Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 112: Mang thai (8)



Ngày mười tám tháng chạp, Lục Hãn bảo hạ nhân bọc xe, tự mình đưa Lục Thanh Oánh trở về Trữ Vương phủ.

Lục Thanh Lam sau khi nghe nói, đến đại phòng tiễn Đại tỷ tỷ. Trong khoảng thời gian này, nàng sợ Đại tỷ tỷ buồn, rảnh rỗi liền đi chỗ Lục Thanh Oánh nói chuyện đánh cờ giải buồn cùng nàng, Lục Thanh Oánh mang thai vốn là hết sức cực khổ, Lục Thanh Lam mang đến cho nàng không ít vui vẻ. Nàng đối với tiểu đường muội không cùng chi bạo phát hảo cảm.

Lục Thanh Lam lôi kéo tay nàng, thấp giọng dặn dò: “Đại tỷ tỷ, sau khi trở về, hết thảy cẩn thận. Muội chờ đi uống rượu tắm ba ngày của tiểu cháu ngoại trai của muội đây này.”

Lục Thanh Oánh di truyền một ít khí chất của Lục Hãn, trên mặt vẫn là bình thản khiêm tốn, trong mắt là từng tia sáng, nàng nói: “Bảo Nhi yên tâm đi, hài nhi của ta, ta sẽ bảo vệ tánh mạng hắn bằng bất cứ giá nào, tuyệt sẽ không để cho người khác dễ dàng hại hắn.”

Lục Hãn trực tiếp đưa nàng đến Trữ Vương phủ, trước lúc vào cửa nói với nữ nhi: “Trở lại Vương phủ, hết thảy phải dựa vào một mình ngươi rồi. Một mình ngươi cực kỳ cẩn thận...” Nói xong thở dài một hơi: “Phụ thân không giúp được ngươi quá nhiều.”

Hắn không có năng lực cũng không thể có thể đem tay vươn vào trong phủ Hoàng trưởng tử, cho dù hài tử của Lục Thanh Oánh thật sự bị hại, Lục Hãn cũng chỉ có thể chịu đựng nỗi đau này, vì lợi ích của Trường Hưng Hầu phủ, hắn không thể nào trở mặt với Tiêu Thiểu Du.

Đương nhiên, đây hết thảy còn phải xem thái độ của Tiêu Thiểu Du, tác dụng của hắn ở trong phe Tiêu Thiểu Du càng lớn, địa vị của Lục Thanh Oánh ở Trữ Vương phủ cũng là càng vững chắc, cũng càng an toàn.

Lục Thanh Oánh gật đầu, buông rèm xe xuống.

Lục Hãn trực tiếp đến thư phòng của Tiêu Thiểu Du, quỳ xuống thỉnh tội với Tiêu Thiểu Du. Dù sao nữ nhi của hắn ở lại Hầu phủ lâu như vậy, cũng nên có một cách nói đối với Tiêu Thiểu Du.

Lúc này Tiêu Thiểu Du dựa theo sách lược lúc trước của hắn làm, quả nhiên thái độ của phụ hoàng đối với hắn rất hòa hoãn, hắn mơ hồ cảm giác mình đã vượt qua một cửa ải khó khăn, vì vậy cực kỳ khách khí hữu lễ đối với Lục Hãn, Lục Thanh Oánh ở nhà mẹ đẻ ngây người một thời gian dài như vậy, hắn căn bản không để ý.

Đến hai mươi ba tháng chạp. Bởi vì Gia Hòa đế tuổi càng già càng coi trọng thân tình, đại yến đầu năm mới, ngược lại không có cơ hội giao lưu cùng người trong nhà, cho nên hoàng đế hàng năm đều sẽ cử hành gia yến vào ngày này, năm nay cũng không ngoại lệ.

Gia Hòa đế ở Kiến Thủy điện thiết yến, bởi vì là gia yến, cho nên mấy vị Vương phi Trắc Phi đều tham dự. Vì vậy Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đều mang theo hai ba vị phi tử đến, Lục Thanh Oánh đương nhiên cũng ở trong số đó.

Rất nhanh mấy vị hoàng tử đều đến đông đủ, ngay cả Tam hoàng tử luôn luôn ngu dại cũng bị thái giám hầu hạ ngồi ở vào bàn. Tiêu Thiểu Huyền cũng mang theo Quách Đoan Tú và trắc phi Vũ Nguyệt đến, một tháng trước, Tiêu Thiểu Huyền vừa nghênh Vũ Nguyệt vào phủ. Trong khoảng thời gian này, Quách Đoan Tú đã hoàn toàn bị Tiêu Thiểu Huyền tẩy não, cảm thấy Tiêu Thiểu Huyền là thật tâm đối với nàng, mà nàng càng ngày càng bất mãn với Tiền Hoàng hậu.

Nàng đã yêu Tiêu Thiểu Huyền rất sâu nặng, nguyện ý vì hắn mà chết, cho nên rất là hài lòng đối với cuộc sống ở Vương phủ, duy nhất không được hoàn mỹ chính là phương diện nhu cầu của Tiêu Thiểu Huyền ít một chút, đại đa số thời điểm hắn đều ở tại thư phòng, cách nói của hắn với nàng là công vụ bề bộn, may mà hắn cũng không thường xuyên đi chỗ trắc phi Vũ Nguyệt, chuyện này làm trong lòng nàng dễ chịu không ít.

Về phần Tử Lan, kể từ lần đó, Tiêu Thiểu Huyền không lâm hạnh nàng lần nào nữa.

Đế hậu đều còn chưa tới, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đàm tiếu rất vui vẻ, một đoàn vui vẻ hòa thuận. Nếu người nào không biết, còn tưởng rằng hai huynh đệ này thật là huynh hữu đệ cung.

Tiêu Thiểu Giác thì ngồi ở một bên, sắc mặt âm trầm. Trong khoảng thời gian này Lý Ngọc và Lục Thanh Lam cũng không gây ra rắc rối gì, khiến hắn thầm thả lỏng một hơi.

Đang suy nghĩ, Gia Hòa đế và Tiền Hoàng hậu dắt tay nhau tới, hai người cùng nhau dìu lão thái hậu hơn bảy mươi, tuổi già sức yếu.

Thái hậu hiện tại một lòng lễ Phật, trường hợp đơn giản bình thường không ra mặt, cũng chỉ có gia yến như vậy mới có thể lộ diện. Mọi người vội vàng quỳ xuống nghênh giá, Gia Hòa đế nói: “Đều là người trong nhà không cần câu thúc như vậy.” Bảo mọi người đứng dậy ngồi xuống, trong lúc nhất thời bọn thái giám qua lại như thoi đưa, mang lên từng món ngự thiện đã chuẩn bị xong.

Gia Hòa đế tâm tình không tệ, ở trong bữa tiệc liên tiếp nâng chén, các hoàng tử thấy phụ hoàng hào hứng, tất cả đều tới góp vui, trong lúc nhất thời không khí trong bữa tiệc hết sức hòa hợp.

Lục Thanh Oánh thầm thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy thời cơ gần đến, nhớ đến lúc trước ở nhà mẹ đẻ nhiều lần cân nhắc mưu kế cùng Bảo Nhi, nàng bỗng nhiên quay đầu, nôn ra.

Nàng đương nhiên ngồi một chỗ cùng Tiêu Thiểu Du, Tiêu Thiểu Du làm Hoàng trưởng tử, an vị ở phía dưới hoàng đế, vì vậy cách hoàng đế không tính là xa, Gia Hòa đế muốn không chú ý đến nàng cũng khó.

Tiêu Thiểu Du thấy thế đưa tay vỗ hai cái phía sau lưng của nàng. Cung nữ thái giám đứng hầu ở bên bước lên hầu hạ.

Lục Thanh Oánh cảm thấy thư thái một chút, mới quỳ xuống đại điện. “Thiếp quân thất lễ, vạn phần sợ hãi, thỉnh cầu bệ hạ thứ tội!”

Thật ra Lục Thanh Oánh cũng không nôn ra cái gì, Gia Hòa đế cũng không vì chút chuyện như vậy mà nổi giận với nàng, cười nói: “Trẫm vừa nói rồi, đây là gia yến, các ngươi không cần giữ lễ tiết. ” lại hỏi: “Nhưng những thức ăn này không hợp khẩu vị của ngươi?”

Lục Thanh Oánh liên tục nói: “Khởi bẩm bệ hạ, cũng không phải là như thế, món này thiếp từ trước là đã từng ăn, hết sức mỹ vị, nhưng hôm nay vừa ngửi đến mùi cá, đã cảm thấy buồn nôn khó nhịn, thật sự là...”

Lúc này Tống quý tần bỗng nhiên nói: “Chẳng lẽ là, Lục Trắc Phi có tin vui sao? Thái hậu, lão nhân gia ngài lại sắp nhiều thêm một vị Hoàng tôn rồi, đây là đại hảo sự a.”

Thái hậu lớn tuổi như vậy thích nhất là hài tử, nghe xong liên tục nói: “Nếu là sự thật, quả thực là một chuyện đại hỉ sự. Hoàng đế, ngươi kêu thái y tới chẩn bệnh cho Lục thị đi.”

Gia Hòa đế mặc dù cũng có mấy Hoàng tôn rồi, nhưng con nối dõi đương nhiên là càng nhiều càng tốt, hoàng đế nghe xong cũng không khỏi cao hứng. Hắn đầu tiên là nói với Tiêu Thiểu Du: “Lão Đại, ngươi cũng quá qua loa.” Sau đó lại sai người đi mời thái y vội tới khám cho Lục Thanh Oánh.

Tống quý tần xung phong nhận việc: “Ta đi nhìn một cái!”

Hoàng đế ha ha cười một tiếng nói: “Ngươi ngược lại thích tham gia náo nhiệt, đi đi đi đi.” Tống quý tần trước giờ là người tính tình nhanh nhẩu, Tam công chúa cũng đã lớn, nàng vẫn không sửa được tính tình này, hoàng đế chính là thích điểm này của nàng.

Lục Thanh Oánh đi theo một vị thái giám đến một gian thiên điện của Kiến Thủy điện, Tống quý tần cũng tiến vào. Nàng thấp giọng nói với Lục Thanh Oánh: “Ngươi yên tâm, thái y là người của Bổn cung, đương nhiên sẽ giúp ngươi nói chuyện.”

Lục Thanh Lam ở trong cung lăn lộn cùng Tam công chúa lâu như vậy, hai người tình đồng tỷ muội, quan hệ của nàng và Tống quý tần đương nhiên không tệ, xin Tống quý tần xuất thủ giúp chút chuyện nhỏ cũng không khó.

Lục Thanh Oánh gật đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn quý tần nương nương.”

Trong Kiến Thủy điện khôi phục tiếng nói chuyện, một Trắc Phi mà thôi, mang thai hay không, kỳ thật mọi người đều không để ở trong lòng. Chỉ có Hàn Vương phi trên mặt giả bộ vui vẻ, nhưng lại sắp vò nát khăn trong tay. Nàng đã mơ hồ đoán được tâm tư của Lục Thanh Oánh, nàng ta cố ý tiết lộ tin tức mình có thai ở trường hợp này, ngay cả Thái hậu, hoàng đế, hoàng hậu đều biết rồi, nếu muốn nàng động thủ với nàng ta có lẽ phải cân nhắc lại, còn Hoàng trưởng tử cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Trong bụng nàng lo nghĩ, đang nghĩ, Tống quý tần đỡ Lục Thanh Oánh đi đến. Nàng cười dịu dàng hành lễ nói với Thái hậu và hoàng đế: “Khởi bẩm hoàng thượng, khởi bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Lục Trắc Phi đúng là có tin vui.”

Hai người nghe xong quả nhiên cao hứng. Thái hậu liên tục nói: “Tốt tốt tốt, Lục thị lập công, nên thưởng.” Nói xong cởi ra một chuỗi Phật châu trên cổ tay, sai thái giám đưa cho Lục Thanh Oánh.

Lục Thanh Oánh mừng rỡ, quỳ xuống tạ ơn. Thái hậu thưởng đồ, đứa bé trong bụng của nàng lại thêm một phần bảo đảm. Thái hậu có thưởng, Hoàng đế hoàng hậu cũng không có thể rớt lại phía sau, đều thưởng đồ cho Lục Thanh Oánh.

Lục Thanh Oánh tạ ơn từng người, vừa định trở về chỗ ngồi của mình, Tam công chúa chẳng biết từ nơi nào chui ra, đưa tay sờ bụng của nàng nói, “Tiểu tẩu tử, trong bụng của tẩu có tiểu bảo bảo ư?” Bộ dạng tò mò về bảo bảo.

Bên cạnh Hoàng đế chỉ có một nữ nhi, cho nên hết sức sủng ái Tam công chúa, thấy nàng tinh nghịch cũng không tức giận, chỉ nhắc nhở: “Tiểu tẩu tử của ngươi là người mang thai, ngươi chớ càn quấy.”

Tam công chúa vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Phụ hoàng, con càn quấy ở đâu chứ, con chỉ là tò mò nha.”

Nàng lại quay đầu nhìn Lục Thanh Oánh, nói: “Tiểu tẩu tử, sao nhìn bộ dạng tẩu không được cao hứng cho lắm?”

Lục Thanh Oánh hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Công chúa, thiếp mang thai cốt nhục của Vương gia, đương nhiên là cực kỳ cao hứng. Chỉ là thiếp chưa bao giờ sinh hài tử, bỗng nhiên biết được tin này, nhất thời có chút mông lung, không biết nên như thế nào...” Đại đa số nữ tử lần đầu có thai, đại khái đều là tâm tình này.

Tam công chúa quay đầu lại nhìn Hàn Vương phi một cái, nói: “Tẩu sợ gì chứ, đại tẩu đã sinh hai hài tử, tất cả đều bình bình an an, có thể thấy là có kinh nghiệm phong phú, tẩu kêu đại tẩu giúp tẩu là được rồi.”

Hàn Ký Nhu chỉ cảm thấy đầu ông lên một tiếng, nàng không ngờ Tam công chúa và Lục Thanh Oánh kẻ xướng người hoạ, thì ra là ở chỗ này đợi nàng.

Lục Thanh Oánh vội nói: “Vương phi nhật lý vạn ky*, ta sao dám phiền toái Vương phi...”

(*)日理万机[nhật lý vạn ky] mô tả công việc khó khăn,đề cập đến việc xử lý quốc sự của hoàng đế hàng ngày, hiện giờ nó được sử dụng để mô tả công việc nặng nhọc.

Tam công chúa cắt ngang nàng, trực tiếp nói với Gia Hòa đế: “Phụ hoàng, con thấy liền bảo đại tẩu chiếu cố tiểu tẩu tử của con đi, thẳng đến khi nàng bình an sinh hài tử, người cảm thấy thế nào?”

Gia Hòa đế cười ha ha: “Chuyện này, ngươi đừng hỏi ta, trực tiếp hỏi đại hoàng huynh của ngươi đi.”

Tam công chúa liền chuyển hướng về Đại hoàng tử: “Đại hoàng huynh, huynh nói câu gì đi.”

Đại hoàng tử nói: “Chuyện này đương nhiên!”

Tam công chúa lại nhìn Hàn Ký Nhu, Hàn Ký Nhu giận đến toàn thân phát run, nếu giao Lục Thanh Oánh cho nàng chiếu cố, hài tử này hễ xảy ra chút chuyện gì, đều trách đến trên đầu nàng, hài tử này lại trưng ra trước mặt Thái hậu, hoàng đế... Nàng bình an sinh hạ hài tử mình không có bao nhiêu công lao, một khi xảy ra chuyện, oan ức này sẽ cõng trên lưng mình, loại sự tình này nàng làm sao nguyện ý nhận lời, nhưng nàng có thể nói không sao?

Nàng thấy ngay cả ánh mắt của hoàng đế cũng đều lướt qua đây, mới ra vẻ bình tĩnh nói: “Chuyện này, Bổn cung không thể đẩy trách nhiệm cho người khác được, Tam muội muội yên tâm.”

Lục Thanh Oánh hoàn toàn yên lòng, hiện tại cho dù mượn lá gan cho Hàn Vương phi, nàng cũng không dám hại hài tử của mình nữa rồi.

Lục Thanh Oánh trở lại bên cạnh Hoàng trưởng tử, Hoàng trưởng tử nhìn nàng một cái, lại nhìn Hàn Vương phi một chút, như có điều suy nghĩ. Quay đầu nói Hàn Vương phi: “Thai này của Lục thị, sẽ khiến Vương phi vất vả chăm sóc nhiều hơn rồi.”

Hoàng trưởng tử cảm thấy nếu nói ra những lời vừa rồi trước mặt Thái hậu và hoàng đế, thai này nhất định phải bình bình an an sinh ra, nếu không dễ dàng khiến người hoài nghi hậu trạch của mình không yên, chẳng những bất lợi đối với thanh danh của mình, còn dễ lưu lại ấn tượng vô năng cho hoàng đế.

Những đạo lý này Hàn Vương phi cũng hiểu được, ôn nhu nói: “Vương gia yên tâm, thiếp thân nhất định chiếu cố Lục thị cùng hài nhi trong bụng nàng.”

Lúc này chỉ nghe thấy Tiền Hoàng hậu nói: “Trước đó vài ngày, nô tì bảo người sắp xếp vài ca vũ, xin Thái hậu và hoàng thượng giám thưởng.” Cung yến để cho bọn các cung nữ tới khiêu vũ trợ hứng, là chuyện đương nhiên, bởi vậy cũng không có người để ý nhiều.

Hoàng hậu vỗ tay. Chừng hai mươi cung nữ mặc lục thường đi tới. Theo âm nhạc của nhạc sĩ trong cung tấu lên, các cung nữ nhẹ nhàng khiêu vũ, những cung nữ này trải qua hoàng đế tinh khiêu tế tuyển, đều là mỹ nhân nhất đẳng, dáng người uyển chuyển, mặt mũi như hoa, động tác theo âm nhạc thỉnh thoảng mềm nhẹ thỉnh thoảng nhanh nhẹn, thật sự là dáng vẻ thướt tha mềm mại, chiếm sự chú ý của mọi người. Nhất là một thiếu nữ múa đầu ở giữa, dáng người cao gầy, dung mạo xuất chúng, kỹ thuật nhảy lại càng xuất chúng, có vẻ cực kỳ nảy nở.

Mỹ nhân nào mà Hoàng đế chưa từng thấy, ban đầu chẳng qua chỉ tùy ý nhìn thoáng mà thôi, cũng không để ở trong lòng, đợi thấy rõ tướng mạo của người múa đầu, bình tĩnh hiền hoà trên mặt cũng khó tránh khỏi lộ vẻ sửng sốt.

Tiêu Thiểu Giác lúc đầu thần sắc vẫn lạnh nhạt tự nhiên, thời điểm hắn nhìn thấy nữ tử kia, trong khoảnh khắc khuôn mặt đã hoàn toàn âm trầm xuống.

Thiểu nữ kia giống như những cung nữ khác mặc sam tử màu xanh biếc. Mi mục như vẽ, bộ dạng vô cùng tinh xảo, nhưng như vậy cũng sẽ không khiến phụ tử hai người cùng động dung, bởi vì khuôn mặt khí chất của nữ tử này vậy mà tương tự thân mẫu đã mất sớm của Cửu hoàng tử, cũng chính là Hạ huệ phi năm sáu phần.

Đây mới là nguyên nhân khiến hai người động dung.

Tiền Hoàng hậu nhìn thấy ánh mắt hoàng đế vẫn đổi tới đổi lui đi theo cô gái kia, âm thầm trao đổi một cái ánh mắt đắc ý với Nhị hoàng tử.

