lại đây?
" Ngươi thật sự không biết, cũng như chưa từng gặp qua kẻ đứng sau lưng, hạ lệnh cho Thiết Dịch?"
Lệ Khuynh đã hỏi rõ, Lãnh Dao cũng nói tất cả chuyện mà nàng ta biết, nhưng là cuối cùng nàng ta cũng chỉ nghe lệnh mà làm, lại không biết kẻ nào đã giết khối thân thể này hay bất kì điều gì về hung thủ.
Lãnh Dao đáp: " Trước đây chưa từng lộ diện trước bọn ta lần nào. Nhưng tối qua, ta trở về, khi ta theo dõi Thiết Dịch, thì vô tình gặp qua hắn. Nghe Thiết Dịch gọi hắn là công tử. Hắn mang mặt nạ, nên ta không rõ dung mạo hắn ra sao?"
Nàng ta ngập ngừng, suy nghĩ gì đó, sau lại lấy trong người ra một miếng da lớn bằng hai bàn tay đưa cho nàng.
" Gọi là công tử sao?"
Lãnh Dao gật đầu đáp: " Chỉ gọi là công tử." Sau lại nghe nàng hỏi đến nơi gặp, nàng ta nói: " Ở một khách điếm nhỏ vô danh, ngoại thành đông."
" Miếng da này là ngươi lấy từ chỗ của họ?" Lệ Khuynh buông tiểu hồ ly ra, xem xét miếng da mà Lãnh Dao đưa cho, trên đó chả có cái gì, gọi là có thể xem.
" Ừm! Nghe họ bảo là bản đồ đến Huyết Qủy thành. Có vẻ là thứ rất quan trọng!"
" Bản đồ đến Huyết Qủy thành?" Lệ Khuynh mắt thoáng qua tia giảo hoạt của hồ ly, đây chẳng lẽ là..bản đồ kho báu?
Nếu vậy thì..nửa đời sau sống không cần lo rồi?
Thế là nàng cố xem kỹ miếng da đó, nhưng tiếc là vẫn không thấy gì?
" Nếu là bản đồ..làm sao xem?"
" Ta cũng không rõ. Nhưng người cứ giữ nó đi."
" Không biết?" Lệ Khuynh cúi đầu thở dài trông rất bất mãn, nàng cảm thấy, dạo gần đây chuyện gì cũng bế tắt một cách kì quái.
Hương Ly ở bên cạnh chợt nhớ, nàng ta liền thấp giọng nói nhỏ với nàng: " Nương nương, còn chuyện Bức Cốt Hương.."
Lệ Khuynh cắt lời nàng ta: " Chẳng phải thái y đã xem qua, ta căn bản không trúng độc gì cả rồi sao? Mà trước đó, Mộ Thiên cũng đã xem qua cho ta, hắn bảo là không.."
Nhưng, chuyện lần trước, võ công bỗng dưng mất, có khi nào..
Do có chút nghi ngờ, Lệ Khuynh liền bảo Lãnh Dao xem qua thêm một lần nữa: " Tiểu Thanh, ngươi xem giúp ta. Trong người ta có trúng phải thứ độc gì..gọi là Bức Cốt Hương không?"
" Bức Cốt Hương sao?" Lãnh Dao cau mày, sau đó liền bắt mạnh xem thử cho nàng.
Mạch tượng có vẻ không có gì bất thường? Nhưng lại..
Vì cũng do nghi ngờ, Lãnh Dao liền bảo: " Người hãy vận công thử."
Lệ Khuynh liền thử vận công, không được, liền thử lại thêm vài lần, vẫn không được!
Nàng trợn mắt nhìn Lãnh Dao, hỏi: " Có phải.."
Nàng ta ngay lập tức gật đầu: " Theo ta, người có lẽ đã trúng độc." Sau đó liền nói rõ: " Vì Bức Cốt Hương rất khó để phát hiện, nếu không dùng võ công sẽ không biết bản thân trúng độc. Mà người trúng phải độc này, đối với người thường thì không có gì, nếu là người học võ, ban đầu sẽ là võ công dần dần mất đi, sau đó là các khớp xương sẽ có dấu hiệu đau nhức, rồi nhanh chóng thối rữa.."
Lệ Khuynh hét lên: " Dừng! Dừng! Đừng nói nữa." Chỉ cần nghe và liên tưởng thôi là liền biết bộ dạng khi chết của nàng sẽ khó coi ra sao?
Hương Ly đứng cạnh nghe thôi cũng kinh hồn, nàng ta cũng thử vận công: " Ta..nhưng là không sao cả?"
Lãnh Dao đáp: " Chỉ nhầm vào hoàng hậu thôi!"
Hương Ly sắc mặt trắng bệch, nàng ta nhìn Lãnh Dao lắp bắp hỏi: " Vậy, vậy ngươi có thuốc giải độc không?"
Thấy Lãnh Dao lắc đầu, nàng ta liền nước mắt lưng tròng nhìn Lệ Khuynh, quỳ xuống ôm chân nàng mà kêu: " Hoàng hậu..tiểu thư..ô ô ô ô.." Sau đó là nước mắt chảy như vũ bão kéo đến một lượt.
Lệ Khuynh liền cảm thấy đau đầu với Hương Ly, nàng nhìn nàng ta mà nói: " Im lặng đi. Ta chưa chết vẫn còn sống mà? Ngươi khóc cái gì chứ? Ngươi cũng không chết được!" Thật đau đầu với mấy con bánh bèo như thế này!
Sau nhìn Lãnh Dao hỏi: " Ngươi thật là không có thuốc giải? Ngươi có thể điều chế được không?"
" Nếu người chỉ mới bị mất võ công, có thể thấy là giai đoạn đầu, nên có thể cứu, nếu tìm được sư phụ ta giúp." Vì nàng không rõ loại độc bí cổ này, cần phải tìm Qủy bà bà.
" Sư phụ ngươi?" Lệ Khuynh nghe vậy thì thấy có chút hy vọng: " Ở đâu?"
" Ta biết nơi. Nhưng sợ là bà ta không chịu giúp, vì ta hiện tại đã phản bội Thiết Dịch, mà bà ta và hắn có quan hệ rất tốt. Cho nên.." Lãnh Dao có chút khó xử.
Lệ Khuynh thở dài: " Ta hiểu rõ."
Chẳng lẽ, thật sự Ảnh Kiều này phải chết thêm một lần nữa sao?