Editor: Hương Cỏ
Cả người Quý phi run lên, té nhào xuống đất.
Nét mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, "Bản cung thua, vậy thì sao chứ? Hoàng hậu, cô cũng chưa thắng."
"Bản cung chưa từng nói mình thắng. Nhưng ta thắng so với cô là đủ." Hoàng hậu ngước mặt lên, liếc mắt nhìn quý phi, "Bao nhiêu năm như vậy, chúng ta đánh nhau liên tục, thắng bại phân đều. Bây giờ mọi thứ đều kết thúc, cô đã rơi xuống bụi rậm, còn ta vẫn ngồi trên cao phượng vị như cũ, thế là đủ rồi."
Hoàng hậu xoay người chậm rãi rời đi, trước khi đi cũng không thèm bố thí cho quý phi một ánh mắt nữa.
Mãi cho đến khi về Phượng Hoàn Cung, hoàng hậu thay phượng bào mũ phượng, ngồi ở một chỗ, một mình lẳng lặng ngẩn người.
Quý phi nói không sai, nàng ta cũng là người thua.
Nhưng là vậy thì thế nào?
Nàng ta không thể giống như quý phi, có thể lợi dụng con gái mình mưu đồ cho gia tộc. Vì Sở gia nàng ta đã trả giá đủ mọi thứ.
Nàng ta không thẹn với lương tâm.
Khi Sở gia đưa Sở Trừng Lam vào cung thì bọn họ phải biết.
Ngọc Trân công chúa sốt cao không giảm, trong Phượng Hoàn Cung hoàng hậu tự mình canh giữ trước giường bệnh, thái y thay phiên chữa trị ở Phượng Hoàn Cung. Mãi cho đến khi bệnh tình của Ngọc Trân công chúa ổn định, lúc ấy mọi người mới đều thở phào nhẹ nhõm.
Tự Cẩm biết chuyện Ngọc Trân công chúa bớt sốt cao thì cũng đã là hai ngày sau.
Tóm lại là giữ được tính mạng.
Cùng lúc đó, Tiêu Kỳ cân nhắc đối với đám người Tào Quốc công phủ cũng đã ra quyết định.
Tất cả người của Lệnh quốc công phủ, Tào Quốc công phủ đều bãi quan đoạt tước vị. Nhưng Lệnh quốc công phủ chỉ là cách chức làm thứ dân, ba đời không được tham gia khoa cử. Còn Tào Quốc công phủ lại là trừng phạt nặng nề. Nam nhân trưởng thành bị chém đầu, người vị thành niên và nữ quyến đều bị lưu vong ba nghìn dặm. Quý phi mang công chúa uy hiếp thiên tử, coi như đã thiêu hủy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Tào Quốc công phủ.
Cùng lúc đó, quý phi vẫn là quý phi, vẫn ở Trường Nhạc Cung như cũ. Nhưng vì hành động của nàng ta mà Tào Quốc công phủ ầm ầm sụp đổ, mặc dù toàn bộ không phải do lỗi của nàng ta nhưng hành động của quý phi đã đẩy Tào Quốc công phủ vào tình thế hoạ vô đơn chí.
Chỉ giữ lại danh hiệu quý phi, cái khác thì không còn gì cả.
Trong một đêm Trường Nhạc Cung yên lặng xuống.
Quý phi nghe được hoàn cảnh Tào Quốc công phủ thì bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại thì ý đồ tự sát, bị người bên cạnh ngăn cản được.
Hoa cô cô đã bị ban chết. Mặc dù quý phi không bị tội, nhưng Hoa cô cô thân là chưởng sự cô cô của Trường Nhạc Cung lại không góp lời khuyên nhủ quý phi, chưa tận chức trách nên phải chiụ tội.
Vì liên lụy tới tính mạng công chúa nên mới bị ban chết.
Nếu không, kỳ thật Hoa cô cô vẫn có thể giữ được tính mạng.
Chuyện Quý phi mở màn, sau đó tới lượt xử trí những người khác.
Tô mỹ nhân cùng Sở Trừng Lam cùng bị ban chết, Vương mỹ nhân xuống làm Vương Tiểu Y. Tội mưu hại tần phi địa vị cao vốn phải chịu tội chết, nhưng xem xét ở hành động cứu tần phi có thai nên mới đặc xá tội chết kia.
Kiều Tiểu Nghi đã như phế nhân chỉ có thể nằm trên giường tới cuối đời, nể mặt thái hậu nên cũng không giáng vị phần xuống. Nhưng không thể tiếp tục ở lại Tố Vân Điện.
Lúc ấy Thái hậu đưa Kiều Tiểu Nghi đến hậu điện Thọ Khang Cung, Tiêu Kỳ ngầm đồng ý.
Những động thái liên tiếp ban xuống, trong hậu cung sóng to gió lớn, mấy tháng trời không được sống yên ổn.
Trừ chủ tử, tất cả cung nữ thái giám dính líu trong đó, hết thảy bị Nội Đình Phủ mang đi.
Kể từ đó, số người trong hậu cung chỉ còn hơn một nửa, càng thêm yên tĩnh.
Cuối mùa thu, Hi Phi sinh hạ.
Lại sinh một vị tiểu hoàng tử, hoàng đế mừng rỡ, tổ chức tiệc tắm ba ngày linh đình.
Lúc tiệc đầy tháng, Nhị hoàng tử được ban tên là Dục Trạch, Hi Phi tấn phong Hi Quý Phi, Tô Hưng Vũ tứ phong Hưng Trữ bá.
Sau khi Tiêu Kỳ đại phong quan viên, người gây chú ý nhất không ai khác chính là nam nhân trẻ tuổi vừa nhập các bái tướng Tần Tự Xuyên.
Nhất là vị Tần tướng gia này tuổi còn trẻ, tướng mạo tuấn mỹ, không nói được hoàng đế trọng dụng, quan trọng nhất là còn chưa cưới vợ.
Thật là một khối bánh trái thơm phức lóe kim quang.
Lại tới mùa xuân, lại bắt đầu năm tuyển tú.
Tự Cẩm chơi đùa với con trai nằm trên giường, Dục Thánh mình đầy mồ hôi chạy về, "Mẫu phi."
Tự Cẩm kéo Dục Thánh đến cạnh mình, lấy khăn lau mồ hôi cho con, "Sao mà chơi đến toát hết mồ hôi như thế. Đã sớm nhắc con buổi trưa thì không nên đi Tây viên chơi thang trượt mà."
"Đệ đệ có ngoan không?" Dục Thánh lập tức nói sang chuyện khác, nằm sấp ở trên giường, giơ tay tới bóp mũi đệ đệ.
Dục Trạch đẩy tay bé ra, đôi mắt to đen lúng liếng lấp lóe nhìn ca ca, giống như ngửi thấy mùi mồ hôi, còn ngửa đầu ra phía sau.
Dục Thánh thấy đệ đệ như vậy càng muốn trêu chọc bé, càng nhích người sát vào gần hơn.
Dục Trạch lộn một cái lăn vào bên trong, Tự Cẩm thấy bèn cười. Hai đứa trẻ tinh nghịch này, ở chung một chỗ thì không thể không trêu chọc nhau. Vội vàng vỗ vỗ lưng Dục Thánh, "Con đi tắm rửa trước đi, xem con cả người toàm mùi mồ hôi, chờ phụ hoàng con về xem có chịu ôm con không."
Dục Thánh làm mặt quỷ, "Dạ, con đi ngay."
Vụt chạy hư một làn khói, ra tới cửa, Dục Thánh lập tức chắp tay lại, nét mặt nhỏ nhắn nghiêm lên, đi từng bước ngắn thư thả, vẻ không nhanh không chậm, từng bước từng bước đi về thiên điện của mình.
Dọc theo đường đi gặp được cung nhân, ai nấy đứng cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc Tiêu Kỳ đi tới thì nhìn thấy bóng lưng của con trai, nhẹ nhàng gật đầu, đây mới là khí phái thái tử một quốc gia nên có.
Không quản tới con trai nữa mà sải bước vào chính điện, trước tiên vào phòng tắm rửa tay thay quần áo, đổi một bộ y phục mềm mại rồi mới vén rèm đi vào nội thất. Hắn nhìn thấy Tự Cẩm đang nghiêng người nằm trên giường trêu chọc con trai, tiếng hai mẹ con cười lảnh lót khoan khoái tràn ngập ở trong phòng.
Nghe được tiếng động, Tự Cẩm quay đầu lại nhìn Tiêu Kỳ kinh ngạc nói: "Tại sao về sớm vậy? Không phải nói ngày hôm nay rất bận rộn à."
Tiêu Kỳ mới vừa ngồi xuống liền bế Dục Trạch ôm vào trong lòng mình, duỗi tay chọc bé chơi. Dục Trạch cười ha ha không ngừng, nước miếng cũng thuận khóe miệng chảy xuống, rơi lên mặt Tiêu Kỳ.
Tự Cẩm mím môi cười, lấy khăn lau mặt cho hắn, "Đang mọc răng đó, nước miếng tương đối nhiều."
Đây là giải vây cho con trai đó.
Tiêu Kỳ tức giận đặt con trai lên đùi, chỉ chỉ vào trán bé rồi mới nhìn Tự Cẩm nói: "Ta nghe nói bên thái hậu đưa thiếp mời cho nàng. Sao nàng không đi?"
Tự Cẩm cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thiếp không muốn đi Thọ Khang Cung dự tiệc, đi cũng chỉ là chuyện tuyển tú kia thôi."
Nghe giọng Tự Cẩm, Tiêu Kỳ liền cười, ánh mắt sáng long lanh, "Tuyển ai lưu ai còn không phải là một câu nói của nàng."
"Vậy cũng không được." Tự Cẩm liếc Tiêu Kỳ, từng chữ từng chữ nói: "Thiếp vốn ghen tuông, dấm chua một bình, tính tình lại không tốt. Nếu không vừa mắt những mỹ nhân nũng nịu kia thì sao? Nếu trong hậu cung này tuyển vào một đám dưa vẹo táo nứt thì không đẹp rồi."
Trải qua lần trước rung chuyển, các chỗ trống tần phi trong hậu cung rất nhiều. do đó trong khóa tuyển tú này có thể nói là muôn hoa đua thắm khoe hồng, nhất là con gái quan viên thì nhiều hơn nữa. Dù sao ai cũng hy vọng nhà mình cũng sinh ra một nữ nhân như Hi Quý Phi vậy, vinh quang cả nhà đó.
Bây giờ trong kinh đô còn dòng dõi nhà ai mà so được với Hưng Trữ bá tôn vinh độc nhất vô nhị.
Người ta sinh con gái tốt nha, không chỉ lấy được lòng vua mà còn sinh hai vị hoàng tử.
Nhưng Hoàng thượng còn trẻ tuổi, chuyện này về sau ai có thể nói được chứ.
Tiêu Kỳ cười càng vui vẻ hơn, bàn tay Dục Trạch giơ lên túm cổ áo hắn, Tiêu Kỳ bế con cho con chơi, trong miệng lại nói: "Tuyển tú là quy củ tổ tông, ta cũng muốn phế trừ nhưng phế trừ tổ chế không phải là chuyện nhỏ. Làm không tốt trên triều đình sẽ náo loạn ngất trời. Còn nữa, tuyển hay không có cái gì khác nhau. Đưa vào cung còn không phải là ở dưới mắt của nàng sao."
Tự Cẩm nghe vậy khóe miệng ngoéo một cái, biết rõ Tiêu Kỳ nói thật.
Lần trước hắn ở trên triều đình chẳng qua là vô tình nhắc tới chuyện này, lập tức liền có cựu thần đi thái miếu khóc lóc, kêu gào tiên đế, còn có kia giám quan mình đồng da sắt địn h đụng đầu vào cột can gián, còn có người chỉ trích nàng ghen tuông không tha người khác.
Náo động một thời gian dài.
Tự Cẩm mới không thèm quan tâm mấy thứ này, kỳ thật nàng càng tin tưởng tình cảm của Tiêu Kỳ đối với nàng. Cho nên tuyển tú ảnh hưởng không lớn đối với nàng.
Quy củ tổ tông, một câu nói nện xuống, lại có thái hậu ủng hộ, Tiêu Kỳ mới vừa chỉnh đốn triều đình, thời điểm này cũng không nên gây chiến thêm nữa.
Dù sao theo Tiêu Kỳ, tuyển hay không cũng không sao cả. Dù sao mấy người kia nguyện ý cường thế đưa con gái vào hậu cung chẳng qua là tìm một chỗ dưỡng mà thôi.
Dỗ ngủ hai đứa trẻ xong, Tiêu Kỳ ôm Tự Cẩm ôn nhu hưởng hương.
Sáng sớm hôm sau Tiêu Kỳ đi vào triều. Tự Cẩm vừa dậy thì Khương cô cô đi tới, cúi người hành lễ khẽ nói, "Nương nương, Đồng cô cô bên Hoàng hậu nương nương truyền lời, mong hôm nay nương nương tranh thủ đi Phượng Hoàn Cung một chuyến."
Tự Cẩm thở dài nói với Khương cô cô: "Nhất định là vì chuyện tuyển tú, ta muốn lười nhác cũng trốn không được."
Khương cô cô hầu hạ chủ tử rời giường thay quần áo, vừa làm vừa nói: "Có lẽ Hoàng hậu nương nương gặp phải khó khăn, nếu không cũng không nhờ nương nương đi qua. Nô tỳ nghe Đồng cô cô nói, tuyển tú lần này có mấy người đáng chú ý."
"Ồ?" Tự Cẩm cũng không để ở trong lòng. Nàng biết rõ là thái hậu tuyển thì cho rằng con gái Kiều gia tiến cung, "Lại là vì cô nương Kiều gia kia sao?"
"Cũng không phải vì cái này, mà là con gái của Vũ Hứng Tiến đại nhân, Lật Tân Anh Lật đại nhân đều trong nhóm tuyển tú."
Tự Cẩm nghe vậy ánh mắt lóe lên, lập tức vừa cười vừa nói: "Nói như thế thì phải đi Phượng Hoàn Cung một chuyến thật rồi."
"Đúng vậy, nô tỳ nghe ý của Đồng cô cô, hình như Hoàng hậu nương nương cố ý muốn thương nghị với nương nương, trước khi tú nữ tiến cung có nên thay đổi vị phần của các phi tần trong hậu cung hay không."
"Đúng là nên sắp xếp lại." Tự Cẩm khẽ nói, "Công chúa Ngọc Trân còn đang được Tề Vinh Hoa nuôi dưỡng, không thể không minh bạch như vậy mãi được."
Ấn theo quy củ, Dung Hoa là không thể dưỡng dục hoàng tự.
Tề Vinh Hoa là vị phần Dung Hoa nhưng phải lĩnh phần lệ Quý tần mới có thể miễn cưỡng nuôi dưỡng công chúa Ngọc Trân.