đợi âm nhạc kết thúc, dừng múa, các cung nữ đang muốn lui ra, hoàng đế lại vẫy tay gọi người múa đầu đi tới. Tiêu Thiểu Giác nắm chặt hai nắm đấm, thiếu chút nữa lập tức đứng lên, đối với hắn mà nói, một màn này dường như vô cùng nhục nhã. Vẫn là Trinh Phi ở phía sau kéo tay áo của hắn, lúc này hắn mới ngồi trở về.

Nữ tử kia tiến lên, quỳ trên mặt đất, uyển chuyển nói: “Nô tỳ bái kiến hoàng thượng.”

Hoàng đế thấy nàng đến gần, càng linh khí bức người, ôn hòa nói: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ tên là Tư Huyễn.”

“Họ Tư ư?” Hoàng đế cười nói, “Họ này cũng không gặp nhiều.”

Tiền Hoàng hậu vội vàng giải thích: “Nàng chính là do Chu quốc tiến cống tới tháng trước, trên người nàng có huyết thống ngoại bang, nô tì đã hỏi hỏi qua, nàng là nữ nhi quan gia, thấy nàng ôn nhu biết lễ, đa tài đa nghệ, liền giữ nàng ở bên người, điệu múa vừa rồi chính là do nàng bố trí.”

Hai nước Tề Chu bởi vì có Yến quốc ở giữa hoà hoãn, không giống hai nước Tề Lương giương cung bạt kiếm, thỉnh thoảng cũng sẽ cống tặng mỹ nữ, một tháng trước có một nhóm mỹ nữ từ Chu quốc đưa tới, chẳng qua hoàng đế căn bản chưa từng nhìn, liền giao cho hoàng hậu xử lý, loại nữ tử này phần lớn đều là đưa cho đại thần tâm phúc hoặc là con em hoàng thất, bình thường cũng chỉ có mệnh làm thiếp thất vợ lẽ.

Không ngờ còn giấu một khối ngọc thô.

Hoàng đế rất có hào hứng hỏi vài câu về phương diện vũ đạo, thưởng một khối ngọc như ý, liền cho Tư Huyễn đi xuống. Hoàng đế mặc dù không nói rõ, nhưng là tất cả mọi người đều hiểu, nữ tử này, sớm hay muộn, tất nhiên là sẽ được lâm hạnh.

Tiền Hoàng hậu được sủng ái nhiều năm như vậy, đương nhiên không muốn chia sẻ trượng phu cho nữ nhân khác. Nhưng những năm này hoàng đế tuổi càng ngày lớn, chỉ thỉnh thoảng lâm hạnh một ít phi tần, hắn mặc dù vẫn tương đối khách khí với Tiền Hoàng hậu, nhưng hoàng hậu càng ngày càng khó nắm chắc tâm tư của hắn, rất nhiều cơ mật cũng khó khăn mới biết được. Vậy mới bất đắc dĩ xếp vào một cái đinh bên cạnh hoàng đế.

Nếu đặt Tư Huyễn ở bên người hoàng đế, nàng đương nhiên là nắm chắc khống chế nàng ta.

Đợi yến hội kết thúc, Gia Hòa đế trở lại hậu điện, gọi Trương Tú đến nói: “Ngươi đi hỏi xem, Tư Huyễn Tư cô nương được an trí ở chỗ nào rồi?” Trương Tú đang định lui ra, hoàng đế lại kêu hắn trở lại: “Lại phân phó Hạ Tùng điều tra bối cảnh của Tư Huyễn này.” Lúc trước hoàng đế đề bạt Hạ Tùng làm hán đốc Đông Xưởng.

Trương Tú lập tức hiểu được hoàng đế đây là muốn lâm hạnh Tư Huyễn, đánh bạo khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Tư cô nương dù sao cũng là người Chu quốc...” Còn có một câu Trương Tú không dám nói, hoàng hậu và Nhị hoàng tử tặng một cô nương như vậy, là có ý gì, hắn không tin Gia Hòa đế không biết rõ.

Hoàng đế hào phóng cười, “Cũng chỉ là một cái đồ chơi mà thôi. Đây là hoàng cung của trẫm, cho dù trong lòng nàng có bất chính, có thể lật ra sóng gió gì?” Về phần tâm tư của Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử, hắn há có thể dễ dàng để bọn hắn như nguyện?

Phen hào khí vượt mây này, làm Trương Tú loáng thoáng thấy được bóng dáng sát phạt quả quyết của hoàng đế lúc tuổi còn trẻ.

Trương Tú không dám nhiều lời, sau khi hành lễ lui ra.

Tiêu Thiểu Giác trở về Ngọc Minh cung, dọc đường cũng không nói chuyện, chỉ là sắc mặt hết sức âm trầm.

Mẫu tử hai người trở lại chính điện Ngọc Minh cung, Trinh Phi cho lui hạ nhân, Tiêu Thiểu Giác hung hăng nện một chưởng ở trên bàn nhỏ trước mặt, khay chén nhảy loạn một trận, trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên tràn đầy sát khí, “Tiêu Thiểu Cảnh, Tiền Hoàng hậu ức hiếp ta quá đáng!” Hắn là một người vô cùng cao ngạo. Lúc còn nhỏ mẫu thân đã qua đời, nhưng mẫu thân trong lòng hắn là nữ thần hoàn mỹ, há lại để một đồ giả mạo bắt chước, dùng làm công cụ chính trị?

Tiêu Thiểu Cảnh và Tiền Hoàng hậu đây rõ ràng là đánh mặt của hắn.

Kỳ thật hắn hiểu lầm mẫu tử Tiền Hoàng hậu. Tuổi Tiêu Thiểu Giác càng lớn, càng hiển lộ tài năng xuất sắc không ai bằng, hết sức xuất chúng trong đám hoàng tử.

Ở trong mười một nhi tử của hoàng đế, Tam hoàng tử là một kẻ ngốc không cần đề cập, thập nhất hoàng tử tuổi còn quá nhỏ cũng có thể gạt bỏ ra ngoài, Tứ hoàng tử có năng lực lại có tài, nhưng cũng chỉ là vũ khí của “Nhị hoàng tử đảng”, cho nên mẫu tử hai người không cần hao tâm tổn trí nhiều, Ngũ hoàng tử thích âm nhạc sơn thủy, Thất hoàng tử không có dã tâm, không có hứng thú với chính vụ, không nằm trong phạm vi cần suy nghĩ, Lục hoàng tử có năng lực có thể mang binh đánh giặc, nhưng lại cùng một đảng với Đại hoàng tử từ nhỏ, kéo cũng kéo không trở lại được. Bát hoàng tử là bào đệ của Nhị hoàng tử, đương nhiên cùng một đảng với hắn, cũng không cần đề cập.

Chỉ có Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác vừa có năng lực, lại được hoàng đế sủng ái, mà năng lực lại rất mạnh. Nhất là lần trước ở Vạn Tuế sơn cứu giá có công, hoàng đế càng thêm yêu thích coi trọng hắn, ý của hoàng đế, nếu không phải phía trước còn có mấy ca ca chưa phong vương, nếu không sẽ lập tức phong vương cho hắn rồi.

Chẳng qua với tư cách bồi thường, hoàng đế cho hắn quyền hạn tùy ý ra vào Kiến Thủy điện. Phải biết rằng Kiến Thủy điện là chỗ hoàng đế cùng các vị các đại thần cốt cán thảo luận chính sự, tùy ý ra vào Kiến Thủy điện, cũng tương đương cho hắn cơ hội tham dự quốc sự, quyền hạn này không phải lớn bình thường.

Ngay cả Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không có vinh hạnh đặc biệt bực này.

Bởi vậy Tiêu Thiểu Cảnh làm sao lại ngu ngốc mà đẩy một vị huynh đệ “Tiềm lực” như vậy về phía đối lập của mình, trên thực tế, lúc này Tiêu Thiểu Cảnh và Tiền Hoàng hậu đang suy nghĩ cách lung lay Tiêu Thiểu Giác. Mượn sức hắn còn có một chỗ tốt, thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ cũng là anh hùng, rất có năng lực, tiểu tử này không thế nào quan tâm mấy ca ca, duy chỉ sùng bái vô cùng đối với Cửu hoàng tử, như thiên lôi sai đâu đánh đó, cho nên Cửu hoàng tử đến nơi nào, thập hoàng tử nhất định sẽ đi theo hắn ở đó, tương đương với mua một tặng một, tuyệt đối là mua bán có lời.

Mà Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử sở dĩ sử dụng chiêu lần này, chủ yếu vì nghĩ Tiêu Thiểu Giác không biết diện mạo của Hạ huệ phi. Bởi vì lúc Hạ huệ phi chết, Tiêu Thiểu Giác mới ba tuổi, làm sao có thể nhớ được. Bọn họ suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Trinh Phi nuôi dưỡng Tiêu Thiểu Giác, vì để cho hắn thân cận với mình, nhất định làm phai nhạt sự tồn tại của thân mẫu hắn, thậm chí không có khả năng đề một câu Hạ huệ phi trước mặt Tiêu Thiểu Giác. Như vậy Tiêu Thiểu Giác nhất định không biết diện mạo của Hạ huệ phi, cho nên bọn họ mới dám hành động không kiêng sợ như vậy.

Lại không biết Tiêu Thiểu Giác và Trinh Phi trong lúc đó còn có một tầng quan hệ Hạ tộc, Trinh Phi chẳng những dấu bức họa của Hạ huệ phi, còn lúc nào cũng lấy ra cho Tiêu Thiểu Giác xem, để hắn không được quên sứ mệnh của Hạ tộc.

Vậy mới xuất hiện sự kiện ô long này.

Trinh Phi thấy thần sắc trên mặt Tiêu Thiểu Giác nổi giận dữ tợn, khuyên vài câu, mới nói: “Bổn cung nhắc nhở hoàng nhi một câu, Tư Huyễn cái kia đã lọt vào ánh mắt của hoàng thượng, ngươi ngàn vạn không thể động vào nàng.”

Tiêu Thiểu Giác vừa rồi quả thật nổi lên sát khí với Tư Huyễn, chẳng qua lúc này hắn đã bình tĩnh lại, “Chuyện này nhi tử hiểu, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn nói: “Nhi tử xem như là hiểu rõ, ở trong hoàng cung này, nếu muốn thắn sống lưng, đường đường chính chính làm người, chỉ có nắm giữ quyền lực trong lòng bàn tay của mình.” Hắn hung hăng nắm chặt quyền.

Trinh Phi nhìn thấy sắc mặt hắn kiên nghị anh tuấn, trong lòng không khỏi vui mừng, “Ngươi định như thế nào?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Xin mẫu thân mời Hạ Quang tới, ta cảm thấy kế hoạch của chúng ta có lẽ nên sớm phát động.”

Trinh Phi luôn vô điều kiện ủng hộ tất cả hành động của hắn, lập tức phái người đi mời Hạ Quang tới.

Lúc Trước Tiêu Thiểu Giác từ chỗ Lục Thanh Lam có được một mỏ vàng, vàng được khai thác liên tục không ngừng, Hạ Quang đang vôi vàng chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực của Bí doanh. Nghe nói thiếu chủ gọi về, lập tức bỏ công việc xuống đi về Ngọc Minh cung.

Ngày thường vì không để cho người khác hoài nghi, hắn rất ít đến Ngọc Minh cung, ngược lại cũng không khiến cho người khác chú ý.

Ba người sau khi chào hỏi lẫn nhau, Tiêu Thiểu Giác nói chuyện trên yến hội hôm nay, lại nói kế hoạch của mình một lần, cuối cùng nói: “Ta nghĩ nên sớm hành động, đại tế sư nghĩ như thế nào?”

Hạ Quang kính cẩn nói: “Điện hạ là chủ nhân của Hạ tộc ta, ý định của ngài chính là ý định của toàn thể Hạ tộc ta, ngài muốn làm gì, chỉ cần hạ lệnh là được.”

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bắt đầu khởi động một cỗ hào khí, tinh quang trong mắt chợt lóe, “Tốt, lần này chúng ta làm một chuyến lớn.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv