Vấn đề này Giang Dao đã suy nghĩ vài ngày.
Khi trời càng về khuya, y lại chậm chạp không thể ngủ.
Sở Du cũng không ngủ.
Hắn không phải không nhận ra người trong lòng tối nay nôn nóng, cứ xoay qua xoay lại, nhưng vẫn e ngại sẽ gây ồn ào tới hắn, cho nên mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận.
Vì vậy hắn khẽ hôn sau gáy y, hỏi: "Ngủ không được?"
"Ngươi...... Còn chưa ngủ?" Giang Dao ngẩn người.
"Chưa," Giọng Sở Du nghe có vẻ lười biếng, "A Dao đang có tâm sự sao?"
Giang Dao dùng giọng mũi nhẹ nhàng đáp lời hắn.
Chân của hai người quấn lấy nhau, tuy mặc áo lót, nhưng lại giống như không có gì cách trở. Y ban nãy không phải không cảm nhận được giữa kẽ mông có chút nóng lên, hô hấp của bệ hạ cũng không phải luôn luôn vững vàng, có đôi lúc sẽ rất nặng nề, tựa hồ đang kiềm chế.
Đã nhiều ngày...... Vẫn cứ như thế này mãi.
Bản thân y cũng là nam nhân, đương nhiên biết nguyên do. Có điều mới chỉ ôm thôi mà bệ hạ đã nổi lên phản ứng.
Vì vậy y cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi...... Rất khó chịu sao?"
"A Dao đau lòng cho ta?" Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, "Không sao, nhịn xuống một chút là được."
"...... Vậy, vậy được rồi."
53
Trong điện yên tĩnh trở lại, nhưng Giang Dao lại cảm thấy hô hấp của Sở Du rõ ràng đã rối loạn hơn cả ban nãy.
Y khẽ dịch chuyển thân mình, nghe được phía sau truyền tới giọng hừ nhẹ, Giang Dao không dám động đậy nữa. Cứ như vậy trầm mặc một hồi, y rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi...... Có muốn tự làm một chút, ta không nhìn ngươi."
"Ý của em là...... Ở trên giường này?" Sở Du chậm rãi hỏi.
"Có, có thể." Giang Dao thấp giọng đáp.
Vừa dứt lời, lập tức nghe thấy một loạt thanh âm sột soạt, sau cổ y thoáng chốc ấm áp, một vật nóng hôi hổi cọ vào đũng quần y.
Tuy cách lớp vải quần lót, mọi động tác cũng giấu dưới bóng đêm tối tăm, nhưng Giang Dao lại cảm thấy tất cả đều rõ như ban ngày. Sở Du đang liếm gáy y, hai tay ôm lấy y, hơi thở hỗn loạn rơi xuống người y, tràn đầy nóng bỏng.
Hô hấp của Giang Dao cũng rối loạn theo, y cứng đờ người duy trì tư thế đưa lưng về phía Sở Du, trong lòng hoảng hốt vô cùng, chợt cảm thấy bàn tay Sở Du hơi chạm vào mông y, còn nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, tươi cười không rõ ý vị.
"Sao nơi này của A Dao cũng phấn chấn như vậy?"
Đầu óc Giang Dao ầm ầm nổ tung.
54
"Ta ——" Y thở gấp một hơi, lời còn chưa ra khỏi miệng đã biến thành khoái ý.
Vừa rồi tất cả lực chú ý của y đều đặt trên người Sở Du, cho nên không cảm giác được bản thân cũng...... Y hiện tại cực kỳ xấu hổ, ngón tay siết chặt góc chăn, nhận ra tay Sở Du vẫn luôn chọc ghẹo dưới hạ thân, còn dùng vật nóng rẫy kia cọ cọ kẽ mông y.
Ngón chân Giang Dao cuộn tròn, cơ thể như mất sạch khí lực, không thể nào đẩy được Sở Du ra, chỉ đành mặc kệ cho bàn tay đối phương vói vào bên trong quần lót, xoa nắn dục vọng của y.
"Ha... Ức......"
Giang Dao hơi run rẩy, tiếng rên rỉ bộc phát. Y đã từng tự an ủi bản thân nhưng số lần rất ít, cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy. Tựa hồ bị vây trong hơi thở nóng bỏng của Sở Du, tứ chi nhũn nhão, y vô thức cong người, ngược lại càng giống như đang đón ý nói hùa vật cứng của đối phương.
Thời điểm y tiết ra trong tay Sở Du, hô hấp của cả hai đều có chút loạn nhịp.
Giữa hai chân Giang Dao ướt đẫm, đầu óc mơ hồ. Trong điện vẫn chưa đốt đèn, nhưng chỉ mỗi ánh trăng thôi đã đủ rồi, y bị Sở Du lật người về, nhìn rõ khóe mắt phiếm nước, đôi môi hơi hé mở, đan xen trong hơi thở cả hai đều là hương vị ái muội mập mờ.
"Thoải mái sao?" Sở Du đơn giản cởi đi quần lót đã cởi được một nữa của Giang Dao, giúp y xoa bóp bắp đùi.
Giang Dao ngơ ngác nằm trên giường. Y không thể nói thoải mái, càng không thể nói khó chịu, chỉ cảm thấy cả người đều tan ra, chân chân mềm rũ không nhấc lên nổi.
"Sao lại nhìn ta như vậy?" Sở Du hôn mắt y, "Dọa em rồi ư?"
Có phải...... Vẫn hơi nóng vội không?
55
Trái tim Sở Du trầm xuống, hắn chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên bị Giang Dao giữ chặt, "Ngươi muốn đi đâu?"
Y còn đang nhỏ giọng thở gấp, thanh âm mang theo mệt nhọc.
Sở Du cười khẽ, nhìn hạ thân của chính mình, "Chỗ này trướng như vậy, dù sao cũng phải xử lý một chút."
Giang Dao cũng trông thấy bên dưới căng phồng của hắn, đằng trước dường như còn hơi dính ướt.
Tai y ong lên, tim đập càng ngày càng nhanh, nhưng cũng chưa trả lời mà yên lặng nhìn Sở Du, qua một hồi lâu, lâu đến mức Sở Du cảm thấy có phải trên mặt hắn dính thứ gì hay không.
"A Dao đang nhìn gì đó?" Sở Du hỏi y, hắn nâng bàn tay dịu dàng vuốt qua khóe mắt Giang Dao, "Em mà còn không buông tay thì người đàn ông của em sắp nghẹn hỏng rồi đấy."
"Nam Cẩn, ngươi không phải rất muốn ——" Giang Dao vùi trong ổ chăn, đôi mắt chớp động, lỗ tai đỏ rực, "Nếu không chúng ta thử một chút."