Lúc về đến kinh thành là buổi tối, sáng sớm hôm sau Hoài Vương liền đi gặp hoàng thượng. Lần này phải bẩm báo nhiều chuyện nên hắn có lẽ đến tối mới quay về được, vì thế Tả Xu Tĩnh định ngày mai đến Tả phủ cùng Hoài Vương, nào ngờ vừa dùng xong bữa trưa đã có người tới thông báo, Tả đại nhân và Tả phu nhân đều tới rồi.
Nghe được thông báo, Tả Xu Tĩnh vội vàng đổi sang y phục tiếp khách rồi đến sảnh chính.
Trong sảnh có cả Tả Văn Đạo, Ôn Xảo Giai và Tả Xu Nhàn. Thấy Tả Xu Tĩnh tới, bọn họ vẫn hành lễ trước, Tả Xu Tĩnh vội bảo bọn họ ngồi xuống, nói: "Cha, nương, a tỷ, sao mọi người lại tới đây. Hôm qua con mới hồi kinh, vốn định ngày mai đến Tả phủ bái kiến mọi người cùng vương gia. Hôm nay vương gia đã vào cung, không ở trong phủ."
Ôn Xảo Giai thấy xung quanh không có người ngoài liền trực tiếp bước đến bên cạnh Tả Xu Tĩnh, lo lắng quan sát nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm vì thấy nàng vẫn bình an vô sự: "Ài, vẫn may con không sao."
Tả Xu Tĩnh nói: "Hả... Mọi người biết rồi?"
"Sao có thể không biết chứ." Ôn Xảo Giai trừng Tả Xu Tĩnh một cái: "Chuyện vương phi suýt bị mưu hại khiến hoàng thượng nổi trận lôi đình, trên dưới triều đình xôn xao hết lên! Cha con biết mà còn định giấu ta nữa kìa! Sao thế, con cũng định giấu ta sao?"
Tả Xu Tĩnh gãi đầu, thầm nghĩ nàng quả thực vốn không định nói cho Ôn Xảo Giai chuyện này, dù sao Ôn Xảo Giai cũng là người hay lo, nói với bà rồi để bà lo lắng không công thì cũng không tốt.
Nàng ngượng ngùng cười: "Không có mà, sao lại giấu người chứ."
Tả Văn Đạo ở một bên bất lực nói: "Sau khi bà biết thì ngày nào cũng ngủ không ngon, nửa đêm còn khóc lóc mãi, bà nói xem ta có nên giấu bà không?"
Nói rồi lại liếc Tả Xu Nhàn ở một bên.
Tả Xu Nhàn vô tội nói: "Con không biết nương không biết chuyện này, cha, lúc người nói với con thì nên nhắc con đừng nói cho nương, vậy thì con cũng sẽ không nói với nương..."
Ôn Xảo Giai tức giận: "Cha con các người nói cái gì thế! Cái gì mà không nói cho ta... Cho dù ta lo lắng thì cũng nên được biết, vẫn may A Tĩnh không xảy ra chuyện gì, nếu gặp chuyện thật, ta, ta,..."
Ôn Xảo Giai cầm tay Tả Xu Tĩnh, vô cùng đau lòng.
Tả Văn Đạo lắc đầu: "A Tĩnh đang rất ổn, bà nói bậy gì thế."
Ôn Xảo Giai lại trừng ông một cái, sau đó nhìn Tả Xu Tĩnh: "A Tĩnh, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, quyết định nói tránh đi: "Thực ra cũng không có gì... Lúc đó vương gia đang điều tra hai tham quan, kết quả bọn họ sốt ruột nên sai người bắt cóc con nhân lúc con ở một mình, nhưng vẫn xem như lễ độ, con không bị thương, quan trọng nhất là, vương gia rất nhanh đã tìm thấy con rồi cứu con ra, thực sự không phải chuyện lớn gì cả."
"Nếu không phải Hoài Vương điện hạ đến nhanh, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ." Ôn Xảo Giai tức giận nói: "Hai tham quan đó cũng to gan quá rồi!"
Tả Văn Đạo trấn an: "Tội danh của hai kẻ này vốn đã không nhỏ, sẽ bị trừng trị thích đáng."
Tả Xu Tĩnh vội gật đầu.
Lúc này Ôn Xảo Giai mới yên tâm hơn chút.
Mặc dù sau khi ba người họ tới thì hầu hết thời gian đều là Ôn Xảo Giai nói chuyện, nhưng Tả Xu Tĩnh thực ra sẽ thỉnh thoảng liếc Tả Văn Đạo, muốn nhìn ra chút manh mối.
Nhưng nàng có thể nhìn ra gì chứ... Không có gì cả, vì thế sau khi Ôn Xảo Giai kể về mấy chuyện xảy ra gần đây, Tả Xu Tĩnh nói: "Đúng rồi, phụ thân, con có vài chuyện muốn nói riêng với người..."
Nàng nhìn vẻ mặt hoài nghi của Ôn Xảo Giai, vội vàng bổ sung: "Là chuyện liên quan đến quan phủ. Những chuyện này càng ít người biết càng tốt, nên con muốn nói chuyện riêng với người."
Ôn Xảo Giai vừa nghe đến chuyện quan phủ liền nói: "A Tĩnh, con đừng quan tâm đến mấy chuyện triều đình. Nữ nhân không được can dự chính sự."
"Con cũng chỉ truyền lời thôi." Tả Xu Tĩnh cười.
Ôn Xảo Giai tự cho rằng Hoài Vương có chuyện muốn nói với Tả Văn Đạo nên liền gật đầu. Tả Xu Tĩnh nói: "Phụ thân, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"
Tả Văn Đạo gật đầu, theo Tả Xu Tĩnh ra ngoài. Tả Xu Tĩnh không cho Bích Vân và Châu Nhi đi theo, hai người chậm rãi đi bộ trong hoa viên.
Tả Văn Đạo thấy Tả Xu Tĩnh mãi không lên tiếng thì hơi nghi hoặc: "Hoài Vương bảo con nói gì với ta?"
Tả Xu Tĩnh mím môi, đột nhiên dừng bước nhìn Tả Văn Đạo: "Thực ra... cha, không phải Hoài Vương có chuyện muốn nói với người, là con có chuyện muốn nói với người."
"Hửm?" Tả Văn Đạo hơi kinh ngạc: "Chuyện gì?"
Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, đắn đo nói: "Lần này chúng con đến Càn Châu, người cũng biết đúng không. Nhưng sau đó vì vài chuyện nên chúng con còn đến thôn La ở gần huyện Tương. Ở đó, con gặp được một nữ tử trung niên, sau khi bà ấy nhìn thấy con thì rất kinh ngạc, như thể nhận ra con vậy, sau đó bắt đầu truy hỏi thân phận của con..."
Tả Văn Đạo nhíu mày: "Nữ tử trung niên? Ai? Tại sao lại biết con?"
Xem ra Tả Văn Đạo không hề biết chuyện thái hậu Bùi Đông Tịnh là nhi nữ của Liễu Niên Niên, vì thế chắc chắn cũng không nghĩ ra thân phận của nữ tử trung niên. Tả Xu Tĩnh không nói thẳng: "Ban đầu con cũng rất nghi ngờ nên hỏi bà ấy là ai. Bà ấy không chịu trả lời, chỉ hỏi có phải phụ thân con là tướng quân tiền triều Dịch Phi, mẫu thân là... Lâm Huyền Nguyệt không."
Tả Xu Tĩnh chậm rãi nói, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Tả Văn Đạo, mà khi nghe đến cái tên Lâm Huyền Nguyệt, Tả Văn Đạo quả nhiên trừng to mắt, khó tin nói: "Cái gì?!"
"Phụ thân quả nhiên quen Lâm Huyền Nguyệt." Tả Xu Tĩnh nhìn ông: "Quả nhiên..."
Tả Văn Đạo hít sâu vài hơi, nói: "A Tĩnh, bà ấy đã nói với con những gì?! Bà ấy rốt cuộc là ai?!"
Tả Xu Tĩnh nói: "Bà ấy... thực ra cũng không nói nhiều. Bà ấy là một thị nữ bình thường trong phủ Dịch Phi trước đây, sau khi Dịch Phi chết thì chạy trốn, sau đó vẫn luôn sống an phận ở vùng quê, những chuyện biết được không nhiều."
Nàng không nói chuyện nữ tử đó chính là thị nữ đã đưa hai con của Lâm Huyền Nguyệt đi năm đó.
Vì suy cho cùng vẫn chưa biết quan hệ giữa Tả Văn Đạo và Lâm Huyền Nguyệt, Tả Xu Tĩnh không định nói ra thân phận của Trịnh dì để tránh cuộc sống yên bình của Trịnh dì bị làm phiền. Hơn nữa, nếu nhắc đến chuyện này thì cũng khó tránh phải nhắc đến thân phận của Bùi Tắc và Bùi Đông Tịnh, liên luỵ quá nhiều...
Tả Văn Đạo nói: "Bà ấy đã nói những gì? Con kể lại hết cho cha."
Giọng nói của ông rất căng thẳng.
Tả Xu Tĩnh thở dài: "Cha đang sợ điều gì thế? Sợ con biết những chuyện đó sao... Thực ra con ít nhiều cũng biết rồi. Thị nữ đó nói, thị nữ thân cận của chính thê của Dịch Phi từng đưa hai đứa con của Lâm Huyền Nguyệt đi, năm năm sau đó, trước khi Dịch Phi chết, Lâm Huyền Nguyệt thực ra còn có một đứa con..."
Những chuyện này Trịnh dì vốn không nói với nàng, Tả Xu Tĩnh chỉ thử nói ra suy đoán của bản thân.
Mà biểu cảm của Tả Văn Đạo đã nói cho nàng, nàng đoán đúng rồi.
Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói tiếp: "Nhưng sau đó Dịch Phi chết, đứa bé đó hình như không chết theo... Năm đó, chính là năm con ra đời! Thị nữ đó nói, dung mạo của con hơi giống Dịch Phi, mà nhi nữ của Lâm Huyền Nguyệt bị bế đi trước đó cũng rất giống dung mạo của con, vì thế bà ấy cho rằng con có thể là bé gái bị bế đi hoặc là đứa con thứ ba của Lâm Huyền Nguyệt sau này... Bà ấy nói mẫu thân đi quá nhanh, vì thế không biết sau này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Tả Văn Đạo nói: "A Tĩnh, con đừng nghĩ bừa!"
Tả Xu Tĩnh khó xử: "Phụ thân, người không định nói cho con sao? Chuyện người và Lâm Huyền Nguyệt quen biết."
"Con..."
"Bà ấy nói, trước khi gả cho Dịch Phi thì Lâm Huyền Nguyệt là ca cơ ở Phù Hương Viên, quen biết rất nhiều người... Bà ấy kể ra vài cái tên, một trong số đó là người, phụ thân. Những chuyện này kết hợp lại, con mới không nhịn được mà nghĩ đến thân thế của con, cha..." Tả Xu Tĩnh hơi bi thương: "Con không muốn đào sâu đến cùng, con chỉ muốn biết một chân tướng. Bất luận chân tướng thế nào, người và nương vẫn là cha nương của con, điều này sẽ không thay đổi!"
Tả Văn Đạo nhìn nàng, thấy nàng nhìn mình, hốc mắt ẩm ướt, cũng không khỏi khẽ đỏ mắt. Ông thở dài, nói: "Con đã biết nhiều như vậy... cũng đã nghĩ nhiều như vậy, cha tiếp tục giấu con cũng không có ý nghĩa gì nữa..."
Tả Văn Đạo khẽ thở dài: "Con quả thực là nhi nữ của Lâm Huyền Nguyệt."
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng Tả Xu Tĩnh vẫn không khỏi cắn chặt môi: "Nhưng nương..."
"Nương con... cũng không biết gì hết." Tả Văn Đạo lắc đầu: "Chuyện này, nói ra thì hơi phức tạp. Lúc đó nương con... không, phu nhân của ta, bà ấy quả thực đã mang thai, cũng đã sinh con, nhưng đứa bé đó vừa ra đời liền chết yểu. Lúc đó ta đang ở trong phòng, cách bức bình phong, bên trong là hai bà đỡ... Phu nhân ta sinh con xong liền ngất đi, ta cũng không dám lập tức nói ra chuyện này."
Tả Xu Tĩnh kinh ngạc nhìn ông.
Tả Văn Đạo nhớ lại: "Kể ra cũng trùng hợp, lúc đó hạ nhân của nương con đưa con tới cửa, ta vốn không muốn tiếp kiến nàng ta... Ta và nương con, quả thực từng quen biết lúc nương con ở Phù Hương Viên. Thời niên thiếu, ta cũng từng ái mộ nàng ấy, nhưng nàng ấy chỉ thích Dịch tướng quân, về sau thi thoảng gặp lại cũng chỉ nhìn nhau mỉm cười, không còn gì khác. Trong lòng ta, nương con là một nữ tử tài đức vẹn toàn, là một nữ tử rất tốt, nhưng sau khi ta cưới phu nhân của ta thì không qua lại nhiều với nàng ấy nữa. Thế nên ta nghĩ nàng ấy cho người tới tìm ta có lẽ là vì cùng đường bí lối... Ta liền tiếp kiến thị nữ của nương con."
"Khi đó, phụ thân con đã là người Đại Mẫn, mọi người đều cảm thấy Cao Tông rất thiện chiến, thần tử dưới trướng cũng dũng mãnh, có khả năng đoạt thiên hạ nhất, có lẽ nương con cũng nghĩ như vậy. Bản thân nàng ấy... định đi theo phụ thân con, nhưng không buông bỏ được con vừa mới chào đời, vì thế liền cho thị nữ thân cận đưa con đến chỗ ta, hy vọng ta có thể dưỡng dục con hoặc tìm phụ mẫu cho con. Lúc đó ta nhìn con và đứa bé vừa mất, ngoài đau lòng thì còn cảm thấy nếu sau khi phu nhân ta vừa tỉnh lại mà biết chuyện nhi nữ mới sinh đã chết thì e rằng sẽ không thể tiếp nhận, vì thế... liền nuôi con như nhi nữ của chúng ta. Hai bà đỡ kia được ta đưa tiền rời khỏi kinh thành. Còn về thị nữ của nương con, sau khi xác nhận ta sẽ nuôi con thì cũng quay về tìm mẫu thân con, có lẽ là muốn cùng chết. Về sau, ta không còn nghe được tin tức về cha và nương con nữa..."