Mặc dù Tiêu Kỳ nói lời này, nhưng rõ ràng tâm trạng rất không vui, bút viết trong tay cũng dừng lại. Đôi mắt hổ nhìn lên chồng tấu chương dần dần nheo lại, nồng nặc sát khí, nhưng sự u ám này cũng biến mất rất nhanh chóng. Tự Cẩm đứng bên cạnh nhìn kinh hồn táng đảm, tay đang mài mực cũng run lên.
Thật lòng không phải là nàng nhát gan, mà nàng ở trong này được chứng kiến một hình ảnh khác của hoàng đế như vậy, có khi nào bị diệt khẩu không đây?
“Nàng cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Tự Cẩm đầu tiên là sững sờ, sau đó mới hiểu được Tiêu Kỳ đang nói với nàng. Cánh tay cũng thấy nhức mỏi lắm rồi bèn vội vàng buông thỏi mực trong tay xuống, ngoài miệng còn nói: “Thần thiếp không hề mệt mỏi.” Mài mực cho hoàng đế mà còn dám kêu mệt, có phải là thấy sống quá dễ dàng không?
Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn Tự Cẩm một cái, Tự Cẩm bị hắn ánh mắt nhìn như thế lập tức tim đập thình thịch như đánh trống, vội vàng quỳ xuống. Nàng biết rõ Tiêu Kỳ nhận ra nàng nói dối. Im lặng một hồi, Tự Cẩm vội vàng tươi cười nói thêm một câu, “Dù có mệt thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Tiêu Kỳ cười nhạo một tiếng, hình như nhớ ra chuyện gì nói: “Ngay cả nàng cũng không dám nói thật trước mặt trẫm, huống chi người khác.”
Tự Cẩm cả kinh, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, “Thần thiếp không dám lừa gạt Hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội. Thần thiếp nói đều là sự thật, thần thiếp không thấy mệt khi được hầu mực cho Hoàng thượng. Dù tay có mỏi nhưng lòng thần thiếp rất hạnh phúc.”
Tiêu Kỳ đứng dậy khom lưng nâng Tự Cẩm lên, “Đứng lên đi, trẫm... Cũng không có ý trách nàng.”
Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng lại lạnh toát mồ hôi.
“Quản Trường An.”
“Dạ có nô tài.”
“Ngươi đi nói với Lý Cùng Quang, chuyện ông ta đề nghị trẫm không đồng ý, nếu ông ta thích quỳ thì cứ việc quỳ đi, tùy ông ta thôi!”
“Vâng.” Quản Trường An đáp một tiếng rồi lại vội vàng lui ra ngoài.
Tự Cẩm thở cũng phải nén lại, thấy Tiêu Kỳ đi sang sạp lớn bên kia, nàng cũng mau chóng đi theo, nghĩ một hồi lại đi vòng sang phòng trà, pha một bình trà mang tới. Hương trà thơm thoảng tỏa vào trong không gian. Tự Cẩm thừa dịp pha trà bình tĩnh lại. Không biết Lý Cùng Quang yêu cầu chuyện gì mà lại khiến cho Tiêu Kỳ tức giận như thế, thiếu chút nữa còn làm liên lụy chính mình cũng xui xẻo theo, nàng ở chỗ này ghi một khoản nợ cho vị đại thần Lý Cùng Quang chưa từng gặp mặt kia.
Tự Cẩm hai tay nâng khay trà mang trà ngon vừa pha vào thì nhìn thấy Tiêu Kỳ nằm nghiêng người dựa vào gối mềm, đôi mắt khép hờ như đang nghỉ ngơi. Nàng bước thật nhẹ, đặt ly trà lên bàn, cất khay trà đi rồi lại ngồi xuống đối diện hắn. Không biết khi nào Hoàng đế mới để cho nàng về Di Cùng Hiên đây, thật là nhớ thời gian tự do khoái hoạt ở Di Cùng Hiên quá.
“Trẫm muốn điều cha nàng vào kinh, nàng thấy được không?”
“Ôi?” Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ đột nhiên nói làm giật mình, sau đó mới hiểu được hắn nói gì, lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, “Thật không?” Nhưng lời vừa nói xong thì cảm thấy sự vui mừng của mình quá nhanh, hình như không tốt lắm. Cha được vào kinh đương nhiên là tốt, ít nhất nàng cũng còn có chỗ dựa, không giống như bây giờ người nhà ở xa ngàn dặm, dù có chuyện cũng không thể hỗ trợ, nước xa không cứu được lửa gần.
Tiêu Kỳ thấy nét mặt Tự Cẩm lộ rõ sự vui mừng, ngay sau đó hình như lại nghĩ ra mình vui thế không thỏa đáng lắm, trong nháy mắt thu lại vẻ tươi cười, có điều nhìn dáng vẻ kia cũng biết là đang rất vui, bất giác hắn cũng mỉm cười.
“Ái phi nghiêm mặt như vậy, không thích sao?”
Người này quả là... Khốn khiếp!