*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Văn Xương cưng chiều cười với nàng: “Đều là người một nhà, khách khí cái gì.” Lại xoay người hướng về phía Bạc Thiến Như hào phóng chào hỏi, liền theo gã sai vặt của Bạc phủ đi tiền viện gặp Bạc Nguyên Châu.
Bạc Thiến Như lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lôi kéo Lục Thanh Lam đi tiểu viện của mình, vừa nói: “Sao hôm nay không phải là Tam công tử đưa ngươi tới, mà là Nhị công tử?”
“Ca ca ta và Thập hoàng tử bọn họ đi chơi.” Lục Thanh Lam giải thích một phen.
Bạc Thiến Như sầu mi khổ kiểm nói: “Sao ngươi không nhắc nhở ta, vừa rồi ta ở trước mặt nhị ca ngươi xem như mất hết mặt mũi.”
Lục Thanh Lam cười “xì xì” một tiếng nói: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, một người cao lớn đứng ở đó ngươi không thấy, còn tới oán ta!” Thấy khuôn mặt Bạc Thiến Như xụ xuống, Lục Thanh Lam lại vội vàng an ủi nàng: “Ngươi cứ thả lỏng. Nhị ca ta là người khiêm tốn, sẽ không đi nói bậy với người khác. Huống chi vừa rồi ngươi rất tốt a, nói không chừng nhị ca ta còn cảm thấy ngươi đáng yêu đấy, dù sao ta cảm thấy ngươi thật đáng yêu.”
Bạc Thiến Như hỏi: “Nhị ca ngươi thực sự sẽ không đi nói lung tung chứ.”
Lục Thanh Lam nói: “Đại bá phụ ta là người nổi danh khiêm tốn trong triều, hai ca ca của đại phòng đều giống hắn, bọn họ đều là người rất có quy củ, ngươi cứ việc yên tâm đi.”
Bạc Thiến Như nói: “Đại bá phụ của ngươi rất lợi hại, ta nghe cha ta khen hắn không ít.” Nghe Lục Thanh Lam nói như thế, nàng cũng yên lòng rồi.
Lục Thanh Lam luôn là người bao che khuyết điểm, vội vàng nói: “Không riêng đại bá phụ ta lợi hại, đại ca nhị ca của ta cũng rất lợi hại a. Đại ca của ta năm ngoái trúng Cử nhân, sau này sẽ đậu Tiến sĩ. Nhị ca ta năm sau cũng sẽ trúng cử.” Nàng cũng không phải khoác lác, những điều này là do kiếp trước trải qua, cho nên nói ra hết sức chắc chắc.
Lại nói tiếp Lục Hãn giáo dục con cái rất khéo, hai nhi tử đều được hắn dạy dỗ rất xuất sắc, mặc dù không thể sánh ngang loại người trăm năm gặp một như Lục Văn Đình, Kỷ Hải, nhưng trong đám người bình thường tuyệt đối là siêu quần bạt tụy.
Bạc Thiến Như nói: “Đại ca của ta năm ngoái không thi đỗ Cử nhân, cha ta giận đến mức cấm túc hắn nửa năm đấy. Nhị ca ta năm sau cũng phải tham gia thi hương...” Bạc gia cũng là nhà quan văn, nói đến khoa cử, hai người ngược lại tìm được đề tài.
Lục Thanh Lam nhìn Bạc Thiến Như, lại nghĩ tới Phùng thị vì hôn sự của nhi tử mà đầy mặt u sầu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.
Bạc Thiến Như vốn đang cùng nàng nói chút chuyện khoa cử, nàng đột nhiên hỏi chuyện này, nàng dù sao cũng là tiểu cô nương, cởi mở hơn nữa, cũng không khỏi đỏ bừng mặt. Cáu nói: “Bảo Nhi hư hỏng, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lục Thanh Lam hai đời cộng lại, số tuổi lớn gấp ba lần nàng, xem nàng chẳng khác nào con gái mình. Lục Thanh Lam cười nói: “Nếu ta không đoán sai, Thiến Như muội muội tất nhiên còn chưa đính hôn đúng không.” Sở dĩ khẳng định như vậy, đầu tiên là Bạc Thiến Như tuổi còn nhỏ, thứ hai Bạc Nguyên Châu cũng là người phe Hoàng trưởng tử, Bạc gia cho dù nghị thân cho Bạc Thiến Như, sợ cũng sẽ gặp khó xử giống Lục gia.
Bạc Thiến Như thấy nàng hỏi thật tình, vẫn ngượng ngùng gật đầu.
Lục Thanh Lam rất hưng phấn. Kiếp trước nhị ca Lục Văn Xương từng định một mối hôn sự, kết quả trước lúc thành thân vừa lúc gặp chuyện Hoàng trưởng tử rơi đài, người nhà kia liền tìm cớ lui hôn sự. Về sau Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền lên ngôi, Lục gia trở thành công thần lớn nhất, Lục Hãn nhập các, Lục Văn Đình trở thành chư hầu một phương tay cầm trọng binh, Lục gia trở nên quyền khuynh thiên hạ, trong lúc nhất thời người tới cửa đề thân với Lục Văn Xương nối liền không dứt.
Lục Văn Xương cưới nữ nhi của Trịnh Hàn Lâm làm vợ, hắn đối đãi với thê tử ngược lại rất tốt, chỉ tiếc nữ hài kia không có phúc khí, lúc sinh con một thi hai mệnh, Lục Văn Xương đau đớn mất thê nhi, đả kích rất nặng đối với hắn, hắn cũng là người trọng tình nghĩa, về sau vẫn không tái giá.
Lại nói vị Nhị ca này cũng là người số khổ. Nếu có thể sớm thành thân, nói không chừng có thể tốt hơn kiếp trước một chút.
Lục Thanh Lam nhìn trúng Bạc Thiến Như. Nàng quả thực thích tiểu cô nương này, nàng thấy, mấy nam nhân đại phòng bên kia đều là loại người ít nói, lại kết đôi với một cô nương ngại ngùng thì sao mà sống? Bạc Thiến Như như vậy vừa khéo!
Mà Bạc gia danh tiếng ở trong sĩ lâm rất tốt, Bạc Nguyên Châu liêm khiết trong sạch rất có khí phách, nghĩ đến Đại bá phụ cũng sẽ nguyện ý kết cửa hôn sự này.
Về phần Bạc Thiến Như một nửa kiếp trước... Lục Thanh Lam thật sự là không nghĩ ra. Sau khi trọng sinh, nàng thay đổi rất nhiều chuyện. Nàng kiếp trước cũng không gần gũi với Bạc Thiến Như như vậy, cho nên Bạc Thiến Như gả cho người nào, nàng cũng chưa từng quan tâm. Chẳng qua nghĩ đến Bạc Nguyên Châu với tư cách Đại hoàng tử đảng, sau khi Đại hoàng tử rơi đài, Bạc Thiến Như ắt hẳn sẽ không khá được, rất có thể bị phu gia (nhà chồng) hưu bỏ về nhà.
Ít nhất Lục gia sẽ không làm chuyện qua sông đoạn cầu bực này, như vậy xem Bạc Thiến Như gả cho Lục Văn Xương cũng không thiệt thòi.
Lục Thanh Lam nghĩ đến đây, càng thêm có tâm lý gánh nặng rồi. Nàng liền trực tiếp hỏi: “Thiến Như, ngươi cảm thấy nhị ca ta thế nào? Nếu không, ngươi làm Nhị tẩu của ta đi?”
Bạc Thiến Như đỏ mặt như tôm luộc, giận đến dậm chân: “Ngươi nếu lại nói với ta những lời vô vị này, ta liền không bao giờ để ý tới ngươi nữa.”
Lục Thanh Lam cười ha ha: “Nếu ngươi cảm thấy nhị ca ta coi như cũng được, ta trở về nhắc tới với Đại bá mẫu, để nàng tới cửa làm mai tới cho ngươi, đây là chung thân đại sự của ngươi, ngươi xấu hổ cái gì?”
Bạc Thiến Như bịt lấy lỗ tai: “Ta không nghe ta không nghe.” Tựa như con thỏ con bị giật mình chạy xa.
Nàng cũng không phải là trưởng nữ trong nhà, phụ thân thường xuyên khen ngợi Lục Hãn lợi hại, nói ngày sau không chừng có thể bái tướng nhập các, hơn nữa Lục Hãn ngày sau phải thừa kế Trường Hưng Hầu phủ, cho nên Lục Văn Xương mặc dù chỉ là tú tài, nhưng dư dả xứng với nàng...
Huống chi thiếu niên kia cũng không đáng ghét, trong đầu nàng hiện lên thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi dung nhan tuấn tú của Lục Văn Xương, vừa rồi nàng làm ra một chuyện xấu như vậy, ánh mắt thiếu niên nhìn về phía nàng vẫn ấm áp như cũ, không có chút khinh thường nào, ngược lại còn mang theo một chút an ủi nhàn nhạt, có thể thấy được tu dưỡng của thiếu niên vô cùng tốt.
Nghĩ như vậy, trong lòng Bạc Thiến Như thật ra là có chút nguyện ý.
Ánh mắt Lục Thanh Lam sắc bén bực nào, vừa nhìn vẻ mặt của Bạc Thiến Như liền biết nàng nguyện ý, trong lòng cũng nắm chắc.
Từ Bạc phủ đi ra, Lục Thanh Lam nhìn thấy Lục Văn Xương đúng lúc chờ nàng ở cửa, trong tươi cười mang theo một chút ý vị thâm trường. Lục Văn Xương ngược lại không nhìn ra, hắn thỉnh muội muội lên xe ngựa, mình thì cưỡi ngựa hộ tống ở một bên.
Từ Bạc phủ trở về Trường Hưng Hầu phủ, là phải qua ngõ Bảo phủ. Lúc xe ngựa đến ngõ Bảo phủ, Lục Thanh Lam ngồi ở trong xe bỗng nhiên nghe thấy phía trước có một trận tiếng động lớn, người phu xe cũng ngừng xe ngựa lại.
Lục Thanh Lam hơi sửng sốt, nghe thấy Lục Văn Xương ở bên ngoài nói: “Phía trước không biết xảy ra chuyện gì, tụ tập một đoàn người xem náo nhiệt, chắn hết đường rồi, ta đi qua nhìn một chút.”
Lục Thanh Lam nói một câu: “Nhị ca đi đi.” Người xem náo nhiệt không tan, bọn họ không thể về nhà, nếu từ nơi này đi vòng qua, đường lại quá xa.
Lục Văn Xương giục ngựa đi qua. Lục Thanh Lam đợi một lát, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa, rầm rầm, Lục Thanh Lam cảm cảm giác xe ngựa nàng ngồi cũng rung rung, có thể thấy được khí thế hùng tráng.
Ở kinh sư có can đảm phóng ngựa như tên bắn nhất định là người đại phú đại quý, Lục Thanh Lam liền bảo phu xe đưa xe ngựa tấp vào ven đường, chờ đoàn ngựa đi qua.
Đoàn ngựa rất nhanh đã đến trước mặt, nhưng cũng không như gió lốc cuốn đi, mà là ngừng lại. Lục Thanh Lam ngồi ở trong xe ngựa không có cách nào nhìn thấy, thiếu niên dẫn đầu nhảy xuống ngựa, hé mở chân dài, long hành hổ bộ đi tới bên cạnh xe ngựa của nàng, gõ mấy cái trên vách xe ngựa.
Đốc đốc đốc!
Lục Thanh Lam vừa lúc dựa vào buồng xe, sợ hết hồn, liền bảo Mặc Cúc đẩy rèm xe ra. Liền thấy Tiêu Thiểu Giác mặc một bộ kỵ trang màu đen, khoác một đại sưởng* màu xanh, đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Đại sưởng 大氅
Đại sưởng 大氅
Lục Thanh Lam vẫn đầu thấy hắn ăn mặc bó sát người như vậy, một bộ kỵ trang triển lộ không sót chút nào vóc người hoàn mỹ của hoàng tử điện hạ, ánh mắt Lục Thanh Lam sắc bén quét qua mấy chỗ quan trọng của hắn, nghĩ thầm không ngờ người này nhìn gầy, người vẫn có vóc dáng. (Bảo Nhi nhìn chỗ nào vậy ( ̄ 3 ̄))
Nàng không thể không thừa nhận vô luận tướng mạo hay là vóc người, vị đệ nhất mỹ nam tử của hoàng thất này theo như đồn đều là danh bất hư truyền.
Tiêu Thiểu Giác đã mấy tháng không gặp Lục Thanh Lam, hắn đương nhiên sẽ không nói cho bất luận kẻ nào thật ra hắn rất nhớ nàng. Hắn vốn cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn cùng nàng nói, nhưng lúc giai nhân ở trước mắt hắn lại không biết nói gì cho phải.
Vẫn là Lục Thanh Lam mở miệng trước. “Cửu điện hạ sao lại ở chỗ này, ngươi không đi tham gia trận đấu của Thập Điện hạ ư?”
Tiêu Thiểu Giác nhàn nhạt nói một câu: “Không rảnh.” Giọng nói có chút**, vị này không khỏi lại nghĩ tới Lý Ngọc, tâm tình có thể tốt mới lạ.
Lục Thanh Lam cũng không biết chọc phải hắn ở đâu, thấy tình hình này có chút không muốn quan tâm hắn, “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, không có chuyện gì Cửu điện hạ vẫn là thỉnh tuỳ tiện đi.”
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Tiêu Thiểu Giác liền thả rèm xe xuống.
Tiêu Thiểu Giác há lại dễ dàng bị đuổi đi như vậy? Hắn dùng vỏ kiếm hất lên, lại đẩy rèm xe ra.
Lục Thanh Lam có chút cạn lời, đành phải nói: “Cửu điện hạ còn có gì phân phó?”
“Tết Nguyên Tiêu năm nay, nhớ kỹ không được xuất môn.” Tiêu Thiểu Giác ** nói một câu. Hắn vẫn đuổi theo nàng thật xa, ngoại trừ muốn gặp nàng, trên thực tế chính là muốn nói với nàng những lời này.
Tết Nguyên Tiêu có hoa đăng, là ngày mỗi năm một lần không cần kiêng kỵ nam nữ đại phòng, có thể thoải mái ra đường, các nữ hài tử không ai không trông mong ngày này.
Lục Thanh Lam kỳ quái nói: “Tại sao?”
Tiêu Thiểu Giác cũng không giải thích, chỉ nói: “Không vì cái gì cả, ngươi chỉ việc nghe lời của ta là được.” Nói xong hắn liền buông rèm xe xuống, mang theo một nhóm người phi ngựa mà đi.
Lục Thanh Lam lắc đầu, cảm thấy người này không đầu không đuôi, thật là khó lí giải. Mình quan hệ thế nào với hắn, tại sao hắn phải quan tâm đến trên đầu mình? Lại cảm thấy có chút không cam lòng.
Lục Thanh Lam chợt nghĩ tới đằng trước cũng có không ít người xem náo nhiệt, Tiêu Thiểu Giác phi ngựa như tên bắn, tốc độ này, sẽ không chết người chứ?
Đang suy nghĩ đằng trước đã truyền đến một trận thanh âm quỷ khóc sói gào, Lục Thanh Lam vội vàng vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, chẳng qua là khoảng cách quá xa, cũng không thấy rõ được gì.
Một lát sau, Lục Văn Xương đánh ngựa trở lại, nói với Lục Thanh Lam: “Chúng ta vẫn là đi đường vòng thôi.”
Thấy sắc mặc hắn không tốt, Lục Thanh Lam liền hỏi: “Người chưa tản đi sao, vì sao phải đường vòng? Nhị ca, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Văn Xương nói: “Vừa rồi có một vị lão nông, vội vã cho xe trâu vào thành đưa lương thực, có một kẻ vô lại nằm ở dưới bánh xe, không cho hắn đi, muốn cho lão nông cho hắn một ngàn cân kê mới bằng lòng tránh ra. Lão nông không chịu, hai người giằng co, đưa tới rất nhiều người xem náo nhiệt, ngăn chặn đường.”
Dừng một chút Lục Văn Xương lại nói: “Vừa rồi Cửu hoàng tử mang theo một đội kỵ sĩ đi qua, trực tiếp phi ngựa... giẫm chết tên vô lại kia rồi.” Nói đến đây, sắc mặt Lục Văn Xương hơi trắng, thật sự là tử trạng thủng ruột nát bụng của tên vô lại quá thảm, Tiêu Thiểu Giác phảng phất là cố ý khiến con ngựa dẫm lên. Qua năm mới không bao lâu, hoàng đế lâm hạnh Tư Huyễn, phong nàng làm tần vị chính ngũ phẩm. Mấy ngày nay bởi vì chuyện Tư Huyễn, Tiêu Thiểu Giác nhẫn nhịn tử hỏa nổi giận trong bụng, tên vô lại này vừa lúc đụng vào họng súng, còn có thể tốt được mới là lạ.
Lục Văn Xương là người đọc sách, chưa từng gặp qua trường hợp máu tanh bực này? Hồi tưởng lại vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Lục Văn Xương nói: “Điểm xuất phát của Cửu điện hạ là tốt, nhưng là làm việc thủ đoạn như vậy, thật sự là có chút quá mức hung tàn!”
Trong lòng Lục Thanh Lam tự nhủ bộ dạng hắn chân chính hung tàn thực sự ngươi còn chưa từng thấy đâu, lúc này mới đến vậy. Tiêu Thiểu Giác vừa rồi phóng ngựa, tất cả người xem náo nhiệt hoảng sợ tan tác như ong vỡ tổ, cũng không biết có kinh sợ đến người vô tội không.
Lục Thanh Lam khẽ cau mày: “Đi đường vòng quá xa, nếu đằng trước đã không có người ngăn chặn, chúng ta vẫn là đi đường cũ về nhà đi.”
Lục Văn Xương nói: “Trên mặt đất khắp nơi đều là máu, ta sợ muội muội không chịu được.”
Lục Thanh Lam nói: “Ta không nhìn ra ngoài là được. Nhị ca không cần lo lắng cho ta.”
Lục Văn Xương mặc dù tiếp xúc với Lục Thanh Lam không nhiều lắm, nhưng cũng biết nàng có chút khác với nữ tử khuê các bình thường. Cuối cùng che chở nàng theo đường cũ trở về Hầu phủ.
Lục Thanh Lam trước tiên nói với Kỷ thị ý tưởng tác hợp Lục Văn Xương và Bạc Thiến Như của mình, Kỷ thị nghe xong cảm thấy đây thật ra cũng là một mối nhân duyên tốt, Lục Văn Xương dù sao cũng là ca ca của Lục Văn Đình, Lục Văn Xương cưới vợ, nàng mới danh chính ngôn thuận thu xếp cho Lục Văn Đình.
Nghĩ như vậy nàng liền đi Thanh Phong uyển đem chuyện này nói với Phùng thị. Đương nhiên không nói là chủ ý của Lục Thanh Lam, chỉ nói là suy nghĩ của mình.
Phùng thị đang rầu rĩ về hôn sự của thứ tử, cảm thấy rất hứng thú với đề nghị này, lại thương lượng với Lục Hãn, Lục Hãn cũng cảm thấy Bạc Nguyên Châu là người không tệ, không giống như đám người Hàn Bân kia, ngoài một kiểu sau lưng một kiểu, liền nói với Phùng thị: “Bạc huynh làm người thanh liêm chính phái, dạy dỗ cô nương nhất định là không tệ, ngươi xem tướng mạo và tính cách của tiểu cô nương kia một chút trước, nếu không tệ, ta liền đi đề tới với Bạc huynh.”
Ý tứ cơ bản chính là đồng ý cửa hôn sự này.
Phùng thị vội vàng đi Thúy Phong uyển xin Kỷ thị hỗ trợ, vì thế nhiệm vụ vinh quang này lại rơi vào trên người Lục Thanh Lam. Bởi vì sắp tới chính là tết Nguyên Tiêu rồi, Lục Thanh Lam quyết định hết thượng nguyên liền phát thiếp mời mời Bạc Thiến Như tới làm khách.
Đến tối hôm mười bốn tháng giêng, Trương Tư Tuệ tới hỏi Lục Thanh Lam ngày mai có đi xem hội đèn không, nói nàng và Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung đã bàn bạc xong xuôi, ngày mai cùng đi ngắm đèn.
Tam phòng không đi một mình, ngược lại phái Trương Tư Tuệ tới hỏi, có thể thấy được thái độ của tam phòng như thế nào. Lục Thanh Lam không khỏi nghĩ tới Tiêu Thiểu Giác nhắc nhở nàng tết Nguyên Tiêu không được xuất môn, lúc ấy bộ dạng hắn trịnh trọng lạ kỳ, thời điểm nàng phỉ nhổ người này quan tâm quá rộng, trong lòng không biết sao vẫn là tin hắn một chút. Cộng thêm nàng cũng không muốn ra ngoài cùng mấy tiểu cô nương này, liền uyển chuyển khước từ.
Trương Tư Tuệ đầy mặt thất vọng, nàng cũng không phải rất muốn đi cùng Lục Thanh Lam ra ngoài, mà là Lục Thanh Lam không đi, Lục Văn Đình đại khái cũng sẽ không đi. Vậy nàng liền ít đi một cơ hội tuyệt hảo tiếp cận Lục Văn Đình.
Quả nhiên Lục Văn Đình nghe nói muội muội không đi xem hội hoa đăng, hắn là nam tử, tùy thời đều có thể xuất môn, lại cảm thấy trên đường quá nhiều người, hoa đăng cũng không có cái gì đẹp, liền không đi.
Đến đầu giờ dậu, mấy cô nương của tam phòng cùng Trương Tư Tuệ xuất môn, Lục Thanh Lam ngốc ở Y Lan tiểu trúc, ngả trên tháp*, cầm một quyển sách xem một lát liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, đang định ngủ trên tháp một lát, một nha hoàn vội vã chạy vào, sắc mặt cổ quái nói: “Cô nương, Tam công chúa tới, đang chờ người trong khách sảnh.”
Lục Thanh Lam kinh hãi: “Sao nàng ấy lại tới?” Vội vàng xuống khỏi giường, nha hoàn mang giày vào cho nàng, nàng không kịp thu thập liền theo nha hoàn đi khách sảnh.
Vừa vào khách sảnh, Lục Thanh Lam đã biết rõ nha hoàn nhà mình vì cái gì mà sắc mặt lại cổ quái. Thì ra Tam công chúa mặc một áo bào văn sĩ màu xanh thẫm, đầu đội khăn vuông, thế nhưng nam phẫn (giả trang nam). Tam công chúa vóc người rất cao, giả trang như vậy quả thật có vài phân ý vị thư hùng khó phân biệt, không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra nàng là nữ tử.
Nhìn thấy Lục Thanh Lam đi vào, nàng học giọng điệu trong hí văn: “Ai da, ngươi là tiểu nương tử nhà ai, bộ dạng xinh đẹp như vậy, gả cho bổn Đại vương được không?” Lục Thanh Lam lam “phốc” bật cười: “Ngươi là sơn đại vương nhà ai, tại sao là con gái?”
Tam công chúa bị nàng nói như vậy cũng phá lên cười, nàng tiến lên kéo cánh tay của Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, Bảo Nhi, mau đi xem hội hoa đăng cùng ta.” Mười lăm tháng giêng xuất môn xem hội hoa đăng chính là mơ ước từ trước tới nay của Tam công chúa, đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, nàng thân là công chúa, thân phân tôn quý, ngày tết Nguyên Tiêu ngược lại vẫn không được xuất cung.
Lục Thanh Lam nói: “Sao ngươi mặc thành như vậy mà đi ra ngoài?”
Tam công chúa kỳ quái nói: “Không phải trong kịch đều xướng như vậy đấy sao? Cải trang vi hành, gặp chuyện bất bình, trừ bạo giúp yếu...”
Lục Thanh Lam cạn lời, xem quá nhiều hí hóa nhập ma rồi.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút lại hỏi nàng: “Ngươi xuất môn Quý tần nương nương có biết không?” Tống quý tần tuyệt đối sẽ không cho nàng mặc như vậy xuất môn.
Tam công chúa có chút nhụt chí nói: “Sao cái gì ngươi cũng biết vậy? Mẫu phi và Cửu ca đều không cho ta xuất môn, là ta lén chạy đến đấy!”
Lục Thanh Lam không khỏi đau đầu: “Ngươi sao có thể như vậy? Quý tần nương nương không biết sẽ lo lắng bao nhiêu.”
Tam công chúa uy hiếp: “Dù sao Bổn công chúa cũng ra rồi, không thể nào trở về. Nếu ngươi không theo ta đi ngắm đèn, ta liền đi một mình.”
Tam công chúa tính tình đơn thuần, Lục Thanh Lam làm sao yên tâm để nàng một mình xuất môn? Chủ nhân bị người khác lừa cũng muốn thay người ta kiếm tiền.
“Được rồi được rồi, coi như ta sợ ngươi rồi!” Lục Thanh Lam nói: “Ngươi chờ ta ở đây một lát, ta đi đổi lại xiêm y có thể xuất môn.”
Tam công chúa đi đến phía trước ôm cánh tay Lục Thanh Lam, mặt dày nói: “Ta biết ngay Bảo Nhi muội muội đối tốt với ta nhất.”
Lục Thanh Lam nói: “Ta có thể dẫn ngươi xuất môn, chẳng qua ngươi phải đáp ứng với ta một cái điều kiện, ngươi phải theo sát ta, không thể một mình chạy loạn, hơn nữa phải nghe lời của ta, những chuyện ta không phép ngươi không được làm.”
Tam công chúa chỉ cần Lục Thanh Lam chịu theo nàng nàng đi ra ngoài là được, một lời đáp ứng.”Ta tất cả nghe theo ngươi.”
Lục Thanh Lam thấy nàng đáp ứng qua loa như vậy, cũng biết nàng căn bản không để trong lòng, cũng lười vạch trần nàng, bảo nàng chờ ở trong phòng, mình trở về trong viện thay y phục.
Tam công chúa là một người tính nôn nóng, hướng về phía Lục Thanh Lam hô lên: “Bảo Nhi ngươi nhanh lên một chút a!”
Lục Thanh Lam không để ý đến nàng, phái Mặc Cúc đi phía trước mời Lục Văn Đình, bảo Lục Văn Đình tăng thêm hộ vệ đi theo Tam công chúa. Hội đèn lồng thượng nguyên hàng năm đều có tiểu cô nương bị mẹ mìn bắt cóc, nếu Tam công chúa bị bắt, cả Lục gia đều phải bồi tội theo.
