Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 18: Thật sự hận ta như vậy sao?



Editor: Dạ Hàn

Vào lúc ta sắp mốc meo cả rồi, trăng cuối cùng cũng tròn. Cứ vào lúc ta muốn làm cái gì đó, ta cho rằng trời xanh thay đổi, cũng không ngăn cản ta.

Muốn ngất. Ta có cái năng lực kia sao? Chẳng qua là cách nói khác đi mà thôi. Sau khi được mẹ nuôi tỉ mỉ dạy dỗ, ta miễn cưỡng học được cách bế hài tử, dạo này ôm Điềm Điềm, nàng không còn khóc nữa. Còn phải học cho ăn sữa, thay tã, tình cảm mẹ con trong lúc ấy được bồi đắp nhanh chóng. Khi chưa có Điềm Điềm, đánh chết ta cũng không nghĩ đến, có một ngày ta thế nhưng lại làm mẹ, lại còn là mẹ hiền. Được rồi, ta thừa nhận trước kia là mẹ ‘lạnh lùng’, bất quá bây giờ đã là mẹ hiền.

Sau trăng tròn mấy ngày là tất niên. Lần đầu tiên đón năm mới là ở cùng Vân Dung, lần thứ hai là ở Lãnh cung, lần thứ ba cuối cùng mới náo nhiệt, chào một năm mới hoành tráng. HIện tại ta có nhà lớn, cho nên mời nhân viên của trang sức màu đỏ phường về nhà cùng ăn cơm, còn tỉ mỉ tổ chức tiệc tối liên hoan tết âm lịch. Vân Dung đánh đàn, Diễm Oánh nhảy múa, Lam Lệ múa kiếm, kết quả múa đẹp quá, Thiệu Cảnh chạy lên đánh với nàng một trận, biến thành luận võ. Thấy mà ngứa tay, nếu không phải trong lòng ôm đứa nhỏ, đã sớm chạy lên hỗn chiến. Giáng Giáng trước kia là hoa đán, cùng Phục Linh, lão Mã cùng nhau diễn kịch. Biên kịch đương nhiên là ta, vở diễn chính là ‘Thiện nữ u hồn”. Vốn dĩ ta còn muốn tự mình diễn Tiểu Thiến, nhưng lại vướng bận Điềm Điềm. Tình cảm giữa ta và Điềm Điềm ngày một tốt, tốt đến mức nàng bám dính lấy ta. Bà vú cho ăn không ăn, buổi tối muốn ngủ cùng ta, người khác ôm sẽ khóc, kể cả bà vú. Bà vú cư nhiên chẳng còn tác dụng gì, dường như ta mới là bà vú. Mệt thì mệt, dù sao ta cũng là mẹ ruột của nàng.

Không hổ là hoa đán lâu năm, Giáng Giáng diễn Tiểu Thiến vừa mỹ lệ lại có tình, đánh vào lòng người. Rõ ràng đã diễn xong, vẫn còn có người gọi nàng là Tiểu Thiến. Nếu là ta diễn, nhất định tốt như nàng. (ngươi đừng tự thổi phồng đi, người ta là diễn viên chuyên nghiệp mười mấy năm sống nhờ diễn, ngươi so với người ta làm sao được?)

Năm mới mùng một, ta phát hơn mười bao lì xì. Lúc phát bao lì xì cho một người, lòng ta đau một cái a. Mày là, trên cơ bản mỗi người đều cho ta tiền mừng tuổi của Điềm Điềm. Ta tính toán, vừa vặn bù lại. Cho nhiều nhất đương nhiên là cha mẹ nuôi, còn có Vân Dung cũng không ít. Vân Dung này, có cho cũng là tiền của ta. Năm mới đến thật thoải mái, trong lòng ta lại nhớ đến cha nàng. Không biết hắn thế nào? Làm một hoàng đế, gặp phải binh biến là đau đầu nhất. Thế cục triều đình hiện tại ra sao? Thế lực của Trữ vương như thế nào? Hắn có dự định gì? Điềm Điềm ơi là Điềm Điềm, ngươi nhỏ như vậy, đương nhiên không biết lo lắng. Ngươi có biết là cha ngươi đang làm việc lớn, việc lớn liên quan đến tính mạng không?

Từ sau khi hắn rời đi, hoàn toàn không có chút tin tức nào. Cuối cùng, sau Tết Nguyên Tiêu, ta quyết định đến kinh thành. Thái Hậu bây giờ chắc chắn vẫn còn sống, ta hy vọng có thể gặp mặt nàng lần cuối. Nàng dù sao không là bà nội thì cũng là bà ngoại của Điềm Điềm. Ban đầu lúc rời đi, ta nói rất nhiều lời quyết tuyệt. Những lời này chỉ sợ sẽ trở thành tâm bệnh của nàng. Không được ta tha thứ, nàng nhất định dù có chết cũng không thể nhắm mắt.

Với thái độ kiên quyết muốn đến kinh thành của ta, không ai phản đối, ngược lại còn nhao nhao tỏ vẻ muốn theo cùng. Sau khi nghiên cứu kỹ, ta quyết định để Vân Dung, Thiệu Cảnh, Lam Lệ, Diễm Oánh đi theo cùng.

Diễm Oánh kỳ thật chính là một sự vướng bận danh phù kỳ thực, nhưng để nàng ở lại nơi này một mình lại không yên lòng đư, không thể làm gì khác hơn là kéo theo cái vướng bận này lên cùng. Nói rõ ra thì Vân Dung cũng là vướng bận, lo lắng đến muốn nhân cơ hội này mang theo Thiệu Cảnh là lão công sắp cưới về nhà gặp cha mẹ, đành đồng ý cho nàng đi cùng.

Đem mọi việc trước mắt đều giao cho lão Mã và Giáng Giáng, sáu người chúng ta rốt cuộc xuất phát. Thuê một chiếc xe ngựa to xa hoa, Thiệu Cảnh nhận vai trò phu xe (người đánh xe…). Bởi vì mang theo hài tử, trên cơ bản là ban ngày đi, buổi tối tìm nơi nghỉ ngơi. Bất quá ở một vài nơi cũng gặp phải đạo tặc. Kết quả chỉ có thể là Thiệu Cảnh và Lam Lệ đem bọn họ đánh tan tác, ta đem Điềm Điềm giao cho Diễm Oánh, bản thân cũng chạy đi hoạt động gân cốt. Từ sau khi có Điềm Đim, ta đều rất ngoan, vừa mới có thể muốn tìm người luyện tập, đám người xui xẻo kia đã tự dâng đến cửa. Nhìn ta điên cuồng đánh nhau, La Lệ  một bên đứng xem, Thiệu Cảnh cũng thức thời nhường cho ta biểu diễn. Hoạt động gân cốt xong, sơn tặc cũng chẳng còn hơi sức. Điềm Điềm nhà ta một mực mở to hai mắt, nhìn ta đánh nhau. Xem đi, gặp sơn tặc không khóc không làm loạn, tương lai chắc chắn là nữ trung hào kiệt, cũng không nhìn nàng là do ai sinh ra.

Kinh thành vẫn phồn hoa như trước, nhưng ta không có tâm tư thưởng thức, một lòng nghĩ đến Tề Hạo.

Ta vốn để Vân Dung mang Thiệu Cảnh về nhà, ta cùng Lam Lệ, Diễm Oánh trước tìm một chỗ ở tạm. Ta không muốn về lại Vương phủ, không muốn bất luận kẻ nào biết ta còn sống. Cho dù là vào cung, ta có chết cũng không thừa nhận ta là Mạc Liễm Dung. Ngoại trừ là trước mặt Thái Hậu, Ngọc Tình. Bất quá bọn hắn đúng là không thể hy vọng gì nổi, nhất quyết không chịu rời khỏi ta. Nói như Thiệu Cảnh, hiện tại không có công, không có danh, không có mặt mũi gặp Vương gia nhạc phụ. Hơn nữa hắn phụng mệnh bảo vệ ta, nhất định không thể tự tiện rời đi, trừ phi là cha của Điềm Điềm ra lệnh. Nói như Vân Dung không yên lòng về ta và Điềm Điềm. Ta có võ công a, hơn nữa lại có tiền, có cái gì mà không yên lòng. Ta đoán là Vân Dung cũng có ch sợ hãi, nói thế nào thì nàng cũng là một Quận Chúa, điều kiện gia đình Thiệu Cảnh… Nàng là muốn sau vụ việc tạo phản này, Thiệu Cảnh có thể kiếm được một chức qua, đến lúc đó mới dẫn hắn về Vương phủ.

Vừa tới kinh thành, chúng ta tìm một khách sạn ở lại. Vốn là ta định trực tiếp bắt Thiệu Cảnh dẫn ta đến những chỗ ‘phải bay’ mà vào, chính là khí trời kinh thành ngày càng nóng, ta muốn mua cho Điềm Điềm vài món y phục mỏng. Hơn nữa chạy mấy ngày liên tiếp cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một tối đã rồi nói.

Dù sao rất nhiều quan viên đã từng gặp ta, cho nên ta dùng khăn che kín mặt, Diễm Oánh đương nhiên cũng đem dung nhan che lại. Chúng ta đều là kẻ được cho là ‘đã chết’, người khác thấy còn tưởng là gặp quỷ giữa ban ngày. Ta ôm Điềm Điềm đi phía trước, Lam Lệ cùng Thiệu Cảnh đi theo phía sau, đem ta thủ hộ đến mức một giọt nước cũng không lọt.

Trong cửa hàng trang phục, bốn nữ nhân chọn y phục, một đại nam nhân thì hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Các vị tiểu thư phu nhân, đây đều là tơ tằm, mặc vào rất mềm mại.” Thấy ta đi vào liền nói, còn đem đồ tốt nhất ra nữa. Chủ cửa hàng nhìn ra chúng ta là người có tiền, mặt mày hớn hở mà giới thiệu.

“Tay nghề quá kém.” Vân Dung nói thầm một câu.

“Đúng là không được tốt lắm.” Diễm Oánh cũng nói, nàng chắc chắn không phải là phụ họa, là không làm tốt được như nàng.

“Chất lượng không tốt, lại thô ráp như vậy, không biết có làm hại đến da tay của Điềm Điềm không nữa.” Vốn còn kém, cửa hàng này thật sự là hỏng bét a.

Lão bản thấy chúng ta đều phê bình, trên mặt không nhịn được, không nể mặt nói: “Các vị phu nhân tiểu thư đều là người bên ngoài đi, bổn điếm chính là cửa hàng may mặc nổi tiếng nhất kinh thành.” Bắt nạt người ngoài a.

Ta lườm hắn một cái: “Ngươi cho rằng ta không nhìn được à? Cửa hàng may mặc tốt nhất kinh thành là Tây Phố của Tiễn sư phụ, ngươi sao mà sánh được?” Y phục của Tiễn sư phụ chính xác là không tệ, ta ban đầu tuyển tú đến đó đặt làm.

Lão bản lập tức đổi mặt, “Không tệ, không tệ, phu nhân cũng biết hàng a. Chính là, tiểu điếm cũng không kém. Đối với đôi tay da non mịm kia, dùng loại này rất tốt.” Lão bản vừa nói lại lấy ra một khối tơ lụa.

Ta còn chưa mở ra, chợt lão bản kia đã nịnh nọt nói: “Vương phi, ngài đã tới.” Vương phi? Có nhầm hay không a? Thật là Vương phi?

Ta vừa quay đầu lại, lập tức hít một ngụm khí lạnh, đó không phải là đại nương sao? Nàng một thân phục sức, chân thành mà đến. Nàng cao ngạo ngẩng đầu, không nhìn đến chúng ta, nói: “Lão bản, quần áo của ta đã làm xong chưa?” Thật đúng là danh giá a, danh giá đến mức quên cả con gái mình. Vân Dung cúi đầu, từ từ lui ra phía sau ta.

“Làm xong, làm xong.” Lão bản nịnh nọt đáp ứng.

Ta nháy mắt với mọi người, xoay người muốn chạy. Ta vừa mới cử động, ánh mắt của đại phu nhân đã nhìn đến đây, nhìn thấy bóng lưng Vân Dung, vội nói: “Cô nương, chờ đã…”

Vân Dung cúi đầu càng thấp hơn, đại nương thấy đầu nàng đã không thể cúi thấp hơn được nữa. Nghi hoặc tiêu sái bước lại, khom lưng nhìn dung mạo của nàng. Vân Dung thấy không tránh khỏi, đành ngẩng đầu, khó khăn cười nói: “Nương.”

“Vân Dung?” Đại nương miệng há thật to, một tay kéo Vân Dung, ra sức mà khóc.

Nhìn bọn họ trình diễn cảnh mẹ con gặp lại, ta lặng lẽ đến gần Thiệu Cảnh, “Thấy chưa, kia chính là sườn phi của Tiêu Dao Vương, nhạc mẫu của ngươi.” Nói là sườn phi, mẹ chồng của ta mới là chính phi.

Thiệu Cảnh nhỏ giọng nói: “Rất có uy nghiêm.” Ý tứ chính là không dễ chọc, nhìn qua là biết không dễ chọc.

Các nàng đều khóc xong, Vân Dung kéo đại nương đi tới trước mặt ta, nói: “Những người này đều là bằng hữu của ta.”

“Chào bá mẫu.” Chào hỏi nhiệt tình nhất đương nhiên chính là Thiệu Cảnh, tương lai…

“Bá mẫu.” Ta cũng nhàn nhạt chào hỏi, hy vọng nàng không nhận ra ta thì tốt rồi.

Diễm Oánh cùng Lam Lệ cũng chào.

Đại nương liếc mắt nhìn chúng ta, cười nói: “Mấy vị đều là bằng hữu của Vân Dung, mời đến nhà chúng ta chơi.”

“Cám ơn ý tốt của Vương phi, chúng ta còn có việc.” Ta nhất quyết không đi.

Vân Dung cũng nói: “Nương, chúng ta bận nhiều việc, ngươi về trước đi, lúc nào rảnh ta sẽ về thăm.”

Đại nương vẻ mặt mờ mịt, vội nói: “Là sao? Ngươi không về thăm cha ngươi?”

Vân Dung lừa gạt nói: “Nương, ta đến kinh thành bàn chuyện kinh doanh, bàn xong sẽ về nhà.” Vân Dung nói dối cũng không nháy mắt.

“Ai, Vân Dung a, ngươi giúp trông chừng gia nghiệp của Tam muội ngươi làm cái gì? Không bằng sớm tìm người gả cho đi.” Không phải đã mang cả con rể về rồi sao?

Vân Dung khó khăn nói: “Nương a, không có Tam muội, sẽ không có ta ngày nay. Mặc dù nàng đã ra đi, nhưng ta vẫn muốn tiếp tục làm. Ta đã đáp ứng nàng thay nàng trông nom gia nghiệp.”

Đại nương khinh thường nói: “Hừ, đã chết mà còn muốn hại người.” Ta thèm vào, không có ta thì ngươi có thể làm Vương phi sao? Đại phu nhân, thành kiến của ta đối với ngươi không phải là lớn bình thường a. Nếu không phải trong lòng còn đang ôm Điềm Điềm, ta đánh ngươi. Lam Lệ cũng cảm thấy bất mãn với nàng, lạnh lùng nhìn nàng. Nàng nếu còn dám vũ nhục ta nữa, ta đoán Lam Lệ sẽ đến đánh nàng.

