Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 4 - Chương 10: Có hậu cung thì có ám muội



EDITOR: DOCKE

Lúc Hạ Lan Thuần trở về thì trời đã đầy sao.

Bùi Nhược Trần cứ đứng yên như vậy, bất động không nói, chờ đợi đến nay.

Biết tin hoàng đế đã hồi cung, tên thái giám kia không khỏi nhẹ nhàng thở phào, vội vàng vui vẻ chạy đến bên cạnh Bùi Nhược Trần, nhắn lại tin tức cho vị quan tuổi trẻ quyền quý này: “Hoàng đế bệ hạ triệu kiến đại nhân.” 

Bùi Nhược Trần đã đợi quá lâu, ước chừng có đến bốn canh giờ. Ngay cả bọn thái giám cũng đều cảm thấy thật khổ sở, nhưng trên mặt Bùi đại nhân lại chẳng có chút oán than nào. Cái loại nhàn dật thanh nhã này thật như là mới từ hoa viên lang thang trở về, hoàn toàn kịp lúc, cho nên vui vẻ nhận hẹn vậy.

Cảnh giới đó, người thường không thể đạt đến được.

Bọn thái giám thầm bội phục trong lòng, cũng không chú ý tới lúc Bùi Nhược Trần dịch bước hơi hơi nhíu mày.

Dù sao cũng đã đứng quá lâu, chân có điểm tê rần, đột nhiên thay đổi vị trí liền có cảm giác như kim đâm hỏa liệu.

Thật ra, với thân phận và địa vị của Bùi Nhược Trần, hắn có thể lướt qua Hạ Lan Thuần để trực tiếp đến thăm Bùi Nhược Lan. Chuyện đó cũng chẳng có gì to tát.

Hắn lại nhất định phải kiên trì làm theo quy củ, cẩn thận nguyên tắc, bảo thủ không chịu thay đổi, không chịu cho người khác bắt được một điểm nào để nói ra tán vào.

Quyền lực là băng.

Hắn đã như người đang đi trên một phiến băng mỏng.

Theo thái giám đi thẳng qua đại điện, sau lời tuyên triệu, rốt cuộc đã đứng trước huyền quan đại điện thảo luận chính sự.

Bùi Nhược Trần cúi đầu, xoay người hạ mắt, cung kính vấn an: “Thần, Bùi Nhược Trần, kính chúc bệ hạ thánh an, chúc bệ hạ vạn tuế, thái hậu thiên thu trường thọ.”

Hạ Lan Thuần vừa mới thay quần áo. Thái giám phụ trách đang quỳ xuống thắt đai lưng cho Hạ Lan Thuần. Hạ Lan Thuần mở rộng hai tay, liếc mắt nhìn Bùi Nhược Trần, hắng giọng mấy cái rồi hỏi: “Nghe nói Thừa tướng đã chờ ở ngoài điện bốn canh giờ? Không biết có chuyện gì hệ trọng?”

“Thần nghe nói công chúa cùng Lan Phi nương nương có một ít xung đột không thoải mái, còn liên lụy nương nương động đến thai khí. Thần trong lòng sợ hãi, đặc biệt đến đây vì công chúa giải thích với nương nương, cũng hy vọng có thể cầu phúc cho nương nương.” Bùi Nhược Trần không nhanh không chậm, bẩm báo.

Hạ Lan Thuần “Hừ” một tiếng, một tay đẩy tên thái giám dù làm thế nào cũng thắt đai lưng không xong ra, hướng qua Bùi Nhược Trần, ngoắc nói: “Ái khanh, khanh tới giúp trẫm một chút.”

Bùi Nhược Trần hơi khựng lại, sau đó cúi đầu, xu bước đi về phía trước, nhanh chóng mà nhẹ nhàng giúp Hạ Lan Thuần sửa sang lại vạt áo, đai lưng.

Vẻ mặt của hắn trước sau luôn trầm tĩnh, giống như bị một tầng cát bụi trong suốt phủ kín vậy: Ngoại vật không bao giờ… có thể xâm nhập vào cảm xúc của hắn nữa.

“Vừa rồi trẫm vừa đến phủ của ái khanh.” Chờ Bùi Nhược Trần thắt đai lưng, dừng tay lui ra sau rồi, Hạ Lan Thuần bỗng nhiên nói một câu

“Ồ.” Bùi Nhược Trần bất giác giật mình, sau lại thản nhiên.