Lại phái Mặc Hương đi chỗ Kỷ thị bẩm báo chuyện này, nàng trở lại tiểu viện rất nhanh đổi xong một thân xiêm y đi ra ngoài. Trở lại khách sảnh, Kỷ thị đã tới, đang nói chuyện cùng Tam công chúa.
Lục Thanh Lam sau khi chào hỏi mẫu thân, nói với Tam công chúa: “Chúng ta đi thôi.”
Tam công chúa lập tức liền đứng lên, Kỷ thị kéo Lục Thanh Lam qua một bên dặn dò vài câu, bảo nàng ở ngoài trông coi công chúa, ngàn vạn chớ để xảy ra chuyện, lúc này mới để hai người xuất môn.
Lục Văn Đình đã ở nhị môn chờ hai người. Hắn mặc một trường bào màu phẩm xanh thêu hoa văn hình tròn, cao lớn rắn rỏi, trường thân ngọc lập, tuấn mỹ tuyệt luân, nụ cười như ánh nắng rực rỡ, rất có mị lực. Ngay cả Tam công chúa cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần, sau đó gọi một tiếng: “Lục Tam ca.”
Lục Văn Đình nhìn thấy Tam công chúa mặc thành bộ dáng này, lộ ra một vẻ mặt “囧 囧”, nhưng cũng không nói thêm gì. Sau khi hành lễ với Tam công chúa nói với hai tiểu cô nương: “Lên xe đi.”
Hai người đang định lên xe, liền nghe thấy một thanh âm thanh thúy hô lên: “Đợi ta một chút! Đợi ta một chút!” Liền thấy Vinh ca nhi mặc một bộ tiểu áo bào màu lam nhạt, tiểu thân thể béo lùn chắc nịch giống như một quả cầu lăn đến.
Vinh ca nhi đã bảy tuổi, đã sớm bắt đầu đi học, theo tiên sinh học viết chữ. Hắn hôm nay rất muốn đi ra ngoài chơi, nhưng ca ca tỷ tỷ đều ở nhà, phụ thân mẫu thân căn bản không để cho hắn đi ra ngoài. Trong lòng hắn đang khó chịu như mèo cào, nghe nói ca ca tỷ tỷ thay đổi ý, ngay cả y phục cũng không kịp đổi liền chạy tới, hơi thở cũng đều gấp gáp.
May mắn không để lỡ mất.
Lục Văn Đình trừng mắt: “Ngươi đi theo làm gì, ta không rảnh chiếu cố ngươi.” Hắn cũng không muốn mang theo một cái đuôi đi ra ngoài, tính tình kia của Tam công chúa, đoán chừng hành trình tối hôm nay sẽ rất phấn khích, hắn sợ chiếu cố không nổi đệ đệ.
Vinh ca nhi mới không sợ hắn, kéo y phục của Lục Thanh Lam, mắt to chuyển nhanh như chớp: “Ta mới không cần ngươi chiếu cố, ta đi theo lục tỷ tỷ.”
Lục Thanh Lam cũng có chút đau đầu, hù dọa hắn: “Bên ngoài có rất nhiều kẻ lừa bán hài tử, đến lúc đó lạc mất ngươi cũng không được khóc nhè.”
Vinh ca nhi cũng không phải là dễ lừa gạt như trước, hắn cười lấy lòng, đầu nhỏ dùng sức ủi vào trong ngực của Lục Thanh Lam, “Tỷ tỷ tốt, ngươi mang ta đi ra ngoài nha, ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ lần này thôi, sau khi trở về ta nhất định ngoan ngoãn đi theo tiên sinh đọc sách.” Đôi mắt to tròn ướt nhẹp tràn đầy thần sắc khẩn cầu.