Kỷ thị nói: “Thật là nữ đại bất trung lưu a, còn chưa gả cho hắn đâu, đã bắt đầu “Khuỷu tay hướng ra ngoài” rồi?”
Lục Thanh Lam thoáng cái đỏ mặt: “Nương, ngài biết ta không phải là ý này!”
Kỷ thị thở dài nói: “Vốn cửa hôn sự này, ta không muốn đáp ứng —— vào hầu môn sâu tựa biển, huống chi còn là phủ thân vương, hiện giờ vì cái long ỷ kia, các hoàng tử tranh giành giống như ô nhãn kê*, người nào có thể bảo đảm tương lai Cửu hoàng tử có thể dính líu hay không. Chẳng qua nam tử bộ dạng đẹp mắt như hắn, lại đối xử thật lòng với mọi người, cũng quả thực là khó tìm. Quan trọng nhất là ngươi thích...” Cuối cùng nàng hạ kết luận: “Nếu phụ thân ngươi không phản đối, ta liền đồng ý.”
(*)乌眼鸡 – ô nhãn kê: Gà mắt đen rất hung dữ, vì vậy nó mô tả những người ghen tị và ghét nhau.
Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhỏm, thuyết phục mẫu thân là mở đầu rất tốt. Về phần phụ thân nơi đó, hắn thương yêu mình như vậy, nàng luôn có biện pháp thuyết phục hắn.
Hai cha con Lục Kháng thương lượng về hôn sự của Lục Thanh Lam rất lâu, hai người cảm thấy sự tình quan hệ trọng đại, trong lúc nhất thời lại không rõ, không biết nên chọn lựa như thế nào. Đợi Lục Hãn hạ nha hồi phủ, nghe nói chuyện này, không đợi Lão Hầu gia mời hắn, liền trực tiếp đến thư phòng của Lão hầu gia.
Lục Hãn trình bày rõ ràng từng cái lợi và hại của chuyện gả Lục Thanh Lam cho Cửu hoàng tử. Lục Thanh Lam gả cho Tiêu Thiểu Giác, chỗ tốt là có, Cửu hoàng tử nay thế lực nghiêng thiên hạ, Trường Hưng Hầu phủ có một vị nữ tế như vậy dẫn dắt, không bao lâu là có thể đưa thân vào hàng ngũ nhất lưu thế gia.
Hơn nữa hiện giờ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử tranh đoạt đã đến hồi gay cấn, Cửu hoàng tử đã có khuynh hướng Đại hoàng tử, nếu cửa hôn sự này thành, Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử sẽ thành anh em cột chèo, càng trợ giúp củng cố hai người chung một chiến tuyến, cùng đối phó Nhị hoàng tử, tất nhiên phần thắng sẽ tăng nhiều, Trường Hưng Hầu phủ cũng tránh được vận mệnh bị Nhị hoàng tử lên ngôi thanh tẩy.
Chỗ xấu đương nhiên cũng có. Cửu hoàng tử kiệt ngao bất tuần, mặc dù thẳng đến hiện tại chưa từng ra vẻ có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, nhưng ai cũng không dám nói hắn có hứng thú với cái vị trí kia hay không, tương lai nếu hắn và Đại hoàng tử nháo trở mặt, Trường Hưng Hầu phủ rất có thể sẽ bị kẹp ở giữa hai đầu, thậm chí tứ phân ngũ liệt cũng không phải là không có khả năng.
Cuối cùng hắn tổng kết: “Theo tác phong luôn luôn bá đạo của Cửu hoàng tử, cho dù chúng ta không đồng ý chuyện này, sợ cũng không có tác dụng gì. Hắn sẽ tìm cách thuyết phục hoàng thượng tứ hôn, chịu chào hỏi nói trước cho chúng ta, đã là chuyện rất nể tình rồi.”
Lục Thần và Kỷ thị giống nhau, cảm nhận về Tiêu Thiểu Giác cũng không tệ. Chẳng qua nói thật, hắn lại đúng là không muốn cho Lục Thanh Lam gả vào Khánh vương phủ, nguyên nhân chủ yếu vẫn cảm thấy hoàng gia đấu tranh kịch liệt, hắn sợ nữ nhi không khống chế được, sống không hạnh phúc.
Vì vậy hắn nói: “Ta thấy vẫn là nhanh tìm cho Bảo Nhi một mối hôn sự, chặt đứt niệm tưởng của Khánh vương đi thôi.”
Lục Hãn nói: “Vạn lần không được. Nếu thật sự như thế, sợ rằng sẽ chọc giận tên ma vương kia, dẫn tới hắn điên cuồng trả thù, đến lúc đó sợ là cả cái Trường Hưng Hầu phủ cũng chịu không nổi.”
Nhất thời Lục Thần cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Tin tức Lục Văn Đình linh thông, mặc dù đang trong cung, nhưng sự tình trong nhà hắn cũng không thể không biết, sau khi nghe nói chuyện này, buổi tối hôm đó liền trở về nhà. Ở trên bàn cơm, Lục Văn Đình nghĩa chính nghiêm nghiêm tỏ vẻ: “Chuyện này ta tuyệt đối không đồng ý.”
Lục Thanh Lam vừa nghe liền nóng nảy, “Tại sao?”
Lục Văn Đình đặt đũa xuống, nói với Lục Thần và Kỷ thị: “Cha, nương, các ngươi nhìn xem cũng không biết Tiêu Thiểu Giác rót mê dược gì cho Bảo Nhi, cái này còn không có gì ư, rõ ràng đã thông đồng cùng với hắn rồi. Nếu Bảo Nhi thật sự gả cho hắn, sau này trong mắt nào còn có cha mẹ còn có cái ca ca ta đây nữa?”
Hắn và Tiêu Thiểu Giác đại khái là trời sinh tính khí bất hòa, kiếp trước hai người là đối thủ một mất một còn đời này lại nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
“Tiểu tử này từ nhỏ đã tiếp cận bên người Bảo Nhi, ta biết ngay hắn không có tâm gì tốt, hiện tại quả nhiên nghiệm chứng suy đoán của ta.”
Lục Thanh Lam muốn phản biện thay Tiêu Thiểu Giác mấy câu, chẳng qua thấy bộ dạng ca ca căm phẫn trào dâng thế kia, cũng đành ngậm miệng, quyết định chờ hắn hết giận rồi, mấy ngày nữa lại hãy nói.
Lục Thanh Lam ăn cơm xong, ngay cả Mặc Cúc và Mặc Hương cũng không mang, tự mình vào phòng ngủ. Quả nhiên Tiêu Thiểu Giác đã trốn vào trong chăn trên giường của nàng. Lục Thanh Lam cũng biết hắn nhất định gấp gáp muốn biết kết quả.
Hắn thấy Lục Thanh Lam tới, gấp gáp hỏi: “Thế nào, thái độ của người nhà ngươi thế nào? Ta lúc nào có thể xin phụ hoàng chỉ tứ hôn?”
Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái nói: “Ngươi mấy ngày tới không nên đến chỗ của ta nữa. Trong lúc mấu chốt này, ngươi phải biểu hiện thật tốt mới được, ngàn vạn không thể bị phát hiện.”
Tiêu Thiểu Giác lôi kéo tay nàng nói: “Ta đây không phải là trong lòng gấp gáp sao, nếu không ngày mai ta lại bảo ngoại tổ mẫu đi một chuyến nữa?”
Lục Thanh Lam dở khóc dở cười: “Nào có vội vã như ngươi vậy sao? Dù sao cũng phải cho cha mẹ ta chút thời gian để suy nghĩ chứ.”
Tiêu Thiểu Giác khẩn cấp nói: “Cha nương ngươi rốt cuộc là thái độ gì, ngươi nói nhanh lên.”
Thấy bộ dạng hắn tâm tình thấp thỏm thiếu kiên nhẫn, Lục Thanh Lam cảm thấy buồn cười, “Nương ta đã đồng ý. Cha ta còn phải suy nghĩ một chút, chẳng qua cha ta từ trước đến giờ thương ta nhất, ta đi cầu xin hắn nhiều lần, hắn nhất định sẽ đáp ứng. Chỉ là ca ca của ta... Hắn dường như không thích ngươi...”
