Trong phòng bất chợt lâm vào sự yên tĩnh, Tự Cẩm vội vàng đứng dậy định thỉnh tội, trong lòng khóc không thành tiếng. Mấy quy củ của cổ đại này quá mệt đi, động một cái thì phải thỉnh tội gì chứ, nàng thật sự còn chưa quen nhưng lại không dám bất tuân.
Đám người Quản Trường An đứng cúi thấp đầu “rắm” cũng không dám phóng, Vân Thường mặt cũng trắng bệch, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa thì cũng quỳ xuống theo.
Tiêu Kỳ còn đang ngạc nhiên chưa kịp định thần thì Tự Cẩm cũng đã quỳ xuống, bàn tay vươn ra rơi vào khoảng không.
Từ khi Tự Cẩm xuyên không tới giờ, đếm số lần quỳ còn nhiều hơn cả đời của kiếp trước cộng lại, giống như đầu gối luôn sẵn sàng làm bạn với đất vậy, trong lòng vạn phần thê lương, cuộc sống này quá khổ ải rồi.
“Đứng lên đi.”
Tự Cẩm cảm thấy tay mình bị một bàn tay mạnh mẽ nâng lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Từ góc nhìn ấy, nàng chỉ thấy da hắn trắng như ngọc, lông mày đen như mực, nét mặt hơi lúng túng làm giảm bớt đi sự lạnh lẽo như của đao kiếm vốn có.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy tim mình bỗng dưng đập nhanh hơn liền vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn, thuận theo sức kéo của tay hắn đứng dậy, vội vàng nói: “Tạ ơn bệ hạ không truy xét.”
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm vừa mới cuống quít cảm ơn lại cúi đầu, nét mặt hơi bối rối, rốt cuộc lại làm nàng sợ rồi, trong lòng hắn khẽ thở dài nheo mắt nhìn nàng, “Về sau lúc nàng ở cùng ta không cần động một chút là thỉnh tội như thế.”
“Vâng.” Tự Cẩm cũng không dám kháng chỉ, hắn nói cái gì thì chính là cái đó. Nhưng nếu xảy ra chuyện thì thỉnh tội hay là không chứ? Nàng và hắn chưa có bao nhiêu tình cảm, giờ nhìn thì thấy người tốt ta tốt nhưng cơ bản không có nền tảng tình cảm, chịu không được bất cứ điều gì phá rối. Giờ hắn có thể hào phóng nhưng vạn nhất sau này có lúc chán ghét mình thì chính những chuyện này đều sẽ bị coi là lỗi lầm.
Nàng phải lưu lại con đường sống cho mình. Hoàng để trở mặt, coi bạn thành thù đã được ghi lại rất nhiều trong lịch sử. Hai người bọn họ không phải thanh mai trúc mã, cũng không có loại tình cảm hun đúc qua hoạn nạn, càng không có nghĩa kết tóc phu thê, cho nên nàng có tư cách gì để dám sử dụng chút tình cảm ít ỏi này đây?
Đi qua chuyện này, Tự Cẩm cũng không thoải mái. Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm như vậy, trong lòng cũng không được tự nhiên. Nói đến cùng là do thời gian hắn và nàng sống chung chưa đủ lâu. Đối mặt với tình thế lúng túng này, không có Tự Cẩm chủ động nói chuyện, phá vỡ sự im lặng như trước, hắn cũng đột nhiên không biết phải nói gì mới được.
Một bữa cơm yên ăn xong trong yên lặng, Quản Trường An đầu vã mồ hôi sai người dọn bàn sạch sẽ. Vân Thường đi sang phòng giải khát pha trà. Bên trong phòng Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một hồi rồi nói: “Hình như nàng không thích cho đại ca của nàng vào Lục bộ?”
Tự Cẩm đang quẫn bách, nghe hỏi vậy cũng không biết trả lời thế nào. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, nói thật hay là nói dối đây? Nói thật thì quá tổn thương người khác, không biết chuyện vừa rồi có chọc giận hắn không. Nói dối ư, vạn nhất nếu hắn thật sự để Tô Thịnh Dương vào Lục bộ thì phải làm sao đây?
