Editor: Hương Cỏ
Tiêu Kỳ vừa vào ngự hoa viên, ánh mắt đột nhiên liền nhìn vào trong đình. Ngay lập tức như có gì đó hấp dẫn hắn, lướt qua hết những mỹ nhân rực rỡ trong vườn, theo ánh mắt liền bay đi.
Tiêu Kỳ và Kiều Linh Di sóng vai mà đi, cũng không có bất cứ động tác thân mật nào. Nhưng vừa nhìn đến bóng người trong đình kia trong tích tắc, Tiêu Kỳ bất giác nhích người sang bên cạnh. Chờ đến khi định thần lại hắn lại thấy hơi ảo não. Hắn cũng bị tiểu yêu tinh kia làm sợ giật mình phát bệnh rồi.
Kiều Linh Di bên cạnh bị hành động của Tiêu Kỳ làm kinh ngạc, không tự chủ được bèn nghiêng đầu nhìn sang cùng với một vườn mỹ nhân. Mọi người liền nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn về xa xa, theo ánh mắt liền nhìn thấy ngồi một chỗ khá xa trong đình, Hi Dung Hoa mặc váy màu hồng thạch lựu, đuôi dài thướt tha lướt qua con đường lót đá xanh dưới chân, từ trong đình đi ra.
Ngay khi mọi người cho rằng Hi Dung Hoa sẽ đi qua thì không ai ngờ tới, Hi Dung Hoa vừa ra đình thì xoay người rời đi, liến mắt cũng chả thèm liếc về bên này một cái.
Cứ vậy mà đi sao?
Còn tưởng rằng có thể xảy ra màn kịch vui xem chứ. Đang lúc mọi người còn hoảng hốt thì trợn mắt nhìn thấy một bóng áo vàng đi lướt qua bọn họ, nhanh như một cơn gió thổi qua.
Hi Dung Hoa đi.
Sau đó... Sau đó Hoàng thượng cũng đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Kiều Tiểu Nghi bị bỏ rơi.
Trong phút chốc Kiều Linh Di vẫn chưa thể từ trong cơn kinh ngạc tột độ phục hồi tinh thần lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao biểu ca đã đi mất rồi?
Rõ ràng Hi Dung Hoa có làm gì đâu, sao hắn phải chạy theo chứ?
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng phần lớn ánh mắt đều tập trung lên người Kiều Linh Di, có đồng tình thông cảm, có mỉa mai khinh thị. Chà chà, còn nghe nói là thanh mai trúc mã cơ đấy, vậy mà trong mắt Hoàng thượng cũng chỉ có một mình Hi Dung Hoa. Khó trách Hi Dung Hoa cứ vững vàng ngồi ở trong đình như vậy. Nhưng sao nàng ta dám chắc Hoàng thượng sẽ đi theo mình chứ?
Nếu đổi lại người khác, có lẽ mọi người sớm đã nói mấy câu châm chọc khiêu khích rồi. Nhưng sau lưng Kiều Linh Di chính là Thái hậu nương nương, ai cũng không muốn làm kẻ ra mặt gậy họa. Mọi người nhìn Kiều Linh Di gượng cười, rồi từ từ tản hết ra ngoài.
Trong chớp mắt, cả ngự hoa viên rộng lớn liền trở nên thanh tĩnh, không còn một bóng người nào khác.
Kiều Linh Di đứng chỗ đó, gió đêm thổi qua hai gò má, môi anh đào mím thành một đường thẳng, hai tay siết chặt, đôi mắt mở to không chớp nhìn theo hướng biểu ca rời đi.
Đó là hướng Di Cùng hiên.
Dưới chân vô lực mềm oặt, người lảo đảo. Thư Họa liền vội vàng bước tới đỡ lấy chủ tử, hạ giọng nói: "Chủ tử, có chuyện gì thì chúng ta trở về hãy nói. Chỗ này không biết bao nhiêu người đang quan sát chủ tử." Không thể bị người ta coi mình thành trò cười lại còn coi thường mình nữa.
Kiều Linh Di vững vàng tinh thần lại. Thư Họa nói đúng lắm, nàng ta không thể tự mình làm loạn trận tuyến, không thể sợ, không thể để người khác coi mình làm trò cười. Nghĩ tới đây, càng thêm ưỡn ngực ngẩng đầu, vịn tay Thư Họa từng bước từng bước đi về Tố Vân Điện.
Đi thẳng về phòng mình, nước mắt Kiều Linh Di không nhịn được nữa rơi xuống. Nàng túm lấy tay Thư Họa, "Thư Họa, ngươi nói xem rốt cục Hi Dung Hoa kia dùng thủ đoạn gì mà có thể chiếm hết linh hồn biểu ca như vậy..."
Thư Họa nào biết đâu chuyện này, vội vàng bưng trà đến, đỡ Kiều Linh Di uống một ngụm rồi mới nói: "Tiểu chủ, nô tỳ cũng không biết Hi Dung Hoa kia có điểm gì lợi hại. Trước đây nô tỳ cũng đã nói, trong hai năm qua, cô ta vẫn giữ được Hoàng thượng không sủng hạnh người khác."
"Trước đây khi ngươi nói, ta còn tưởng là tin đồn..." Kiều Linh Di lần đầu tiên cảm giác được sự thất bại. Bọn họ còn chưa chính diện giao phong mà nàng đã thất bại thảm hại.
Nàng ta cũng chỉ dùng một bóng lưng thì đã lấy mất người đi.
Biểu ca, rốt cục nàng ta tốt ở chỗ nào chứ?
Rõ ràng trước đây người nói sẽ đối tốt với muội.
Vì sao người lại chạy theo hồ ly tinh kia chứ?
Kiều Linh Di cầm khăn khóc nức nở, nhưng cố gắng không để phát ra thanh âm nào. Khăn tay che miệng, người đổ xuống giường, lệ rơi đầy mặt.
Là nàng ta sơ sẩy, là do nàng ta chủ quan, không nghĩ tới Hi Dung Hoa kia có thể lợi hại đến mức này.
Biểu ca là người thế nào chứ, sao có thể như vậy được?
Lẽ nào hắn thật sự thích Hi Dung Hoa sao?
Nghĩ tới đây, Kiều Linh Di từ từ ngừng tiếng khóc, thật lâu sau mới bình tĩnh nói với Thư Họa: "Mang nước đến cho ta rửa mặt thay quần áo."
Thư Họa vội vàng gật đầu, thấy chủ tử trấn định lại cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, bưng nước vào rồi mới hạ giọng nói: "Tiểu chủ đừng lo lắng, mai này thái hậu nương nương nhất định sẽ vì người chủ trì công đạo."
Kiều Linh Di chậm rãi rũ mắt xuống, lần này là nàng ta chủ quan, xem thường đối phương. Lần sau tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm như vậy nữa.
Hi Dung Hoa, ta cũng muốn nhìn xem cô rốt cục có bao nhiêu lợi hại!
Mà lúc này, trong Di Cùng hiên Tự Cẩm đang ôm lưng Tiêu Kỳ mặt mũi tràn đầy tươi cười, người bị ôm lấy Tiêu Kỳ ngay đơ khuôn mặt.
Vì sao hắn lại luân lạc tới bước này chứ?
"Hoàng thượng theo thiếp đi như thế, ngày mai Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ trị tội thiếp. Người nói thiếp phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tự Cẩm, "Giờ mới biết sợ sao?"
Tự Cẩm buông tay ra, nghiêng mình gối người lên đùi hắn, cứ vậy ngẩng đầu nhìn hắn cười mỉm nói: "Không sợ, trừ phi thiếp chết, nếu không đừng ai nghĩ tới việc cướp hoàng thượng từ tay thiếp."
"Nói bậy! Mấy câu nói này cũng có thể tùy tiện nói sao?" Tiêu Kỳ tức đến đen mặt. Người này ngoài miệng đúng là không có cửa cài, nói lung tung vậy cũng dám nói.
"Thiếp nói thật." Vẻ tươi cười trên mặt Tự Cẩm biến mất, nghiêm trang nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Kỳ, như thể muốn thông qua đôi mắt kia nhìn thấu vào lòng hắn, "Tiêu Kỳ, lời thiếp nói đều là thật. Ai muốn cướp người từ trong tay thiếp thì có bản lĩnh đạp lên thi thể thiếp mà qua."
Tiêu Kỳ:...
"Thiếp biết rõ Hoàng thượng không tin thiếp."
Tiêu Kỳ: Nàng muốn ta nói gì chứ? Ca ngợi lòng ghen của nàng là độc nhất vô nhị sao?
"Nhưng không sao, thiếp sẽ làm cho người thấy."
Thế này có thật không, Tiêu Kỳ không phản bác được.
Nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ ngơ ngẩn tỏ vẻ không thể tin được, Tự Cẩm khoan khoái nở nụ cười, cười một hồi lâu mới dừng lại nét mặt dần dần nghiêm túc, "Tiêu Kỳ, cuộc đời này trừ phi Người buông tay thiếp, nếu không thiếp sẽ không nhường Hoàng thượng cho người khác."
Nhìn vẻ kiên định trong mắt Tự Cẩm, Tiêu Kỳ lại sững sờ ở chỗ đó. Hơi thở dần dần nặng nề, trái tim đập thình thịch. Về lý, lẽ ra hắn phải khiển trách nàng một hồi. Nhưng hắn lại không muốn làm như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có người để ý đến bản thân hắn chứ không phải thân phận của hắn.
"Nếu lúc đó ta không đuổi theo thì nàng định làm như thế nào?" Sau khi Tiêu Kỳ trấn định lại, kìm chế nhịp đập của tim mình mới hỏi. Cô gái nhỏ này thật sự là rất tự tin, lại có thể dự liệu được mình sẽ đuổi theo, vạn nhất nếu mình không đi theo thì sao đây?
Sinh con trai, làm thái hậu!
Mấy lời nói này Tự Cẩm cũng không ngốc mà dám nói ra, mím môi mới nói: "Không biết nữa, lúc đó thiếp làm như vậy, không có thời gian nghĩ nếu Hoàng thượng không đến thì phải làm sao."
Tiêu Kỳ:... Gan lớn thế này, tự tin đến mức này, cũng chỉ mình nàng chứ không có ai khác.
"Nếu là ta không đến, nàng sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong hậu cung."
"Nhưng nếu Hoàng thượng tới, Kiều Tiểu Nghi liền thành trò cười."
"Ngày mai nàng cáo bệnh đi."
"Thái hậu nương nương sẽ không tin đâu."
"..."
Tiêu Kỳ cảm thấy tối nay quả thực là một ngày lạ lùng, thở dài thườn thượt, thấy Tự Cẩm còn cười vô tư, "Nàng lại gây rắc rối cho ta rồi."
"Nếu thiếp không thích người như thế thì tốt rồi, sẽ không quan tâm người đi tới chỗ ai. Thiếp sẽ chỉ nghĩ sinh con khỏe mạnh rồi hưởng thụ cả đời vinh hoa phú quý." Tự Cẩm nghiêng đầu, không nhìn Tiêu Kỳ, ánh mắt chằm chằm nhìn xà ngang trên đầu, "Tiêu Kỳ, thiếp không cần những vật ngoài thân kia, thiếp chỉ cần Hòang Thượng. Cho nên, người hãy cho họ những thứ đó, chỉ cần để Hoàng thượng cho thiếp là đủ. Dù cả đời này thiếp chỉ là một Dung Hoa nhỏ bé thần thiếp cũng hạnh phúc. Dù bắt thiếp làm một cung nữ bên cạnh người cũng đủ rồi."
Tiêu Kỳ nắm chặt tay Tự Cẩm, "Lại nói mấy lời càn quấy."
"Dạo này thần thiếp thường có suy nghĩ, nếu như chúng ta là một đôi phu thê bình thường thì tốt biết mấy."
Tiêu Kỳ im lặng ôm chặt Tự Cẩm vào lòng, chỉ trong chốc lát cũng cảm giác được người bên mình run rẩy, vỗ nhè nhẹ bờ vai đang khẽ run của Tự Cẩm, "Ta là hoàng đế..."
"Cho nên thiếp có thể không cần vị phần, không cần vinh hoa phú quý, không cần bất luận cái gì hết. Người mang hết tất cả cho bọn họ, bọn họ trả người cho thiếp là đủ rồi."
"Thật sự là càng lớn càng ngốc rồi." Tiêu Kỳ lại thở dài.
Qua lớp vải quần áo mỏng manh Tự Cẩm nghe được tiếng trai tim Tiêu Kỳ đập mạnh mẽ, từng tiếng từng tiếng tựa như đập cùng với nhịp của trái tim nàng.
Không có thề non hẹn biển, không có chính miệng hứa hẹn, nhưng nghe nhịp tim của hắn, nàng lại an tâm kỳ dị.
Người đàn ông này, từ khi nàng biết hắn lúc đầu tiên tới giờ, chưa từng nghe hắn nói tiếng “yêu” với ai. Bắt hắn nói ra hắn yêu nàng có lẽ là không có khả năng. Nhưng hắn đi theo nàng về, giờ phút này hắn ôm nàng, không phải là đáp án sao?
Tự Cẩm cảm thấy mình rất hạnh phúc, cũng biết tìm cớ an ủi chính mình.
"Thiếp đã kêu Ngự Thiện phòng làm bánh mật nướng, chút xíu nữa sẽ xong. Hương vị rất ngon, hoàng thượng nhất định sẽ rất thích."
Tiêu Kỳ bị mưa to chuyển trời quang Tự Cẩm túm tay áo kéo đi dùng bữa. Quả nhiên món ăn này rất là vừa miệng thỏa mãn. Sau khi dỗ Tự Cẩm ngủ say, Tiêu Kỳ nằm đó nhìn chằm chằm đỉnh màn màu xanh nước hồ có thêu hoa sen hồng nhạt, rất lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ. Thật vất vả mới ngủ được thì vừa mới nhắm mắt lại, bắp chân Tự Cẩm lại bị chuột rút, Tiêu Kỳ vội vàng ngồi dậy xoa bóp chân cho nàng. Tự Cẩm nặng nề nằm đó đau nhíu lông mày lại. Tính ngày cũng phải hơn một tháng nữa mới có thể sinh, đã cảm thấy cực kỳ lâu.
Trằn trọc tới nửa đêm, hai người mới chìm vào giấc ngủ. Tiêu Kỳ cảm thấy mình vừa mới chợp mắt thì Quản Trường An bên ngoài đã gọi dậy.
Chân trước Tiêu Kỳ vừa đi vào triều, phía sau Thi cô cô của Thọ Khang Cung liền đến Di Cùng hiên.