Sau khi nói xong câu đó, Tả Xu Tĩnh liền im lặng. Nàng lẳng lặng nhìn Trịnh dì, còn Trịnh dì hơi hoang mang nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Con... biết hết rồi?"
Tả Xu Tĩnh không trả lời, mím môi nhìn Trịnh dì.
Trịnh dì có chút quẫn bách đứng dậy, không dám nhìn Tả Xu Tĩnh, sau đó khẽ nói: "Là ca ca con nói với con? Quả nhiên nó nhớ hết mọi chuyện... Quả nhiên."
"Không hoàn toàn, ca ca hầu như không nói gì với con hết." Tả Xu Tĩnh thở dài.
Trịnh dì nói: "Vậy... sao con lại biết..."
"Con vô tình biết được hai mươi năm trước có một danh kỹ tên Lưu Niên Niên." Tả Xu Tĩnh khó khăn nói: "Nàng ta... sau đó được gả cho tướng quân đương thời Dịch Phi. Cuối cùng Dịch Phi chết, cũng không ai biết tung tích của nàng ta. Ca ca từng nói với con, nương của con tên Lâm Huyền Nguyệt, mà Liễu Niên Niên kia lại đổi tên thành Lâm Huyền Nguyệt... Đại nhi tử và tiểu nhi nữ của nàng ta bị nha hoàn của tướng quân bế đi..."
Nói đến đây, Tả Xu Tĩnh có chút không chịu được: "Lẽ nào sau khi biết những chuyện này, con vẫn không đoán ra được thân phận của mình sao?"
Trịnh dì khẽ nhắm mắt: "Xin lỗi, A Tịnh. Là ta có lỗi với các con..."
"Khi đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tả Xu Tĩnh hơi muốn khóc, nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ rưng rưng: "Con và ca ca sống sót mười hai năm trời dưới sự chăm sóc của dì và Nguỵ thúc. Con, con không thể trách hai người, nhưng chuyện này cũng rất quan trọng với con, con vẫn luôn cho rằng bản thân thực sự là một cô nhi, còn cảm thấy rất may mắn vì con và ca ca gặp được người tốt như hai người..."
"A Tịnh, đừng nói nữa." Trịnh dì lên tiếng ngắt lời nàng: "Cầu xin con, đừng nói nữa."
Như nàng ta muốn, Tả Xu Tĩnh không nói nữa. Trịnh dì quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút không nỡ, sau đó nói: "Đúng vậy. Mọi chuyện đều như con biết. Khi con vừa ra đời, ta đã đưa con đi, và cả ca ca của con..."
"Nguỵ thúc thì sao? Thúc ấy có biết những chuyện này không?" Tả Xu Tĩnh nhẹ giọng nói.
Trịnh dì như thể lấy hết dũng khí: "Hắn biết. Hắn... hắn vốn đã giết các con."
Tả Xu Tĩnh có chút khó tin nhìn Trịnh dì.
Trịnh dì không dám nhìn nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ban đầu... ta cũng chỉ hơn hai mươi, ta không dám làm gì hết. Chuyện này nàng ta... nàng ta, có lẽ con cũng biết là chỉ phu nhân tướng quân... nàng ta cũng biết ta không dám xuống tay với các con, vì thế cho một thị vệ trong phủ rời đi cùng ta. Chính là Nguỵ thúc của con. Nàng ta bảo chúng ta... tìm một nơi vắng vẻ, giải quyết các con, sau đó quay về tìm nàng ta. Nhưng nàng ta không biết, lúc đó Nguỵ thúc của con và ta đã có tình cảm với nhau. Khi đưa hai con rời khỏi Trường An ra đến ngoại thành, chúng ta đã thương lượng rồi cảm thấy... chúng ta không thể giết các con, chúng ta cũng không thể quay về."
"Vì cho dù hai người quay về thì nàng ta cũng sẽ không tha cho hai người?" Tả Xu Tĩnh nói.
"Không chỉ vì vậy, đương nhiên, cũng có một phần vì nguyên nhân này." Trịnh dì nói: "Khi đó tướng quân đối xử với... mẫu thân con, rất tốt, ngài ấy rất yêu mẫu thân con, cũng rất yêu ca ca con và con khi đó chưa chào đời. Phu nhân tướng quân rất đố kỵ, đố kỵ đến mức hơi phát điên rồi. Bất luận thế nào, chỉ cần chúng ta quay về, nhất định sẽ phải gánh tội danh sát hại con tướng quân, ta và Nguỵ thúc của con đều không thể sống tiếp... Vì thế chúng ta nghĩ, chúng ta phải chạy trốn. Khi đó trên người chúng ta gần như không có tiền, nhưng vẫn mạo hiểm quyết định rời đi như vậy."
Tả Xu Tĩnh bổ sung: "Hơn nữa, còn đưa theo ca ca và con?"
"Đúng vậy." Trịnh dì hơi buồn bã: "Khi đó ca ca con mới ba tuổi, còn con chỉ mới lọt lòng, sao chúng ta có thể xuống tay được?! Ta, ta thực sự hết cách... Nguỵ thúc con cũng không làm được. Chúng ta do dự rất lâu, nghĩ rằng dù sao cũng không định quay về nữa, không bằng đưa hai người các con... Lúc đó ca ca con hơi ngốc nghếch, ngoan ngoãn đi theo chúng ta, ta và Nguỵ thúc con đều cho rằng nó không rõ đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta đưa các con vừa kiếm lộ phí vừa sinh sống, cuối cùng tới định cư ở đây."
Tả Xu Tĩnh nhìn Trịnh dì, một lúc lâu sau mới nói: "Bất luận thế nào, dì và Nguỵ thúc... cũng là người tốt."
Cho dù lúc đó Trịnh dì và Nguỵ thúc quyết định không giết bọn họ, nhưng cũng có thể đưa bọn họ đến nơi nào đó rồi vứt bỏ, bọn họ rất khó sống sót trong hoàn cảnh chiến loạn lúc đó... Một bé trai ba tuổi và một đứa trẻ sơ sinh.
Trịnh dì nói: "Chúng ta... chúng ta khi đó không còn lựa chọn nào khác. A Tịnh, ta là thị nữ của phu nhân tướng quân, ta không thể không nghe lời, bằng không ta sẽ chết trước..."
"Con biết." Tả Xu Tĩnh có chút mơ màng gật đầu: "Con biết."
Trịnh dì lau nước mắt, không biết nên nói gì nữa. Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ: "Tại sao lúc đó hai người không dứt khoát nói với chúng con rằng dì và Nguỵ thúc chính là phụ thân và mẫu thân của chúng con?"
"Các con là con của tướng quân, xuất thân danh môn, ta và Nguỵ thúc con đều là hạ nhân." Trịnh dì trịnh trọng nói: "Bảo con và ca ca con gọi chúng ta là phụ thân và mẫu thân? Chuyện này tuyệt đối không được."
Không ngờ lại là vì nguyên nhân này.
Tả Xu Tĩnh dở khóc dở cười, nhưng cũng khóc không được cười không xong. Trịnh dì hơi do dự nhìn Tả Xu Tĩnh: "A Tịnh, con, con và ca ca, có thể tha thứ cho chúng ta không..."
"Ca ca đã mất lâu rồi, đến lúc chết huynh ấy vẫn không cho phép con quay lại Càn Châu, không cho phép con đi tìm hai người." Tả Xu Tĩnh nhẹ giọng nói.
Trịnh dì lại rơi một giọt nước mắt.
Tả Xu Tĩnh nói: "Nhưng... con nghĩ không có gì là tha thứ hay không. Con thấy chuyện này rất khó nói ai đúng ai sai, hai người cũng có nỗi khổ riêng, nhưng con cũng hiểu được sự tức giận của ca ca, có lẽ huynh ấy giận phu nhân tướng quân kia hơn... Có điều, đã trôi qua lâu vậy rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa, nhưng con, chỉ nói mình con mà thôi, chuyện đến nước này, con không hề trách hai người. Mọi chuyện đều qua rồi."
Trịnh dì khóc lóc gật đầu.
Tả Xu Tĩnh nói: "Con vẫn còn chút nghi vấn... Năm năm sau khi hai người đưa chúng con rời khỏi phủ tướng quân, tướng quân đã chết, dì có biết không?"
Trịnh dì lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại sau nỗi buồn: "Ồ chuyện này, ta biết... Nơi này gần như không tiếp xúc với bên ngoài, nhưng chúng ta vẫn biết mấy chuyện thay đổi triều đại... Dịch Phi tử thủ Trường An không thành nên chết, quân gì gì đó... vào làm chủ Trường An, sau đó là phụ thân của hoàng đế hiện tại làm chủ Trường An, là Đại Mẫn... đúng không."
"Ừm, nếu vậy thì liệu dì có biết, hoặc dựa theo suy đoán của dì, phu nhân tướng quân đó có thể còn sống không? Còn cả mẫu thân con..." Tả Xu Tĩnh nói.
