Triệu Thanh cũng coi như là một kẻ quần áo lụa là, đương nhiên không thể so với dung mạo tài năng xuất chúng của Lục Văn Đình, Lý Ngọc, nhưng so với Trương Đào lại không biết tốt hơn bao nhiêu. Hắn ít nhất coi như ôn hòa hữu lễ, sẽ không một lời không hợp liền đánh nữ nhân, hắn mặc dù cũng có vài nha đầu thông phòng, nhưng lại không đem tỳ nữ có chút tư sắc về nhà.
Lục Thanh Lam cười nói: “Thì ra Ngũ tỷ tỷ đã sớm thầm thích Triệu Thanh biểu ca, vậy ngược lại vừa khéo.”
Lục Thanh Dung chấn động, bản lĩnh nhìn mặt gửi lời của tiểu nha đầu này quá mạnh. Mình chỉ khẽ biến hóa thần sắc, đã khiến nàng nhìn ra đầu mối, trong lòng càng kính sợ nàng.
Giờ phút này nàng bất chấp xấu hổ, nói: “Nhưng Thanh biểu ca tình thâm với Tứ tỷ tỷ, sợ rằng nhất thời nửa khắc sẽ không để ta ở trong lòng.”
Lục Thanh Lam nói: “Thành tựu một đoạn tình cảm cực kỳ khó, nhưng phá hỏng một đoạn tình cảm liền đơn giản hơn nhiều. Nếu ta không đoán sai, Lục Thanh Nhân nghe nói mình phải gả cho Triệu Thanh, sợ là có chút bất mãn đi.”
Lục Thanh Dung cười nhẹ nói: “Cũng không phải chỉ có chút bất mãn, nàng còn muốn gả cho Lý Ngọc đấy. Cũng không soi lại mình, nàng cũng xứng?” Nàng hiện tại hận thấu mẹ con Lục Thanh Nhân, đương nhiên trong miệng không có lời hay.
Lục Thanh Lam nói: “Hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu lần trước, Tứ tỷ tỷ trước mặt mọi người đạp chân của Triệu Thanh biểu ca, Triệu Thanh biểu ca sau khi về nhà lại bị mã phu nhân mắng một trận, nghe nói bởi vì việc này, Triệu Thanh đã có bất mãn với Tứ tỷ tỷ. Lúc này Tứ tỷ tỷ bị ủy khuất lớn như vậy, Triệu Thanh biểu ca nhất định sẽ tới cửa trấn an, nếu Tứ tỷ tỷ làm ra chút hành động quá kích nữa, ngươi nói Triệu Thanh biểu ca sẽ nghĩ như thế nào?”
Tình cảm cho dù tốt hơn nữa cũng không chịu nổi giày vò lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
Mắt Lục Thanh Dung sáng ngời, nói: “Ý của ngươi là, để ta dùng lời nói khơi mào quan hệ giữa hai người?”
Lục Thanh Lam cười nói: “Như vậy tuy có chút tác dụng, nhưng không có hiệu quả nhanh chóng.”
“Vậy ý của ngươi là?”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi có biết trước đây vài ngày, Quảng Ninh vương phủ xảy ra một chuyện lý thú, một con chó nhà bọn họ nuôi bỗng nhiên giống như điên lên, hung bạo đả thương người. Cắn bị thương liên tiếp nhiều hộ viện, cuối cùng mới bị mọi người hợp lực chế trụ.”
Lục Thanh Dung có chút không hiểu vì sao nàng bỗng nhiên nói sang chuyện khác, “Ý của lục muội muội là?”
Lục Thanh Lam cười nói: “Ngươi biết con chó kia vì sao điên cuồng như vậy không?”
Lục Thanh Dung biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, liền nhẫn nại nói: “Vì sao?”
Lục Thanh Lam nói: “Bởi vì con chó kia ăn phải vụn thuốc của nha hoàn đổ ra, bên trong thuốc kia có hai loại dược thảo là thiên sinh thảo và lá mã đề, nếu phối hợp dựa theo tỷ lệ nhất định, có thể làm con chó lâm vào một loại điên cuồng cực đoan thất thường. Ta đã hỏi Chu tiên sinh, nếu con người ăn lầm, cũng sẽ lâm vào điên cuồng giống vậy.”
Lục Thanh Dung hiểu ý Lục Thanh Lam, hít một hơi khí lạnh nói: “Ngươi muốn ta bỏ thuốc nàng?”
Lục Thanh Lam lành lạnh cười một tiếng nói: “Ta chưa từng nói lời như thế.”
Lục Thanh Dung gật đầu: “Ta hiểu. Chủ ý này không phải là ngươi nói cho ta biết, mà là phương thuốc ta tự mình đọc qua cổ thư tìm được.” Nàng suy nghĩ một chút, hiện giờ Tam phu nhân trong lòng còn có áy náy với nàng, cố ý mượn hơi, Lục Thanh Nhân lại là kẻ ngu ngốc, nàng hẳn có không ít cơ hội có thể hạ thủ.
Nghĩ như vậy, tâm lý nàng an định không ít. “Thiên sinh thảo và lá mã đề chỗ Lục muội muội có ư?”
Lục Thanh Lam buông tay ra nói: “Chỗ này của ta cũng không có những thứ đó. Chẳng qua nương ta ở thành nam có một tiệm thuốc, Ngũ tỷ tỷ muốn hai loại thuốc này, có thể phái thiếp thân nha đầu của ngươi đi cửa hàng thảo dược của nương ta mua, ta có thể bảo chưởng quỹ ưu đãi cho ngươi.”
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, nhưng toàn thân Lục Thanh Dung lại phát rét, một khi nàng phái người đi cửa hàng của Kỷ thị mua thảo dược về, nhược điểm của nàng liền hoàn toàn nắm giữ ở trong tay Lục Thanh Lam, bằng chứng như núi. Sau này nàng mơ tưởng đối kháng cùng Lục Thanh Lam.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ có nghe theo an bài của Lục Thanh Lam, mới không ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Nàng cắn răng nói: “Được, ta lập tức phái Thúy Bình đi cửa hàng của Nhị bá mẫu mua thuốc.” Dừng một chút lại nói: “Lục muội muội yên tâm, bất luận như thế nào, ta tuyệt sẽ không dính líu đến Lục muội muội.”
Lục Thanh Lam cười nói: “Chuyện này ta đương nhiên yên tâm, Ngũ tỷ tỷ cho dù muốn liên lụy đến ta, ta lại có dính líu cái gì đâu chứ, ta cái gì cũng chưa nói cái gì cũng chưa làm. Huống chi lúc trước tỷ muội chúng ta cũng không tính là hòa thuận, Lão thái gia Lão phu nhân sẽ tin tưởng ta giúp ngươi nghĩ kế sao?” Trong tay Lục Thanh Dung không có chút chứng cứ nào, quả thật là không có cách nào tóm được nàng.
Lục Thanh Dung đem một vài chi tiết nghĩ lại một lần, thấy Lục Thanh Lam không chịu đề điểm nàng, cũng đứng dậy cáo từ. Xế chiều hôm đó liền phái Thúy Bình xuất phủ, mua hai vị thuốc trở về.
Tính tình nàng cũng cẩn thận, tìm sách thuốc đối chiếu nhiều lần, xác định hai loại thuốc này ăn vào sẽ không độc chết người, lúc này mới dám dùng. Nàng là sợ Lục Thanh Lam mượn tay nàng độc chết Lục Thanh Nhân, đến lúc đó nàng tìm ai nói lí lẽ đây?
Triệu Thanh tới nhanh hơn so với tưởng tượng của các nàng, ngày hôm sau hắn đã đến.
Thật ra ngày đó Lục Thanh Nhân vừa gặp chuyện không may, Tam phu nhân liền phái người đưa tin cho nhà mẹ đẻ. Kết quả đều bị Lục Thanh Lam phái người cản lại. Lần này khác, Lão phu nhân tự mình phái Hứa ma ma đi Bình Lương Hầu phủ đưa tin, Lục Thanh Lam muốn ngăn cũng ngăn không được.
Chuyện Lục Thanh Nhân rơi xuống nước được cứu, trải qua người có tâm tuyên truyền, người khắp kinh thành đã sớm biết hết. Chẳng qua Triệu Thanh thật sự không biết.
