Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 54: Dung tú (5)



“Nhìn là thấy liền à.” Y Nhân mỉm cười nói: “Ngày ấy lúc nương nương bị bắt cóc, y thật sự rất lo lắng.”

Thật lòng Y Nhân còn nhớ rất rõ Hạ Lan Tuyết đã sợ hãi như thế nào, là nỗi sợ hãi khi sắp mất đi thứ quý giá nhất, khiến cô cũng sợ lây.

Không phải, Y Nhân tự nhận không thể có được dũng khí đó, có thể tay không bắt lấy lưỡi dao.

“Thế nhưng sau khi ngươi mất tích, hắn cũng rất lo lắng. Tuy rằng người đứng ở Phượng Lâm Cung, nhưng lòng lại không biết đang ở nơi nào?” Dung Tú ngậm ngùi nói.

Ngày ấy sau khi bị đâm, Hạ Lan Tuyết bởi vì lo lắng an nguy của nàng, suốt đêm canh ở ngoài Phượng Lâm cung, nàng không phải không biết.

Thực ra, nàng cũng suốt đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, trong màn đêm gió rét chỉ có một thân niên thiếu.

Nàng còn nhớ rõ năm ấy khi còn trẻ, ở trong vườn hoa, Hạ Lan Tuyết đánh đàn, một khúc ngẫu hứng, gió thổi bay bay tay áo. Hoa rơi thành sông.

Khi đó, ánh mắt chàng chuyên chú, đầu ngón tay gảy buông tiếng nhạc, khóe môi khẽ cười.

Thế nhưng, nam tử đêm đó đứng canh ngoài Phượng Lâm cung, tinh thần lại có vẻ bất an như vậy.

Dung Tú đứng yên chăm chú nhìn chàng, nhìn chăm chú vào một Hạ Lan Tuyết chung tình hơn mười năm, rốt cuộc vì nữ nhân khác mà không hề chuyên chú.

Đôi mắt xinh đẹp kia, không bao giờ… còn nhìn ngắm bóng hình nàng nữa.

“Kỳ thực, hắn đã sớm buông xuống rồi. Năm đó hắn không tranh giành, hiện tại, ta còn trông cậy vào cái gì đây?” Dung Tú tự như đang chìm trong hồi ức, mơ màng nói một câu.

“Hạ Lan Tuyết nói, hắn không phải không tranh, mà là có tranh cũng không thắng.”. Y Nhân tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn thật tâm biện hộ.

“Hắn có sao?” Dung Tú nhìn nàng một cái, cười khổ nói: “Hắn biết rõ ta chỉ muốn làm hoàng hậu, Dung gia chúng ta, chỉ có thể đính ước với thiên gia – nhưng hắn khi không đem ngôi hoàng đế hai tay dâng cho Hạ Lan Thuần. Ở trong lòng hắn, ta là cái gì?” Dừng một chút, nàng bỗng dưng u sầu, thần tình biến đổi, kịch liệt: “Ngày đó, ngươi vốn không nên cứu ta, nếu như ta chết trước mặt A Tuyết, hắn sẽ phải áy náy cả đời, sẽ không thay lòng đổi dạ mà thích ngươi!”

Y Nhân không ngờ Dung Tú sẽ phản ứng như vậy, bỗng thấy không còn hứng thú, miệng khẽ mấp máy, quyết định xoay người bỏ đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, Y Nhân lại quay trở lại.

Đôi mắt xưa nay luôn lờ đờ thiếu ngủ của nàng bỗng phát sáng nhìn Dung Tú, mồm miệng rõ ràng, gằn từng chữ: “Nếu như nương nương thực lòng yêu hắn. Tại sao chỉ vì hắn không chịu vì nương nương tranh thiên hạ mà hận hắn? Nương nương căn bản là không biết yêu thương một người là như thế nào. Yêu hắn, đó là bất luận hắn làm gì, nương nương đều không nên vứt bỏ hắn. Mà Hạ Lan Tuyết, cũng không có lỗi gì với người, hắn chỉ là thiếu tàn nhẫn thiếu dã tâm. Nếu như nương nương vì thế mà trừng phạt hắn … Ta thật nghi ngờ, người đối với hắn, từ đầu đến cuối, chỉ là lợi dụng mà thôi. Nếu ngay từ đầu Hạ Lan Tuyết không phải là Vương gia, nương nương sẽ thích hắn sao?”

Dung Tú giật mình, hơn nửa ngày vẫn không nói ra lời.

Mà Y Nhân cũng đã hung hăng xoay người bỏ đi từ lâu.

Thần sắc lại mơ hồ như trước, hình như những lời vừa rồi không phải do chính miệng cô nói ra vậy.

Thế nhưng, đi được vài bước, cô đã dừng lại.

Cô trông thấy Hạ Lan Tuyết.

Một Hạ Lan Tuyết toàn thân áo trắng như tuyết.

Một Hạ Lan Tuyết dáng ngọc cao gầy.

Một Hạ Lan Tuyết với đôi mắt sâu thăm thẳm.

Cô nhìn y khó hiểu, cũng như hắn luôn luôn chưa từng hiểu cô.

Hạ Lan Tuyết sải bước đi tới, lướt qua Y Nhân, đi thẳng đến trước mặt Dung Tú.

Sau đó, hắn khụy chân, quỳ một gối.

Dung Tú hai tay nắm chặt, đôi chân căng cứng ẩn hiện trong chiếc quần dài.

Dung Tú cúi đầu ngơ ngác nhìn phong tư trác tuyệt của Hạ Lan Tuyết, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thần tình ôn nhu nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

Nàng, cuối cùng đã đánh mất – cảm giác đánh mất lần này, so với lúc đầu nhập cung, còn sâu sắc hơn gấp bội.

Khi Hạ Lan Tuyết rốt cuộc đã đứng lên, nhẹ nhàng giãn ra một nụ cười, thì Dung Tú đã lệ rơi nhạt nhòa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv