Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 117: Bản chất kiêu ngạo (Phần 1)



Editor: Hương Cỏ

Quý phi vịn tay vào khung cửa để đứng vững, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Rốt cục là sai ở chỗ nào mà lại làm cho Hoàng thượng mất hứng như vậy. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ngọc Quý Tần ngơ ngác đứng đó, lập tức cơn giận dâng lên trách mắng: "Một chút chuyện nhỏ cũng làm không được, Bản cung cần cô để làm gì chứ?"

Toàn thân Ngọc Quý Tần run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai tay xoắn vào nhau bất an, xanh mặt nói: "Thần thiếp đều dựa theo nương nương phân phó làm, thật sự là không biết nơi nào xảy ra chuyện không may, cũng không biết vì sao chọc giận Hoàng thượng, mong nương nương chỉ điểm."

Nếu nàng ta có thể chỉ điểm thì cũng sẽ không tức giận như vậy. Còn tưởng rằng xảy ra chuyện thế này thì tối nay Hoàng thượng sẽ không đi Kết quả không chỉ người đi mà còn mang theo lửa giận rời đi, làm cho nàng trong phút chốc cũng không hiểu gì, không rõ mình đã sai lầm ở chỗ nào nữa?

Dù thế nào cũng nghĩ không ra điểm sai, nhưng quý phi có một điểm hiểu được, Hoàng thượng không thích ngưới khác lấy hoàn cảnh gia thế nhà Hi Dung Hoa nói chuyện. Vốn nghĩ sẽ lấy chuyện này để giẫm đạp chèn ép Hi Dung Hoa, ai nghĩ đến Hoàng thượng lại bao che khuyết điểm đến mức này.

Tô gia kia thật sự là trong sạch sao, vậy thì vì lý do gì mà lúc trước dòng chính Tô gia Khúc Châu lại trục xuất họ ra ngoài? Hoàng thượng bị Hi Dung Hoa làm mê muội rồi ư, ngay cả đúng sai thế nào không không thèm để ý?

Tô quý phi ức nghiến răng, nhìn Ngọc Quý Tần lại càng thêm tức giận, phất phất tay, "Cô đi về trước đi, chuyện hôm nay cô cũng phải suy nghĩ kỹ lại xem, đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Nếu chuyện này không thể có câu trả lời thỏa đáng thì sau này một chút thể diện của cô cũng không còn trước mặt hoàng thượng, cuộc đời trong cung cũng đừng có nghĩ tới chuyện ra mặt nữa. Đừng xem bây giờ vị phần Hi Dung Hoa chưa bằng cô mà chủ quan. Nếu lần này nàng ta có thể sinh hạ hoàng trưởng tử của Hoàng thượng, cho dù là vượt cấp phong phi cũng chưa chắc là không thể. Đến lúc đó cô phải nhìn sắc mặt người ta sống cả đời đấy."

Thân thể Ngọc Quý Tần run lên, bị lời quý phi nói sợ hết hồn, "Nương nương, không... Không thể nào?" Vượt cấp phong phi? Làm sao được chứ, cho dù là sinh hoàng trưởng tử cũng không thể không đếm xỉa đến quy tắc của tổ tông chứ.

"Sao lại không thể? Hoàng thượng thành thân đã bao năm rồi, đến nay dưới gối cũng chỉ có công chúa của Bản cung." Quý phi cảm thấy cực kỳ chua xót. Hậu cung lần tiền triều, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vị trí hoàng trưởng tử. Đã nhiều năm như vậy, nếu thật sự sinh hoàng trưởng tử,  chưa chắc Hoàng thượng đã để ý người khác can gián mà ban vinh quang này cho Hi Dung Hoa.

Vốn còn chưa dám xác định, nhưng thái độ của Hoàng thượng hôm nay khiến trong lòng nàng ta cũng bắt đầu thấy bất an lên.

Một vị trí Phi cũng không quan trọng gì, phía trên Phi còn có Tứ phi, nàng ta lại là người đứng đầu Tứ Phi. Cuộc đời này của Hi Dung Hoa cũng không thể vượt quá vị phần của mình được. Nhưng được sủng ái và không được sủng ái lại khác nhau rất nhiều.

Quý phi đuổi đi Ngọc Quý Tần tinh thần hoảng hốt, một mình ngồi trong phòng nôn nóng, nhất thời không thể bình tâm lại được. nàng ta gọi Hoa cô cô vào, xoa trán nói: "Ngày mai báo tin cho nhà ta, kêu bọn họ điều tra ân oán năm đó giữa Tô gia và dòng chính Tô gia Khúc Châu."

"Dạ." Hoa cô cô vội vàng đồng ý, bà ta đứng ngoài cửa hầu hạ, động tĩnh trong phòng đương  nhiên là nghe được rõ ràng rành mạch. Lúc đó thấy quý phi nương nương phiền muộn như thế bèn nói: "Nương nương, người cần gì phiền não như vậy, chuyện này nói đơn giản chẳng qua là Ngọc Quý Tần chọc giận Hi Dung Hoa. Kết quả cuối cùng xấu nhất là để Ngọc Quý Tần nhận lỗi với Hi Dung Hoa là xong. Nói phức tạp thì nương nương cũng chỉ có lòng hảo tâm mà thôi, cho dù Hoàng thượng giận chó đánh mèo thì sao, chẳng lẽ còn có thể giận chó đánh mèo đến nương nương? Cuối cùng người xúi quẩy cũng chẳng qua là Ngọc Quý Tần mà thôi. Chỉ cần nương nương có thể để cho Hoàng thượng tin tưởng, thì chuyện này không có liên quan gì với nương nương là được."

"Nhưng giờ rõ ràng Hoàng thượng nghi ngờ ta, chuyện này cũng không dễ xử lý."

"Kỳ thật cũng không phải là không có biện pháp." Hoa cô cô hạ giọng nói.

Quý phi liền ngẩng đầu nhìn Hoa cô cô, "Nói nghe."

"Thật sự là không được, nương nương sẽ đưa cho Hi Dung Hoa một phần nhân tình, điều tra rõ ràng chân tướng chuyện năm đó. Không phải Hoàng thượng kêu điều tra rõ sao? Vậy thì cứ điều tra thật sự. Nếu người nhà Hi Dung Hoa gia thật sự vô tội, nương nương thay nhà bọn họ giải oan, trả lại trong sạch, Hi Dung Hoa lại còn phải nợ ân tình với nương nương. Hoàng thượng thấy nương nương thật sự tìm ra sự thật cũng không thể nghi ngờ nương nương nữa."

"Nếu nói theo lời ngươi thì Bản cung không chỉ không thể diệt trừ Hi Dung Hoa, ngược lại còn giúp nàng ta nữa ư?"

"Nương nương cần gì chỉ nhìn trước mắt. Hi Dung Hoa kia cũng không đủ căn cơ, chờ đến khi đợt tú nữ này được sắc phong, tự nhiên sẽ có người được Hoàng thượng coi trọng. Đến lúc đó nương nương từ trong chu toàn, sau khi Hi Dung Hoa thất sủng, nương nương muốn chỉnh trị nàng ta thế nào còn không phải chỉ cần nói một câu thôi sao?"

Quý phi đương nhiên là không cam lòng, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ đành thở dài nói: "Tiện nghi cho Hi Dung Hoa!" Nàng ta thật sự rất buồn bực, đây chính là nâng cục đá đập chân mình.

"Nương nương đừng nên tức giận, chẳng qua là tạm thời mà thôi. Hoàng thượng muốn tra, nương nương liền thoải mái tra. Nếu đã không cho Hoàng hậu nương nương nhúng tay, chưa chắc hoàng đế không có ý để cho nương nương lập uy đâu." Hoa cô cô nhẹ giọng khuyên nhủ. Từ ngày biết Hi Dung Hoa có thai, nương nương hành động khó tránh khỏi hơi vội vàng xao động. Nếu không ngày hôm nay cũng không bị Hoàng thượng phát giác dễ dàng như thế. May mắn là sơ hở không lớn, vẫn có thể bổ cứu được.

"Nhưng làm thế này, Bản cung thật sự không phục." Quý phi buồn bực nói với Hoa cô cô: "Chuyện này giao cho ngươi, nhất định phải làm thật suôn sẻ trơn tru, tuyệt đối không thể bị Hoàng thượng nhìn thấy sơ hở gì."

"Nương nương cứ yên tâm, nô tỳ nhất định dùng hết sức mình." Hoa cô cô nói.

Quý phi phất phất tay cho người đi xuống, một mình ngồi dưới ánh đèn. Nhớ tới nét mặt vừa nãy của Hoàng thượng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo từng đợt. Vì sao Hoàng thượng không hỏi chuyện khác lại hỏi lời đồn đến từ đâu? Rõ ràng là muốn giải vây cho Hi Dung Hoa. Nếu người bình thường gặp chuyện thế này không phải là hỏi người bị thiệt thòi trước sao?

Tại sao đến chỗ Hoàng thượng thì lại hoàn toàn khác như thế?

Là bởi vì tình huống hay là do với mỗi người mỗi khác?

Nếu có một ngày nàng ta gặp chuyện như vậy thì Hoàng thượng có thể làm như thế sao?

Quý phi ôm ngực, nàng ta phát hiện mình không còn tự tin như trước kia.

Lúc nghe tin Hi Dung Hoa có thai, nàng ta cũng không nghĩ như vậy, không nghĩ nàng ta lại được lòng Hòang đế hơn so với mình. Nhưng giờ phút này nàng ta cũng không dám bảo đảm nữa.

Quả nhiên vẫn là dưỡng hổ vi hoạn, sớm biết thế này trước đây mình không nên chủ quan, thả hổ về rừng. Lẽ ra phải cho ả ta biến mất lúc còn ở Y Lan Hiên. Phụ thân nói đúng, rốt cục nàng ta là lòng dạ đàn bà!

Mà lúc này, ở Phượng Hoàn Cung hoàng hậu mới vừa tiễn Hoàng thượng đi. Trong thời gian ngắn còn chưa phục hồi lại tinh thần. Hôm nay nàng ta biết rõ chuyện trong ngự hoa viên, tranh chấp ầm ĩ như thế sao nàng ta lại không biết chứ? Nhưng cũng chỉ biết để đó chứ không định làm gì. Nàng ta đã sớm đoán ra sau lưng có người trợ giúp mưu đồ nên chỉ muốn yên lặng theo dõi kỳ biến. Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại cho Quý phi đi thăm dò chân tướng!

Đây không phải là cảnh báo Quý phi sao?

Chẳng lẽ là Hoàng thượng đoán được gì đó?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv