Editor: Hương Cỏ
Tự Cẩm nhìn dáng vẻ các nàng, sự khó chịu trong lòng chậm rãi liền tan đi, vừa cười vừa nói: "Ta biết rõ các ngươi đều vì ta suy nghĩ, hôm nay thật sự là không thoải mái, cũng không phải tức giận, các ngươi lui xuống hết đi."
Nghe chủ tử nói thong dong bình thản, Vân Thường liền vội vàng gật đầu, "Vậy nô tỳ chuẩn bị sữa bò, chút nữa chủ tử uống một chén nhé?"
Tự Cẩm gật gật đầu, cảm thấy sữa bò có vị tanh, không có thơm ngon như thời hiện đại, do đó không phải mỗi ngày đều thích uống một chén. Vốn đã không có khẩu vị, nhưng lại sợ mấy nha đầu kia lo lắng, bèn gật đầu đồng ý.
Mọi người thu dọn thức ăn xuống, Diện Mi tự mình rót một ly trà sơn tra hương lài đến, Vân Thường mang người đi lấy sữa bò. Gặp Trần Đức An ngoài sân, nàng ta vội vã đi mau vài bước, đón đầu hỏi: "Có nghe được gì không?"
Trần Đức An lắc lắc đầu, "Trong Trường Nhạc Cung canh gác chặt chẽ, ta cũng không dám tùy tiện đi vào, nếu như bị bọn họ phát hiện liên lụy đến chủ tử sẽ không tốt."
Sắc mặt Vân Thường liền chìm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, "Chỉ sợ là Trường Nhạc Cung kia rất sợ Di Cùng hiên chúng ta mời Hoàng thượng đi cho nên mới cho người canh cửa nghiêm cẩn như thế. Cũng không nghĩ trước đây Trường Nhạc Cung mượn danh tiếng tiểu công chúa, làm quá nhiều chuyện như vậy rồi."
"Bà tổ cô của tôi ơi, cô đừng lải nhải nữa. Bên kia đang quang cảnh, cô cần gì nhiều chuyện tự gây họa cho mình chứ."
"Tôi chỉ thương chủ tử, Hoàng thượng còn nói buổi tối lại đây."
Hai người lặng yên một hồi, một hồi lâu sau Trần Đức An nói: "Quý phi thật vất vả chờ cơ hội như thế, làm sao dễ dàng buông tha."
Đạo lý này ai cũng biết nhưng khi thật sự xảy ra thì trong lòng khó tránh khỏi khổ sở. Dù sao lâu nay, Hoàng thượng chỉ ở lại Di Cùng hiên và Sùng Minh Điện.
"Tôi đi lấy sữa bò, buổi tối chủ tử ăn không bao nhiêu, còn cố gắng tươi cười, sợ mấy người hầu chúng tôi lo lắng." Vân Thường đỏ mắt, cầm lấy khăn lau lau khóe mắt rồi mới bước nhanh đi.
Vân Thường vừa đi thì phía sau Thuận Toàn liền chạy tới, "Sư phụ, Đồng công công đến."
Đồng Ý?
Trần Đức An không biết lúc này Đồng Ý lại đây làm gì, nhưng như tình huống bây giờ cũng không thể đắc tội với người, vội vàng tự mình đi ra ngoài đón.
"Đồng công công, muộn như vậy ngài còn đến, có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Đồng Ý lau mồ hôi trên trán, vừa cười vừa nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, Hoàng thượng kêu tôi đến báo, nói là buổi tối nay sợ là không tới được, kêu Hi chủ tử cứ nghỉ ngơi trước đi."
Trần Đức An trong lòng thất vọng, nhưng Hoàng thượng còn cho người đến báo tin nên cũng thấy đỡ hơn một chút, vội cười cúi người tạ ơn, "Làm phiền ngài vất vả đến đây một chuyến, uống xong trà nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi."
Đồng Ý vốn có lòng thăm dò tình huống của Hi Uyển Nghi, liền thuận thế đi theo Trần Đức An vào phòng nước uống trà nói chuyện. Trần Đức An là kẻ xảo quyệt, nghe Đồng Ý vòng vèo hỏi thăm liền thở dài nói: "Mấy ngày nay Hi chủ tử khẩu vị không được tốt, buổi trưa hôm nay cũng không ăn được gì, buổi tối cũng ăn rất ít. Vân Thường đã đi lấy sữa bò để phòng khi chủ tử đói thì uống. Nhắc đến thì mấy ngày nay sắc mặt chủ tử đều không khỏe. Nhưng chủ tử không muốn gây phiền toái cho Thái Y viện, cũng không cho phép người khác đến bắt mạch."
Đồng Ý làm sao không nghe được ý tứ của Trần Đức An, nhưng hắn ta nào dám hứa hẹn cái gì, lại hỏi hai ba câu sinh hoạt thường ngày, sau đó liền cáo từ tìm sư phụ hắn ta báo cáo.
Quản Trường An nghe Đồng Ý nói, cũng chỉ cho là Hi Uyển Nghi ghen tuông giận dỗi không chịu ăn cơm. Nếu mình báo lên như vậy, không chừng Hoàng thượng sẽ phải đi tới Di Cùng hiên. Nhưng nếu hắn ta dám báo tin đó thì Quý phi nương nương không hận chết hắn ta mới lạ. Hắn ta cũng không lo lắng Quý phi sẽ tìm hắn ta gây phiền toái, nhưng cũng không muốn tạo nên một cường địch như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quản Trường An cũng có tính toán riêng, chuyện này phải báo thế nào mới ổn đây?
Hắn ta còn đang do dự thì Mao Đông Lâm cười mỉm đi tới, "Quản công công, đã nhiều ngày chúng ta chưa có tụ một chỗ uống ly rượu với nhau. Tối nay tôi có chuẩn bị rượu ngon trong thiên điện, có thể trò chuyện vui vẻ một hồi."
Quản Trường An nhất thời chưa quyết định bèn bị Mao Đông Lâm quấn lấy, từ chối mấy phen cũng không thể tránh thoát, lại bị vài tên tiểu thái giám vây quanh cứng rắn kéo đến thiên điện. Trước khi Quản Trường An bị bắt đi nháy mắt ra dấu cho Đồng Ý, Đồng Ý cũng sững sờ. Trong hình hình này sao hắn ta dám báo gì chứ?
Quý phi còn không lột da hắn!
Trong phòng Tiêu Kỳ đang giỡn đùa với con gái. Bé gái nhỏ xíu muốn túm lấy tay áo của hắn nhưng vì sức yếu nên lại rụt tay về. Hai tay Tiêu Kỳ đỡ dưới nách bé, cho bé đi lòng vòng xung quanh. Hai cha con chơi cực kỳ cao hứng.
Quý phi ngồi bên cạnh cười vui vẻ ngắm hai cha con, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào Hoàng thượng lưu lại cũng là chuyện tốt. Bây giờ suy nghĩ một chút trước còn hơi nuối tiếc vì sinh con gái, nhưng giờ lại thấy có con gái cũng không phải là chuyện xấu gì. Nghĩ tới đây vẻ tươi cười trên mặt càng tăng lên. Thấy nước dãi của Ngọc Trân dính trên vạt áo Tiêu Kỳ liền vội vàng bế bé lên, "Đừng có nghịch ngợm quá, làm bẩn hết áo của phụ hoàng con rồi."
Ngọc Trân bị mẫu phi ôm vào ngực cũng không vui, đưa cánh tay tìm Tiêu Kỳ. Quý phi liền gọi bà vú vào, muốn để bà ta bế Ngọc Trân đi. Con gái không đi, nàng ta làm sao thân cận với hoàng đế được đây?
Tiêu Kỳ nhìn Quý phi một cái, vẻ mặt cười cười nhàn nhạt, “Con bé biết cái gì, trẫm còn ghét bỏ con gái mình hay sao?" Nói rồi lại bế Ngọc Trân qua, hai cha con lại bắt đầu chơi trò đi vòng quanh, tiếng cười của Ngọc Trân làm cả căn phòng tràn đầy vui vẻ.
Ngoài cửa Đồng Ý nghe những âm thanh trong nhà, một chân vừa đưa vào lại thu về, đứng dựa vào cửa đại điện, nhất thời mặt ủ mày chau.