Tiêu Thiểu Giác nghe được hai cửa ải cha vợ và mẹ vợ đều đã qua, buông lỏng xuống.” Ca ca ngươi nơi đó không sao. Ta nhờ Lão Thập ra mặt, giảng hòa, giải thích hiểu lầm là được rồi.” Hắn ôm đồm nhiều việc nói: “Ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi.”
Lục Thanh Lam dặn dò: “Hai người các ngươi cũng không nên lại vì ta mà đánh nhau.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta biết chừng mực. Cùng lắm thì bổn vương đến lúc đó nhẫn nhịn hắn một chút là được.”
Lục Thanh Lam nghe được cảm động, chủ động hôn một cái ở trên mặt của hắn: “Vương gia đối với ta thật tốt!”
Tiêu Thiểu Giác sờ qua chỗ được nàng hôn, bồng bềnh tung bay, “Ta đây lúc nào lại bảo ngoại tổ mẫu tới nữa đây?”
Lục Thanh Lam nói: “Đợi ta thuyết phục phụ thân, ta sẽ tìm người đưa tin cho ngươi.” Hai người thương lượng đã xong xuôi, Lục Thanh Lam đẩy Tiêu Thiểu Giác ra bên ngoài, “Đi mau đi mau, nếu để cho cha mẹ ta phát hiện, sợ là lại sinh ra gợn sóng mới.”
Tiêu Thiểu Giác hết sức bất mãn: “Ngay cả hôn cũng còn chưa hôn được một cái...” Rốt cuộc biết cái gì nhẹ cái gì nặng, vẫn là lưu luyến không rời mà bước đi.
Ngày hôm sau vừa vặn là ngày hưu mộc của Lục Thần, sau khi dùng xong điểm tâm, Lục Thần đi tới thư phòng của mình, định luyện chữ. Lục Thần thích thu thập nghiên mực, thư pháp cũng là một yêu thích lớn của hắn, ngày thường chính vụ hộ bộ bận rộn, cũng chỉ có thời gian hưu mộc, mới có thể viết vài nét chữ.
Lúc này có gã sai vặt đi vào bẩm báo: “Lục cô nương tới.”
Lục Thần mới vừa để bút xuống, Lục Thanh Lam liền mang theo hai nha đầu Mặc Cúc và Mặc Hương đi đến.
“Phụ thân ngài là đang viết chữ sao? Để Bảo Nhi đến bồi người!” Lục Thanh Lam cười má lúm đồng tiền như hoa.
Lục Thần giật giật khóe miệng, từ lúc nữ nhi lớn, thời gian cha con hai người ở chung liền ít đi, dù sao tuy là cha con, vẫn phải tị hiềm.
Lần này Lục Thanh Lam tại sao tới, lòng dạ hắn biết rõ. Lục Thần cười nói: “Vừa vặn phụ thân nơi này thiếu một người mài mực.”
Lục Thanh Lam vén tay áo lên, “Nữ nhi viết chữ không được, nhưng mài mực là giỏi nhất.”
Liền đứng ở bên cạnh bàn đọc sách gỗ hoa lê lớn nghiêm túc mài mực cho phụ thân, Lục Thần muốn viết chữ, nàng lại cực kỳ chân chó trải tốt giấy Tuyên Thành cho phụ thân, quả thực là cẩn thận hầu hạ.
Lục Thần yên tâm thoải mái hưởng thụ nữ nhi phụng dưỡng, cũng không nói ra. Lục Thanh Lam theo hắn đọc sách viết chữ ở trong thư phòng, suốt một buổi sáng, nghĩ hết biện pháp thải y ngu thân*. Lục Thần cho rằng nàng sẽ nhắc tới Tiêu Thiểu Giác, giúp hắn nói hai câu có ích, không ngờ nàng một chữ cũng không nói.
(*)彩衣娱亲 – thải y ngu thân: Ý chỉ truyền thuyết thời Xuân Thu có một Lão Lai Tử, rất hiếu thuận, bảy mươi tuổi còn mặc y phục màu sắc rực rỡ sắm vai trẻ nhỏ, làm cha mẹ cười. Về sau điển cố hiếu thuận với cha mẹ. Xuất xứ từ Hán · Lưu hướng 《Liệt Nữ Truyền》
Cuối cùng Lục Thần nhịn không nổi, “Bảo Nhi, ngươi có phải có lời gì muốn nói với phụ thân không?”
Lục Thanh Lam mắt to vụt sáng nói: “Ta chỉ là muốn bồi phụ thân, không có ý tứ gì khác.”
Lục Thần không khỏi nở nụ cười, lúc trước cũng không thấy nàng ân cần như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Thanh Lam không làm gì liền chạy tới nơi này của Lục Thần, hôm nay giúp hắn sửa sang lại công văn, ngày mai giúp hắn thu thập thư phòng, quả thực là một chân chó nhỏ siêu cấp.
Cuối cùng ngay cả Lục Thần đều có chút ngượng ngùng, “Bảo Nhi, ngươi có lời gì, thì thẳng thắn nói cùng phụ thân.”
Lục Thanh Lam cảm thấy thời cơ đã tạm ổn, mới nói với Lục Thần: “Lần trước, Thành quốc công phu nhân đến quý phủ đề thân, nữ nhi muốn biết phụ thân là thái độ gì.”
Ngược lại đi thẳng vào vấn đề.
Lục Thần lắc đầu: “Ta biết ngay, ngươi nhất định là vì chuyện này. Phụ thân chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi là thật tâm thích Cửu điện hạ sao?”
“Cha...” Lục Thanh Lam hờn dỗi một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.“Ánh mắt của phụ thân không phải mù.” Lục Thần nói: “Ánh mắt ngươi nhìn hắn và lúc nhìn người khác không giống nhau. Huống chi ở Ung Châu, các ngươi trốn chạy gần một tháng, ngày đêm chung đụng, nam chưa cưới nữ chưa gả, sinh ra chút tình cảm cũng không thể tránh được. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có hiểu rõ quan hệ lợi hại hay không.”
Lục Thanh Lam vội nói: “Ta đã nghĩ thông suốt.” Thời gian dài như vậy nàng đã sớm nghĩ rõ ràng.
Lục Thần bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ngươi trước không vội trả lời. Cửu điện hạ không giống với người bình thường, ngươi đến vương phủ, không thể nào giống như tỷ tỷ của ngươi, bên cạnh hắn không chỉ có một mình ngươi, đến lúc đó ngươi có thể chịu được cuộc sống như vậy sao?”
Lục Thanh Lam không khỏi cứng lại, nàng thật đúng là chưa nghĩ đến chỗ này, “A Giác hắn sẽ không cần nữ nhân khác.”
Lục Thần nói: “Cho dù hắn không muốn, nếu là hoàng thượng can thiệp thì sao, hắn có thể phản kháng sao? Huống chi hoàng gia đấu tranh kịch liệt, thắng bại khó có thể dự liệu, ta sợ ngươi ngày sau hối hận.”
Lục Thanh Lam lắc đầu: “Phụ thân, nữ nhi và hắn cùng giúp nhau ngàn dặm chạy trốn ở Ung Châu, mặc dù nói chuyện này không có mấy người biết, nhưng người khác không biết chúng ta cũng không thể giả bộ làm như không có gì phát sinh cả, nữ nhi trừ hắn ra đã không thể gả cho người khác.” Nàng chợt quỳ xuống trước mặt phụ thân, “Phụ thân, nữ nhi tin tưởng nhân phẩm của hắn, hắn sau này nhất định sẽ rất tốt với ta, về phần các loại đấu tranh của hoàng gia, nữ nhi cũng có lòng tin ứng phó được, kính xin phụ thân thành toàn nữ nhi.”
Lục Thần cũng có chút động dung, hắn tự tay đỡ Lục Thanh Lam lên, thở dài nói: “Phụ thân không phải là không biết tâm ý của ngươi, nếu thân phận của Tiêu Thiểu Giác không phải là hoàng tử, phụ thân đã sớm đồng ý rồi.”
Nước mắt Lục Thanh Lam liền rơi xuống. Lục Thần đau lòng hài tử, chịu không nổi nhất là cái này, nhả ra nói: “Cũng được, tâm ý ngươi đã quyết, ta còn có cái gì để nói nữa.”
Lục Thanh Lam bên này thật vất vả mới khuyên được phụ thân buông ra. Tiêu Thiểu Giác cũng thông qua an bài của Tiêu Thiểu Vĩ gặp mặt Lục Văn Đình.
Tiêu Thiểu Vĩ muốn mời Lục Văn Đình và mấy đệ tử thế gia đi Thiên Hương lâu uống rượu, Lục Văn Đình thích hô bằng dẫn bạn, đương nhiên sẽ không từ chối. Đến Thiên Hương lâu, mọi người rượu quá ba tuần, Tiêu Thiểu Giác mới tới. Lục Văn Đình lúc này liền đoán được mục đích đến của Tiêu Thiểu Giác, trong lòng rất mất hứng.
Chuyện Tiêu Thiểu Giác cầu hôn Lục Thanh Lam, cũng không cố ý giấu diếm, rất nhanh đã truyền ra trong giới quý tộc. Hảo hữu của Lục Văn Đình, Hàn Mậu lại càng trực tiếp ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đình Chi, muội phu tương lai của ngươi sao lại tới rồi?”
Lục Văn Đình hung hăng trừng mắt nhìn bạn tốt một cái: “Chớ nói lung tung, muội muội của ta cũng chưa đáp ứng gả cho hắn.”
Hàn Mậu nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng dấu nữa, muội phu tốt như vậy khắp kinh thành tới nơi nào để tìm?”
Lúc này mọi người rối rít đứng dậy chào hỏi Tiêu Thiểu Giác: “Vương gia!” “Vương gia sao ngài lại tới!” “Vương gia uống chung một chén chứ.” Đều cực kỳ nhiệt tình.
Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: “Bổn vương hôm nay đúng lúc có chuyện đến nơi này, không ngờ gặp được các vị.”
Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ (ngẫu nhiên gặp được)! Đến đến, cho Cửu ca chén lớn trước.”
Mọi người liền nhường lại chỗ ngồi ở chính giữa cho Tiêu Thiểu Giác. Hắn cũng không từ chối, tự ý ngồi xuống. Rất nhanh điếm tiểu nhị chạy như bay lấy tới một chén lớn, Tiêu Thiểu Giác nói: “Bổn vương hôm nay tới chậm, đầu tiên phạt ba chén, bày tỏ thành ý.”
Hôm nay uống là nữ nhi hồng cất hầm hai mươi năm, Tiêu Thiểu Vĩ cầm vò rượu rót rượu cho hắn, Tiêu Thiểu Giác uống liền ba chén, cực kỳ hào khí.
Mọi người ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Những người này mặc dù đều là công tử nhà trâm anh, ngày thường đúng là không nhập được với Tiêu Thiểu Giác, một phương diện bởi vì Tiêu Thiểu Giác quá bận, không có thời gian xuất môn xã giao, trọng yếu hơn là vị tổ tông này mắt cao hơn đầu, khắp kinh thành không có mấy người có thể vào mắt của hắn.
Tiêu Thiểu Giác dùng tay áo lau miệng, hô to nói: “Thống khoái!”
Nhất thời ăn uống linh đình, mọi người bắt đầu hành tửu lệnh. Rượu vào tai nóng, có người liền mở miệng hỏi: “Xin hỏi vương gia, lời đồn đãi trong kinh ngươi mời Lão phu nhân Thành quốc công phủ đến nhà Đình Chi cầu hôn, muốn cưới muội muội người ta, rốt cuộc có việc đó hay không?”
Nhất thời liền có không ít người ồn ào, “Đúng a vương gia, lúc vừa nghe nói chuyện này, ta còn không thể tin được đấy. Hỏi Đình Chi hắn lại không chịu nói, ngươi cho cái lời khẳng định đi chứ!”
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*! Bổn vương khai phủ đã lâu, trong phủ đang thiếu một vị nữ chủ nhân, mà bổn vương tuổi không còn nhỏ, đã sớm đến lúc kết hôn. Lục cô nương nhân phẩm, tướng mạo, đều là nhất đẳng, lòng ta yêu mến đã lâu...”
(*)关关雎鸠, 在河之洲, 窈窕淑女, 君子好逑
Quan quan: Theo chú giải của Chu Hy (đời Tống): Quan quan là tiếng chim trống và chim mái ứng họa nhau.Như vậy đây là từ tượng thanh nếu đọc theo âm bạch thoại là “Kwuan kwuan” vì “quan quan” chỉ là âm Hán Việt.
Thư cưu: Cũng theo Chu Hy: thư cưu là loài chim nước, loài chim này còn có một tên khác nữa là “vương thư”, hình dạng giống như chim phù y, chúng thường xuất hiện ở khoảng sông Trường Giang và sông Hoài. Chim này sống có đôi nhất định, người ta chưa hề thấy chúng sống lẻ loi hay sống dư cặp. Chúng thường lội chung, tình ý đậm đà nhưng không hề lả lơi.(Lược trích chú giải của Chu Hy)
Thục nữ, quân tử: thục nữ là người con gái hiền lành. Còn quân tử là người có tài đức nhân cách hơn người.
Lục Văn Đình nghe đến đó, sắc mặt đã trở nên rất khó coi rồi.
Mọi người ầm ầm cười to: “Nói như vậy, lời đồn đãi cũng là sự thật.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đều là thật!” “Vậy chúng ta lúc nào uống rượu mừng của ngài đây?”
Tiêu Thiểu Giác nhìn thoáng qua Lục Văn Đình: “Vậy thì phải xem người Lục gia lúc nào chịu đáp ứng đem nữ nhi gả cho bổn vương nữa!”
Có có người nói: “Đình Chi không phải ở trước mặt đây sao?” Tiêu Thiểu Vĩ lúc này cũng điều đình: “Đình Chi ngươi bày tỏ thái độ đi, nhân vật như Cửu ca ta, kinh thành mười năm chưa chắc có một người, muội phu như vậy ngươi còn không hài lòng điểm nào chứ, ngươi mau đáp ứng đi thôi.”
“Đúng vậy a, đúng vậy a, Đình Chi ngươi đáp ứng đi.” Mọi người rối rít ồn ào theo.
Lục Văn Đình không ngờ Tiêu Thiểu Giác ngay cả chiêu “Bức vua thoái vị “Như vậy cũng sử dụng, trong lòng đã cực kỳ không vui.
Tiêu Thiểu Giác đã giơ chén rượu lên, “Lục huynh, thành Thanh Châu chúng ta đã từng chung hoạn nạn, ngươi không thích ta, đại khái là có hiểu lầm gì với ta, hôm nay thừa cơ hội này, chúng ta cười một tiếng tiêu tan ân cừu, được không?”
Nói thật, Tiêu Thiểu Giác cũng không thích Lục Văn Đình. Nếu không phải là vì Lục Thanh Lam, sẽ không ăn nói khép nép đến vậy.
Hắn cảm thấy hắn đường đường một cái Vương gia, chủ động lấy lòng như vậy, đã rất cho Lục Văn Đình mặt mũi.
Kết quả Lục Văn Đình lại không cho hắn mặt mũi.
Hắn trực tiếp đứng dậy, “Thập điện hạ, các vị, ta mới nhớ tới trong cung còn có chút chuyện quan trọng cần xử lý, đến đây cáo từ!”
Tiêu Thiểu Vĩ nóng nảy: “Đình Chi, ngươi làm cái gì vậy? Tốt xấu cũng cho ta chút mặt mũi!”
Lục Văn Đình nói: “Điện hạ, ta không phải là không cho ngươi mặt mũi, thật sự là chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của muội muội ta, ta không thể vì trèo long phụ phượng hy sinh muội muội của ta.”
Nói xong chắp tay, tiêu sái bước nhanh rời đi. Từ đầu đến cuối, cũng không nhìn lại Tiêu Thiểu Giác một cái.
Tiêu Thiểu Giác chưa từng có trường hợp xuống đài không được như vậy, nhất thời sắc mặt xanh mét.
“Cửu ca!” Tiêu Thiểu Vĩ cũng không hi vọng Cửu ca và hảo hữu đấu nhau, “Tiểu tử Đình Chi này chính là người tính ương ngạnh, ngươi đừng nóng giận, ta tìm cơ hội khuyên nhủ hắn.”
Tiêu Thiểu Giác nâng chén đặt thật mạnh xuống bàn, “Ta thấy tiểu tử này là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Thiên Hương lâu huyên náo tan rã trong không vui, Lục Thanh Lam lại một chút cũng không biết.
Lục Thanh Lam muốn đem tin tức tốt thuyết phục được phụ thân nói cho Tiêu Thiểu Giác, ngày hôm sau liền tiến cung. Tiêu Thiểu Giác mặc dù đã chuyển ra ngoài hoàng cung khai phủ, nhưng cơ quan làm việc của Đông Xưởng cũng thiết lập ở trong cung, vì vậy mỗi ngày hắn vẫn trở về trong cung làm việc.
Tiêu Thiểu Giác quản chính là công tác tình báo, Lục Thanh Lam vừa vào cung là hắn đã biết rồi.
Đợi Lục Thanh Lam từ Đông Hoa môn đi vào, lúc đi tới hậu hoa viên, đã nhìn thấy dưới một gốc cây đa, người nào đó mặc một bộ hoa phục màu xanh ngọc vô cùng phong cách đứng dưới tàng cây giả bộ đẹp trai dọa người.
Cung nữ thái giám tới tới lui lui phụ cận nhìn thấy hắn đứng dưới tàng cây, tất cả đều đi đường vòng, có thể thấy được trong cung hung danh của hắn quá lớn. Lục Thanh Lam đương nhiên không sợ hắn, còn nhẹ nhàng nện bước đi tới, Tiêu Thiểu Giác đưa lưng về phía nàng, tựa hồ là đang thưởng thức phong tư của cây đa.
Lục Thanh Lam bảo một tiếng: “Vương gia!” Hắn mới chậm quay đầu lại, nói: “Ngươi đã đến rồi.”
Lục Thanh Lam thấy hắn làm bộ làm tịch, cảm thấy buồn cười, khóe miệng không tự chủ giương lên một đường cong.
Tiêu Thiểu Giác cũng có chút giữ không nổi, nói với hai người hầu hạ bên cạnh: “Đều đi xuống đi. Bổn vương muốn một mình nói vài lời cùng Lục cô nương.”
Mọi người biết điều thối lui xa xa. Vệ Bân cực kỳ thông minh, lại còn cho người ngăn phụ cận, không cho người không có phận sự thông hành. Tiêu Thiểu Giác mang theo Lục Thanh Lam tiến vào một cái đình, mắt thấy bốn phía không người, không thể chờ đợi được cầm chặt tay nàng, “Sao ngươi lại tiến cung?”
Lục Thanh Lam liếc hắn một cái: “Ta nghe nói Tam công chúa bị bệnh, đi vào thăm nàng một cái.” Lý do đều đã có sẵn.
Tam công chúa là tâm bệnh. Từ lúc tách ra cùng Tưởng Tín Hồng ở Ung Châu, nàng liền mặt ủ mày chau, sau khi trở lại kinh sư, lại càng cơm nước không vào, ngày càng tiều tụy. Cũng không trách Tam công chúa lo lắng, không lâu sau khi đi săn Ung Châu, cuộc tranh giành vương vị Yến quốc liền bắt đầu công khai, Tưởng Tín Du và Tưởng Tín Hồng đều dẫn binh mã xuất thủ. Tưởng Tín Hồng trở lại Yến quốc không lâu, căn cơ chưa ổn, vốn cũng không phải là đối thủ của Tưởng Tín Du, liên tiếp tháo chạy, tùy thời đều có khả năng khó giữ được tính mạng.
Tưởng Tín Hồng liên tiếp phát ra mười mấy phong thư cầu viện cho cha vợ tương lai, xin Gia Hòa đế phái binh cứu viện. Gia Hòa đế lại khước từ dạng lo ngại như vậy, vẫn một mực chưa phái binh, Tam công chúa đương nhiên là trong lòng nóng như lửa đốt, lo âu thành tật.
Những chuyện này, Lục Thanh Lam cũng chỉ là thoáng nghe thấy, Tiêu Thiểu Giác lại biết tường tận.
Tiêu Thiểu Giác hắc một tiếng: “Thật sự không phải là muốn vào cung gặp mặt ta sao?”
Lục Thanh Lam gắt một cái: “Nghĩ đẹp vậy. Nếu muốn gặp ta như vậy, vì sao tối hôm qua không tới Trường Hưng Hầu phủ tìm ta?”
Tiêu Thiểu Giác nghe miệng nàng đầy ai oán, không hiểu sao tâm tình sảng khoái vô cùng, “Không phải là ngươi không cho phép ta đi đấy sao, nói là sợ bị người nhà ngươi phát hiện hỏng đại sự của chúng ta. Sao lại trách ngược lại ta?”
Lục Thanh Lam không khỏi cứng họng, kịp phản ứng là nhất thời tình thế cấp bách nói ra lời trong lòng. “Liền trách ngươi, liền trách ngươi!” Trực tiếp bắt đầu chơi xấu.
Tiêu Thiểu Giác cười khà khà không ngừng: “Muốn gặp ta như vậy, một đêm không thấy cũng không được ư?”
Lục Thanh Lam bĩu môi: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta là có lời trọng yếu muốn nói với ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Hôm nay tiến cung, cũng là vì muốn nói lời nói trọng yếu với ta sao.” Trong lòng vui sướng.
Lục Thanh Lam hừ một tiếng: “Dù sao trái tim mọc ở trong bụng của ngươi, ngươi thích nghĩ như thế nào thì nghĩ.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Thiểu Giác sáng lạn: “Có lời gì muốn nói với vi phu, nói mau đi.”
“Ta đã thuyết phục được cha ta rồi.” Lục Thanh Lam không muốn hắn đắc ý như vậy, vẫn là không nhịn được chia sẻ tin tức tốt này cùng hắn trước tiên.
“Thật sự ư?” Tiêu Thiểu Giác kìm nén không được nội tâm kích động, trực tiếp ôm lấy Lục Thanh Lam quay một vòng tại chỗ, “Nhạc phụ đại nhân cũng đáp ứng rồi, đây không phải xong rồi sao?”
Lục Thanh Lam bị làm cho sợ đến hét lên một tiếng: “Mau buông ra, nơi này người đến người đi, làm người khác nhìn thấy thì nguy.”
Tiêu Thiểu Giác biết da mặt nàng mỏng, không dám đùa nàng quá đáng, liền để nàng xuống.
Lục Thanh Lam đỡ ngực, bộ dạng kinh hồn chưa định, thấy vậy ánh mắt Tiêu Thiểu Giác đều có chút thẳng. Lục Thanh Lam nói: “Vậy bên ca ca của ta, ngươi nói ngươi xử trí, hiện tại ngươi và hắn đã thảo luận thế nào?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Hôn nhân là phụ mẫu chi mệnh, ca ca ngươi lại không có quyền lên tiếng, hiện giờ cha nương ngươi đều đồng ý, chúng ta cũng không cần quản hắn nữa đi.”
“Không được không được!” Lục Thanh Lam lắc đầu liên tục: “Ta từ nhỏ quan hệ với ca ca tốt nhất, chuyện này nếu hắn không gật đầu, ta cảm thấy tiếc nuối vô cùng.”
Nàng sở dĩ kiên trì như vậy, cũng là có lý do. Kiếp trước Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình là đối thủ một mất một còn, sau lại phát triển đến hai người kêu gọi tập họp gần trăm vạn quân đội giết đến thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Nàng cũng không hi vọng sau khi thành thân, trượng phu và ca ca nhìn nhau không vừa mắt thậm chí phát triển trở thành đến tình hình kiếp trước.
Tiêu Thiểu Giác biết nàng cực kỳ che chở người nhà, cũng hiểu dụng tâm của nàng.
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi lần trước không phải nói xin Thập hoàng tử hòa giải, mời ca ca của ta uống rượu đấy sao? Kết quả rốt cuộc như thế nào?”