“Đương nhiên rồi.” Tự Cẩm làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Nói đến Tô gia nhà nàng cũng quả là cứng đầu kiên trì. Không chỉ bắt con trai đọc sách mà con gái cũng chịu sự dạy bảo, không được lười biếng học hành. Nguyên chủ từng đọc rất nhiều sách vở, nếu không chính nàng còn không thích ứng được với cách nói chuyện nho nhã của cổ nhân. May mà ký ức nguyên chủ dần dần hồi phục, từ từ hòa hợp một chỗ với những ký ức của nàng. Giờ khắc này, Tự Cẩm cũng cảm thấy mình mạnh mẽ tự tin nhiều hơn, không còn sợ hãi như trước đây, sợ là bị người ta phát hiện nàng không phải là người của thời đại này.
Ăn cơm xong, nói chuyện cũng một lúc, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm nói: “Nàng về trước đi.”
“Vâng.” Cuối cùng có thể về rồi, Tự Cẩm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vội vã đứng dậy hành lễ cáo lui.
Sau khi Tự Cẩm đi, Tiêu Kỳ nhìn theo bóng dáng Tự Cẩm qua cửa sổ, nhớ tới mấy lời nàng nói hồi nãy. Hắn không tin nàng nói vô tình. Dạo gần đây bên nhà Quý phi và Tô gia Khúc Châu có liên hệ chặt chẽ, hắn biết rõ họ đang mưu tính điều gì. Nhà Quý phi cần một thế lực mạnh mẽ chống lưng, Tô gia Khúc Châu vài năm nay liên tục có đại tang, nay cũng cần một cơ hội trở về triều đình, hai nhà quả thực ăn nhịp với nhau.
Nếu Tô gia Khúc Châu trở về triều đình cùng nhà Quý phi liên hợp thì trên triều đình, vị Hoàng đế như hắn lại gặp tình cảnh quẫn bách, thỉnh thoảng bị chính đại thần của mình lấy cái chết can gián giống như đùa giỡn, vui vẻ sao được đây?
Muốn giẫm đạp hắn xấu mặt trong sử xanh, cũng phải xem hắn có đồng ý hay không!
Hắn đương nhiên không chịu!
Tô Tự Cẩm rất hợp ý hắn, ngoan ngoãn khéo khéo, nói chuyện làm việc cũng rất có phong độ, rốt cục là xuất thân từ thế gia, không thể tầm thường được. Hơn nữa... Nàng cực kỳ thông tuệ, vừa mới tròn mười bốn tuổi mà đã có thể nhìn ra tình cảnh quẫn bách của chính mình, cố làm ra vẻ vô tình nói chứ không cố ý, hạ bậc thang cho hắn. Lại nhớ tới trước đây nàng ở hậu cung bị tay sai của Quý phi gây khó dễ mà chưa từng nói xấu Quý phi một chữ nào trước mặt hắn. Lời nói và việc làm có chừng mực, tiến lui thoả đáng, điểm duy nhất không tốt lắm là nàng quá ham mê ăn uống, nhưng chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn cả.
Có thể dạy dỗ ra người con gái như vậy, hẳn ông cha nàng cũng phải là những người có bản lĩnh không nhỏ.
Tô gia Khúc Châu mong muốn xuất sĩ, hắn đương nhiên không thể ngồi nhìn Tô gia Khúc Châu và nhà Quý phi liên hợp. Do đó kế sách bây giờ chính là nâng đỡ người nhà Tự Cẩm để chống lại Tô gia Khúc Châu. Chưa biết người nàng có thể gánh vác trọng trách này hay không, nhưng trước mắt chưa có biện pháp khác nên vẫn có thể thử một lần, nếu đến lúc đó không được thì dừng lại thôi.
Tự Cẩm khoan khoái trờ về Di Cùng Hiên của mình, cũng không biết hoàng đế đã hạ quyết tâm nâng đỡ nhà mẹ đẻ của nàng. Mặc dù Tự Cẩm cũng có dự định của mình, hy vọng nhà mẹ đẻ có thể mau chóng hưng vượng lên, nhưng nàng cũng không nghĩ ra hoàng đế còn nóng vội hơn. Mắt thấy Tô gia Khúc Châu sẽ trở lại triều chính, hoàng đế đương nhiên không vui khi thấy nhà Quý phi lại được giúp một tay.
Hôm sau, Hoàng hậu nương nương được Hoàng thượng ban thưởng.
Hoàng hậu nhìn mấy thứ hoàng đế ban thưởng, ngồi cười trong Phượng Hoàn Cung. Nàng ta biết mình đã không nghĩ sai. Hôm qua Hoàng thượng giữ lại Tô thái nữ mà không gặp Cẩm Tiệp Dư, điều này cũng đủ để chứng minh Hoàng thượng không thích bên phía Quý phi. Nàng ta được ban thưởng, tự nhiên sẽ không quên Tự Cẩm xuất lực.
Quý phi có thai danh tiếng vô lượng, lúc này Hoàng hậu lại được ban thưởng, thấy rõ hoàng hậu vẫn được thánh sủng, được hậu đãi như cũ. Bên ngoài không biết rõ nội tình nhưng Hoàng hậu biết rõ, mình ra lực đẩy Tô thái nữ tranh sủng quả nhiên là một nước cờ hay, đã như vậy đương nhiên có công lãnh thưởng.
Hơn nửa tháng sau, Tự Cẩm được thăng làm Thất phẩm Nương tử, lên hai cấp, lại làm cả hậu cung rung động không ít.