Editor: Hương Cỏ
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, Tự Cẩm thì buồn bực đến cực điểm, Tiêu Kỳ lại dần bình tĩnh lại.
Một lúc lâu Tự Cẩm không nghe thấy người bên cạnh nói gì, nhất thời cơn giận lại xông lên đầu, cũng không thèm để ý đến hắn, cứ giữ tư thế ngửa đầu nhìn trời. Không đầy một lát, cái cổ liền mỏi nhừ, vậy mà phải cố giữ cái đầu nâng cho cao lên. Ngay vào lúc Tự Cẩm sắp không thể kiên trì nổi, định thỏa hiệp thì đột nhiên nghe người bên cạnh nói, "Có rất nhiều lúc, có một số việc, mặc dù ta là hoàng đế, cũng không thể muốn làm gì thì làm. Ngôn Thanh, chuyện này có lẽ nàng không hiểu, nhiều lúc hoàng đế cũng có nỗi khổ riêng."
Nàng hiểu, chỉ là nàng không hiểu vì sao Tiêu Kỳ lại muốn thỏa hiệp vì nữ nhân chứ!
"Cũng bởi vì thủa nhở nàng ta có ân với Hoàng thượng ư?" Tự Cẩm hỏi không tình nguyện, nhưng nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng càng thêm suy nghĩ lung tung.
"Cũng không hoàn toàn là vì vậy." Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm hỏi thì biết tâm trạng nàng đã ổn hơn, khóe miệng khẽ giương lên, giơ tay kéo nàng ôm vào lòng, rồi mới nói tiếp: "Cho dù bây giờ Thái hậu đối với ta như thế nào thì năm đó nếu không có bà ấy ta cũng không thể đăng cơ lên ngôi vị hoàng đế này. Không có thái hậu, có lẽ ta còn không thể trưởng thành như thế này. Ân sâu khó báo, có lúc không phải là không thể báo ân, mà thứ ân nhân muốn ta không thể cho được. Thái hậu muốn quá nhiều, ta làm hoàng đế Đại Vực, không thể đem vinh quang Đại Vực ban cho Kiều gia. Trừ điều đó ra, bà ấy muốn gì, ta cũng sẽ hết sức thỏa mãn bà."
Cho nên thái hậu để Kiều Linh Di tiến cung, hắn cũng không phản đối, huống chi còn là thanh mai trúc mã.
"Vậy sau này hoàng thượng còn có thể tốt với thiếp như xưa sao?" Có thanh mai đáng yêu kia, nàng còn có vị trí trong lòng hắn sao?
Tiêu Kỳ sững sờ, cúi đầu nhìn Tự Cẩm, lại thấy trong đôi mắt xinh đẹp của nàng long lanh nước, nhất thời giật mình sững sờ. Suy nghĩ thật lâu, Tiêu Kỳ lại phát hiện hắn không biết sẽ phải trả lời thế nào.
Tự Cẩm không nghe được câu trả lời, bao nhiêu uất nghẹn dồn nén mấy ngày nay bỗng chốc ùa tới, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng đã biết, nhất định sẽ thế này mà. Dứt khoát rút chiếc nhẫn bạc đeo trên tay, nhét vào tay Tiêu Kỳ, "Đưa cái này cho thanh mai đáng yêu của Hoàng thượng đi. Thiếp cũng không cần đến nó nữa. Dù sao trong lòng Hoàng thượng đã có người khác rồi."
Tự Cẩm vừa thở vừa khóc tụt xuống bàn đu dây, ưỡn bụng đi vào phòng.
Tiêu Kỳ nhìn chiếc nhẫn trong tay, lại nghe thấy tiếng Tự Cẩm đóng cửa "rầm" một tiếng. Toàn bộ người trong Di Cùng hiên không ai dám ló đầu ra, người người co đầu rút cổ trong phòng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Quản Trường An cũng không dám ra ngoài, chân bước ra lại ngượng ngịu thu về, đứng run rẩy ở góc tường mặt mũi tràn đầy gió thảm mưa sầu.
Trần Đức An thấy ngay cả Quản Trường An còn không dám ra ngoài thì hắn ta làm sao dám ra để chọc tức Hoàng thuộng thêm, nếu như bị giận chó đánh mèo thì sao? Nhưng …chao ôi, tính tình chủ tử cũng quá mãnh mẽ cứng rắn rồi, giờ biết phải làm sao bây giờ?
Trần Đức An nóng nảy đến độ đi lòng vòng trong phòng, Quản Trường An thì đứng góc tường cầu nguyện bình an cho mình, hy vọng ngàn vạn lần đừng để Hoàng thượng gọi tới hắn ta, hắn ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Tự Cẩm vào trong phòng rồi, ngồi một lát cũng không thấy Tiêu Kỳ vào, dần dần cũng cảm thấy hơi sợ, biết là mình đã quá xúc động rồi. Nhưng nếu bây giờ bắt nàng phải ra ngoài cúi đầu nhận sai thì dù có đánh chết nàng cũng không làm. Tự Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân. Đã tự nhắc mình rồi, nghĩ cũng đã thông, sau này cùng lắm thì sống với con, mặc kệ hắn đi. Nhưng hôm nay không biết vì sao lại không nhịn được? Rõ ràng sự nhận nhịn của nàng đã luyện đến lô hỏa thuần thanh mà, rõ ràng đã suy nghĩ cẩn thận mọi thứ rồi, nhưng... Nhưng ki cơn giận trong lòng kia bốc lên, nàng liền không thể dằn nổi nó xuống.
Khóc chán chê, Tự Cẩm liền nằm sấp trên gối ngủ. Khi Tiêu Kỳ cầm chiếc nhẫn kia đi vào thì liền nhìn thấy trên giường lớn cạnh cửa sổ, Tự Cẩm, mặt còn vương đầy nước mắt đang ngủ say.
Sau đó, Tiêu Kỳ cũng không biết vẻ mặt khi ấy của mình là thế nào nữa.
Vậy mà nàng dám vứt lại chiếc nhẫn cho hắn, đóng cửa, dẫm nát thể hiện của hắn, rồi còn có thể ngủ ngon lành như thế. Có phải hắn lên sai người dựng nàng dậy hỏi tội hay không?
Nhưng hắn cũng phát hiện hắn thật sự không bỏ được.
Nhìn nàng say sưa ngủ thế kia, trên người cũng không thèm đắp chăn, bất giác trong lòng quan tâm vẫn trên tất cả. Hắn đi tới lấy chăn đắp lên người nàng. Cầm chiếc nhẫn trong tay khẽ khàng đeo lại vào tay nàng. Đeo vào xong cảm thấy không cam lòng, nhưng nghĩ tháo nó ra thì cũng lại không nỡ.
Tiêu Kỳ muốn lặng yên suy nghĩ nên tự mình dựa vào cạnh gối mềm, lặng yên đến xuất thần. Chính hắn cũng không biết hắn đối với Tự Cẩm đến cùng là tình cảm gì nữa. Không thể nghi ngờ, hắn thích nàng, ở cùng với nàng rất thoải mái. Mỗi ngày nàng cũng sẽ thu xếp đồ ăn cho hắn, sẽ cẩn thận viết thực đơn, sẽ cho người theo sát Ngự Thiện phòng nấu canh nấu thuốc bổ cho hắn uống. Mỗi ngày đềy thay đổi khẩu vị khác nhau. Sẽ học cách pha loại trà hắn thích, còn trêu ghẹo cho hắn ăn mấy loại gì kỳ lạ nàng gọi là nước ô mai. Vừa chua vừa ngọt, hắn cũng không thích lắm nhưng rốt cuộc dưới sự dụ dỗ lẫn ép buộc của nàng sẽ đều uống hết. Sẽ dùng thủ pháp vụng về may quần áo cho hắn. Bây giờ vẫn nhớ lúc mặc bộ y phục đầu tiên do nàng may chật vật một ngày vì có một chỗ bị may sai mà nàng không hề biết. Về sau đường may của nàng thẳng hơn, thành thạo hơn, cũng không xảy ra chuyện chỉ rối hay may lộn nữa.
Nàng sẽ vì hắn lo lắng mà đưa ra nhiều chủ ý kỳ quái, giúp hắn hả giận với mấy đại thần gian xảo, nghĩ ra các biện pháp quái lạ, mặc dù có lúc không được công chính nhưng hiệu quả đặc biệt thành công. Có lúc triều thần bắt nạt hắn, nàng còn tức giận hơn so với hắn, tự mình ngồi trong Di Cùng hiên mắng người ta cả nửa ngày, sau đó tìm mọi cách khiến hắn vui vẻ thư thái hơn. Nàng sẽ vì hắn khiêm tốn nhã nhặn nhượng bộ đối với Hoàng hậu và Quý phi. Từ xưa đến nay sẽ không làm gì gây thêm phiền toái không cần thiết cho hắn. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, nàng cậy mạnh gây chuyện, cuối cùng người bị khó xử sẽ chỉ là hắn.
Bây giờ suy nghĩ kỹ càng mới phát hiện, thì ra nàng vì hắn làm nhiều như vậy.
Tính tình nàng không tốt, thích làm nũng, ưa phát giận, lại thích ăn dấm chua. Hồi tưởng lại lúc trước nàng đối với ai cũng là một vẻ khúm núm nhát gan, nhưng sau này lá gan cũng ngày càng lớn. Nhưng gan lớn đó của nàng chỉ dám dành cho hắn. Ra khỏi Di Cùng hiên thì nhất định không gây bất cứ rắc rối gì cho hắn.
Nàng luôn có thể hiểu được, cái gì có thể khiến hắn khó xử, cái gì không thể để cho hắn khó xử.
Nhưng, điều nàng muốn, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, chỉ là có mấy lời hứa hẹn không thể nói ra, một khi đã nói thì không thể thay đổi.
Ánh trăng rọi vào hai chiếc nhẫn vàng và bạc trên tay bọn họ, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Nét mặt Tiêu Kỳ càng ngày càng mờ ảo trong ánh trăng.
Hắn ngồi ở chỗ đó, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Có lúc, càng là nguyện vọng đơn giản, kỳ thật lại càng khó hứa hẹn.
Trên người hắn gánh vác là hưng suy của cả Vương Triều Đại Vực, là vinh quang gia tộc Tiêu thị, là...
Hắn không thể dứt bỏ trách nhiệm!