Edit: Nynuvola
64
Giang Dao không thể tự đứng dậy được, y chỉ tùy tiện cử động một chút đã cảm giác thân thể như sắp rã ra. Y tập võ quanh năm, sức khỏe tố chất đều tốt hơn hẳn người thường, thế mà hiện tại hai chân vẫn hơi run nhẹ.
Sở Du liền bồng y đến ngồi trước bàn, để y dựa vào lòng mình, tay nhanh nhẹn gắp đồ ăn đút cho y.
Cung nhân bưng thức ăn lên xong lập tục yên lặng lui xuống, tai Giang Dao lại đã có chút nóng, y vốn muốn tự mình ngồi lên ghế nhưng bị Sở Du ngăn cản.
"A Dao, ta muốn ôm em." Sở Du dùng ngữ khí khó thể chối từ thủ thỉ.
Tai Giang Dao lại càng đỏ hơn.
Đêm qua lúc ân ái, mỗi một lần Sở Du mài nghiền y, hắn sẽ ghé lại gần thân mật gọi tên của y. Giang Dao bị đẩy đưa không có bất cứ biện pháp nào, dưới sự áp chế của đối phương chỉ có thể rưng rưng khóc, cuối cùng ngoan ngoãn gọi ra tên tự của hắn, thậm chí còn hô vài tiếng phu quân.
65
Rốt cuôc thì Giang Dao vẫn không thể luyện kiếm, cũng không đến quân doanh, nằm một ngày ở trên giường.
Dùng ngọ thiện xong đáng ra đã đi đứng được rồi, nhưng hai chân vẫn có chút mỏi, Sở Du bèn ôm y về lại giường, bảo y ngủ trưa trước.
Nhưng hiện tại y thật sự không quá muốn đi ngủ.
Tuy rằng tình trạng của y bây giờ không nhớ rõ chuyện gì, nhưng sau khi làm chuyện đó với Sở Du, Giang Dao tựa hồ...... Luôn muốn ở bên cạnh đối phương.
Trong lòng y nghĩ cái gì đều hiện hết trên gương mặt, Sở Du tất nhiên rất vui mừng, hắn sai người mang tấu chương đến tẩm điện, lại lôi kéo Giang Dao ngồi xuống, để y dựa vào lồng ngực mình.
Hiếm khi có lúc an yên thế này.
66
Giang Dao vốn tưởng rằng bản thân khó có thể thích ứng việc thay đổi thân phận, nhưng sau lần ân ái đêm qua, y đã dần dần tiếp thu được rồi.
Y mặc dù không có mặt mũi nào nói ra, nhưng quả thật đã suy nghĩ thông suốt.
Sở Du tuy thích cùng y làm chuyện kia, nhưng không phải mỗi đêm đều làm. Bởi vậy cũng vào tầm giờ này ngày thứ hai, Giang Dao tinh thần phấn chấn, lại bắt đầu luyện kiếm.
Phía bên ngoài tẩm điện có một rừng hoa đào, y thường sẽ đến chỗ này. Hiện tại là tháng 3, ngoài điện hoa đã nở rộ, hồng nhạt thanh lệ, vô cùng rực rỡ. Mỗi ngày lúc luyện kiếm ở đây xong, chờ hô hấp trở về bình thường rồi y mới trở về.
Sở Du vẫn luôn dõi theo y.
Y không phải lúc nào cũng lợi hại như vậy, hồi còn bé luyện tập chiêu số không chính xác, mỗi ngày đều một mình dậy sớm lén lút luyện tập.
Mùa đông luôn rất lạnh lẽo, mà trong chăn lại ấm áp, từ nhỏ y đã sợ lạnh, thời điểm luyện kiếm không có cảm giác gì, chỉ là mỗi lần luyện xong sẽ thấy như gió lạnh ngấm vào xương cốt.
Tổ phụ nghiêm khắc với y từ nhỏ, tuy quan tâm yêu thương nhưng chủ yếu là răn dạy, y vốn không có thói quen ỷ lại vào người khác.
Nhưng Sở Du lại nói y đang làm nũng.
Y rõ ràng cũng chỉ vừa làm nóng người xong khí lạnh ập vào, được Sở Du lấy quần áo dày quấn lại, Giang Dao sẽ vô thức vòng tay qua eo đối phương, khẽ kêu tên của hắn.
Sao có thể tính là làm nũng được chứ.
67
Đoạn thời gian này Sở Du sẽ mang Giang Dao ghé qua những nơi mà trước đây bọn họ đã từng đi qua. Mỗi lần đến một địa phương, hắn sẽ kể cho y nghe lúc hai người ở đây đã phát sinh cái gì.
Nếu không phải Sở Du nói, Giang Dao còn không biết bọn họ đã đi đến nhiều nơi như vậy, cũng không biết bọn họ thế nhưng đều ở mấy chỗ đó...... Lăn lộn.
Khi kể lại mấy chuyện này, giọng điệu của Sở Du vẫn luôn bình tĩnh, Giang Dao mới nghe tới một nửa mà cảm giác tai sắp bị thiêu rớt.
68
Hồi còn là một thần tử, y luôn ghi nhớ tuân thủ lễ tiết quy củ, trở thành một thanh kiếm sắc bén nhất trong tay bệ hạ.
Sở Du trước mặt người khác cũng là một bậc quân vương uy nghi, ở bên y lại như quên sạch mấy điểm này. Lúc nào cũng ôm y vào lòng hôn tối tăm mặt mày, còn vùi đầu trên vai y dụi dụi, cuối cùng Giang Dao không chịu nổi, phải đỏ mặt đẩy người ra.
Sở Du thậm chí còn kể cho y nghe về những ám ảnh trong quá khứ, nếu không lại làm chút chuyện kia, Giang Dao sẽ không dễ dàng đồng ý.
Nhưng có đôi khi y không thể từ chối được, Sở Du sẽ hôn cổ y, hôn đến mức y mềm nhũn người, nằm nhoài trong lòng hắn bày ra dáng vẻ nhậm quân xử trí.