Nguyên nhân rất đơn giản, Mã thị cực kỳ ghét vị ngoại sinh nữ Lục Thanh Nhân này, vì vậy giam Triệu Thanh ở trong phòng đọc sách, không để cho hắn xuất môn, cho nên Triệu Thanh không biết gì cả.
Về sau Hứa ma ma đem tin của Tam phu nhân đến, Vương thị mới biết được thì ra Tam phu nhân và Lục Thanh Nhân đã thất bại thảm hại. Mưu kế này cũng có phần của nàng, nàng thấy có tới bảy tám phần nắm chắc không ngờ lại thất bại, nàng cũng có chút khó tin.
Nàng lập tức liền kêu Mã thị và Triệu Thanh vào, đem tình huống sự tình nói đại khái một lần, cuối cùng nói với mẫu tử hai người: “Tứ nha đầu bị tặc nhân hãm hại, rơi vào tình trạng như thế, thật sự đáng thương. Hai vợ chồng Ngạc quốc công phủ, lại là một đôi lưu manh vô lại không biết xấu hổ, ham phú quý quyền thế của Hầu phủ, một lòng muốn cưới Tứ nha đầu vào Công phủ. Chúng ta thân là nhà ngoại của Tứ nha đầu, lý ra phải tìm cách giúp nàng.” Trong ba nữ nhi, nàng thương yêu trưởng nữ Triệu thị nhất, yêu ai yêu cả đường đi cũng có chút cưng chiều Lục Thanh Nhân.
Mã thị chần chờ nói: “Chuyện cho tới bây giờ, danh tiếng của Tứ nha đầu đã bị hủy hết, ngoại trừ gả cho Trương Đào, chúng ta còn có thể giúp gì chứ?”
Vương thị nhìn Mã thị một cái, hừ lạnh nói: “Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì? Tứ nha đầu quả thực là tính tình có chút không tốt, nhưng tính tình nàng không xấu, đều là do bị mẹ nàng chiều hư. Tương lai vào Hầu phủ, chúng ta đề điểm, dạy dỗ, nàng sẽ là một con dâu đủ tư cách.” Nàng dừng một chút, lại nói: “Tinh nhi đã viết thơ cho ta, van xin ta gả Tứ nha đầu cho Thanh ca nhi...”
Mã thị nghe lời này, chỉ cảm thấy trong đầu “Ầm” một tiếng, vội vàng nói xen vào: “Như vậy sao được? Tứ nha đầu hiện giờ toàn bộ khuê dự đã bị hủy, cả kinh thành đều truyền chuyện của nàng làm trò cười, Hầu phủ chúng ta sao có thể cưới cô nương như vậy vào cửa?”
Vương thị không vui nói: “Ta không phải nói, Tứ nha đầu là bị người làm hại. Rơi xuống nước được cứu, cho nên mới vậy. Huống chi Tứ nha đầu cũng không phải là có đầu đuôi gì với Trương Đào kia, sao giống như ngươi nói, biến thành người câu tam đáp tứ?” Nàng bá đạo nói: “Cái nhà này hiện tại vẫn là ta định đoạt, hôn sự của Thanh nhi cũng nên để ta làm chủ.”
Nói xong nàng nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Thanh đứng một bên, nói: “Thanh nhi, ta hỏi ngươi, ngươi nguyện cưới Tứ nha đầu làm vợ chứ?”
Triệu Thanh nói: “Tôn nhi từ nhỏ đã thích tứ biểu muội, đến nay chưa từng thay đổi, đương nhiên là nguyện ý.”
Sắc mặt Vương thị hòa hoãn mấy phần, nói với Mã thị: “Ngươi làm mẫu thân, phải học lòng dạ bực này của Thanh nhi.” Thấy Mã thị vẫn là có có vài phần không cam lòng, mới lại trấn an: “Ngươi yên tâm, tương lai Thanh nhi cưới Tứ nha đầu, ngươi làm bà bà của nàng, ta sẽ tìm cách bồi thường cho các ngươi và Thanh nhi.”
Triệu Thanh không phải là đích trưởng tôn, không có khả năng thừa hưởng tước vị. Nhưng lúc ra ở riêng cho Triệu Thanh thêm một phần lớn, hắn cũng sẽ được lợi rất nhiều.
Mã thị lúc này mới không nói gì nữa.
Triệu Thanh nói: “Tổ mẫu, Tôn nhi muốn tới Trường Hưng Hầu phủ thăm tứ biểu muội, xin tổ mẫu cho phép.”
Vương thị đương nhiên sẽ không cự tuyệt: “Ngươi đi thăm nàng cũng tốt. Nàng hiện tại không biết tức giận khó chịu như thế nào đâu, ngươi đi bồi nàng nhiều hơn, giúp nàng thông suốt.”
Triệu Thanh lòng như lửa đốt đi đến Trường Hưng Hầu phủ, vào nhị môn không lâu, vừa lúc gặp phải Lục Thanh Dung từ một hướng khác đi tới.
Lục Thanh Dung đặc biệt ở chỗ này chờ Triệu Thanh, nàng phái một nha đầu canh giữ ở gần nhị môn, Triệu Thanh vừa xuất hiện, nàng lập tức đi tới.
“Lục biểu ca.” Lục Thanh Dung ôn nhu thi lễ một cái với Triệu Thanh.
Triệu Thanh thấy nàng mặc quần áo màu nhạt, trên đầu chỉ đeo một chuỗi trâm hoa san hô, trang phục mặc dù đơn giản, nhưng càng nổi bật lên vẻ hoa sen chớm nở rung động lòng người của tiểu cô nương. Lục Thanh Dung năm nay mười lăm tuổi, nguyệt sự đã tới, bộ ngực phát dục căng phồng, Triệu Thanh là người trải qua nhân sự, không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Lục Thanh Dung nhìn thấy hắn ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong lòng khẽ vui mừng.
Ấn tượng của Triệu Thanh đối với ngũ biểu muội này rất tốt.
Nhất là hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu lần trước, Lục Thanh Nhân trước mặt mọi người không giữ mặt mũi cho hắn, là tiểu cô nương này tìm cách an ủi khuyên bảo nàng, lại thay Lục Thanh Nhân nhận lỗi với hắn, Triệu Thanh vẫn ghi nhớ trong lòng.
Triệu Thanh nhìn thoáng qua thấy Thúy Bình bưng một cái hũ sứ đứng ở sau lưng nàng, hỏi: “Biểu muội là muốn đi đâu?”
Lục Thanh Dung trả lời: “Ta tự mình xuống bếp hầm canh ngao đậu phụ, định đưa cho Tứ tỷ tỷ.”
Triệu Thanh: “Ta cũng đang muốn đi thăm tứ biểu muội, chúng ta vừa lúc cùng đường.” Lại hỏi: “Súp này là tự ngươi xuống bếp làm ư?”
Lục Thanh Dung gật đầu nói: “Vâng.”
Triệu Thanh lại nhìn nàng một chút, khen: “Ngũ biểu muội thật là hiền huệ.”
Lục Thanh Dung có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: “Ta không giống biểu ca, phải tập võ chế nghệ, cả ngày không có chuyện gì làm, chỉ có thể thêu hoa nấu cơm, khiến biểu ca chê cười.”
Hai người nhàn thoại vài câu, Lục Thanh Dung bỗng nhiên nói: “Tứ tỷ tỷ hiện giờ... Tính tình không được tốt, đợi lát nữa nếu va chạm biểu ca, kính xin biểu ca không nên chấp nhặt với nàng.”
Triệu Thanh có chút kinh ngạc nói: “Tứ biểu muội không phải luôn như thế sao, ta đã sớm quen!” Hắn đối tốt với nàng như vậy, nàng còn chưa chịu thay đổi sắc thái với hắn, một lòng chỉ nghĩ tới Lý Ngọc, Triệu Thanh nói đến thật có chút thương tâm.
Hắn lại nhìn Lục Thanh Dung một cái. Trong ấn tượng, tựa hồ mỗi lần Lục Thanh Nhân chọc hắn tức giận, đều là tiểu biểu muội này thay nàng cứu vãn.
Lục Thanh Dung lắp bắp nói: “Lần này, Tứ tỷ tỷ... Nàng...” Nói tới đây, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, đến đây dừng lại.
Trong lòng Triệu Thanh cũng có chút phiền não: “Nàng lần này có gì khác sao? Tính tình không phải là cáu kỉnh sao?”
Lục Thanh Dung gật đầu: “Vâng... Là có chút cáu kỉnh, nhưng không giống với lúc trước.” Lúc này một trận gió thổi qua, thổi tóc của nàng tản ra, Triệu Thanh nhìn thấy trên mặt trái của nàng có một vết tát nhàn nhạt, nhất thời kinh hãi, chỉ vào dấu tát kia nói: “Đây là tứ biểu muội đánh sao?”
Lục Thanh Dung vội vàng lấy tay rũ đầu tóc rối loạn. “Là ta không cẩn thận ngã, không liên quan đến Tứ tỷ tỷ.”
Ngã sao có thể ngã ra vết tát? Triệu Thanh vẫn là lần đầu nghe nói. “Ngươi không nên che đậy thay nàng!” Hắn bực tức nói: “Tứ biểu muội thật sự không nói lý lẽ rồi, ngươi đối tốt với nàng như vậy, nàng lại ức hiếp ngươi.”
Lục Thanh Dung vội nói: “Biểu ca đừng nói nữa, nếu người khác nghe được truyền tới tai Tứ tỷ tỷ, ta lại bị đánh!”
Triệu Thanh quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong nhà hắn cũng có đích nữ thứ nữ, nhưng chưa từng thấy ức hiếp thứ nữ như vậy: “Nàng tại sao có thể như vậy?”
Hốc mắt Lục Thanh Dung đỏ lên, cúi đầu nói: “Còn không phải bởi vì ta là từ trong bụng di nương bò ra.” Thanh âm của nàng thật thấp: “Đây cũng là mạng của ta, ta nhận mệnh. Ta cũng không hận Tứ tỷ tỷ, chỉ mong nàng thuận buồm xuôi gió vượt qua kiếp nạn lần này... Tứ tỷ tỷ lần này gặp tai bay vạ gió, cũng thật đáng thương.”
Triệu Thanh thấy nàng ủy khuất cầu toàn như vậy, Lục Thanh Nhân ức hiếp nàng như vậy, nàng còn nói chuyện thay Lục Thanh Nhân, càng cảm thấy nàng là nữ nhân vô cùng tốt. Thương tiếc nói: “Sau này nếu nàng lại ức hiếp ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta thay ngươi ra mặt.”
“Cảm ơn biểu ca! Chỉ cần hai người các ngươi tốt, ta không cầu biểu ca ra mặt cho ta.”
Triệu Thanh thấy nàng hiểu chuyện như thế, càng cảm thấy nàng biết điều đến động lòng người.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiểu viện của Lục Thanh Nhân đã ở trước mắt, hai người đang định đi vào, chỉ nghe thấy bên trong một thanh âm hốt hoảng bén nhọn cao vút: “Biến, đều cút ra ngoài cho ta!” Ngay sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm, liền thấy một đứa nha hoàn ôm đầu chạy ra, trên trán máu tươi chảy ròng ròng, chính là thiếp thân nha hoàn Bảo Trinh của Lục Thanh Nhân.
Lục Thanh Dung thấy trên trán Bảo Trinh có thêm một cái lỗ máu, sợ hết hồn: “Bảo Trinh, ngươi làm sao vậy?”
Bảo Trinh nói: “Tiểu thư nàng nàng điên rồi, muốn giết chúng ta!” Giống như nhớ ra gì đó nói: “Bảo Linh còn đang bên trong, Ngũ cô nương, biểu thiếu gia van xin các ngươi cứu cứu nàng.”
Triệu Thanh không khỏi nhíu nhíu mày, từ trước đến nay Lục Thanh Nhân mặc dù gắt gỏng, nhưng chưa tới mức độ điên cuồng, đả thương người như vậy, sau này người nào còn dám gần người hầu hạ nàng?
Trong lòng hắn có chút không vui, chỉ cảm thấy Lục Thanh Nhân càng ngày càng không biết điều. Nhất là so sánh với Lục Thanh Dung ấm áp động lòng người, càng lộ vẻ nàng càn quấy không hiểu chuyện.
Trong lòng Lục Thanh Dung vui mừng, dạo này nàng vẫn lén hạ thuốc trong thức ăn của Lục Thanh Nhân, quả nhiên thấy hiệu quả rồi. Nàng ra vẻ khiếp sợ nói: “Các ngươi đều là thiếp thân nha hoàn của Tứ tỷ tỷ, nàng vì sao phải đối với các ngươi như vậy?”
Bảo Trinh nhìn Triệu Thanh một cái, do dự một chút mới nói: “Chúng ta là phụng mệnh phu nhân, tới khuyên tiểu thư đáp ứng hôn sự với biểu thiếu gia, mới nói được mấy câu, không biết tại sao, tiểu thư bỗng nhiên phát giận lớn, dùng trà chén đập đầu của ta, hơn nữa cầm một cây trâm, đuổi theo Bảo Linh khắp viện bảo là muốn giết nàng.”
Triệu Thanh nghe đến đây sắc mặt lập tức liền đen. Hắn xem người ta giống như bảo bối, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, người ta lại bởi vì không muốn gả cho hắn, ngay cả thiếp thân nha hoàn cũng thiếu chút nữa đánh giết.
Đây quả thật làm cho lòng người rét lạnh.
Triệu Thanh chỉ cảm thấy nhận lấy thương tổn lớn, nhấc chân đi vào trong viện.
Lục Thanh Dung vội gọi một tiếng: “Biểu ca, ngươi đừng trách Tứ tỷ tỷ, nàng không phải là cố ý.” lại quay đầu mắng Bảo Trinh một câu: “Biểu thiếu gia ở đây ngươi nói lung tung gì vậy!” liền đuổi theo.
Triệu Thanh vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lục Thanh Nhân tóc tai bù xù, giống như một bà điên, trong tay cầm một cây trâm giơ lên, đuổi theo Bảo Linh khắp viện, trong miệng hô: “Tiện tỳ, ngươi đứng lại đó cho ta, xem ta có giết tiện tỳ nhà ngươi không!”
Nàng đằng đằng sát khí, trong mắt lóe tia sáng điên cuồng, nhìn tư thái thật sự muốn giết Bảo Linh. Bảo Linh sợ tới mức khóc cũng không dám khóc.
Triệu Thanh vẫn là đầu thấy một đại gia tiểu thư điên cuồng ngang ngược giống như nàng, trước đây hắn thậm chí nghe cũng chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy. Lại thấy nàng tóc tai bù xù, bộ dạng như hổ điên, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ chán ghét.
Triệu Thanh quát lớn: “Lục Thanh Nhân, ngươi đang làm gì đó? Ngươi điên rồi phải không?”
Tâm tình Lục Thanh Nhân kích động, căn bản là không chú ý tới trong viện nhiều hơn hai người, cũng không nghe thấy thanh âm của Triệu Thanh quát bảo nàng ngưng lại.
Triệu Thanh thấy nàng làm như không thấy mắt điếc tai ngơ đối với mình, cảm thấy càng tức giận. Mắt thấy nàng đuổi theo Bảo Linh, giơ cây trâm lên đâm vào đầu của nàng, Bảo Linh sợ tới mức nhắm hai mắt lại, the thé kêu. Triệu Thanh hoảng sợ, hắn không thể lấy mắt nhìn Lục Thanh Nhân giết người trong viện của chính mình, tiến lên mấy bước, bắt được cổ tay của nàng nói: “Lục Thanh Nhân, ngươi nhìn bộ dạng ngươi xem người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”
Lục Thanh Nhân liếc mắt nhìn Triệu Thanh một cái, chậm chạp một lát, giống như là mới nhận ra hắn, the thé kêu lên: “Triệu Thanh, ngươi rốt cuộc đã tới! Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không gả cho ngươi, phải gả ta cũng chỉ gả cho Lý Ngọc! Ngươi lấy gương soi lại chính mình đi, chỉ cái đức hạnh kia của ngươi, còn muốn cưới ta, không có cửa đâu!”
Triệu Thanh phiền nhất đúng là nghe thấy hai chữ “Lý Ngọc” này, Lục Thanh Nhân nói như vậy, hắn cảm thấy lòng tự trọng bị vũ nhục thật lớn, rống giận nói: “Lý Ngọc cho dù khá hơn nữa, đáng tiếc người ta chướng mắt ngươi! Ngươi cũng không nghĩ xem ngươi bây giờ là cái đức hạnh gì, thanh danh của ngươi đều bị hủy, ngoại trừ ta không để ý, nguyện ý tiếp nhận ngươi, công tử thế gia nào lại nguyện ý cưới ngươi?”
Lục Thanh Nhân vốn cảm xúc không ổn định, chịu không nổi nhất là kích thích, lập tức thét to: “Ta bộ dáng gì đi nữa cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi không cần giả bộ thương hại ta. Ta thích Lý Ngọc, chính là thích hắn, ngươi không muốn thấy ta liền lập tức cút ra khỏi Trường Hưng Hầu phủ cho ta!”
Triệu Thanh bị lời nói vô tình của nàng làm tức giận đến toàn thân phát run.
Lục Thanh Dung còn ngại trường hợp không đủ hỗn loạn, lại tới thêm một thanh củi, tiến lên khuyên nhủ: “Tứ tỷ tỷ, lục biểu ca tình thâm đối với ngươi, đối đãi với ngươi như châu như bảo, tại sao ngươi lại nói lời đâm trái tim của hắn như vậy?”
Lục Thanh Nhân thấy nàng càng cáu kỉnh dữ dội: “Ngươi tiểu tiện nhân, đừng cho là ta không biết chút tâm tư xấu xa này của ngươi, ngươi không phải là coi trọng lục biểu ca ư, ngươi đã thích hắn, cứ việc gả cho hắn là được rồi, cần gì ở chỗ này của ta giả mù sa mưa giả bộ người tốt?”
Nàng càng nói càng kích động, múa may cây trâm đâm về phía Lục Thanh Dung.
Triệu Thanh hoảng sợ, “Đủ rồi!” Hắn cảm thấy không thể chịu đựng được Lục Thanh Nhân nữa rồi, vung bàn tay tát nàng một cái. Khí lực Hắn dùng không nhỏ, Lục Thanh Nhân nhất thời bị hắn đánh ngã trên mặt đất, cây trâm cũng đánh rơi một bên trên đất.
Lục Thanh Dung tiến lên đỡ Lục Thanh Nhân: “Tứ tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Lại bị Lục Thanh Nhân đẩy ra.
Lục Thanh Nhân chỉ vào Triệu Thanh: “Ngươi đánh ta, vì một kẻ được tiểu phụ nuôi, ngươi thế nhưng đánh ta! Ta liều mạng với ngươi.” Nói xong nhặt cây trâm trên mặt đất lên xông về phía Triệu Thanh.
Triệu Thanh đang cúi người kéo Lục Thanh Dung, không ngờ Lục Thanh Nhân lại điên cuồng đến vậy. Lục Thanh Nhân vốn đâm về phía cổ của hắn, Triệu Thanh nghiêng sang một bên, cây trâm kia đâm thật sâu vào bả vai của hắn, máu tươi ồ ạt chảy ra, lập tức thấm ướt đạo bào của hắn.
Triệu Thanh xoay người lại, khó tin nhìn Lục Thanh Nhân. Chỉ cảm thấy nhiều năm cuồng dại như vậy tất cả đều đút cho chó ăn, bờ vai của hắn đau nhức, nhưng tâm của hắn còn đau hơn vết thương rất nhiều.
“Vì Lý Ngọc, ngươi thật sự muốn giết ta?” Ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn Lục Thanh Nhân.
Lục Thanh Nhân ầm ĩ một trận, dược hiệu dần dần bớt đi, tâm trí cũng khôi phục không ít. Nhìn thấy cây trâm trong tay mình cắm thật sâu vào bả vai Triệu Thanh, nhất thời không rõ vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng buông lỏng tay cầm cây trâm ra, lui về sau một bước.
Triệu Thanh giận đến trước mắt biến thành màu đen, hắn cũng là đích tử Hầu phủ, bị nhục nhã đến tình cảnh này, trong nháy mắt quả thật muốn dập tắt chút ý niệm còn lại với Lục Thanh Nhân trong đầu. “Được, được, ngươi đã không muốn gả vào Triệu gia như vậy, ta đây thành toàn cho ngươi. Hôn sự của chúng ta, liền xoá bỏ! Ân ân oán oán của chúng ta, từ nay về sau, coi như hết!” Hắn dùng lực rút cây trâm ra, hung hăng vứt trên mặt đất. Cũng bất chấp đau đớn, che vết thương giẫm chân xuống bậc thềm ra khỏi tiểu viện của Lục Thanh Nhân.
“Biểu ca!” Lục Thanh Dung gọi một tiếng, vội vã đuổi theo.
Triệu Thanh giận đến toàn thân run lên, cái chỗ quỷ quái Trường Hưng Hầu phủ này hắn một khắc cũng không muốn ở lại, định trực tiếp trở về Bình Lương Hầu phủ.
Sau khi nghe tiếng kêu “Biểu ca! Biểu ca!” Của Lục Thanh Dung, hắn cũng không để ý.
Trong lòng Lục Thanh Dung quýnh lên, nếu Triệu Thanh cứ đi như vậy, cố nhiên hôn sự của hắn và Lục Thanh Nhân sẽ không thành, nhưng sợ là nàng cũng không còn cơ hội gả vào Bình Lương Hầu phủ.
Triệu Thanh bỗng nhiên nghe một tiếng ai ôi của Lục Thanh Dung, ngay sau đó truyền đến thanh âm kêu đau đứt quãng. Triệu Thanh rốt cuộc mềm lòng, dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Thanh Dung ngã nhào trên đất, một tay vỗ mắt cá chân chân phải, trong miệng hít hà không khí.
Triệu Thanh liền xoay người đi trở lại, ngồi xổm người xuống, thấy mắt cá chân nàng sưng lên, nói: “Ngũ biểu muội, trẹo chân rồi ư?”
Lục Thanh Dung hàm chứa nước mắt nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện của mình: “Biểu ca, trên người của ngươi có vết thương, động tác quá mức kịch liệt dễ làm vết thương rách ra, vẫn là nhanh tìm đại phu xử trí vết thương cho ngươi quan trọng hơn.”
Triệu Thanh thấy nàng quan tâm mình, trong lòng có chút cảm động: “Trước không cần lo ta, chân của ngươi có nặng lắm không?” Nói xong vươn cái tay không bị thương ra, đỡ Lục Thanh Dung.
Chân phải Lục Thanh Dung vừa chạm đất liền kêu lên, Triệu Thanh nhíu nhíu mày: “Chân của ngươi sợ là không đi đường được.”
Lúc này nha hoàn Thúy Bình cũng chạy tới, vừa lúc tiểu viện của Lục Thanh Dung cách đó không xa, hai người liền đỡ Lục Thanh Dung vào tiểu viện của nàng.
Lục Thanh Dung ngồi xuống ghế, một mặt phân phó Thúy Bình đi mời đại phu, một mặt nói: “Biểu ca, xử lý vết thương trước rồi hãy đi được không?”
Triệu Thanh thấy nàng mắt nước lưng tròng, trong mắt đều là cầu khẩn, tâm địa không cứng rắn nổi, rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Chỉ chốc lát sau đại phu đã tới, Lục Thanh Dung bảo hắn băng bó vết thương cho Triệu Thanh trước, lại xử trí mắt cá chân chân của nàng. Đợi đại phu đi rồi, Lục Thanh dung mới thử thăm dò: “Biểu ca, ngươi có tính toán gì không?”
Thần sắc Triệu Thanh lúc này cũng bình tĩnh hơn không ít, không nhịn được thở dài một tiếng: “Tứ biểu muội, nếu có một nửa hiểu chuyện như ngươi, cần gì nháo đến tình cảnh như hiện tại. Ta và nàng sợ là...”