Tử Cấm thành – Cảnh Vận môn, Tiến Đình.
Nơi này là chỗ hoàng đế cùng các hoàng tử cưỡi ngựa bắn tên luyện tập võ nghệ. Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác tựa vào trên lan can đá bạch ngọc, sắc mặt trắng bệch, ho khan không ngừng. Nhìn tứ, ngũ, thất, bát, thập, các hoàng tử phóng ngựa chạy như bay.
Dựa theo quy củ của lão tổ tông, công phu cưỡi ngựa bắn cung không thể mất, vì vậy các hoàng tử chưa ra ngoài khai phủ đều là buổi sáng học văn hóa, buổi chiều đi theo thị vệ tập võ. Các hoàng tử học tập «Tứ thư» «Ngũ kinh» không hứng thú, nhưng cưỡi ngựa bắn tên lại được mọi người ưa thích.
Thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ so với Tiêu Thiểu Giác nhỏ hơn một tuổi, bình thường chơi giỏi nhất, giục ngựa chạy lên. Chớ nhìn hắn mới bảy tám tuổi, thế nhưng cưỡi một con ngựa cao to. Hắn chế nhạo nói: “Cửu ca, phụ hoàng mới cấm túc ngươi một tháng, ngươi đã đến mức ngựa không cưỡi được, cung cũng kéo không nổi rồi sao? Phụ hoàng nếu giam ngươi thêm hai tháng, ngươi chẳng phải là ngay cả xuống giường cũng không nổi!”
Đang tốt lành bỗng nhiên toàn thân bủn rủn, ho khan, chảy nước mũi, Tiêu Thiểu Giác cũng biết là bên Lục Thanh Lam có vấn đề. Hắn kêu Vệ Bân đến Trường Hi cung hỏi, quả nhiên Lục Thanh Lam xin Tam công chúa cho nghỉ, nói là cảm nhiễm phong hàn, không xuất môn được.
Như thế này đã là lần thứ hai trong tháng rồi.
Không phải là bình thường trắng trẻo mập mạp lắm sao, sao thể chất lại kém như vậy? Trong lòng Tiêu Thiểu Giác hết sức không thoải mái.
Lục Thanh Lam quả thật là cảm nhiễm phong hàn, thể chất nàng suy yếu, từ trong bụng mẹ đã như vậy rồi, mùa đông hàng năm cũng bệnh mấy đợt.
Nàng bị bệnh, Kỷ thị ngày ngày ở bên giường nàng chăm sóc, Lục Thần ở Đông Sơn thư viện cũng không còn tâm tư đi học, toàn gia cũng đi theo gà bay chó sủa.
Thật vất vả dưỡng khỏi bệnh, bên Tam công chúa lại thúc dục nàng tiến cung. Tam công chúa là một người tính nôn nóng, trong lúc Lục Thanh Lam ngã bệnh, cũng thúc dục nàng ba bốn lần. Lục Thanh Lam không có cách nào khác, đành tiến cung lần nữa.
Giá khinh tựu thục* đến Đông Hoa môn, hai tiểu thái giám Tam công chúa phái tới đã mang một kiệu nhỏ chờ ở nơi đó. Lục Thanh Lam lên kiệu không đến một lát, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài. Lục Thanh Lam vừa bắt đầu không nghĩ gì, nhưng tiếng vó ngựa kia thủy chung ở gần kiệu nhỏ, không nhanh không chậm theo sát.
(*)Giá khinh tựu thục:cưỡi xe nhẹ đi đường quen; việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh; thông thạo; quen việc
Lục Thanh Lam không khỏi cảnh giác.
Phải biết hai tiểu thái giám này nâng kiệu đi cũng không nhanh, không có lý nào chạy song song với người cưỡi ngựa. Nàng liền vén rèm lên nhìn ra phía ngoài.
Liền thấy một vị thiếu niên thân hình cao lớn cưỡi một con ngựa cao lớn màu đỏ thẫm, đi theo bên cạnh kiệu nhỏ, giống như dạo chơi nhàn nhã.
Người nọ mặc một bộ kỵ trang màu xanh nhạt thêu hoa văn bảo tướng, bên hông buộc một thắt lưng phẩm xanh hoa văn long Phượng giác, có một đôi mắt u thâm như hổ, thân hình ngay thẳng, quả nhiên là phong tư tuấn tú dáng vẻ đường đường.
Người nọ thấy Lục Thanh Lam nhìn ra, nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết.
Hẳn là Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền.
Lục Thanh Lam không nghĩ tới lại đụng phải tên khốn kiếp này ở đây, hai quả đấm không tự chủ siết chặt. Nàng nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, không để cho bản thân lộ ra vẻ mặt khác thường, xoạt một tiếng buông màn xe xuống.
Tiêu Thiểu Huyền hơi sững sờ, hắn có chút không rõ tiểu cô nương này là sợ hắn hay làm sao. Hắn ôn hòa nói với hai tiểu thái giám: “Các ngươi dừng kiệu lại.”
Hai tiểu thái giám nào dám làm trái với lệnh hoàng tử, liền đem cỗ kiệu để ở trên đất, Lục Thanh Lam đành phải từ trong kiệu đi ra.
Nàng hôm nay mặc nhu quần màu hồng thêu hoa lan, chải song nha kế, bộ dạng ước chừng năm sáu tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhất là đôi mắt to ướt át, làm người ta hết sức yêu thích,. Nếu có thể xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm xúc nhất định là không tệ!
Tiêu Thiểu Huyền tung mình xuống ngựa, bởi vì vóc dáng rất cao, chỉ có thể cúi người xuống cùng Lục Thanh Lam nói chuyện: “Tiểu cô nương, ngươi muốn đi đâu? Cỗ kiệu của ngươi quá chậm, ta cưỡi ngựa dẫn ngươi đi được không?”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.*
(*) Vô sự mà ân cần, thì không phải gian sảo tức là đạo chích.
Lục Thanh Lam làm sao có thể cùng hắn ngồi chung một con ngựa, há miệng liền nói: “Mẫu thân nói, ở ngoài không thể đi theo người không quen biết...”
Hắc, đây là xem hắn thành người xấu!
Tiêu Thiểu Huyền chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Dứt khoát ngồi xổm người xuống nói: “Tiểu cô nương, ta không là người xấu, ta là nhi tử thứ tư của đương kim Thánh thượng, ngươi có thể gọi ta Tứ điện hạ!”
Lục Thanh Lam vểnh miệng lên nói: “Ta mới mặc kệ ngươi là Tứ điện hạ hay Ngũ điện hạ, ngươi cản trở đường của ta, Tam công chúa còn đang chờ ta đâu...”
Nghe nàng đồng ngôn đồng ngữ, Tiêu Thiểu Huyền không hề tức giận, trái lại cố gắng khuyên: “Đại mã của ta thoải mái thú vị hơn cái kiệu nhỏ này của người nhiều, ngươi có muốn thử một chút không, ngươi ngồi ngựa của ta đi, mau hơn ngồi kiệu, cũng làm Tam muội muội chờ ngươi ít đi một chút.”
“Ta không muốn! ” Lục Thanh Lam thấy hắn chơi xấu không đi, không khỏi tức giận, ra sức đẩy hắn một cái, định chui lại vào kiệu.
Tiêu Thiểu Huyền dù sao đã mười ba tuổi, là một nửa thiếu niên, làm sao nàng có thể đẩy được, tay nhỏ bé mềm mại đẩy hắn, chẳng khác gãi ngứa là bao.
Tiêu Thiểu Huyền không khỏi cười lớn. Không quản Lục Thanh Lam có nguyện ý hay không, cánh tay đem Lục Thanh Lam ôm vào trong ngực, định trực tiếp ôm nàng lên ngựa.
Lục Thanh Lam không khỏi khẩn trương, đời này kiếp này, tuyệt không nghĩ lại có bất kỳ dây dưa cùng tên súc sinh này. Đến hiện tại nàng không thể làm gì khác hơn là xuất ra một chiêu sát thủ cuối cùng, đó chính là —— khóc.
Tiểu nữ oa “Oa “Một tiếng khóc lên. Thanh âm lanh lảnh cao vút, nước mắt như hạt châu rào rào rơi xuống, vừa ủy khuất lại không biết làm sao, khuôn mặt muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương. Tiêu Thiểu Huyền cả đời lòng dạ độc ác, chưa từng trải qua việc này?
“Đừng khóc! Đừng khóc! ” không thể làm gì khác hơn là luống cuống tay chân dụ dỗ nàng.
Hắn càng không muốn nàng khóc, nàng khóc càng lớn tiếng. Tất cả thái giám cung nữ đi qua đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Tiêu Thiểu Huyền, nhìn đến Tứ hoàng tử điện hạ tê dại cả da đầu.
Làm một cô bé năm sáu tuổi gào khóc, cũng không phải một việc đáng tự hào.
Đúng lúc ấy thì, xa xa nghe thấy tiếng Tam công chúa lo lắng truyền đến: “Bảo Nhi, Bảo Nhi là ngươi sao vậy?”
Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, cứu tinh rốt cuộc đã tới.
Tiêu Thiểu Huyền cũng đứng thẳng người.
Liền thấy Tam công chúa mang theo mấy cung tỳ vội vàng chạy tới. Chẳng những Tam công chúa tới, bên người nàng còn đi theo một vị thiếu niên thân mặc áo choàng màu xanh ngọc đoàn hoa Ngọc trù, tấn nhược đao tài, lông mày như vẽ, chính là Tiêu Thiểu Giác.
Thấy Cửu hoàng tử, nụ cười bên môi Tiêu Thiểu Huyền càng sâu vài phần: “Tam muội muội. Cửu đệ cũng tới ư?”
Cửu hoàng tử hừ một tiếng, bước nhanh lên, một tay cầm lấy tay Lục Thanh Lam từ bên người Tiêu Thiểu Huyền kéo qua. Một bộ dáng biểu thị thái độ quyền công khai đoạt lấy, Lục Thanh Lam cũng rất phối hợp oạch một cái trốn sau lưng của hắn.
Cửu hoàng tử lạnh lùng nói: “Tứ ca thật có nhã hứng, không ở trong Đắc Nguyệt điện đọc sách, ứng đối tuế khảo của phụ hoàng, lại chạy đến đây khi dễ một tiểu nữ oa!” Trong giọng nói tràn ngập châm chọc.
Tam công chúa vậy bất mãn hết sức, nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử nói: “Tứ ca làm Bảo Nhi khóc, Tứ ca là người xấu! ” nàng từ trước đến giờ chính là người thẳng tính như pháo đốt, có gì nói nấy.
Tiêu Thiểu Huyền cũng không tức giận, cười với hai huynh muội nói: “Ta bất quá là nhìn thấy tiểu cô nương bộ dạng đáng yêu, mới trêu chọc vui đùa một chút với nàng thôi, Cửu đệ và Tam muội muội cần gì nói ta đến mức như vậy đâu!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Lục cô nương là bằng hữu của ta cùng Tam muội muội, đương nhiên có ta cùng Tam muội muội trông nom, cũng không nhọc Tứ ca phí tâm.”
Tam công chúa cũng hung tợn nói: “Tứ ca nếu dám khi dễ Bảo Nhi nữa, ta liền đi nói cho phụ hoàng, kêu phụ hoàng trách phạt ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác lôi kéo Lục Thanh Lam nói: “Chúng ta đi.” hai người một trái một phải, lôi kéo tay Lục Thanh Lam đi.
Tiêu Thiểu Huyền nhìn thân ảnh bọn họ càng lúc càng xa, nụ cười trong mắt dần dần phai nhạt.
Cho đến khi đi qua cầu Kim Thủy, Lục Thanh Lam mới giật mình thấy tay của mình vẫn bị Tiêu Thiểu Giác nắm trong tay, nàng dù sao cũng không thật sự phải oa oa năm tuổi, không khỏi sắc mặt nóng lên, nhưng hiện tại đem tay rút về, thật sự có chút cố ý. Nàng chỉ có thể liều mạng tự nhắc nhở trong lòng.
Dọc theo đường đi Tiêu Thiểu Giác nói không nhiều lắm, chỉ có Tam công chúa líu ríu nói không ngừng. Lúc này hắn bỗng nhiên hỏi một câu: “Ngươi không thích Tứ ca của ta ư?”
Lục Thanh Lam nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nói: “Không thích.”
Tam công chúa ở một bên nói: “Tứ ca là người xấu, ta cũng không thích Tứ ca!”
Tiêu Thiểu Giác mặt mày nhiễm một tầng nụ cười thản nhiên, tiểu cô nương này nếu cùng hắn có được chúc phúc của Nguyệt Thần, nên chỉ thích hắn mới đúng.
Nhưng hắn là một người có dục vọng khống chế chiếm hữu cực lớn.
Rất nhanh đã đến Trường Hi cung, Tam công chúa lôi kéo Lục Thanh Lam đang muốn vào điện, Tiêu Thiểu Giác đưa tay ngăn lại, hắn nói một câu “Đi theo ta”, đột nhiên đi trước dẫn đường.
Lục Thanh Lam có chút kỳ quái. Tam công chúa đã hỏi: “Cửu ca đi đâu nha?”
Tiêu Thiểu Giác nói một câu; “Đi theo ta sẽ biết.”
Tam công chúa thích cùng Tiêu Thiểu Giác chơi đùa, nhưng lại có chút ít sợ hắn, đối với sắp xếp của hắn đương nhiên không dám có dị nghị gì. Lục Thanh Lam lại càng không có tư cách nói ý kiến phản đối.
Hai người theo Tiêu Thiểu Giác đi vào một tiểu hoa viên phía sau Ngọc Minh cung. Tiểu hoa viên này là một phần của Ngọc Minh cung, có một cái cửa nhỏ nối liền, có thể coi là một không gian bán phong bế, ít có người tới. Thời điểm ba người tới, đã có một người hơn bốn mươi tuổi chờ ở nơi đó, Lục Thanh Lam vừa nhìn cách ăn mặc của hắn cũng biết hắn là một thái y.
Nhìn kỹ nhận ra đây là người quen. Người này tên là Cù Ngọc Tuyền, xuất thân từ gia đình nhiều thế hệ y dược, y thuật cực cao minh, đáng tiếc tuy có trí tuệ, hắn say mê y học, tính tình quái gở, lại không am hiểu những thứ ngươi lừa ta gạt ở chốn quan trường, cho nên mặc dù vào Thái y viện, nhưng vẫn bị đám người viện chính, phó viện chính đè cho không lên chức được.
Sau này Tiêu Thiểu Huyền lên ngôi, trưởng tử Tiêu Thừa Duẫn nhiễm bệnh đậu mùa, mọi người trong Thái y viện thúc thủ vô sách, chính là Cù Ngọc Tuyền chữa hết bệnh đậu mùa của Tiêu Thừa Duẫn, Tiêu Thiểu Giác thấy hắn y thuật cao siêu Thái y viện không ai sánh được, liền đặc biệt chọn hắn làm Viện chính Thái y viện.
Cù Ngọc Tuyền tiến lên hành lễ với Tiêu Thiểu Giác và Tam công chúa, hỏi một câu: “Cửu điện hạ, có thể bắt đầu rồi sao?”