Chuyện xảy ra trong vườn nhanh chóng truyền tới tai Hoàng hậu, hoàng hậu cũng chỉ cười cười, nhưng trong ánh mắt không hề thấy vui vẻ chút nào.
Đồng cô cô đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn nét mặt hoàng hậu, im lặng khá lâu mới từ tốn nói, “Nương nương, chỗ Hi Tần đó…?”
“Không sao.” Hoàng hậu nói như đinh đóng cột, “Bên Tiền tài tử toàn bộ bình an chứ?”
“Vâng, mấy người bên Tiền tài tử đều thay bằng người của chúng ta rồi, nương nương cứ yên tâm.”
Hoàng hậu gật gật đầu, bất giác sờ sờ bụng mình, sâu kín thở dài một tiếng, sau đó mới nói: “Nhất định phải nhìn thật chặt, thứ trưởng tử của hoàng đế. Nếu bản cung không có duyên sinh con thì đứa bé này chính là canh bạc lớn nhất của bản cung.”
Nét mặt Đồng cô cô biến đổi, muốn khuyên giải nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Việc triều chính bà ta không hiểu nhưng chuyện trong hậu cung lại nhìn thấy rất rõ ràng. Hoàng thượng làm việc càng ngày mạnh mẽ cứng rắn. Sau khi Quý phi có thai Hoàng thượng cũng chưa từng tới thăm lần nào. Trong này tất có ẩn ý. Có điều có mấy lời chỉ dám để trong lòng, ngoài miệng một chữ cũng không dám lộ, thà là chôn chết trong lòng cũng không dám tự mình rước họa vào thân.
“Nương nương là người có phúc lớn, tất nhiên mong ước sẽ đạt được.”
Hoàng hậu nghe vậy trên mặt vui lên một chút, “Dù lần này chuyện không thành cũng không sao, Tiền tài tử khỏe mạnh thì long thai của Quý phi cũng sẽ tốt, nếu Tiền tài tử không tốt, quý phi...”
Đồng cô cô run lên, trên trán rịn mồ hôi lạnh, “Vâng.”
Từ từ đi ra khỏi đại điện, Đồng cô cô ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ cảm thấy ánh mặt trời này quá chói mắt, mồ hôi lạnh rớm ra. Chuyện của Di Cùng Hiên bà ta đã phát giác có cái gì không đúng, nhưng nói cho Hoàng hậu nương nương nghe mà nương nương lại không để ý chút nào, tất cả tinh thần đều tập trung vào Tiền tài tử. Bà ta thở dài, chỉ ngóng trông Hi Tần là người tri ân đồ báo, nhớ nương nương đã từng tiến cử nâng đỡ nàng ta, tương lai không vong ân bội nghĩa là tốt rồi.
Mấy chuyện bên ngoài Tự Cẩm không biết gì hết, sau khi về Di Cùng hiên, tất cả trong đầu đều là bóng dáng Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư. Hành động của Lý Chiêu Nghi nằm trong dự liệu, xưa nay nàng ta lấy Quý phi làm trời, quý phi nói cái gì là cái đó. Ngược lại Cẩm Tiệp Dư... Tự Cẩm vẫn cảm thấy trong lòng hơi bất an. Lần trước Cẩm Tiệp Dư gặp nàng còn vênh vang đắc ý, sau khi hai người kết thù kết oán gặp lại mà nàng ta vẫn có thể bình tĩnh như thế, ngược lại làm cho nàng lo sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui không ra, nàng vào hậu cung này còn chưa đủ một năm, lại còn ở Y Lan Hiên mấy tháng, đối với sự tình của hậu cung thật sự là chưa tìm hiểu được rõ ràng. So về dung mạo có lẽ nàng có chút ưu thế hơn nhưng nếu nói đến gia thế, giao thiệp nàng đều kém xa.
“Chủ tử.” Vân Thường rón rén đi vào đứng cạnh Tự Cẩm khom lưng khẽ nói.
Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn nàng ta, “Có chuyện gì?”
“Quản công công vừa báo tin, Hoàng thượng dùng cơm trưa ở Sùng Minh Điện.”
Tự Cẩm nghe vậy nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng thả lỏng một hơi, trên mặt lại không thể hiện ra chút nào gật gật đầu, “Biết rồi, nếu thế ngươi nói với Trần Đức An sang Ngự thiện phòng nói bữa trưa nay chỉ cần làm đơn giản là được.”
“Vâng.” Vân Thường liền đi báo.
Bị cắt ngang đột ngột, Tự Cẩm bèn không thèm nghĩ tới chuyện Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư nữa, dù sao giờ có nghĩ gì cũng chỉ uổng công. Xe đến trước núi ắt có đường, chờ các nàng ra chiêu sau này hãy nói đi. Trước mắt quan trọng hơn là, nàng thật sự không nhớ ra rốt cục tối qua nàng có nói câu kia hay không?
Trong lúc Tự Cẩm đang ở bên trong Di Cùng Hiên đứng ngồi không yên thì bên kia Tiêu Kỳ lại tuyên triệu Tô Hưng Vũ yết kiến.
Từ lúc Tô Hưng Vũ không biết vì sao bị bắt phụ trách việc chuyển khẩu, mấy ngày nay ông đều lo lắng đến rụng tóc hói cả đầu. Chuyện này phỏng tay, làm không tốt cả nhà sẽ mất đầu. Nhưng thánh mệnh lại không thể không làm. Bao nhiêu con mắt như sói đói đang nhìn chằm chặp khiến ông vô cùng bất an. Ông và con trưởng đã từng âm thầm bàn luận. Hai người đều biết rõ việc từ trên trời rơi xuống này không phải là bánh bao ngon lành gì mà là tảng đá đoạt mạng. Vô duyên vô cớ chuyện này lại rơi trên đầu nhà mình, nghĩ tới nghĩ lui nhà mình không gì đáng chỉ trích, vậy cũng chỉ còn lại con gái đang ở trong cung.
Từ lúc tiến kinh đã được nghe thấy Hoàng thượng có nhiều thánh sủng đối với Tự Cẩm, chỉ sợ việc đó đã chọc giận nhà Sở hoàng hậu và Tô quý phi cho nên này mới đào hố cho nhà họ nhảy vào. Không biết suy đoán này có đúng hay không nhưng dù cho là thế bọn họ cũng không thể không nhảy. Trong lòng Tô Hưng Vũ đang cực kỳ lo sợ, đúng lúc này lại bị Hoàng thượng tuyên triệu yết kiến thì lại càng đề cao cảnh giác vạn phần.
“Bệ hạ nhân đức, quốc gia an lạc, dân chúng được hưởng phúc! Vi thần đi từ Khúc Châu tới kinh thành, đọc đường đi qua mấy châu quận, mấy năm vừa rồi liên tục bị hạn hán, đất đai cằn khô, cuộc sống của người dân rất cực khổ. Nhờ ơn Bệ hạ mở kho lương cứu tế dân chúng đã cứu sống biết bao nhiêu người, dân chúng đội ân đội nghĩa, nhờ phúc thiên ân. Đối với việc chuyển khẩu thần không dám trốn tránh, nguyện vì Hoàng thượng vượt mọi chông gai, dũng cảm đi tới. Tuy nhiên chuyện này liên quan trọng đại, vi thần cũng xin bẩm báo rõ...”
Tiêu Kỳ ngồi trên ngai vàng nghe Tô Hưng Vũ phân tích lơi hại của việc chuyển khẩu, có vài điểm trùng với ý của Tự Cẩm. Nếu như không phải hắn biết rõ Tô Hưng Vũ vừa mới vào kinh thành, Tự Cẩm cũng chưa từng liên lạc với Tô gia thì chắc hắn sẽ hoài nghi có phải hai cha con nàng đã bàn bạc hết rồi hay không. Con thông minh cha trí tuệ, được những lương thần này, trong lòng Tiêu Kỳ rất đắc ý, chuyện chuyển khẩu giao cho Tô Hưng Vũ quả nhiên là hành động sáng suốt.
Tô Hưng Vũ bẩm báo xong, đứng trong đại điện lòng căng thẳng. Ông nghe Hoàng thượng thở dài thì lại càng lo âu, ngay sau đó nghe Hoàng thượng nói: “Tô ái khanh quả nhiên là cánh tay phải của trẫm, giao việc chuyển khẩu cho khanh làm trẫm thật sự an tâm.”
Tô Hưng Vũ thở phào một hơi, sau đó nói ngay: “Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần. Có điều chuyện này gặp nhiều khó khăn trở ngại, thần mong Hoàng thượng ân chuẩn một việc, thần muốn lập một bộ phận riêng biệt, tự mình phụ trách việc này. Nếu Hộ bộ đã không có tiền, Lại bộ không có người thì thần cả gan thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho thần đặc quyền xử lý.”
Quả nhiên là người đặc biệt can đảm, Hi Tần to gan cũng không phải là không có nguyên do. Tiêu Kỳ trầm mặc một lúc cũng không đồng ý ngay lập tức chỉ nói: “Nếu Tô ái khanh đã có ý vậy thì hãy viết tấu chương trình lên, trẫm sẽ xem kỹ.”
“Thần, tuân chỉ.” Tô Hưng Vũ quỳ xuống đất hành lễ.