Ánh mắt Tiêu Kỳ cực tinh thấu, nhìn nét mặt Tự Cẩm dao động không ngừng thì biết ngay trong lòng nàng đang do dự điều gì. Hắn vẫn ngồi đó nhìn, hắn muốn biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào? Nàng có giống mấy người khác hay không, chỉ muốn dụ dỗ chứ không chịu chân thành đối xử với hắn?
Nếu như nàng lừa gạt mình thì phải làm sao bây giờ?
Tự Cẩm cũng không dám do dự quá lâu, đầu óc bên trong loạn cả lên nên cũng chẳng kịp suy nghĩ cẩn thận, lý trí bảo cứ nói theo cảm nhận đi bật thốt lên: “Tần thiếp đích thực không hy vọng ca ca vào Lục bộ.” Lời vừa ra khỏi miệng thì bao nhiêu căng thẳng trong người như sợi dây được thả lỏng, cũng không nhìn Tiêu Kỳ chỉ đứng cúi đầu nói: “Ca ca thần thiếp chưa có kinh nghiệm, không có căn cơ, cũng giống như thiếp trong cung này, gặp ai cũng phải khom lưng, gặp ai cũng phải khấu đầu.”
Nói đến đây, Tự Cẩm biết lời nói của mình quá lớn mật lại dứt khoát quỳ xuống, lưng thẳng tắp cũng vẫn không nhìn Tiêu Kỳ, “Lời này của thiếp là cả gan làm loạn, tự biết phạm cung quy. Nhưng là Hoàng thượng đã hỏi thì thần thiếp không dám giấu giếm. Tần thiếp chỉ là nữ nhân ngu muội cũng vẫn phải nói thiếp không thích. Trong hậu cung, thần thiếp cũng không dám có ý oán giận bất mãn gì. Từ khi vào cung đến nay đã được thăng đến vị Tần. Thứ nhất, thần thiếp chưa sinh hoàng tự, thứ hai hoàn toàn không có công lao gì, trong lòng thường xuyên bất an. Từ mình suy ra, ca ca thần thiếp đột ngột vào Lục bộ đương nhiên cũng giống như thần thiếp. Thần thiếp không biết phải nói như thế nào mới thỏa đáng nhưng thần thiếp biết rõ phụ thân và ca ca đều là những người trung thành với Hoàng thượng, với triều đình. Chuyện chuyển khẩu đã làm họ trở thành tâm điểm chú ý của cả triều đình, thịnh vinh chưa biết, phúc họa khôn lường. Thần thiếp cũng rất hy vọng phụ thân và ca ca vì Hoàng thượng tận trung tận lực... Thế nhưng hy vọng hơn là người nhà có thể trôi chảy bình an. Thiếp nói năng bừa bãi, mong Hoàng thượng trị tội.”
Hắn vẫn hy vọng nàng nói thật, nhưng mấy lời này cũng quá thành thật, thể diện hoàng đế nhất thời không chấp nhận được.
Nói Tô Tự Cẩm thông tuệ quả nhiên là cực kỳ thông tuệ, nói nàng ngu si cũng không oan uổng nàng. May mà bây giờ hắn ngồi ở chỗ này, nếu đổi là vị hoàng đế khác không chừng liền lôi nàng ra ngoài trị tội.
Mặc dù ngôn ngữ bừa bãi nhưng nội tâm chân thành lời nói thật thà, Tiêu Kỳ kéo nàng lên, “Không phải đã nói không được tùy tiện thỉnh tội sao?”
“Lời thiếp nói quả thực to gan, thần thiếp không dám ngồi.” Tự Cẩm biết rõ chính mình đã quá quan nhưng nào dám buông lỏng, chỗ Tô Thịnh Dương còn chưa quyết định kìa.
“Còn biết chính mình to gan làm loạn ăn nói bừa bãi, vậy sao nàng còn dám nói?” Tiêu Kỳ quay lại cười giỡn Tự Cẩm cười giỡn, chưa thấy qua ai ngốc nghếch như thế.
“Thiếp cũng không dám. Nhưng thần thiếp nghĩ mặc dù Hoàng thượng muốn trị thiếp tội, thiếp cũng không muốn lừa người.”