Đêm ngày thứ hai, trong cung rất náo nhiệt, tất cả mọi người chơi đố đèn, đoán trúng có thể đi lĩnh thưởng. Tiêu Lương Thần ở trong phòng đợi không có ý nghĩa, vì vậy y khoác một chiếc áo lông hồ đã cũ, ra khỏi cửa.
Y đi nhanh đến chỗ đố đèn, lại xa xa thấy Công Tử Lăng cười ôn nhu nắm Niên phi, trong tay Niên phi còn cầm một cây mứt quả.
Tiêu Lương Thần có chút hâm mộ nhìn Niên phi, y nghĩ, Lăng ca ca có bao nhiêu lâu không có đối với ta nở nụ cười… Lăng ca ca… Thần Thần cũng muốn ăn mứt quả…
Niên phi chỉ chỉ chiếc đèn lồng cao nhất kia, Công Tử Lăng ôm lấy hắn, hắn buông đố đèn trong tay ra, tiện tay vứt luôn cây mứt quả xuống đất, sôi nổi lôi kéo Công Tử Lăng rời đi.
Sau khi bọn họ đi, Tiêu Lương Thần đi tới, có chút đau lòng nhìn mứt quả trên đất.
Y ngẩng đầu, nhìn đèn lồng đẹp mắt này, y tìm một cái ở thấp nhất, nhón chân lên cầm đố đèn xuống tới.
“Cái này có cái gì chứ, Thần Thần một người cũng có thể lấy xuống, không cần người khác ôm.”
Tiêu Lương Thần nghĩ đến thật lâu không đi qua hậu hoa viên nhìn, cũng không biết cái xích đu Công Tử Lăng làm cho y còn ở đó hay không.
Y đi tới đó, rồi lại nhìn thấy Công Tử Lăng đẩy Niên phi ngồi ở trên xích đu, Tiêu Lương Thần nghĩ, mình thật đúng là đi đến chỗ nào đều có thể thấy bọn họ a.
Chỉ chốc lát, Niên phi hình như mệt mỏi, Công Tử Lăng dẫn hắn về tới tẩm cung.
Tiêu Lương Thần đi tới, nhẹ nhàng ngồi lên, y cầm sợi dây hai bên, nhẹ nhàng đung đưa, ngực có chút chua xót.
Lăng ca ca tại sao có thể đẩy người khác ngồi trên xích đu cơ chứ…