Trịnh dì lắc đầu: "Chuyện này ta không biết. Từ khi định cư ở Càn Châu thì ta chưa từng rời khỏi Càn Châu... Con cũng biết rồi."
Tả Xu Tĩnh thở dài, Trịnh dì ngẫm nghĩ, nói: "Có điều, trước đây khi nghe phu nhân tướng quân mắng mẫu thân con, ta từng nghe được vài chuyện, bởi vì... ừm, thân phận lúc trước, nên mẫu thân con quen biết không ít người. Ta không biết những người đó còn sống không, nhưng nếu bọn họ còn sống, hơn nữa còn sống dựa vào triều đình hiện tại, vậy thì mẫu thân của con có lẽ có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn họ..."
"Dì cảm thấy người có làm vậy không?" Tả Xu Tĩnh hơi tò mò: "Con không biết mẫu thân là người thế nào nên..."
"Có lẽ nàng ấy sẽ không." Trịnh dì có chút gượng gạo: "Ta cũng không hiểu nhiều về nàng ấy. Sau khi phu nhân tướng quân gả đi thì ta mới vào phủ tướng quân, đại khái cũng chỉ ở hai ba năm. Mẫu thân con, nàng ấy, rất yên tĩnh, vô cùng xinh đẹp, rất ít khi tranh cãi với phu nhân tướng quân. Thỉnh thoảng phu nhân tướng quân quá hùng hổ thì nàng ấy mới đáp lại vài câu. Hầu hết thời gian ta đều nghe phu nhân phàn nàn về mẫu thân con, nhưng ta thấy mẫu thân con không xấu như nàng ta nói. Nàng ấy rất điềm tĩnh, cũng rất lãnh đạm, còn... hình như rất yêu tướng quân."
Tả Xu Tĩnh nói: "Ừm... cách nói này của dì rất khớp với một người khác... là bằng hữu trước đây của nương con. Bà ấy cũng nói nương con rất yêu phụ thân con."
Trịnh dì rơi vào hồi ức: "Thế nên ta nghĩ, nàng ấy không giống người sẽ đi nương nhờ người khác... Nàng ấy có khả năng chết cùng tướng quân hơn."
"Để đề phòng vạn nhất, con vẫn muốn biết nương con trước kia... có thân quen với người nào không? Chính là kiểu người, sau khi gả vào phủ tướng quân mà vẫn còn qua lại, khiến phu nhân tướng quân nhắc mãi không ngừng." Tả Xu Tĩnh hỏi.
Trịnh dì gật đầu, kể ra vài vị quan viên. Tả Xu Tĩnh hoàn toàn chưa từng nghe đến, có thể đều đã chết rồi, không hề quy thuận Đại Mẫn. Sau đó Trịnh dì lại nói: "Còn có một người không tới nhiều mà chức quan cũng không cao, người đó là một quan nhỏ, họ Tả, nhi tử của ông ấy cũng có qua lại với mẫu thân con. Vì lúc đó bọn họ quyết định rời bỏ tiền triều, tìm chủ nhân mới, nên phu nhân thường luôn cố ý nhắc đến nhà bọn họ, nói với tướng quân rằng mẫu thân con qua lại với kẻ phản bội tiền triều..."
Tả Xu Tĩnh sững người.
Một lúc lâu sau, nàng nói: "Cái gì... Họ Tả?"
"Đúng vậy, còn là người đã thành gia..." Trịnh dì ngẫm nghĩ, nói.
Tả Xu Tĩnh nói: "Có phải tên là... Tả Văn Đạo?"
Trịnh dì nhíu mày suy nghĩ một hồi: "Hình như chính là người này... Hửm? Sao A Tịnh biết?"
Tả Xu Tĩnh nâng tay, có chút bất lực che mắt và trán, nàng không biết nên làm thế nào nữa.
Tả Văn Đạo quen biết Liễu Niên Niên!?
Phụ thân Tả Xu Tĩnh, quen biết phụ thân Bùi Đông Tịnh?!
Chuyện này đúng là...
Nàng rất khó để không nghĩ nhiều...
Tả Xu Tĩnh trùng hợp nhỏ hơn Bùi Đông Tịnh năm tuổi, còn có bốn năm phần tương tự nhau.
Nhưng, chuyện này sao có thể? Tả Văn Đạo thì không nói, nhưng Ôn Xảo Giai vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, hoàn toàn là kiểu đối xử với nhi nữ ruột!
Rốt cuộc là chuyện gì đây?!