Vân Dung lặng lẽ liếc mắt nhìn ta, nói: “Ngươi làm sao có thể như vậy? Nếu không có Tam muội, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Ta còn có thể sống sao? Mẹ con chúng ta nợ nàng rất nhiều a.” Lời này ta thích nghe.

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Tốt lắm tốt lắm, ngươi làm cái gì ta mặc kệ ngươi, về nhà trước đã.” Vân Dung bỏ tay Đại phu nhân ra, nói: “Nương, ta đã lớn như vậy rồi, biết bản thân đang làm cái gì.”

Đại phu nhân cũng sốt ruột, “Ngươi còn không biết xấu hổ nói, cương giá không được mấy ngày đã bị ngừng, ngươi không thẹn thùng chẳng lẽ ta không biết e ngại sao?”

Vân Dung cười lạnh nói: “Đúng vậy, Vương phi người thân kiều thịt quý, dân nữ ta đồi phong bại tục, mời đi.”

“Ngươi…” Đại phu nhân chỉ vào Vân Dung, tức đến hít khí lạnh, nói không ra lời.

“Đi.” Vân Dung quay người lại, thở hổn hển muốn đi. Đại phu nhân kéo nàng một cái, “Đồ nghiệt nữ nhà ngươi (con gái hư…), đều là học theo cái tiện nhân Liễm Dung kia…” Đại phu nhân, không có ta ngươi có thể có danh giá ngày hôm nay sao? Vân Dung còn có thể sống sao? Nàng nói ta như vậy, quả thực là quá phận a.

Ta nhìn Điềm Điềm trong lòng, cố gắng đè nén cơn tức trong lòng, lạnh như băng nói: “Đi.”

“Nương, ngươi quá đáng rồi đấy. Ngươi dám nhục mạ Hoàng Hậu, ngươi biết đây là tội gì không?” Vân Dung cũng không nhịn được nữa, giận không thể át.

“Cái tiện nhân kia đã chết rồi.”

“Nếu không có nàng, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Ta có thể có người hôm nay sao?”

“Nếu không có nàng, ngươi bây giờ chắc chắn đã thành Vương phi, hoặc là nương nương trong cung. Kết quả ngươi lưu lạc đến làm thiếp, đều là bởi vì tại nàng.” Nói đến chuyện này, Đại phu nhân như nổi điên. Nguyên lai, nàng luôn hận ta như vậy. Trước kia bởi vì thân phận mà phải cung kính với ta, trong lòng thì lại ước ta chết sớm.

Đại phu nhân đắc ý cười: “Ông trời có mắt, nàng đã chết, chết đáng kiếp.” Vừa dứt lời, chợt hai bàn thanh thúy ập đến. Bên trái là ta, bên kia là Lam Lệ, thật đúng là ăn ý, đánh người cũng cùng lúc.

“Các ngươi là ai, cư nhiên dám ra tay đánh Vương phi, cũng không biết là tội gì.” Nô tỳ phía sau nhịn không được ra mặt.

Vân Dung lạnh lùng nói: “Vương phi các ngươi nói năng lỗ mãng, xứng đáng.” Ta là trong mắt không chịu được nữ nhân nhỏ nhen, Vân Dung đương nhiên biết tính ta. Hôm nay Đại phu nhân nhục mạ ta như vậy, nàng biết ta nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên giúp ta mắng, hy vọng ta có thể nguôi giận. Là tỷ muội nhiều năm như vậy, lòng của nàng ta còn không hiểu rõ.

Đại phu nhân xoa mặt, căm tức nhìn chúng ta, bởi vì tức giận mà hô hấp dồn dập. “Các ngươi là ai? Cư nhiên dám đánh ta? Các ngươi biết ta là ai không?”

Vân Dung kéo nàng một cái, sợ nàng ra tay đánh ta, nói: “Nương, các nàng đều là bằng hữu của ta, ngươi làm loạn còn chưa đủ sao?”

“Ngươi cái đồ nghiệt nữ này, chỉ biết giúp người ngoài.” Đem tức giận đổ lên đầu Vân Dung.

Loạn cả lên, làm Điềm Điềm tình giấc, Điềm Điềm hoàn toàn không nể mặt mũi, oa một tiếng khóc lên. Ta vội vàng dỗ hài tử, không để ý tới vẻ mặt tức giận của Đại phu nhân.

Ta ôm đi tới đi lui, rốt cục đem nàng dỗ ngủ. Bên kia, Vân Dung cùng Đại phu nhân đã sớm to tiếng. Nhìn mặt Đại phu nhân là ta khó chịu, ôm hài tử trực tiếp đi ra ngoài.

Thấy ta đi tới, tất cả mọi người đều đi theo, Vân Dung cũng vội đuổi theo: “Tam muội, mẹ ta từ nhỏ đã luôn cho mình là đúng, tính tình luôn yêu giàu ghét nghèo, ngươi đừng chấp nàng.” Vân Dung ban đầu cũng là tính tình như vậy, chỉ là sau này ngạo khí đều bị loại bỏ hết. Hơn nữa mấy năm trải nghiệm, bị ta cảm hóa, mới trở thành Vân Dung tỉnh táo cơ trí, thân thể to lớn ngày nay.

Ta cười nói: “Sợ ta trả thù?”

Vân Dung nói: “Tính tình của ngươi ta còn không hiểu rõ sao? Nàng hôm nay nếu thật sự đánh ngươi, ngươi sẽ không để nàng chết tử tế. Nói thế nào thì nàng cũng là mẹ ta, ngươi coi như nể mặt ta, đừng so đo với nàng.”

Ta gật đầu một cái: “Không so đo với nàng, cũng không muốn đi so đo. Không nể mặt nàng, cũng phải nể mặt cha.”

Vân Dung vừa muốn nói gì, chỉ thấy Đại phu nhân nổi giận đùng đùng đứng chắn trước mặt chúng ta, chỉ vào Vân Dung nói: “Trong lòng ngươi không còn có người mẹ này nữa sao?”

Vân Dung vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ nói: “Nương, ta xin ngươi, đừng náo loạn nữa. Bọn họ đều là bạn ta, ngươi sao có thể như vậy?”

“Bằng hữu của ngươi, cũng phải xem bọn họ có xứng không.”

“Vương phi nói đúng, chúng ta xác thật không xứng.” Diễm Oánh cũng không nhịn nàng nữa.

“Diễm Oánh, mẹ ta chính là như vậy, ngươi đừng so đo.” Vân Dung vội vàng nói xin lỗi.

“Cái nha đầu chết tiệt nhà ngươi, nửa năm không thấy, ngươi không coi ai ra gì rồi phải không?” Đại phu nhân trơ mắt nhìn Vân Dung.

Ta nói chen vào: “Vân Dung, theo nương trở về đi.” Ta thật sự không muốn cãi nhau với nàng, mệt a.

“Nhưng mà…”

Ta cắt đứt lời nàng, không để Vân Dung phản bác nói: “Nghe ta đi. Chúng ta ở khách sạn chờ ngươi, ngươi đi về trước thăm cha mẹ.”

Đại phu nhân tựa hồ không lĩnh tình, kiêu ngạo mà nói: “Ngươi là người nào? Dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho nữ nhi của ta? Ngươi phải biết con gái ta là Quận Chúa.”

“Nương, người đừng nói nữa.” Vân Dung đã không chịu nổi mẹ mình. Thật đúng là vật họp theo loại, trước kia các nàng đều là cái đức hạnh này, đương nhiên ở chung thật hợp. Hiện tại Vân Dung đã thay đổi, bất hòa với Đại phu nhân là đương nhiên.

“Ngươi im đi.” Đại phu nhân trừng mắt liếc Vân Dung.

Nàng quả thực không phải cố tình gây sự, ta nén giận nói: “Vương phi, tiểu nữ cùng lệnh thiên kinh là bạn làm ăn. Ngài thấy ta không xứng làm bạn với lệnh thiên kim, nhưng lệnh thiên kim với ta tình như tỷ muội. Nếu như ngài không thích ta, ta nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa.” Nghĩ ta đây là người xấu, làm sao có thể có tâm tình tốt mà nói chuyện. Đại phu nhân, ngươi phải thấy vinh hạnh.

Ta lại nói với Vân Dung: “Muốn làm sao bây giờ ngưi tự quyết định.” Nói xong đi qua các nàng.

Ta nói mêm mỏng, lại thấy Vân Dung tức giận đến không để ý tới nàng, Đại phu nhân xấu hổ nói: “Nếu là bạn của Vân Dung, mời đến Vương phủ ở tạm mấy ngày. Vừa rồi ta mạo phạm, mong mấy vị đừng trách móc.”

Ta thản nhiên nói: “Vương phi có ý tốt, chúng ta còn có việc, không quấy rầy.”

Nàng ước chừng cũng nhìn ra trong nhóm người thì ta là lão Đại, nói: “Vị phu nhân này, mời đến Vương phủ uống ly rượu nhạt, coi như là bồi tội.” Nàng rõ ràng đã muốn tức điên, nhìn thấy Vân Dung nổi giận đùng đùng, cũng đành nói lời tốt khuyên bảo.

Ta vẫn không lộ vẻ gì, thản nhiên nói: “Rượu bồi tội của Vương phi chúng ta không dám uống.”

“Tiện nhân nhà ngươi, rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.” Mạc gia chính là gia tộc danh giá nhất trong triều, hoàng thân quốc thích, vương công hậu duệ quý tộc, đều phải nể mặt nàng. Mà ta chỉ là một ‘thương nhân’, tát nàng một cái, nàng ăn nói khéo nép ta còn không cảm kích, nàng thật sự không chịu được ta không để ý, tức giận mắng.

“Ngươi mới tiện.” Chúng ta vốn là trời sinh bát tự bất hòa, nàng mở miệng nói ta tiện, ta tiện chỗ nào?

“Ngươi…”

“Câm miệng.” Một tiếng trách mắng, mấy lời nói không coi ai ra gì của Đại phu nhân đành nuốt vào trong bụng.

Ta theo tiếng nhìn lại, lão cha mặc triều phục, từ trong kiệu bước ra, nói với Đại phu nhân: “Giữa đường giữa chờ, ngươi la hét ầm ĩ như vậy, còn thể thống gì?” Lão cha a, ngươi lúc này tới làm gì?

Không muốn thấy hắn, ta theo bản năng cúi đầu xuống thấp. Lão cha đi tới trước mặt ta, rất lẽ phép nói: “Vị phu nhân này, chuyết kinh đắc tội, ta thay hắn tạ lỗi với ngươi.” Hiện tại Mạc gia phong đầu quá gấp, cho nên hắn thấp bé hành sự, biểu hiện làm quan cũng không tệ.

Vân Dung liếc mắt nhìn, nhảy ra nói: “Cha.” Nàng cố dời đi sự chú ý.

Lão cha bây giờ mới chú ý tới Vân Dung, mừng rỡ nhìn nàng: “Ngươi đã trở về rồi sao?”

“Ta cùng mấy người bằng hữu đến kinh thành bàn chuyện làm ăn.” Nàng cùng lão cha vừa nói, tay giấu ở phía sau, ý bảo chúng ta đi. Nàng là biết ta không muốn bất luận kẻ nào biết ta còn sống.

“Cáo từ.” Nói xong cúi đầu từ từ rời đi. Mới đi được vài bước, Điềm Điềm lại hoàn toàn không nể mặt mà khóc lên, người xung quanh đều nhìn ta kỳ quái. Hài tử cổ đại thường được giữ trong nhà, không mấy ai nghênh ngang ôm mà đi trên đường, trên cơ bản là không có.

“Điềm Điềm ngoan a.” Ta lại bắt đầu dỗ hài tử.

Lão cha đi tới trước mặt ta, nhìn hài tử nói: “Vị phu nhân này, ngươi mang hài tử xuất môn không tiện lắm. Nếu không chê, trước hết với nhà chúng ta ở đi.”

“Không cần, bọn họ ở khách sạn.” Vân Dung giành trước một bước.

Lão cha liếc nhìn nàng một cái: “Vân Dung, không được vô lễ. Bọn họ là bằng hữu của ngươi, ngươi phải tận tình đóng vai chủ nhà.”

“Bá phụ, không cần.” Xem Thiệu Cảnh như vậy, là đối với vị nhạc phụ Vương gia khiêm tốt này rất có cảm tình.

“Không cần, chúng ta đi.” Muốn khách khí cũng không phải lúc này đi, ta còn muốn đi cho nhanh.

“Phu nhân dừng bước.” Cha a, ngươi làm cái gì a? Ta thật sự là xui xẻo, đứa nhỏ thì vẫn còn khóc, người lớn thì lại tới phiền ta.

Lão cha đi tới trước mặt ta, nói: “Phu nhân ngươi là nữ lưu, mang theo hài tử thật không dễ dàng, không bằng trước tới nhà ta, để chuyết kinh hướng dẫn ngươi chăm hài tử?” Ta biết chăm, chỉ là không quá chuyên nghiệp.

“Cảm ơn hảo ý của Vương gia, tiểu nữ tâm lĩnh.” Đi nhanh một chút a.

“Ngươi tiện nhân này, Vương gia nhà ta ăn nói khép nép, ngươi hết lần này đến lần khác lại không lĩnh tình.” Đại phu nhân thấy ta tìm mọi cách từ chối, cũng đã sớm không nhìn được.

Ta cười lạnh: “Vương phi, tiểu nữ là tiện nhân, không với tới Vương phủ.”

“Ngươi…” Nàng vừa kịp nói một chữ ‘ngươi’, mặt trái đã bị tát cho một cái. Ta đánh nàng một cái, lại nói lời nhục nhã, nàng đây là trả thù. Đại phu nhân móng tay tương đối dài, lúc đánh ta cào lên cái khăn che mặt. Lúc tay nàng rời khỏi mặt ta, cái khăn che mặt cũng rơi trên mặt đất.

Tiếp theo, ta nghe được tiếng hít sâu. Phản ứng mạnh nhất đương nhiên là cha ta, còn có Đại phu nhân. Bọn họ đều cho rằng ta đã chết, thấy ta vẫn còn sống đứng ở chỗ này, không khỏi kinh ngạc.

Đại phu nhân há hốc miệng, mãi mà không nói nên lời. Lão cha ngây ra một lúc, nhỏ giọng nói: “Nương nương? Ngài không chết?”

Đều đã bị nhận ra, ta còn có thể nói cái gì? Ta hừ lạnh một tiếng, “Chỗ này không phải để nói chuyện.”

Lão cha vội nói: “Mời đến quý phủ một lần, thần có chuyện muốn nói.”

“Đi thôi.” Muốn nói gì thì nói đi.

“Nương nương mời lên kiệu.” Lão cha chỉ kiệu quan đơn giản của hắn.

Hài tử trong lòng không nghe lời, ta cũng không chấp nhặt như vậy, không chút khách khí tiến vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv