Editor: Hương Cỏ
Tiêu Kỳ nghe vậy cực kỳ thoải mái cười, nhìn Tự Cẩm tăng thể diện cho mình nhiều thế, chắc trong lòng nàng sẽ không còn trúc mã kia rồi?
Nghĩ tới đây, cực kỳ thong thả liếc Tần Tự Xuyên một cái, chỉ thấy mày hắn ta nhíu lại, sắc mặt tối tăm, đầy vẻ không thích.
Thấy hắn ta không vui, hắn liền vui vẻ.
Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ ngây thơ cũng không còn gì để nói, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, không thể không nói tay nghề đầu bếp Kim cổ lâu thật sự giỏi, nàng cũng muốn đưa vào trong hoàng cung làm ngự trù.
Đáng tiếc hủy tương lại của người ta là chuyện không thể làm, thế nào cũng bị người nguyền rủa, chỉ đành nén tâm tư này xuống, nghĩ tới sau này làm sao dụ dỗ Tiêu Kỳ thường xuyên đưa nàng ra ngoài ăn món ngon.
Tự Cẩm tự lo ăn, bên kia bốn quân thần ngồi bàn chính sự như bị nghiện. Nhắc đến triều chính là quên hết mọi chuyện khác.
Cơm nước xong, uống thêm một bình trà, vẫn còn nói tiếp.
Tự Cẩm dứt khoát gọi người tìm cuốn truyện cổ cho nàng giết thời gian.
Sau đó Quản Trường An hai tay nâng một cuốn truyện cổ đi tới, cung kính đưa cho Hi Quý Phi.
Trong lòng hắn cũng cảm thán, vị quý chủ nhân này lòng thật khoáng đạt nhỉ.
Trước mặt trọng thần của Hoàng thượng mà ngồi xem truyện cổ được sao?
Không làm giảm phong cách sủng phi sao?
Không khiến cho Hoàng thượng mất mặt sao?
Quản Trường An thật không dám nhìn, đưa truyện cổ lên xong thì lập tức rời đi trở về đứng bên cạnh hoàng thượng.
Tự Cẩm lấy quạt tròn che mặt khẽ ngáp một cái, cơm nước no nê, buồn ngủ rồi.
Vừa ngáp xong ngước mắt lên thì nhìn thấy trúc mã kia đang ân cần nhìn mình. Trong nháy mắt tất cả buồn ngủ của Tự Cẩm bay hết.
Tiêu Kỳ kia bụng dạ hẹp hòi, nếu hiểu lầm nàng và trúc mã mắt đi mày lại, mình thì không sao, chỉ sợ Tần Tự Xuyên sẽ hỏng bét.
Tiêu Kỳ không nỡ hành hạ mình nhưng thế nào cũng hành hạ trút giận lên Tần Tự Xuyên.
Nghĩ tới đây, Tự Cẩm vừa mới còn cảm thấy uể oải, trong khoảnh khắc ngồi nghiêm chỉnh lên, mang phong thái đoan trang hào phóng cười một cái lạnh nhạt với Tần Tự Xuyên, sau đó cúi đầu xem truyện cổ.
Trong lòng thở dài, nói đến thì Tần Tự Xuyên này cũng là gặp xui tám đời, gặp phải người như nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng xúi quẩy, ngờ đâu lại gặp phải trúc mã có mẫu thân muốn từ hôn.
Một cặp thanh mai trúc mã tình thâm ý trọng đã cứng rắn bị chia rẽ như thế.
Ánh mắt Tần Tự Xuyên nhìn mình, mặc dù đã che giấu mấy phần nhưng vẫn không thể che giấu được sự quan tâm.
Trong lòng nàng liền vì hắn ta mà cầu nguyện.
Nàng thật không phải là nguyên chủ, không có cách nào đáp trả cảm tình này. Người nàng yêu là Tiêu Kỳ, nam nhân khó chịu kiêu ngạo kia.
Ở bên kia Cầu Thứ Tồn cũng kinh hồn táng đảm, vừa đối thoại quân thần vừa phân ra một phần tâm tư chú ý mong Tần tướng gia đừng luống cuống. Sau đó không cẩn thận liếc thấy quý phi nương nương nâng một quyển truyện cổ, trong nháy mắt liền có cảm giác như bị sét đánh.
Tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Hoàng thượng lại thích một nữ nhân đọc truyện cổ, không phải là tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa, mở miệng ngâm thơ, ngậm miệng cầm luật sao?
Xem truyện cổ được coi là tài nữ sao?
Hoàng thượng thích kiểu vậy... Thật đúng là khiến người ta khó đoán quá.
Ngươi đó, đừng có to gan phỏng đoán tâm tư của Hoàng thượng.
Cầu Thứ Tồn không biến sắc thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm giác được những hồng nhan tri kỷ của mình thật vĩ đại.
Điểm tối đa!
Đổng Phương Chu chau mày lại, nói đâu ra đấy: "Năm nay phía nam mùa màng thất bát, vừa có thiên tai nên cũng khó khăn. Vi thần thỉnh cầu Hoàng thượng phái người đi phía nam điều tra cẩn thận, chắc chắn có kết quả. Thuế lương thực trả góp, không kể những nơi bị thiên tai còn có đạo tặc thổ phỉ hung hăng ngang ngược, còn có quan viên âm thầm liên kết với cường đạo, chặn cướp lương thực triều đình dùng để cứu trợ thiên tai, thật sự là gan to bằng trời."
Tiêu Kỳ âm thầm gật đầu, lần này Hộ bộ trình lên nhiều tấu chương, mấy lần nhắc tới sự vụ phía nam, hắn đã sớm cho điều tra kỹ, nhìn Đổng Phương Chu hỏi "Ái khanh cho rằng có thể tin được người nào?"
Đổng Phương Chu do dự, người được chọn tiến cử là chuyện quan trọng, có thể làm đối phương thăng chức rất nhanh. Nhưng nếu không cẩn thận cũng có thể rơi vào địa ngục. Chuyện này phải tỉ mỉ cân nhắc mới được.
Thấy Đổng Phương Chu trầm ngâm không nói Tiêu Kỳ liền nhìn về phía Tần Tự Xuyên, "Tần tướng gia nghĩ sao?"
Tần Tự Xuyên trấn định định thần, vừa nãy tâm tư đều đặt trên người Tự Cẩm cho nên quả thật cũng không lắng nghe, nhưng Hoàng thượng đã hỏi hắn ta bèn nói: "Vi thần nguyện vì Hoàng thượng phân ưu."
Cầu Thứ Tồn kinh hãi, không phải là bị đế phi bày ân ái mà đau lòng muốn đi xa thiên nhai gặm nhấm nỗi buồn chứ?
Hắn ta vội vàng nói: "Tướng gia vì quân phân ưu, lòng có thể khen, nhưng chuyện của nội các lại quan trọng nhất, làm sao không có tướng gia được. Vi thần nguyện vì Hoàng thượng phân ưu, đi Giang Nam, điều tra kỹ chuyện lương thực chẩn tai."
Hắn ta liều mạng vì bạn tốt, không dễ dàng đâu đó.
Đi tới Giang Nam tra án, không mất nửa năm cũng phải một năm không về được, còn bao nhiêu hồng nhan tri kỷ của hắn ta chờ đó.
Tiêu Kỳ chậm rãi nói: "Hình như Cầu đại nhân đang hỗ trợ lễ bộ Nội Đình Phủ tiến hành tuyển tú, nhất thời sợ là không xa được kinh thành."
Chút tính toán nhỏ nhặt của Cầu Thứ Tồn bị Hoàng thượng lật tẩy, lén lút cười cười, lập tức lại tỏ ra chính nghĩa nói: "Vi thần da dày thịt béo, chịu được vất vả, là hòn đá trong tay Hoàng thượng, chỗ nào cần chỗ nào chuyển, tuyệt không do dự chút nào."
Vỗ mông ngựa giỏi, Tự Cẩm cũng khải khen thầm.
Người trâu bò đó.
Tiêu Kỳ nhướn mày cười một tiếng đối với Cầu Thứ Tồn, "Ừ, trẫm biết rõ khanh trung quân ái quốc. Nhưng sao bây giờ, năm nay tuyển tú không giống ngày xưa, ái khanh vẫn ở lại kinh đô giúp trẫm thôi."
Cái gì gọi là năm nay tuyển tú không giống ngày xưa?
Ngay trước mặt Hi Quý Phi mà nói vậy được ư?
Cầu Thứ Tồn thầm hận mình nhanh miệng, có khi nào bị Quý phi nương nương ghi hận không đây?
Hoàng thượng không phải là người tốt, tiện tay thì đào hầm, đào xong thì đẩy người ta xuống.
Ngửa đầu nhìn trời xanh, không còn gì để nói, lệ ngưng tròng.
Lúc ấy nét mặt Tần Tự Xuyên trịnh trọng, Hoàng thượng có ý gì đây? Đây là chuyện triều chính nghiêm túc, còn có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
Hắn ta cũng không ngại tìm mấy việc cần kíp cho Hoàng thượng đâu!
"Bẩm hoàng thượng, vi thần có việc bẩm báo." Tần Tự Xuyên sử dụng kỹ năng trọng thần can gián quân vương, đem những hồ sơ đang bị nội các ém lại bắt đầu trình bày từ tốn.
Từng việc, từng chuyện, hết thời gian uống cạn một chén trà mới nói tới mở đầu.
Mặt Tiêu Kỳ tối sầm, Tần Tự Xuyên ngươi có ý gì đây?
Chẳng qua hắn thuận miệng nói một câu trêu chọc kẻ đào hoa Cầu Thứ Tồn kia, ngươi lại trả đũa trẫm nhiệt tình như thế à?
Đây là vòng vèo trút giận giùm Tự Cẩm phải không?
Đổng Phương Chu nhìn Tần tướng gia triển khai toàn bộ hỏa lực, yên lặng lui qua một bên xem cuộc chiến.
Hôm nay trước khi xuất môn nên xem lịch một chút, rõ ràng là ngày đại hung ngày không thích hợp xuất hành đó.
Cầu Thứ Tồn trợn mắt há mồm nhìn hai quân thần. Trời ơi, mẹ ơi, sợ quá.
Lúc ấy Tự Cẩm đã không còn gì để nói, hai người này có chấm dứt hay không đây?
Thật coi nàng như bài trí sao?
Nhìn Quản Trường An co lại như con khỉ, thở cũng không dám thở. Đúng là đồ nhát gan mềm nắn rắn buông!
Tự Cẩm ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua hai người quân thần kia, cười mỉm nói với Quản Trường An: "Quản công công, đi thay ấm trà tới đây. Chắc Hoàng thượng và tướng gia đàm luận quốc sự rất lâu, tất nhiên sẽ rất khát nước. Trà này đều nguội lạnh, hâm nóng đi. Ử, một bình trà lài là đủ rồi."
Uống trà lài hạ hỏa đi.
Tiêu Kỳ liếc Tự Cẩm một cái, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nhìn hắn, chắc là tức giận rồi?
Tần Tự Xuyên kinh ngạc nhìn Quý phi, trong đầu lại nghĩ tới lúc nhỏ, khi nàng tức giận cũng tỏ vẻ như vậy, luôn nói móc trị hắn ta.
Hai quân thần vừa mới còn thao thao bất tuyệt, bỗng chốc đều hạ nhiệt.
Quản Trường An nơm nớp lo sợ bưng trà lên, trong lòng đau khổ nước mắt chảy thành sông, chỉ cầu hôm nay sau khi trở về, Hoàng thượng đừng trút giận lên mình.
Tiêu Kỳ và Tần Tự Xuyên nhìn bình trà chén trà đặt trước mặt, cả hai cùng nâng chén trà lên uống một ngụm.
Đổng Phương Chu và Cầu Thứ Tồn đều hóa ngốc, đây... Đây là tình huống gì chứ?
Hi Quý Phi, uy vũ!
Tiêu Kỳ đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên Tự Cẩm nhẹ giọng cười nói: "Canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta về thôi."
"Thiếp nghe gia." Tự Cẩm cười ngọt ngào, phảng phất lại biến thành nữ nhân ngốc nghếch kia, nhưng không giảm chút nào bộ dáng vừa mới đại triển thần uy.
Đế phi cùng nhau mà đi, chỉ còn ba người ở lại.
Cầu Thứ Tồn vỗ ngực, thở một hơi thật dài, "Ôi trời ơi, dọa tôi sợ chết mất. Lão Đổng, vừa nãy là Hi Quý Phi tức giận phải không? Nàng lại dám đưa trà lài cho Hoàng thượng uống, Hoàng thượng uống không nói, vậy mà không hề tức giận. Nhất định tôi bị mù mắt rồi."
Đổng Phương Chu muốn chửi một tiếng yêu phi, nhìn Tần Tự Xuyên lại yên lặng nén về.
Chao ôi, Hoàng thượng sợ vợ như thế, Đại Vực đáng lo đây.
Tần Tự Xuyên vẫn cúi đầu nhìn bình trà lài như cũ, trong ngực dâng lên vạn phần khổ sở.
Nghĩ đến hoàng thượng thật sự đối rất tốt với nàng, cho nên nàng mới dám tùy ý làm như vậy?
Hắn ta phải mừng cho nàng.
Nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Trúc mã thanh mai, hai trẻ vô tư. Đã từng có cũng đã tan thành mây khói. Nàng cũng tìm được một người tốt với mình.
Còn hắn ta, sống thế này là vì cái gì đây?
Không tình cảm ư.
Tần Tự Xuyên xoay người, chậm rãi đi đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống đường. Chỉ thấy hai người dừng bước trước xe ngựa. Hoàng thượng giơ tay đỡ Tự Cẩm lên xe ngựa rồi mới nhấc chân lên xe. Rèm xe từ từ buông xuống, càng lúc càng xa. Trong chiếc xe kia là một người mà cả đời này của hắn ta cũng không cách nào lại gần hơn được nữa.