Tự Cẩm ngồi trở lại vị trí của mình, Tề Vinh Hoa cũng về chỗ mình ngồi. Hai người liền tách ra. Một bên Tự Cẩm là Hiền phi nương nương, bên kia là Mai Phi. Mặc dù Mai Phi có phân vị cao hơn nàng, tiến cung sớm hơn nàng nhưng nàng ta không có con. Cho nên tính về vai vế thì Tự Cẩm lại có vị trí trên Mai Phi.
Đây chính là quy tắc không ai không biết trong cung, cho dù Mai Phi mất hứng, trên mặt cũng không dám biểu lộ chút nào.
Qua rèm cửa còn có thể nghe được tiếng trẻ con cười nói từ bên trong vọng ra, là công chúa Ngọc Trân và Đại hoàng tử. Trong ngày hôm nay, mặc dù hai đứa bé đều không đi Thọ Khang Cung, nhưng Phượng Hoàn Cung thì phải đến. Dù sao Tiêu Kỳ cũng tới, ngày một nhà đoàn tụ, làm sao có thể thiếu con trẻ chứ?
Hôm nay quý phi yên tâm để Ngọc Trân chơi đùa trong Phượng Hoàn Cung như thế, thật đúng là làm người ta kinh ngạc. Trước đây Quý phi chăm sóc bảo vệ công chúa Ngọc Trân gắt gao, phàm đi ra cửa nhất định phải có người đi theo giám sát.
Mặc dù không biết rõ vì lý do gì mà có sự thay đổi này nhưng ở địa bàn Phượng Hoàn Cung thì Tự Cẩm cũng không lo lắng con trai bị thiệt thòi.
"Không nghĩ tới công chúa Ngọc Trân và Đại hoàng tử có thể chơi với nhau, nghe hai đứa bé cười đùa vui vẻ như thế, chúng ta nghe thấy cũng vui lây." Hiền phi cười mỉm nhìn quý phi và Tự Cẩm nói.
Quý phi cười nhạt một tiếng, liếc Hiền phi một cái, rồi mới chậm rãi nói: "Rốt cục là tỷ đệ, qua lại sẽ có tình cảm thôi."
Nụ cười trên mặt Tự Cẩm cũng không thay đổi, gật dầu với Quý phi, "Quý phi tỷ tỷ nói đúng lắm, trong cung chỉ có hai đứa bé, chúng không thân cận nhau thì còn có thể thân ai nữa. Trước đây chúng còn nhỏ, trong cung lại ít con trẻ nên đương nhiên phải cẩn thận chăm sóc. Bây giờ bọn nhỏ cũng lớn dần, cũng có thể yên tâm hơn."
Trẻ con trong cung không dễ nuôi lớn, nuôi đến năm sáu tuổi bị chết non cũng không hiếm thấy. Quý phi bảo vệ công chúa như tròng mắt mình cũng không có gì đáng chỉ trích. Tự Cẩm cũng bảo vệ con mình sít sao mà. Mặc dù trong lòng không ưa thích tính cách của Ngọc Trân nhưng con trai không có bạn chơi cũng không tốt. Có Đồng cô cô Khương cô cô và các bà vú trông giữ, chắc hai đứa bé sẽ không có việc gì hết.
Nhắc đến con, lại nghe giọng điệu của Hi Phi, trong lòng quý phi thoải mái rất nhiều. Người khác đều nói nàng ta giữ công chúa ở Trường Nhạc Cung, bình thường một bước cũng không cho phép đi ra. Nhưng không ai biết khổ tâm của nàng ta. Trẻ con trong cung không dễ nuôi. Bây giờ Hoàng thượng càng ngày càng bất mãn đối với nhà mẹ đẻ của nàng ta, chỉ sợ muốn sinh thêm một đứa bé nữa là hy vọng rất mong manh. Chưa kể còn Hi Phi canh giữ Hoàng thượng chặt chẽ. Trước mắt chỉ có một đứa con như thế, còn có thể để cho Hoàng thượng nhớ tới Trường Nhạc Cung, thỉnh thoảng tới ngồi một chút. Cho nên đương nhiên nàng ta phải nuôi dưỡng chăm sóc công chúa thật tốt mới được.
Tính tình Ngọc Trân không dễ chịu nên nàng ta cũng phải tốn rất nhiều công sức. Nhưng đứa bé vốn được nuông chiều lớn lên, chút điểm ủy khuất không chịu không nổi. Nàng ta còn có thể thật sự đánh nó sao? Nàng ta không đành lòng đánh được.
Kể từ chuyện lần trước, trong lòng nàng ta cũng có cảnh giác, bây giờ lúc rảnh rỗi đều tự mình dạy dỗ Ngọc Trân. Mặc dù làm nàng ta đau đầu cực kỳ nhưng ít nhất cũng có chút hiệu quả. Nếu không nàng ta cũng thật không dám bỏ mặc con gái và Đại hoàng tử ở cùng một chỗ.
Nếu làm đau Đại hoàng tử, Hoàng thượng đau lòng con nào thì chưa rõ, nhưng người thua thiệt đương nhiên là con gái mình.
Bây giờ nghe Hi Phi nói, lại đụng tới chỗ ngứa của Quý phi. Hi Phi cũng có con, đương nhiên biết rõ nuôi dưỡng trẻ con không dễ. Có chuyện của con trẻ làm cầu nối, hai người cũng thật giữ lễ nghi, dễ dàng nói chuyện hòa thuận với nhau, thật khiến cho mọi người kinh ngạc.
Ai bảo quý phi không hợp với Hi Phi chứ?
"Quý phi tỷ tỷ nói đúng lắm, bên Di cùng hiên của muội bị Đại hoàng tử quấy phá cả ngày, lúc nào cũng như trong tình trạng báo động, cả đoàn người đi theo nó thu dọn giải quyết cả đống việc. Lúc chưa biết đi thì mong ngóng con biết đi, giờ con biết đi rồi thì thật sự nhức đầu." Tự Cẩm nhớ tới mỗi ngày Trần Đức An dẫn theo một đám tiểu thái giám, hấp tấp đi theo sau con trai chật vật thu thập, cũng chỉ có thể cười cười.
Làm con trai hoàng đế chính là tốt, lật tung trời cũng có người đến xử lý cho ngươi. Làm sao giống như nàng trước đây, nếu dám phá phách như thế thì đã sớm ăn roi của cha mẹ lên mông rồi. Khi đó người lớn trong nhà đều phải đi làm, làm gì có thời gian chơi đùa với con nít chứ.
"Bây giờ cô mới mệt ở đó thôi, đợi đến khi Đại hoàng tử lớn bằng Ngọc Trân bây giờ, cô càng nhức đầu hơn. Mỗi ngày sẽ túm cô hỏi vì sao thế này, vì sao thế kia. Nếu cô không trả lời được, nó còn có khinh bỉ cô không biết gì. Nghĩ xem Bản cung đến bây giờ còn phải cầm sách vở thức đêm khổ đọc, nói ra thì bị người ta cười méo miệng, nhưng có cách nào khác đâu?" Quý phi thở dài, con gái nàng ta tính tình không tốt còn đặc biệt thích hỏi vì sao. Ở tuổi đó cũng không thể mời sư phụ đến dạy bé, cung nhân trong cung thì chẳng mấy người được đọc sách. Nàng ta đành phải đích thân ra trận.
Bao nhiêu năm không thức đêm đọc sách như vậy, giờ hai mắt cũng thâm quầng hết cả.
"Ngọc Trân công chúa thật sự là đứa bé ham học hỏi, tương lai công khóa sẽ rất giỏi, giờ quý phi tỷ tỷ chỉ oán hận chốc lát, tương lai ra tài nữ thì sẽ được vinh quang." Mai Phi cười đáp lời, trong lòng rất hâm mộ. Năm đó nàng ta cũng được Hoàng hậu nương nương tiến cử, kỳ thật cũng có nhận sủng. Nhưng bụng chịu thua kém, không thể mang thai một đứa bé. Giờ tuổi đã lớn, trong cung này tần phi nhỏ tuổi còn rất nhiều. Đừng nói chi còn có Hi Phi giữ hoàng thượng không buông, chỉ sợ cuộc đời này cũng không có duyên phận con cái nữa.
Hiền phi cũng cười gật đầu, "Đúng vậy, đều nói con cái là nợ nần nhưng mệt mỏi chăm sóc nuôi dưỡng con cái cũng là niềm vui. Đừng thấy bên ngoài quý phi tỷ tỷ oán hận, trong lòng lại vui mừng nở hoa đấy."
"Đúng vậy, lần trước thần thiếp đi Trường Nhạc Cung, công chúa Ngọc Trân đánh vỡ chèn trà ngọc nương nương thích nhất, cũng không thấy nương nương trách cứ gì, chỉ lo lắng công chúa có bị đứt tay không. Thấy rõ tấm lòng hiền từ của người mẹ trong thiên hạ đều giống nhau. Nghĩ xem chúng ta trước đây trong nhà cũng không phải được yêu thương chiều chuộng như vậy sao?" Khúc phi nắm khăn cười nhẹ, khóe mắt lướt qua Hi Phi, cố ý lạnh nhạt bỏ qua một bên.
Đằng trước một đám phi tử nói cười vui vẻ, các phi tần có vị phần thấp phía sau ngồi xa xem náo nhiệt. Hôm này Sở Trừng Lam không xuất hiện, nói Hoàng hậu nương nương đã cố ý sai người mang thức ăn phong phú sang cho nàng ta. Ai nấy đều nói Hoàng hậu nương nương thương xót tỷ muội tay chân, lúc này cũng còn nhớ tới Sở quý nhân.
Ngồi bên cạnh Kiều Linh Di là Vương Tịnh Uẩn, hai người bọn họ vị phần một người là từ ngũ phẩm, một là chính lục phẩm vừa vặn kề bên.
Vương Tịnh Uẩn nhìn gương mặt gày gò của Kiều Tiểu Nghi, trong lòng cũng biết sơ lý do. Nhưng lại không biết phải nói gì, hai người cũng không thể cứ ngồi không như vậy, người khác nhìn vào lại tưởng không hòa hợp. Chỉ có thể vắt óc nghĩ đề tài, nghe đằng trước các vị nương nương nói cười vui vẻ, nàng ta liền thuận cơ hội nói, "Nói đến thì Kiều tỷ tỷ lại hòa hợp với công chúa Ngọc Trân, chúng ta đều rất hâm mộ đấy."
Kiều Tiểu Nghi nghe Vương Tịnh Uẩn nói chuyện với mình, nghiêng đầu nhìn nàng ta, trên mặt hiện lên một nụ cười nhu hòa, "Đều là chuyện trước kia, bây giờ công chúa gặp tôi chưa chắc còn nhớ nữa."
Mấy ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, quý phi quản công chúa Ngọc Trân không cho ra khỏi Trường Nhạc Cung, người khác muốn đi vào cũng không dễ dàng. Kiều Linh Di nói vậy, Vương Tịnh Uẩn đương nhiên cũng hiểu được, chớp chớp mắt nói: "Cũng tốt hơn so với chúng tôi. Công chúa Ngọc Trân có nhìn thấy chúng tôi cũng chẳng biết là ai kìa." Tần phi có con thật là khiến người ta hâm mộ. Nếu như có một ngày chính mình có thể có con thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể náo nhiệt hơn, không đến mức trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy.
"Đợi đến khi công chúa lớn hơn một chút, có thể đi ra ngoài đi lại, dĩ nhiên sẽ biết hết thôi. Cũng chẳng hơn kém nhau gì nửa khắc này." Kiều Linh Di nói.
"Vậy cũng chưa chắc đâu." Lý Uẩn Tú đột nhiên nói, nhìn vẻ mặt hai người khóe môi hơi nhếch, "Nghe nói tính tình của Ngọc Trân công chúa cũng không phải là người nào cũng thân cận được. Chúng ta chưa chắc có phúc khí đó."
Lời này... Là thật sự nói Ngọc Trân công chúa tính không tốt, hay là âm nhắm nhắc đến chuyện công chúa Ngọc Trân chọc giận Hoàng thượng. Trong cung cũng không có gì là bí mật mãi mãi, mặc dù Trường Nhạc Cung che giấu giỏi nhưng thời gian dài cũng có chút lời đồn tản ra.
Vương Tịnh Uẩn vội vàng cười nói: "Hôm nay sao Hoàng hậu nương nương còn chưa đi ra, sắp tới giờ rồi."
Bành Minh Vi ngồi ở đó, nghe các nàng ngươi một lời ta một tiếng, chỉ lắng nghe mà không nói chữ nào. Trong lời nói của mọi người đều chứa kim, nói sai một câu, nếu đến tai quý phi nương nương, các nàng còn có người trong nhà làm chỗ dựa, chứ nàng ta thì không có gia thế mạnh mẽ như vậy.
Rất nhanh hoàng hậu liền một tay dắt Đại hoàng tử, một tay dắt công chúa Ngọc Trân đi ra. Hai đứa bé đi ra thấy mẫu phi của mình bèn chạy tới, hoàng hậu mỉm cười ngồi trên ngai phượng, mọi người đứng dậy chào nhau, sau đó từng người lại ngồi xuống.
Công chúa Ngọc Trân ngồi trong lòng quý phi, còn dò xét nhìn Dục Thánh, làm mặt quỷ trêu bé.
Dục Thánh chớp chớp mắt mấy cái nhìn bé, lại nhìn nhìn, sau đó nghiêng đầu nhào vào lòng mẫu phi của mình.
Ngọc Trân:...
Tự Cẩm cười vỗ vỗ lưng con trai. Hơi mỉm cười với Ngọc Trân. Tiểu cô nương run lên, trong nháy mắt liền nghiêng đầu qua chỗ khác.
Quý phi vừa thấy mặt sắc khẽ biến, hít sâu một hơi, cười cười với Tự Cẩm, "Vẫn là quá tinh nghịch, Hi Phi muội muội đừng để ý."
"Trẻ con đều như vậy, quý phi không cần lo lắng." Tự Cẩm cũng vội vàng nói, trong lòng lại nghĩ tới tính tình đứa bé này kém xa so với mẫu phi của nó. Nhưng cũng đúng thôi, nó mới bao tuổi chứ, tâm trí cũng không thành thục, đương nhiên là không thể làm giống như người lớn, trong nụ cười có chứa đao kiếm bén nhọn được.
Thật sự là tính cách Ngọc Trân như vậy, quý phi lại không nhẫn tâm dạy dỗ bé, tương lai không biết sẽ bây bao nhiêu tai họa. Nghĩ tới đây, trước đó còn có lòng để con trai chơi với Ngọc Trân, giây phút đó coi như dập tắt, vẫn là tự mình sinh thêm một đứa chơi với con trai mình là tốt nhất.
Mọi người chúc hoàng hậu những lời cát tường, qua năm mới nhiều sức khỏe, hạnh phúc, trong đại điện tiếng chúc tụng ầm ĩ, thật là một bức tranh hậu phi hoan hỷ.
Vừa lúc đó Tiêu Kỳ đến, nghe người bên ngoài hô vang, mọi người cùng nhau đứng dậy cung nghênh, Hoàng hậu nương nương bước xuống ghế phượng, dẫn đầu phía trước nghênh đón thánh giá.
Tiêu Kỳ sải bước đi vào, giơ tay đỡ hoàng hậu dậy, nhìn vòng quanh mọi người, dừng lại trên người Tự Cẩm một chút, liền nói: "Các vị ái phi bình thân." Sau đó dẫn theo hoàng hậu, từng bước từng bước đi lên ghế trên, hai người cùng ngồi xuống chỗ của mình.
Tự Cẩm ôm con trai trở về vị trí cũ, quý phi cũng bế Ngọc Trân công chúa ngồi trở lại, hai người ánh mắt gặp nhau, cùng cười một tiếng.
Dục Thánh đã có thói quen thân cận với hoàng đế, lúc này thấy hắn ngồi ở trên, đứa bé còn chưa biết phân biệt trường hợp, cũng không biết khi nào thì được làm chuyện gì, giãy giụa đòi xuống trong lòng mẫu phi như thường lệ, từng bước chân ngắn chạy tới phía đó, trong miệng kêu lên một câu mà một vạn năm cũng không thay đổi, "Phụ hoàng, bế con."
Bây giờ có thể gọi rất ngay ngắn, không còn dừng lại ở từng chữ từng chữ nữa.
Ngọc Trân ngồi bên cạnh mẫu phi mình, nhìn Dục Thánh đi từng bước khoan khoái tới chỗ phụ hoàng, nhìn nam nhân ngồi ở trên ghế rồng kia, vừa quen thuộc lại xa lạ, vừa muốn thân cận lại có phần kháng cự, nhìn hắn bước xuống bậc thang bế Dục Thánh lên, giơ tiểu tử lên cao.
Bé cũng muốn được bế như vậy nhưng lại không dám đi qua, chỉ có thể nắm lấy tay áo mẫu phi thật chặt, giấu gương mặt nhăn nhó vào trong lòng mẫu phi mình.