*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thanh Lam muốn kiểm tra Mặc Cúc, liền hỏi nàng: “Chuyện này, ngươi cảm thấy, nên bắt đầu từ chỗ nào mới tốt?”
Mặc Cúc ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Lam một cái, trong mắt có vẻ sợ hãi nhàn nhạt. Biết Lục Thanh Lam muốn hại người là một chuyện, đích thân ra kế sách hại người theo nàng lại là một chuyện khác, loại hành vi này hiện tại nàng bây giờ nhất thời còn chưa thể tiếp nhận.
Lục Thanh Lam cười nhạt, thanh âm nghiêm túc nói với Mặc Cúc: “Mặc Cúc, ngươi phải nhớ kỹ ngươi là nha đầu đắc lực nhất bên cạnh ta, ta cho ngươi quyền lực quản chế tất cả nha hoàn của Y Lan tiểu trúc, có bao nhiêu của quyền lực thì có từng đó nghĩa vụ, sau này có lẽ còn muốn ngươi làm không chỉ một chuyện như vậy cho ta, ngươi phải sớm thích ứng. Phù hợp đạo đức hay không cũng không cần ngươi suy nghĩ, ngươi chỉ cần có hai chữ, đó chính là trung tâm. Ngươi hiểu không?”
Thân thể Mặc Cúc chấn động, quỳ gối xuống: “Đại ân bồi dưỡng của cô nương đối với nô tỳ, nô tỳ nhất định vì cô nương như thiên lôi sai đâu đánh đó, vừa rồi là nô tỳ nghĩ lung tung, kính xin cô nương trách phạt.”
Lục Thanh Lam hài lòng gật gật đầu, Lục Thanh Lam cần là một thanh kiếm sắc bén, là một thanh kiếm thi hành mệnh lệnh của nàng tuyệt đối, mà không phải một thanh kiếm có tư tưởng và nguyên tắc làm việc của chính mình.
Mặc Cúc hiểu được điểm này, nàng luôn hết sức thông minh.
Lục Thanh Lam hết sức hài lòng với thái độ của nàng: “Chuyện này ngươi không sai, ta cũng sẽ không phạt ngươi.” Nàng đi vào chính đề: “Nói phương pháp của ngươi một chút xem sao.”
Mặc Cúc cau mày khổ tư nói: “Theo ngu kiến của nô tỳ, Hồ ma ma cùng nam nhân của nàng trông coi đồ cưới của Tam phu nhân, đây chính là một khoản sản nghiệp rất lớn, hàng năm không biết bao nhiêu bạc chảy qua tay, nếu có thể tìm cách tra sổ sách của nàng một chút, nhất định có thể tra ra chút vấn đề, hai vợ chồng các nàng biển thủ, Tam phu nhân cũng không phải là người độ lượng, đến lúc đó các nàng nhất định gánh không nổi.”
Lục Thanh Lam hơi mỉm cười nói: “Kiểm toán sao? Biện pháp này của ngươi ngược lại cũng có chút đáng khen.”
Mặc Cúc được nàng khen ngợi, trên mặt lộ ra vẻ mặt kích động. Nàng từ bảy tám tuổi đã bắt đầu đi theo Lục Thanh Lam, biết rõ tiểu thư nhà mình thông minh tuyệt đỉnh, Lục Thanh Lam chẳng những là chủ tử của nàng, hơn nữa còn là người chỉ dẫn nhân sinh của nàng, quy tắc xử thế quy phạm hành động của nàng, cơ hồ đều là theo Lục Thanh Lam học được.
Lục Thanh Lam cầm lấy chung trà uống một ngụm, đột nhiên lời nói xoay chuyển: “Chẳng qua có mấy chỗ khó. Thứ nhất, khoản của hồi môn của Tam phu nhân vốn không thuộc về Hầu phủ, là tư sản của nàng, chúng ta có thể lấy lý do gì thăm dò sổ sách?”
Thật ra vấn đề này Mặc Cúc cũng nghĩ tới. Nàng không khỏi cau mày suy tư nổi lên đối sách.
Lục Thanh Lam lại nói: “Thứ hai, như ngươi đã nói, một sản nghiệp lớn như vậy, cho người nào trông coi ai có thể không thuận tay mò một chút, Triệu thị cho dù đổi vợ chồng Hồ ma ma, đổi lại một người mới đến là có thể ngăn chặn tham ô sao? Còn không bằng lưu lại hai người kia, dù sao tìm một người vừa có năng lực vừa trung thành như vậy rất không dễ dàng. Triệu thị mặc dù hẹp hòi, dù sao mẫu thân của nàng cũng là Lão phu nhân Bình Lương Hầu phủ, đây chính là nhân vật nổi danh khôn khéo lợi hại khắp cả giới phu nhân kinh sư, trước lúc Triệu thị xuất giá Lão phu nhân nhất định đã dạy nàng quản lý hạ nhân như thế nào, Triệu thị cũng chưa chắc không hiểu đạo lý này.”
Cái này Mặc Cúc cũng không nghĩ tới. Không khỏi thán phục: “Cô nương thật là thần cơ diệu toán. Vậy theo ý tứ cô nương thì sao?”
Lục Thanh Lam nói: “Vừa rồi ngươi nói với ta Hồ ma ma kia còn có một nhi tử có phải hay không?”
Mặc Cúc nói: “Vâng. Nhi tử của Hồ ma ma tên là Trịnh Sơn, nhưng không phải là hạ nhân của Hầu phủ chúng ta, hắn bây giờ còn ở Bình Lương Hầu phủ.” Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Lam một cái: “Tiểu thư nếu muốn hạ thủ từ hắn mà nói sợ là không dễ dàng. Theo nô tỳ biết, Trịnh Sơn này làm người có chút đàng hoàng, mấy năm trước được thăng nhiệm làm quản sự, hiện giờ trông coi một thôn trang của Bình Lương hầu, làm người có chút cúi thấp, cũng không có ham mê gì, sợ là không có có cơ hội nào hạ thủ với hắn.”
Lục Thanh Lam hiểu được Bình Lương Hầu phủ Lão phu nhân là cố ý để Trịnh Sơn ở lại Bình Lương Hầu phủ, chính là sợ nữ nhi ước thúc không được toàn gia Hồ ma ma, có Trịnh Sơn ở Bình Lương Hầu phủ, Hồ ma ma chỉ biết càng thêm trung thành với Triệu thị. Đây cũng là một loại thủ đoạn khống chế hạ nhân.
Lục Thanh Lam cười nói: “Không có ham mê ư? Cái này không sợ! Là người, không có ai không mê mấy thứ tửu sắc tài vận này, chỉ cần chúng ta hơi thêm hướng dẫn, đương nhiên không sợ bọn họ không rơi vào tầm bắn của chúng ta!”
Lục Thanh Lam phân phó Mặc Cúc, bảo gọi cha nàng Khâu Khánh ngày hôm sau đến Y Lan tiểu trúc gặp nàng. Thật ra nàng tìm Lục Văn Đình tới hỗ trợ thích hợp hơn, nhưng Lục Thanh Lam không muốn để cho ca ca hãm vào những thứ đấu đá nhỏ nhặt vô ích này, cuối cùng vẫn quyết định để cho Khâu quản sự ra mặt làm chuyện này.
Khâu Khánh cùng Lục Thanh Lam đóng cửa phòng thương lượng một chút, lần này Lục Thanh Lam lưu lại Mặc Cúc. Mặc Cúc ở một bên nghe tiểu tỷ cùng cha mình cùng nhau thương lượng hại người như thế nào, nghe đến lạnh cả lưng. Cả quá trình, căn bản đều là Lục Thanh Lam nắm căn bản, Khâu Khánh cũng chỉ là kiểm tra khuyết thiếu bổ sung, hai người rất nhanh thương lượng xong chi tiết.
Khâu Khánh lập tức liền bắt tay vào thực thi.
Qua hơn nửa tháng, Trịnh Sơn vội vàng hấp tấp vào phủ gặp Hồ ma ma. Mượn nàng ba trăm lượng bạc.
Hồ ma ma cảnh giác nói: “Ngươi nói thật với ta, rốt cuộc là việc gì gấp, cần dùng nhiều bạc như vậy?”
Trịnh Sơn nói: “Nương, thực ra Mộc quản sự tới tìm ta vay tiền, hắn nói hắn muốn làm ăn, thiếu ba trăm lượng quay vòng, ta tạm thời không có nhiều bạc như vậy, mới tìm tới ngài mượn. Ta là hạng người gì nương còn không biết sao? Sẽ không dính vào họa chọc phiền toái cho ngài.” Kể từ khi Hồ ma ma làm bà tử nhất đẳng bên cạnh Tam phu nhân, vẫn luôn giáo dục nhi tử cẩn thận chặt chẽ, không cần gây hoạ cho nàng, nàng xưa nay cũng biết nhi tử này hết sức hiểu chuyện, cầm ba trăm lượng bạc tới cho Trịnh Sơn.
Hồ ma ma lưu tâm, bảo trượng phu của mình hỏi thăm một chút xem lời nhi tử có đúng không. Qua mấy ngày, sắc mặt trượng phu tái nhợt trở về nói cho nàng biết một tin xấu. Thì ra Trịnh Sơn tìm nàng mượn ba trăm lượng bạc kia căn bản không phải mượn gấp cho quản sự quay vòng kiếm tiền gì, mà là thua hết sạch trong sòng bạc.
Hai tay Hồ ma ma run rẩy: “Nghịch tử này, hắn trước giờ không phải là không bài bạc đấy sao?”
Đương gia nhà Hồ ma ma cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Bọn họ không biết, lễ mừng năm mới lần này Trịnh Sơn trở về Bình Lương Hầu phủ, nộp địa tô cho Hầu phủ, thuận tiện hồi báo một chút tình huống của thôn trang. Vừa lúc mười lăm tháng giêng có có một hội đồng hương, toàn gia Hồ ma ma là nhân sĩ An Châu, mất nhà trong trận lũ lụt, toàn gia đến kinh sư ăn xin, về sau cả bị nhà bán vào Bình Lương Hầu phủ, trải qua nhiều năm, cũng coi như ngóc đầu làm người.
Nhiều hộ An Châu tại kinh sư cũng có vài nhà, bình thường lễ mừng năm mới sẽ họp gặp. Cứ như vậy, Trịnh Sơn phải đi tham gia một hội đồng hương. Mọi người cùng uống rượu không khí rất cao hứng, liền có một người đề nghị đi sòng bạc chơi vài ván, Trịnh Sơn vốn không muốn đi, kết quả cứng rắn bị lôi kéo đi.
Đêm hôm đó Trịnh Sơn uống chút rượu, dưới sự hướng dẫn của đồng hương đó, vậy mà thắng không ít tiền. Ngày thứ hai đồng hương kia lại tới hẹn hắn đi đánh bạc, Trịnh Sơn cảm thấy tiền tới quá nhanh như vậy, so với tân tân khổ khổ kiếm chút tiền công này mạnh hơn nhiều lắm, liền theo người nọ đi sòng bạc một lần.
Hôm nay hắn thắng năm mười lượng bạc.
Về sau đồng hương kia không tới tìm hắn nữa, hắn không nhịn được liền ngứa tay, chạy đến sòng bạc đánh bạc. Mấy ngày đầu, cơ hồ mỗi ngày hắn đều thắng tiền, thế nên hắn cho là mình tìm được bí quyết kiếm tiền nhanh chóng rồi, chỉ xem sòng bạc kia là cây rụng tiền của mình.
Nhưng dần dần, hắn lại bắt đầu thua rất nhiều bạc. Cho đến ngày đó hắn thua sạch tất cả tiền bạc trên người, chạy đến Trường Hưng Hầu phủ tìm lão nương hỗ trợ.
Hồ ma ma nghe những lời này, tức đến đỏ mắt: “Nghiệt tử này!” Nàng quát trượng phu của mình: “Ngươi còn không đi bắt tiểu tử thối kia trở về cho ta, tránh việc hắn rước lấy đại họa cho chúng ta.”
Bên này đương gia của Hồ ma ma còn chưa xuất phát, Trịnh Sơn liền sưng mặt sưng mũi đứng ở cửa. Hồ ma ma đang muốn mắng hắn một trận, Trịnh Sơn lập tức quỳ gối trước mặt Hồ ma ma: “Nương, ngài nhất định phải cứu ta.”
Hồ ma ma nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, kinh hãi, hỏi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Trịnh Sơn như đưa đám nói: “Ngày đó nhi tử cầm ba trăm lượng bạc của ngài cho, vốn nghĩ kỹ, chỉ cần thắng về tiền vốn lúc trước, liền không bao giờ đánh bạc nữa, ai ngờ ban đầu vận khí không tệ, rất nhanh liền thắng lại hai trăm lượng bạc thua lúc trước. Nhi tử cảm thấy hôm đó vận khí tốt, nhất thời mê muội, nghĩ thắng nhiều tiền một chút, liền gia tăng tiền đánh cược, ai biết chẳng những thua sạch bạc, còn thiếu bọn hắn một số tiền lớn! Là nhi tử hồ đồ, nhi tử không nên tham lam như vậy!”
Hồ ma ma giận đến giơ tay đánh đầu của hắn: “Bọn họ là bố trí bẫy cho ngươi, uổng công ngươi lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, ngay cả cái này cũng nhìn không rõ?”
Trịnh Sơn nói: “Nhi tử cũng là về sau mới suy nghĩ cẩn thận, bây giờ nói những cái này cũng muộn rồi. Chỉ cầu nương giúp nhi tử bù tiền nợ lần này, nhi tử thề với trời, sau này không bao giờ bước vào sòng bạc nửa bước nữa.”
Hồ ma ma mắng hắn hồi lâu, mới nói: “Ngươi rốt cuộc thiếu người ta bao nhiêu tiền?”
Trịnh Sơn sợ hãi rụt rè nói: “Ba, ba ngàn lượng! Bọn họ nói bọn họ người Tứ Hải hội, nếu trong vòng ba ngày nhi tử không trả hết tiền đánh cược, bọn họ chẳng những đánh gãy hai tay hai chân của nhi tử, còn muốn ném nhi tử trước cửa Bình Lương Hầu phủ, để cho nhi tử thân bại danh liệt.”
Thông thường, đại hộ nhân gia kiêng kỵ quản sự thuộc hạ dính vào đánh bạc, cái này sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không tưởng cho bọn họ. Cho nên chuyện này của Trịnh Sơn nếu để cho Bình Lương Hầu phủ biết được, Bình Lương Hầu phủ rất có thể sẽ miễn trừ chức quản sự của hắn, đuổi ra phủ.
Chân Hồ ma ma mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế: “Ba ngàn lượng? Súc sinh nhà ngươi, ngươi bảo ta đi đâu lấy nhiều tiền như vậy đây?” Thanh âm nàng tê liệt kiệt lực nói: “Không được, chúng ta không thể để cho bọn họ lừa bịp như vậy, bọn họ lừa ngươi ba ngàn lượng, chúng ta không thể cam chịu, liều mạng cho dù bị chủ trách phạt một phen, chúng ta đi báo quan, ta không tin bọn họ không sợ chúng ta báo quan!”
Trượng phu của Hồ ma ma Trịnh quản sự luôn ở bên cạnh nghe, lúc này nói: “Không thể báo quan. Các ngươi biết Tứ Hải hội kia là dạng tổ chức gì sao?” Hắn thường xuyên đi lại ở bên ngoài, kiến thức rộng rãi hơn nhi tử và tức phụ một chút, “Thủ đoạn của Tứ Hải hội kia tày trời, đầu lĩnh phía sau vốn là nhi tử của quan lớn triều đình, quan phủ làm sao có thể làm chủ cho chúng ta?”
Hồ ma ma vội vàng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trịnh quản sự đi tới trước mặt nhi tử giơ tay lên cho hắn một bạt tai: “Tên súc sinh nhà ngươi, ngã một lần, sau này xem ngươi còn dám đánh bạc nữa hay không?”
Trịnh Sơn khóc nói: “Nhi tử không dám nữa! Van xin cha nương cứu nhi tử đi.”
Lúc này Trịnh quản sự mới mới quay đầu nói với Hồ ma ma: “Chuyện này nếu liên lụy đến Tứ Hải hội, chúng ta cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, tìm cách bù nợ cho súc sinh này đi.”
Hồ ma ma khóc không ra nước mắt: “Đây chính là ba ngàn lượng bạc a! Ta đi đâu đi lấy nhiều bạc như vậy?”
***
Hồ ma ma cuối cùng đành phải tham ô hai nghìn lượng bạc, Trịnh quản sự lại gom góp một ngàn lượng, trả khoản nợ đánh bạc cho nhi tử.
Hồ ma ma tự nhận là làm rất gọn gàng, lại không biết chuyện này bị truyền ra ngoài, nhất thời truyền đến ồn ào huyên náo, tựa hồ toàn bộ người của tam phòng đều biết.
Bành ma ma hận Hồ ma ma tận xương, nghe được tin tức kia một mặt tuyên dương bốn phía ở bên trong tam phòng, một mặt bẩm báo trước mặt Tam lão gia Lục Diệp.
Lục Diệp cùng Hồ ma ma có cũng thâm cừu đại hận, vốn Hồ ma ma có Triệu thị làm chỗ dựa, hắn chưa chắc dám động nàng, nhưng hôm nay Triệu thị đang ở cữ, Bành ma ma liền khuyên hắn: “Tam lão gia, đây chính là cơ hội ngàn năm thuở một. Hồ ma ma kia bất kính với ngài, ngài cũng không thể mềm lòng tha cho nàng nữa.”
Lục Diệp nhớ tới Cổ di nương quyến rũ kiều diễm, lúc bị bán bất lực nhìn hắn, trong mắt hàm chứa nước mắt tất cả đều là tuyệt vọng, hắn liền không khỏi đau lòng vạn phần. Hắn không thể cũng không dám đối phó Triệu thị, nhưng lại không thể bỏ qua cho lão tú bà Hồ ma ma cáo mượn oai hùm.
Cho nên quyết định, mang theo Bành ma ma đi nhĩ phòng* bên cạnh phòng khách của Hằng Phong uyển.
(*)耳房 [Nhĩ phòng] là chỉ thiết kế kiến trúc truyền thống của Trung Quốc ở bên cạnh phòng chính thêm một phòng nhỏ, độ cao và thể tích nhỏ hơn chính phòng giống như hai bên tai của chính phòng, tên cổ là nhĩ phòng.
耳房 [Nhĩ phòng]
Ngày thường, phòng khách này vốn là chỗ Triệu thị xử lý việc nhà, sau khi Triệu thị sinh con, không yên lòng đem quyền lực quản gia cho mấy lão di nương, liền phó thác cho Hồ ma ma. Hồ ma ma không dám đi quá giới hạn ở phòng khách cùng phía nhóm quản sự nương tử bên dưới nói chuyện, liền dùng nhĩ phòng này. Nàng thấy Lục Diệp đằng đằng sát khí đi đến, phía sau còn có Bành ma ma không có ý tốt đi theo, trong lòng liền giật mình.
Nàng cố tự trấn định, sau khi hành lễ cho Lục Diệp nói: “Lão gia sao lại tới đây?”
Lục Diệp hừ một tiếng: “Ngươi làm chuyện tốt! Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta ư?” Phân phó mấy tiên sinh phòng thu chi theo tới phía sau, “Đem tất cả sổ sách cùng ngân lượng phong lại cho ta, bổn lão gia hôm nay muốn kiểm toán!”
Hồ ma ma nghe lời này, hai chân nhất thời mềm nhũn ngồi dưới đất co quắp.
Mấy tiên sinh phòng thu chi đã phong sổ sách cùng ngân lượng, đánh bàn tính bùm bùm cách cách một lát, rất nhanh liền tính toán rõ ràng sổ sách. Sổ sách quả nhiên thiếu hai nghìn lượng bạc.
Hồ ma ma hút một hơi: “Lão gia tha mạng a, chuyện này không liên quan đến lão nô a!”
Lục Diệp cả giận nói: “Ngươi còn dám giảo biện, người người trong phủ đã sớm biết rõ rồi, ngươi tham ô hai nghìn lượng bạc cho nhi tử ngươi đánh bạc, ngươi cho rằng ngươi còn có thể dấu diếm được người nào?”
Hồ ma ma nhất thời cứng họng.
Lục Diệp nói: “Sự thật đều ở đây, chứng cớ vô cùng xác thực, người đâu, đem lão tú bà này kéo xuống đánh hai mươi gậy trước, lại tìm người môi giới bán nàng thật xa.”
Hồ ma ma khàn giọng nói: “Lão nô là người của Bình Lương hầu, ngài không có quyền xử trí lão nô. Lão nô muốn gặp phu nhân.” Hồ ma ma thật ra cũng không nói sai, Lục Diệp tuy là chủ tử lớn nhất của tam phòng, nhưng Hồ ma ma là thị tì của Tam phu nhân, thuộc về tư sản của Tam phu nhân, thân khế ở trên tay Tam phu nhân, Lục Diệp muốn đem bán nàng, tất phải qua tay của Triệu thị.
Trong lòng Lục Diệp hiểu được chuyện này nếu ầm ĩ đến chỗ Triệu thị, nhất định chuyện lớn hóa nhỏ, không khỏi hết sức bực mình.
Lúc này, vẫn là Bành ma ma đích thân ra tay, nói với Lục Diệp: “Lão gia, lão nô biết văn tự bán mình của mụ già này ở đâu.”
Lục Diệp mừng rỡ: “Ngươi nhanh đi tìm đến đây, gia sẽ có phần thưởng xứng đáng.”
Bành ma ma ngồi xổm người xuống, cởi xuống từ lưng quần của Hồ ma ma một chuỗi cái chìa, Hồ ma ma liều mạng kháng cự nhưng lại bị hai bà tử Lục Diệp mang đến gắt gao kiềm chế, thấy chìa khóa khố phòng rơi vào trong tay Bành ma ma, sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Bành ma ma lúc này cầm lấy chìa khóa đi khố phòng, tìm được một cái hộp nhỏ bí ẩn tìm ra thân khế của Hồ ma ma, thì ra sau khi Triệu thị sinh, tất cả các loại khế thư quan trọng đều giao cho Hồ ma ma bảo quản, trong này bao gồm thân khế của Hồ ma ma.
Hồ ma ma đem thứ đồ này dấu ở trong khố phòng, tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại vẫn bị Bành ma ma biết được.
Bành ma ma đem thân khế của Hồ ma ma giao cho Lục Diệp, sau khi Lục Diệp nhìn thấy thì mừng rỡ. Lạnh lùng nói: “Mụ già kia, ta xem ngươi còn có thể nói gì, ban đầu lúc ngươi bán Cổ di nương có từng nghĩ tới những chuyện này?”
Hồ ma ma đã xụi lơ trên đất.
Bành ma ma vì hôm nay, đã sớm chuẩn bị xong xuôi, lập tức gọi người môi giới bên ngoài. Lục Diệp nói: “Đem bán mụ già này cho ta, càng xa càng tốt.”
Người môi giới cúi đầu khom lưng, Hồ ma ma còn muốn giãy dụa, đã bị người môi giới dùng vải bố nhét miệng, cứng rắn lôi ra ngoài. Người môi giới thu không ít bạc của Lục Diệp, lúc này dựa theo phân phó của cố chủ, bán Hồ ma ma thật xa.
Đợi đến lúc Triệu thị biết chuyện này, Hồ ma ma đã bị bán ba ngày rồi.
Hồ ma ma động vào bạc của nàng, nàng cũng tức giận, nhưng dù tức giận thế nào cũng không bán người, ban đầu nàng bị phạt về miếu suy nghĩ, điều kiện gian khổ, Hồ ma ma vẫn giúp đỡ nàng, không rời không bỏ. Triệu thị giận đến ngất đi.
Nhóm nha hoàn bà tử lại ấn huyệt nhân trung, lại đấm phía sau lưng, thật vất vả mới cứu tỉnh Triệu thị. Quay đầu tìm người môi giới hôm đó, người môi giới lại giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, khôg làm sao tìm được?
Triệu thị cùng Tam lão gia ầm ĩ một trận lớn, cũng đành phải đón nhận sự thật này. Nhất thời chọn ra Bành ma ma quản chế tất cả nha hoàn bà tử của tam phòng, Bành ma ma kia mặc dù tư cách đủ, năng lực lại có hạn, những quản sự cùng nhóm bà tử nha hoàn của tam phòng phần lớn là Hồ ma ma chọn ra, đương nhiên không phục. Tam phòng chướng khí mù mịt, bận rộn đấu tranh nội bộ, nhất thời nhị phòng thoải mái không ít.
Trải qua chuyện này, Mặc Cúc càng thêm bội phục sát đất với cô nương nhà mình, thật ra thì từ đầu đến cuối, Lục Thanh Lam cũng chỉ là bảo Khâu quản sự an bài người mang Trịnh Sơn đi sòng bạc hai lần, kế tiếp bọn họ vẫn ở một bên xem cuộc vui, đều không cần quản cái gì.
Chẳng qua cuối cùng người môi giới kia, là Lục Thanh Lam phái Khâu quản sự đem nàng dấu đi.
Lục Thanh Lam liệu sự như thần, nắm chặc tâm lý của người khác, để cho Mặc Cúc thấy mà trong lòng mơ hồ phát rét, nhất thời hầu hạ tiểu chủ tử này càng thêm chú ý cẩn thận.