Mạng sống của Chu phu nhân vẫn còn đang treo lơ lửng, nếu may mắn thì có thể sẽ sống thêm được vài năm nữa, nhưng cũng chỉ là 'nếu' mà thôi.
Sau khi Vạn thị biết tin thì cũng mơ hồ biết được Chung Niệm Nguyệt và Chu tiểu thư có quen biết, liền sai hạ nhân đưa quà tới Chu gia.
"Niệm Niệm không có nhiều hảo hữu, mỗi một người đều đáng phải trân trọng." Vạn thị khẽ thở dài: "Chu lão gia của Đại phòng Chu gia còn đang ở bên ngoài, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi duy nhất, e rằng về sau sẽ vẫn còn gặp nhiều khó khăn."
Hạ nhân đáp lại, sau đó vội vàng cầm hộp nhân sâm trong tay cùng một hộp thức ăn ra ngoài.
Vạn thị chỉ vào hộp thức ăn hỏi: "Từ từ, cái hộp đó là gì?"
"Là tiểu thư đưa, tiểu thư nói là ăn không hết nên đưa cho Chu tiểu thư."
Vạn thị bật cười: "Sao có thể nói vậy....." Nhưng bà cũng không cản hạ nhân lại.
Hạ nhân khom người hành lễ, rồi mới lui ra ngoài.
Đến khi hắn ta tới cửa Chu gia, liền có hạ nhân Chu gia ra ngoài nhận đồ, ngữ khí lãnh đạm nói: "Ta giúp ngươi mang vào là được."
Hạ nhân Chung gia cau mày, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đành quay trở về phục mệnh.
Hạ nhân Chu gia còn chưa đi xa, Nhị phu nhân đã chặn đường hắn ta: "Chung gia đưa tới?"
Hạ nhân đáp lại: "Thưa đúng vậy."
"Ta còn cho là Thái Tử đưa đồ tới.....Ném đi." Nhị phu nhân nói.
Hạ nhân kinh ngạc chớp chớp mắt: "Ném, ném sao ạ?"
"Sao có thể tùy ý nhận quà từ các phủ khác được? Để người khác thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào?" Nhị phu nhân liếc mắt sang.
Đương nhiên hạ nhân không dám làm trái lời, chỉ có thể nhận lệnh. Xuất thân của Nhị phu nhân không thấp, dáng vẻ yếu ớt nhưng tính tình lại vô cùng cường ngạnh, hơn nữa Nhị phu nhân nhỏ tuổi hơn Nhị lão gia rất nhiều nên rất được ông ta yêu thương và kính trọng.
Sau khi Chu Ấu Di trở về, mới biết được người của Chung gia đã đến đây.
Hiện tại tâm tư của nàng ấy đều đặt trên người mẫu thân, đương nhiên nàng ấy không có tâm trạng quan tâm đến người khác.