“Hoàng hậu nhất định không chịu hồi cung. Cứ để nàng ở trong phủ đệ của khanh cùng với công chúa một thời gian. Mấy ngày này, khanh phải chăm sóc hoàng hậu chu đáo.” Hạ Lan Thuần lại nói.

Chung quy hắn vẫn không đưa Dung Tú hồi cung, cũng không muốn mối quan hệ vừa mới được phá băng của bọn họ, chỉ vì đạo lý đối nhân xử thế trong cung mà một lần nữa quay trở về con số không.

“Thần tuân mệnh.” Bùi Nhược Trần hơi bất giác giật mình. Vẻ mặt này giống như đang nói: Ngài là hoàng đế, ngài muốn thế nào thì cứ như thế ấy đi, thần không có gì để nói.

Hạ Lan Thuần hài lòng nhìn Bùi Nhược Trần. Làm thần tử, Bùi Nhược Trần luôn luôn không làm cho hắn nảy sinh một chút đa nghi nào.

“Chúng ta cùng đi thăm Lan Phi đi. Vừa rồi ngự y có nói, nàng đã không có gì đáng ngại.” Hạ Lan Thuần quơ quơ tay áo, đi nhanh ra cửa trước.

Bùi Nhược Trần cũng theo ra, sau đó không xa không gần, lúc nào cũng đi cách phía sau bệ hạ ba trượng.

Đoàn nghi thức cũng theo hầu ở phía sau.

Đoàn người cứ như vậy mà đạp tinh quang đầy trời, tiền hô hậu ủng đi đến trước Lan Điện của Bùi Nhược Lan.

Mấy ngự y vừa mới khám cho Bùi Nhược Lan xong, đã ra khỏi điện nhưng cũng không dám đi xa, đứng thành hàng ở cửa, chờ hoàng đế hỏi han.

Các cung nữ thắp lồng đèn treo lên. Ánh đèn lồng lạnh lùng chiếu vào mặt đá cẩm thạch trên bậc thang. Ánh trăng cũng bất động, cực lãnh.

Lúc Bùi Nhược Trần đi đến nơi thì Hạ Lan Thuần đã vào phòng trong rồi. Hắn đành phải đứng ở ngoài phòng, chờ người bên trong lên tiếng.

Cửa phòng không lớn, nho nhỏ, rất độc đáo. Phía trước có đặt một bức bình phong. Giữa bình phong và phòng trong còn cách một đoạn đường lát gạch không dài không ngắn.

Bùi Nhược Trần lại một lần nữa bắt đầu một cuộc chờ đợi mới.

Ngoài cửa phòng cũng không có nhiều hạ nhân lắm. Bốn phía đặt những ngọn nến thô thô hồng hồng. Ngẫu nhiên còn có âm thanh bấc đèn cháy tí tách.

Trong cung cực kỳ tĩnh lặng.

Bùi Nhược Trần đứng ở giữa sảnh chờ, cứ chờ mãi, đột nhiên có một loại ảo giác kỳ quái.

Nơi này, chỉ còn lại mình hắn.

Thế giới này, chỉ còn lại mình hắn.

Hắn buồn bã quay đầu lại. Ngoài cửa phòng, đám cung nhân đang treo cao đèn lồng, đi lại như hồn ma, lặng lẽ như hồn ma. Ánh đèn mênh mông nhưng chẳng những không làm cho màn đêm trở nên ấm áp hơn mà ngược lại, còn làm cho bóng đêm càng thêm thê lương, làm cho hoàng cung càng thêm vắng vẻ.

Tịch mịch là một loại sắc lạnh, lạnh đến thấu xương.

Bùi Nhược Trần thản nhiên hạ mắt. Nỗi tịch mịch vì thế lẻn vào ánh mắt hắn, bóng dáng cao to thẳng thắn của hắn nhất thời cũng trở nên tiêu điều hẳn.

Hình dáng in bóng lên bức bình phong, phong phanh vắng vẻ.

Sau đó, có một người cẩn thận từ sau bức bình phong nhô đầu ra, nhìn thấy hắn lại rụt đầu trở về.

Bùi Nhược Trần mắt sắc, sớm đã nhìn thấy. Trông thấy hình vi cổ quái của nàng thì ngẩn người, đột nhiên mỉm cười.

Không hiểu vì sao, hắn lại nhớ đến một người khác.

Người đó… một khi nhớ tới, ánh mắt lạnh lùng như mặt hồ băng lại sẽ như gặp được một dòng nước ấm nóng.

“Lâm Phi nương nương.” Thấy người nọ cứ trốn sau bình phong mãi, giống như không tính lộ diện, Bùi Nhược Trần không thể không vạch trần sự tồn tại của nàng.

Người ở bên trong “Ơ” một tiến, sau đó thật không tự nguyện, lách mình đi ra.

Người đi ra chính là tỷ tỷ của Y Nhân – Y Lâm, cũng là một trong những quý phi được Hạ Lan Thuần cực kỳ sủng ái.

Nàng và Y Nhân hoàn toàn khác nhau. Nàng đẹp hơn Y Nhân rất nhiều. Nhưng dù sao cũng là chị em ruột thịt, nếu cẩn thận đánh giá, trên vầng trán kia, kỳ thật cũng có chút tương tự.

Nhưng Y Nhân luôn tỏ vẻ buồn ngủ, ngũ quan giãn ra, tỉnh tỉnh mê mê. Không bằng Y Lâm, mi phi sắc vũ, phong tình vô hạn.

“Sao Bùi Đại nhân không vào trong? Buổi chiều tỷ tỷ vừa mới nhắc đến ngươi đó.” Y Lâm rất hay đến đây bầu bạn với Bùi Nhược Lan. Vừa rồi vì thấy Hạ Lan Thuần cùng Bùi Nhược Lan có chuyện riêng tư muốn nói, nàng mới từ phòng trong lui ra ngoài. Vừa mới đi đến bình phong, Y Lâm nhìn thấy Bùi Nhược Trần, lại vội vàng né trở về.

Nhưng vừa rồi chỉ thoáng nhìn, bóng dáng của Bùi Nhược Trần đã muốn ánh vào trong mắt của nàng.

Hình ảnh Bùi Nhược Trần ngẩn người vừa rồi thật sự khác xa thường ngày. Người thiếu niên kia cùng với đại thần trẻ tuổi nhất Thiên Triều quả thật rất không giống nhau.

Trên khuôn mặt tuấn tú yếu ớt kia là nỗi thê lương vắng vẻ. Nhưng mà, vắng vẻ hóa ra cũng đẹp như vậy, giống như mở mắt ra liền nhìn thấy thảo nguyên bát ngát, sao trời rủ xuống – - ở chốn không người, tịch mịch huy hoàng.

“Lan Phi không có việc gì chứ?” Bùi Nhược Lan dù sao cũng là muội muội ruột của Bùi Nhược Trần. Hắn tự nhiên sẽ quan tâm đến nàng, nếu không, cũng đã không vội vã vào cung thăm nàng như vậy.

“Không có gì đáng lo, chỉ là hơi hoảng sợ một chút.” Y Lâm lắc đầu, lại tự nói tự diễn, “Lúc này, hoàng hậu nương nương cũng hơi quá đáng. Ta thấy, nhất định là nàng sợ Lan tỷ tỷ sinh được hoàng tử, mẫu bằng tử quý, uy hiếp địa vị của nàng.”

Bùi Nhược Trần thoáng nhíu mày rồi thôi, người ngoài không thể nhận ra.

Sao hắn lại có thể cho rằng cô gái trước mặt giống Y nhân cơ chứ?

Hai người họ thật sự hoàn toàn khác nhau.

Y Nhân chưa bao giờ lên tiếng đánh giá người khác đúng hay sai, huống chi là đâm bị thóc, chọc bị gạo.

Y Lâm còn không tự giác, vẫn giữ vẻ mặt chính khí, chủ trì công đạo: “Lan tỷ tỷ lại rất nhu nhược, người khác đều có thể dễ dàng ngồi lên đầu nàng. Búp bê vu cổ, mấy chuyện trù yếm độc ác như vậy mà hoàng hậu cũng có thể xuống tay được. Còn có công chúa nữa, chẳng lẽ công chúa không phân biệt được, không biết ai thân ai sơ hay sao? Lan tỷ tỷ chính là muội muội của đại nhân, cũng là em chồng của công chúa. Vậy mà nàng còn giúp hoàng hậu khi dễ Lan tỷ tỷ. Bùi đại nhân, có phải công chúa cũng trúng bùa mê của hoàng hậu rồi không?”

“Các nương nương đều là chị dâu của công chúa. Còn đối với Nhược Trần mà nói, các vị đều là chủ nhân của Nhược Trần, không phân biệt thân sơ.” Bùi Nhược Trần cẩn thận mà kiên định trả lời.

Y Lâm chép chép miệng, có chút buồn bực như gặp phải tên đầu gỗ.

“Bùi đại nhân, chẳng lẽ một chút đau lòng cho muội muội của mình ngươi cũng không có sao?” Đợi một hồi, Y Lâm lại không cam lòng, hỏi han. “Chẳng lẽ đại nhân không nghĩ đến, nếu Lan tỷ tỷ sinh được hoàng tử mà tỷ tỷ lại không được làm hoàng hậu, thì tình cảnh của tiểu hoàng tử chẳng lẽ không phải rất khó xử hay sao?”

“Bệ hạ sẽ không để cho cốt nhục của mình phải chịu thiệt thòi.” Bùi Nhược Trần tỉnh bơ đáp.

Y Lâm thấy nói không được, không đả động được thì không khỏi buồn tẻ. Ngượng ngùng đứng một hồi, sau đó phất tay áo đi ra cửa trước.

Nào ngờ lúc đi ra đến cửa, Y Lâm đột nhiên quay đầu lại, thình lình hỏi han: “Nghe nói Bùi đại nhân ở Tuy Xa có gặp qua muội muội Y Nhân của ta. Gần đây gia phụ có hỏi thăm tình hình của muội muội, không biết hiện giờ muội ấy thế nào?”

Bùi Nhược Trần dừng một chút, sau đó lẳng lặng trả lời: “Nàng rất tốt.”

“Ồ, vẫn một mực khăng khăng bám theo cái tên phản đồ Hạ Lan Tuyết đó à?” Y Lâm rất không hiểu nổi, lẩm bẩm: “Đến cái nơi băng tuyết ngập trời ấy chịu khổ mà cũng gọi là tốt sao? Y Nhân luôn luôn bị người ta trêu là đồ ngốc, quả thật là ngốc mà.”

“Y Nhân không phải là đồ ngốc.” Bùi Nhược Trần vốn muốn trầm mặc, cũng không hiểu vì sao, thế nhưng lại không khống chế được, bác bỏ một câu.

Hắn không thích có người nói Y Nhân là đồ ngốc, lại càng không thích câu nói đó được phát ra từ miệng của một nữ nhân ngàn phần chẳng có phần nào hơn được Y Nhân!

Y Lâm trợn mắt nhướng mày, kinh ngạc mà nhìn Bùi Nhược Trần.

Từ lúc mới bắt đầu, Bùi Nhược Trần vẫn luôn luôn bình tĩnh kiềm chế, vì sao đột nhiên lại bị kích động như thế?

Bùi Nhược Trần cũng ý thức được mình đang thật khác thường. Hắn trầm mặc một hồi, sau đó bình tĩnh giải thích: “Y Nhân là muội muội của nương nương. Nương nương xinh đẹp động lòng người, thông minh khéo léo. Nhược Trần nghĩ, Y Nhân cũng sẽ không phải là đồ ngốc.”

Y Lâm ngẩn người, sau đó cười cười – rất hưởng thụ.

Nói như thế thì, Bùi Nhược Trần đang khen tặng nàng sao?

Điều này làm cho Y Lâm cực kỳ cao hứng: Bùi Nhược Trần là tiên thiếu khoa nhân. Trong mắt của hắn, hình như chúng sinh đều giống nhau. Tuy rằng cũng có nghe nói, quan hệ giữa hắn và công chúa rất lạnh nhạt, ở bên ngoài cũng có phong lưu, nhưng các nữ nhân trong cung mỗi khi rảnh rỗi tán gẫu về nam nhân Thiên Triều đều vô cùng tôn sùng hắn.

Đơn giản là, bất luận gặp được giai nhân tuyệt sắc thế nào, hắn đều có thể làm như không biết không thấy, một mực khiêm tốn. Một người trong trẻo nhưng lạnh lùng như thế lại vui lòng nói lời khích lệ mình, Y Lâm thật sự được sủng mà lo sợ.

Cả kinh như nai con đi lạc.

“Chỗ bổn cung có vài cuốn sách giới thiệu về vu cổ, là do người khác kính dâng. Nếu đại nhân cảm thấy hứng thú với nó, lát nữa hãy đến chỗ bổn cung, bổn cung có thể giúp đại nhân phân tích lợi và hại.” Y Lâm ho khan một chút, đột nhiên trở nên mất tự nhiên, lại chỉnh nét mặt, nghiêm trang nói.

Bùi Nhược Trần đang định từ chối thì Y Lâm đã xoay người, để lại một chuỗi tiếng cười không rõ ý nghĩa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv