Editor: Hương Cỏ
"Vâng, nương nương nói đúng. Chẳng qua thần thiếp cảm thấy, tròn tuổi của Đại hoàng tử và yến hội trung thu quá cận kề, sợ lại phiền toái cho nương nương."
"Có phiền toái gì đâu, Bản cung cũng không cần tự mình làm, chẳng qua là phân phó xuống, sẽ có người Nội Đình Phủ an bài thỏa đáng. Lẽ nào nuôi dưỡng mấy người Nội Đình Phủ là ăn không ngồi rồi sao? Ngay cả chút chuyện này cũng làm không được thì mang con về nhà đi thôi."
Được, đế hậu thật là một đôi phu thê, ngay cả lời nói ra cũng giống nhau.
Cho nên, Tự Cẩm coi như là hiểu ra, thân phận như hoàng hậu và Tiêu Kỳ, từ khi sinh ra đã không biết cái gì là phiền toái. Dù sao bọn họ chỉ cần ra lệnh, sau đó giám sát mà thôi. Nhưng Tự Cẩm thì khác, chuyện của nàng đều là tự mình động tay động chân mà làm.
Mặc dù mấy năm nay sinh hoạt trong cung đình, cũng dần dần rèn luyện sự chai lỳ. Nhưng kỳ thật... Nàng vẫn còn mang nặng tư tưởng tiểu thị dân, không muốn người khác phiền toái, cũng mong người khác đừng làm phiền.
Hoàng hậu cảm thấy tính cách Tự Cẩm khó hiểu, nhìn kỹ nàng, cảm thấy người này ngốc quá, mơ hồ quá, nhịn không được nhắc nhở vài lời, "Muội đó, không thể nghĩ chuyện này là phiền toái. Muội thử nghĩ xem Đại Hoàng tử là thân phận gì? Nó là con trai duy nhất của Hoàng thượng, thân phận quý trọng, tiền đồ vô hạn. Cho nên muội làm mẫu phi không thể cản chân con mình. Mặc dù có lẽ muội lo lắng danh tiếng quá nổi trội, có thể xảy ra tai hoạ ngầm. Nhưng muội trước hết phải suy nghĩ cho Đại hoàng tử, làm con trai duy nhất của Hoàng thượng, vinh quang của nó và thể diện của Hoàng thượng mới là điều quan trọng nhất."
Nghe lời hoàng hậu nói, Tự Cẩm cũng suy nghĩ cẩn thận.
Trong lòng Hoàng hậu âm thầm tán thưởng, người này có thể nghe người khác khuyên, trong lòng cao hứng, lại nói thêm, "Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, Đại hoàng tử nuôi dưỡng ở cạnh muội, muội đừng nuôi dưỡng nó trở thành đứa trẻ có ánh mắt thiển cận. Vinh hoa phú quý, ăn sung mặc sướng, hô nô gọi bộc, những thứ này đều là thứ nó phải được, là một hoàng tử tôn quý, muội phải nhớ kỹ."
Trong lòng Tự Cẩm giống như bị sấm sét đánh trúng, trong nháy mắt liền hiểu được mình sai ở chỗ nào. Nàng đã quen nghĩ ba người là một gia đình nhỏ, cho cho nên quên mất, con trai của nàng rất có thể là người thừa kế hoàng vị sau này.
Nghe đến đó, Tự Cẩm đứng dậy, cung kính hành đại lễ với hoàng hậu, "Đa tạ nương nương dạy bảo, thần thiếp biết sai rồi."
"Chuyện này cũng không trách muội, muội cũng không cần lo lắng, đợi đến khi Đại hoàng tử có thể đi học, Hoàng thượng nhất định sẽ mời danh sư dạy bảo. Đến lúc đó, tự sẽ có người dạy cho nó, làm sao để trở thành một hoàng tử điện hạ chân chính."
"Dạ, kể cả đến lúc đó, thần thiếp cũng mong nương nương có thể chỉ điểm sai lầm."
Hoàng hậu khựng lại, không nghĩ tới Hi Phi lại đồng ý nàng ta nhúng tay vào chuyện giáo dục Đại hoàng tử, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nàng ta nhìn Hi Phi một cái thật sâu, thoải mái cười, "Chuyện này Hoàng thượng sẽ có chủ trương, Bản cung và muội đều không cần nhúng tay, muội nhớ chứ?"
Lời của Hoàng hậu có ý gì đây?
Tự Cẩm nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
"Vậy muội cũng đi về nghỉ ngơi đi, cũng sớm chuẩn bị việc chọn đồ vật đoán tương lai trong tiệc đầy năm." Hoàng hậu vừa cười vừa nói, đừng đến lúc đó Đại hoàng tử chọn hộp phấn son là được.
Tự Cẩm lại tạ ơn hoàng hậu, rồi mới ra Phượng Hoàn Cung.
Trên đường về Hợp Nghi Điện, đầu óc bên trong còn nghĩ tới lời hoàng hậu nói. Hoàng hậu và nàng cũng không thể nhúng tay vào chuyện giáo dưỡng Dục Thánh, chính xác hơn là Hoàng hậu... Kỳ thật không nghĩ tới đối phó với hoàng đế? Như vậy Lệnh quốc công phủ phải làm sao?
Hoàng hậu muốn cùng người nhà phân biệt ranh giới ư?
Sở Trừng Lam tiến cung lâu như thế còn chưa được nhận sủng, có con tạm thời là không cần nghĩ. Như vậy thì mình, người vẫn phụ thuộc vào hoàng hậu sinh hạ con trai, có phải là trong mắt Lệnh quốc công cũng coi Đại hoàng tử như con trai của hoàng hậu. Nhưng vấn đề là mẹ đẻ của Đại hoàng tử còn sống sờ sờ ra đấy.
Hoàng hậu... có khi nào sẽ thỏa hiệp với người nhà trong chuyện Đại hoàng tử hay không?
Tự Cẩm không biết rõ, nàng không có bàn tay vàng để dự đoán tương lai. Nhưng ít nhất trước mắt quan hệ giữa hoàng hậu và nàng vẫn tương đối hòa thuận.
Huống chi, hôm nay hoàng hậu nói những câu đó đều là thật lòng, Tự Cẩm thật sự cảm tạ nàng ta.
Nều không ở đây, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được chuyện phải làm trên vị trí này, phải học nhiều thứ, phải nắm giữ những gì. Nhưng hôm nay hoàng hậu chỉ điểm nàng, khiến Tự Cẩm tránh được tự mình đào một cái hố to.
Hoàng hậu kỳ thật vẫn là một người tốt.
Nếu như... Nếu như các nàng có thể bình yên chung sống thế này thì tốt biết mấy.
Sau lễ mừng năm mới lại tới mở khoa thi. Thí sinh từ khắp các nơi trên cả nước đã ùn ùn đổ về kinh đô. Lấy lý do tiêu diệt hải tặc để bắt đầu, cuối cùng lấy cấu kết hải tặc làm lí do, dưới bàn tay lãnh huyết của Lương Thừa Tế, lần này thế gia tổn thất thê thảm. Nhiều vị trí ở Lục bộ và chức quan quan trọng ở kinh đô đều xuất hiện ghế trống.
Điều này có ý nghĩa, khoa cử năm sau, những thí sinh mới sẽ có tiền đồ khiến bao người hâm mộ đang đón chờ.
Lệnh quốc công bị người ta hãm hại đến máu chảy đầm đìa, may mà có hoàng hậu trong cung quỳ xin trần tình với hoàng đế, sự tình mới có chuyển cơ. So sánh ra thì đám người Tào Quốc công, Tô gia Khúc Châu, hai nhà Lý, Vương lại tổn thất nặng nề, quan viên dưới trướng bị liên lụy rất nhiều. Người bị hỏi tội trục xuất chém đầu, lấy kinh đô làm trung tâm, tỏa ra cả nước.
Mấy đêm trước trung thu, Tần Tự Xuyên quang cảnh hồi kinh. Hoàng thượng đích thân phái thống lĩnh Kiêu Long Vệ Tô Thịnh Dương đi nghênh đón. Vinh hạnh đặc biệt như thế thật sự không có người thứ hai.
Ra khỏi thành mười dặm, Tần Tự Xuyên hộp tụ với Tô Thịnh Dương.
Lại gặp mặt lần này, mặc dù hai bên ai cũng tỏ ra chướng mắt đối phương, nhưng lại âm thầm vụng trộm trao đổi tin tức tình báo hai bên.
Lần này hành động tiêu diệt thuận lợi như thế là nhờ có Tần Tự Xuyên hỗ trợ rất nhiều, cung cấp hải đồ, nếu không đội quân của Tô Thịnh Dương sẽ phải chịu nhiều thương vong.
"Đây chính là toàn bộ chứng cứ sao?" Tô Thịnh Dương hạ giọng hỏi, rồi nhét cuốn sổ vào tay áo.
Tần Tự Xuyên lắc lắc đầu, "Cũng không phải toàn bộ, nhưng cũng là phần lớn. Còn một phần nhỏ chưa lấy được, đang chờ thời cơ."
Tô Thịnh Dương cũng không nhìn qua, chỉ nói: "Cậu đề cử Lương Thừa Tế kia quả nhiên là một nhân tài, tâm ngoan thủ lạt, giờ trong kinh đô không biết bao nhiêu người muốn lột da cậu đấy. Nhờ hắn ta ban tặng mà bây giờ không còn ai oán niệm ta nữa."
Tần Tự Xuyên chau chau mày, chỉ nói: "Mặc dù hắn ta lòng dạ độc ác, nhưng hành động còn công bằng chính trực, cũng không phải tuỳ tiện bắt người, tùy ý vu oan hãm hạng người. Trong tình thế bây giờ, Hoàng thượng cần một cây đao như thế."
Tô Thịnh Dương nghiêng đầu nhìn Tần Tự Xuyên, "Nghe cậu nói y như ông già, nếu không phải cậu là người hào hoa phong nhã, ta còn tưởng rằng cậu sắp gần đất xa trời."
Tần Tự Xuyên nghe vậy trên mặt khổ sở, thở dài thật dài, rồi chuyển sang đề tài khác, "Sinh nhật của Đại hoàng tử sắp tới rồi, ta muốn nhờ huynh chuyển một phần lễ vật giùm ta."
Tô Thịnh Dương lập tức đen mặt, "Không được, nếu bị Hoàng thượng biết rõ, cậu còn muốn sống hay không đây? Cậu không muốn sống nhưng muội muội ta còn muốn sống thật khỏe cơ."
"Không cần lấy danh nghĩa của ta, chỉ cần lấy danh nghĩa của huynh là được." Tần Tự Xuyên hạ giọng nói, "Ta chỉ ngóng trông nàng có thể sống thật tốt trong cung, không có bất cứ yêu cầu nào khác."
"Vậy cũng không được." Chuyện khác Tô Thịnh Dương đều có thể dàn xếp, duy chỉ có chuyện này quyết tâm không chịu hỗ trợ."Tự Xuyên, cậu cũng nên lập gia đình đi thôi, hay là để ta hỏi thăm giùm cậu."
Tần Tự Xuyên lắc lắc đầu, "Quốc gia bất an, làm sao mà có lòng nghĩ tới chuyện gia đình. Bây giờ ta không có ý định này, không nhọc phiền huynh." Rốt cục lễ vật giấu trong người cũng không lấy ra, hắn ta biết rõ Tô Thịnh Dương nói không chịu là tuyệt đối không chịu. Người Tô gia bọn họ đều cứng đầu."Sau khi chúng ta hồi kinh vẫn phải giống như trước kia, không thể thân thiết lui tới."
"Còn cần cậu nói sao." Tô Thịnh Dương mặt đen lại, nhà bọn họ có Đại hoàng tử cũng thôi, Tần Tự Xuyên một mình rất có thể nguy hiểm. Người để mắt tới nhà bọn họ không thể ra tay, nếu biết rõ Tần Tự Xuyên có quan hệ với họ thì chỉ sợ hắn ta không được sống dễ dàng.
Tần Tự Xuyên hồi kinh, mặc dù không phải người người ra đường hoan hô, nhưng cũng có khá nhiều dân chúng đón xem chào mừng. Nhất là các cô nương chưa xuất giá chiếm đa số, cầm khăn che mặt, xấu hổ nhìn vị quan tài mạo song toàn còn chưa đón dâu, lại lập công lớn hồi kinh Tần đại nhân kia.
Vị Tần đại nhân này, trong nhà còn không có mẫu thân, qua cửa cũng không có mẹ chồng đè nặng, quả thực là vị hôn phu hoàn mỹ nhất, tốt nhất. Ngay cả Tô Thịnh Dương oai hùng phi phàm ở bên cạnh hắn ta đều thất sắc không ít, ai bảo hắn ta đã thành thân chứ.
Chỉ nhìn tướng mạo Tô đại nhân, không ít người nghĩ tới, khó trách Hi Phi nương nương trong cung được sủng ái như thế. Ca ca đã phong thái hơn người, dung mạo của nương nương đương nhiên là không thể kém.
Nét mặt Tần Tự Xuyên không chút thay đổi, trong vòng vây của mọi người rời đi, cũng không về nhà mà trực tiếp theo Tô Thịnh Dương tiến cung kiến giá.