Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 59: Ỷ lại



Tâm tình Hoài Vương rất không tốt.

Tất cả những người từng gặp Hoài Vương, đều dễ dàng đi đến kết luận này.

Mặc dù ngày thường Hoài Vương không có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng cũng không đến mức giống hôm nay, vẻ mặt u ám. Nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ dùng một chữ trả lời, không phải "ừm" thì là "ồ".

Ngày thường tốt xấu gì cũng "Bổn vương biết rồi".

Sau khi hạ triều, Ngu Bất Tô và Chu Tuấn Hựu nói với Hoài Vương hai câu liền liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút không ổn. Ngu Bất Tô thăm dò: "Vương phi điện hạ vẫn mạnh khoẻ chứ?"

Kết quả Hoài Vương liếc hắn ta một cái, sắc mặt càng đen.

Ngu Bất Tô: "..."

Chu Tuấn Hựu lặng lẽ kéo Ngu Bất Tô đi.

Sau khi về phủ, mấy người Chương Thuẫn đương nhiên cũng nhìn ra Hoài Vương không vui. Hoài Vương dùng bữa một mình, rồi lại quay về thư phòng một mình... Thực ra trước đây Hoài Vương cũng dùng bữa một mình, sau này Tả Xu Tĩnh gả vào thì cũng thường ở thư phòng một mình, nhưng lúc này Hoài Vương lại khiến người khác có cảm giác rất cô đơn...

Đến lúc sắp dùng bữa tối, Hoài Vương mới rời khỏi thư phòng.

Ngày thường cứ cách một lúc là hắn sẽ nghỉ ngơi một chút, thỉnh thoảng sẽ đến Uẩn Thuỵ Đường xem Tả Xu Tĩnh, nói chuyện với nàng, hoặc dứt khoát gọi Tả Xu Tĩnh đến thư phòng. Tả Xu Tĩnh sẽ cầm sách, yên tĩnh ngồi đọc ở một bên hoặc lấy sổ sách tính toán, hắn chỉ cần thỉnh thoảng ngước mắt lên, thấy Tả Xu Tĩnh ngồi cạnh thì sự mệt mỏi sẽ lập tức tiêu tan.

Nhưng bây giờ Tả Xu Tĩnh không ở trong phủ, Hoài Vương ngẩng đầu mấy lần đều thấy vị trí của Tả Xu Tĩnh trống không, vì thế có chút bức bối...

Hoài Vương quyết định đi dạo để bình tĩnh lại.

Lê Văn ở Thiên Tư Đường nghe hạ nhân nói vương phi và Đổng phu nhân gì đó phải ra ngoài hai ngày thì lập tức vui vẻ, cảm thấy bản thân tự do không ít. Hơn nữa nó rất nhớ cái xích đu trong hoa viên, nghĩ đến việc sắp dùng bữa tối, nhất định sẽ không có người, vì thế lén lút chạy đến hoa viên.

Kết quả, lần này nó không gặp Tả Xu Tĩnh, mà gặp Hoài Vương.

Hoài Vương không chút biểu cảm, nhìn không giống đang tản bộ trong hoa viên mà giống đang tức giận hơn. Lê Văn nhớ lời Tưởng Nhuỵ nói, bây giờ bọn họ ở đây đều là dựa vào Hoài Vương, tất cả đều phải nghe theo Hoài Vương... Lê Văn bị doạ, đứng yên tại chỗ nhìn Hoài Vương, nhất thời quên luôn việc hành lễ.

Hoài Vương đương nhiên cũng nhìn thấy nó.



Hắn nhíu mày, sau đó nói một câu mà e rằng cả đời này Lê Văn cũng không quên được.

Hắn nói với giọng điệu rất không vui: "Ngươi là ai?"

Lê Văn trừng to mắt.

Ngày đó Hoài Vương vào phòng thì chỉ liếc Tưởng Nhuỵ một cái, sau đó luôn nhìn chằm chằm Tả Xu Tĩnh ở bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến đứa bé ngồi ở chiếc ghế đằng sau. Hắn biết nhi nữ của Tưởng Nhuỵ tên Lê Văn, nhưng không hề biết Lê Văn trông thế nào, cũng không có hứng biết.

Mà bây giờ hắn gần như đã quên luôn sự tồn tại của Lê Văn, vì thế đương nhiên không nghĩ đến việc đứa bé trước mặt là Lê Văn. Hắn chỉ khó chịu nghĩ, chuyện gì đây, vô duyên vô cớ xuất hiện một đứa bé xa lạ trong hoa viên vương phủ?!

Lê Văn cảm thấy mấy câu của Đổng Tư Niên trước đó còn không nhục nhã bằng một câu này của Hoài Vương, hơn nữa sự nhục nhã này còn khiến nó không đáp lại được, vì thế nó trừng to mắt, vô thức rưng rưng. Nó nói: "Bẩm vương gia, ta, ta là Lê Văn..."

Hoài Vương nhíu mày: "Lê Văn?"

Hắn liếc Lê Văn một cái, mơ hồ nhìn thấy nước mắt của nó. Hắn vốn định hỏi ngươi khóc cái gì, nhưng Hoài Vương quả thực không có hứng biết tại sao nó khóc... Huống hồ, cũng rất dễ đoán, chắc lại là nhớ phụ thân hay nhớ nhà gì đó.

Vì thế Hoài Vương gật đầu, không nói chuyện với nó nữa, xoay người quay về.

Lê Văn không ngờ Hoài Vương lạnh lùng như vậy. Nó hơi lúng túng nhìn theo bóng lưng Hoài Vương, giọt nước mắt sắp rơi xuống cuối cùng vẫn rơi xuống.

Sao lại có người lạnh lùng thế chứ, hắn đối với ai cũng thế sao? Đáng sợ quá...

Lê Văn khịt mũi, không dám ngồi xích đu nữa, lặng lẽ xoay người về Thiên Tư Đường. Mà lần này, nó cảm thấy bản thân còn không có đủ dũng khí và sức lực khóc lóc với Tưởng Nhuỵ nữa.

...

Lưu Gia Vận và Thư bà bà nói chuyện một lúc, Tả Xu Tĩnh lặng lẽ ngồi ở một bên. Lưu Gia Vận xác nhận Thư bà bà không còn biết thêm gì nữa, chỉ đành thở dài: "Đành vậy, Liễu Niên Niên cũng là người đáng thương. Bất luận bây giờ nàng ta còn sống hay thế nào, ta dường như đều không nên làm phiền nàng ta."

Thư bà bà hút một hơi thuốc: "Đúng vậy. Ài."

Lưu Gia Vận bất lực nói: "Có điều chúng ta không tiện quay về trong đêm. Thư bà bà, nhà bà khá rộng, chắc là có phòng cho khách đúng không? Có thể cho chúng ta mượn vài gian không, chúng ta sẽ trả thêm tiền."

Thư bà bà hào phóng nói: "Được chứ. Còn chuyện tiền bạc... Ha, các ngươi cho hạ nhân bàn với quản gia ta đi. Phu nhân là người phú quý, chắc sẽ không so đo đâu."

Không hổ là từng làm tú bà, khiến Lưu Gia Vận chỉ có thể hào phóng. Có điều Lưu Gia Vận vốn cũng không định keo kiệt, dù sao người ta cũng nói không nhiều chuyện như vậy, cũng phải đáp lễ gì đó.

Lưu Gia Vận và Tả Xu Tĩnh liền ở lại chỗ Thư bà bà, Tả Xu Tĩnh ở riêng một phòng. Nhà của Thư bà bà đã là rất tốt so với nhà của bách tính bình thường, thậm chí là xa hoa trong thôn nhỏ này. Nhưng trước đây Tả Xu Tĩnh chỉ ở trong hậu cung hoặc vương phủ, vì thế nơi này có chút xa lạ với nàng.

Bích Vân và Châu Nhi hầu hạ Tả Xu Tĩnh tắm rửa qua, Tả Xu Tĩnh liền nằm lên giường. Nàng không buồn ngủ chút nào, chỉ mở mắt nghĩ đến những chuyện Thư bà bà nói.

Người gả cho tướng quân, danh kỹ số mệnh bi thảm của Phù Hương Viên... Lâm Huyền Nguyệt.

Nàng cố gắng nhớ lại vài chuyện về phụ mẫu mà Bùi Tắc từng nói với nàng.

Nếu Lâm Huyền Nguyệt và Dịch Phi thực sự là phụ mẫu của nàng, vậy thì, khi nàng vẫn còn sơ sinh, Bùi Tắc hơn ba tuổi, hai người đã bị thị nữ gì đó đưa đi, nhưng không biết tại sao lại sống sót. Bùi Tắc nhất định nhớ được gì đó, bằng không sẽ không nói với nàng mẫu thân tên Lâm Huyền Nguyệt, phụ thân họ Bùi...

Nhưng tại sao sau này Bùi Tắc không đưa nàng về?

Tả Xu Tĩnh nhớ, lúc còn nhỏ nàng rất thích hỏi Bùi Tắc về chuyện phụ mẫu, Bùi Tắc thường nói bản thân cũng không nhớ, còn nói phụ mẫu đã chết rồi, hai người họ là cô nhi.



Giả sử Bùi Tắc vẫn nhớ bọn họ là nhi nữ của tướng quân, vậy tại sao Bùi Tắc lại không đưa nàng về...?

Tả Xu Tĩnh chỉ nghĩ một lúc đã thấy đáp án của câu hỏi này rất rõ ràng. Khi đó Bùi Tắc mới ba tuổi, sao đủ năng lực đưa nàng về tìm Dịch Phi... Huống hồ năm năm sau Dịch Phi đã chết, lúc ông chết Bùi Tắc cũng chỉ tám tuổi, còn nàng mới năm tuổi...

Có điều, tại sao thị nữ kia không giết bọn họ?

Tả Xu Tĩnh lật người, nàng nhớ lúc còn nhỏ, nàng và Bùi Tắc đều được hàng xóm tiếp tế. Bọn họ sống trong một căn nhà rất nhỏ, nhà của hàng xóm cũng không quá giàu, hàng xóm là một đôi nam nữ. Trong loạn thế thì lương thực rất quý, bọn họ thường chia cho nàng và Bùi Tắc một ít, đảm bảo hai người không bị chết đói.

Theo lời Bùi Tắc, lúc phụ mẫu hai người vừa chết thì Bùi Đông Tịnh còn rất nhỏ, khi đó hàng xóm giúp đỡ nuôi dưỡng bọn họ... Bùi Đông Tịnh thường nghĩ, nếu bọn họ không may mắn, không gặp được hàng xóm tốt như vậy, có thể đã không sống nổi từ lâu.

Nhưng có một chuyện rất lạ, về sau lúc Bùi Tắc khoảng mười lăm tuổi, hắn đã đưa Bùi Đông Tịnh rời khỏi thôn nhỏ mà bọn họ ở, đầu quân cho Cao Tông. Sau khi thiên hạ thái bình, Bùi Tắc cũng có chức vị, cuộc sống xem như yên ổn, khi đó Bùi Đông Tịnh từng đề nghị đón hai người hàng xóm đến.

Nhưng Bùi Tắc lập tức từ chối.

Hơn nữa nghe ngữ khí của hắn, dường như còn hy vọng không bao giờ gặp lại hai người hàng xóm đó nữa.

Lúc đó Bùi Đông Tịnh còn từng giận hắn vì chuyện này, nói hắn lạnh lùng vô tâm, không màng quá khứ.

Nhưng... nếu như...

Tả Xu Tĩnh đột nhiên nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ.

Nếu nữ tử trong số hai người hàng xóm đó, chính là thị nữ ban đầu đưa bọn họ rời khỏi Dịch Phi thì sao?

Có lẽ, nàng ta vốn phải giết bọn họ, hoặc cùng nam tử đó giết bọn họ, nhưng hai người không xuống tay... chỉ đưa bọn họ đến một nơi rất xa, để bọn họ rời xa kinh thành, thậm chí còn nuôi bọn họ... Mà Bùi Tắc biết hết tất cả, nhưng hắn không thể phản kháng. Hắn chỉ mới ba tuổi, có lẽ cũng mơ hồ biết được những chuyện này đại diện cho điều gì, nhưng không thể thay đổi.

Lâm Huyền Nguyệt còn sống không?

Chỉ e không còn sống nữa.

Nếu Bùi Tắc biết tên của Lâm Huyền Nguyệt thì có lẽ cũng biết bọn họ là con của tướng quân tiền triều cuối cùng, Dịch Phi. Hắn giữ kín chuyện này, ngày thường cũng không cho Bùi Đông Tịnh nhắc đến phụ mẫu... Đương nhiên, về sau Bùi Đông Tịnh cũng không tò mò về phụ mẫu nữa, đừng nói đến việc nhắc đến phụ mẫu.

Hắn biết tất cả, nhưng lại che giấu rất kỹ. Thậm chí, hắn tốn công tốn sức để Bùi Đông Tịnh làm hoàng hậu... Rốt cuộc hắn đã nghĩ gì?

Vô số đêm, Bùi Tắc ngồi một mình trong thư phòng, chong đèn đến sáng. Vô số ngày, Bùi Tắc trầm mặt, như thể vĩnh viễn không vui. Bùi Đông Tịnh luôn cho rằng ca ca nhà mình bất đắc chí nên mới như vậy, nhưng không ngờ trong chuyện này còn dính líu đến quá khứ.

Hắn đưa nàng lên vị trí hoàng hậu, lẽ nào là vì cảm thấy bọn họ vốn không nên như vậy? Không nên là một viên quan nhỏ, và là một muội muội của viên quan nhỏ... Giống như những người lăn lộn trong loạn thế, vất vả muốn bò từ nơi thấp nhất đến chỗ cao nhất, hắn dứt khoát dùng cách nhanh gọn nhất...

Sau khi quay về Trường An, Bùi Tắc nhất định cũng từng đi tìm mẫu thân của mình, nhưng khi đó Dịch Phi đã tử trận, tiền triều diệt vong, toàn bộ Dịch gia tất nhiên bị diệt... Sao Lâm Huyền Nguyệt có thể còn sống.

Điều may mắn duy nhất là, Cao Tông không hề sát hạt Dịch Phi và người Dịch gia. Là một thủ lĩnh quân Ngoã, đầu sỏ sơn tặc trước đó giết chết Dịch Phi.

Bằng không nếu Cao Tông diệt Dịch gia, Bùi Đông Tịnh chẳng khác nào gả cho kẻ thù giết cha...

Tả Xu Tĩnh nằm trên giường, phiền muộn lật người, cảm thấy đầu đau muốn nứt, đây là mấy chuyện gì thế!

Nàng nghĩ, bản thân nhất định phải tìm ra hai người hàng xóm lúc đầu.



Có điều Bùi Tắc đưa nàng rời đi cũng gần mười năm rồi, bọn họ còn ở đó không? Nàng mơ hồ nhớ được đó là vùng quê ở huyện Tương thuộc Càn Châu Trung Bộ...

Tả Xu Tĩnh nhớ lại chuyện hồi nhỏ, hy vọng có thể tìm được nhiều manh mối hơn, vì thế cứ mở mắt đến khi trời sáng. Lúc này ngoại trừ mơ hồ, đau khổ, nghi hoặc, nàng chỉ còn một suy nghĩ.

Nàng muốn gặp Hoài Vương.

Nàng muốn mau chóng quay về. Cho dù bọn họ đã sắp quay về, nhưng thực ra nàng mới rời khỏi Hoài Vương hai ngày thôi.

Nhưng nàng vẫn rất muốn gặp Hoài Vương, nàng muốn nói với Hoài Vương những chuyện này, muốn nghe Hoài Vương bình tĩnh an ủi nàng, hoặc là giúp nàng phân tích.

Nảy sinh cảm giác ỷ lại vào một người, thì ra là một chuyện đáng sợ như vậy.

Sau khi trời sáng, Tả Xu Tĩnh và Lưu Gia Vận liền lên đường hồi kinh. Trên đường, Lưu Gia Vận luôn miệng nói xin lỗi Tả Xu Tĩnh, bảo rằng để nàng phải chạy một chuyến không công với mình. Tả Xu Tĩnh chỉ lắc đầu tỏ ý không sao.

Thực ra, nàng còn nên cảm ơn Lưu Gia Vận, nếu không có Lưu Gia Vận, nàng cũng không thể tình cờ biết những chuyện này... Những chuyện này, vốn đã vĩnh viễn chôn sâu dưới đất theo cái chết của Bùi Tắc rồi.

Có lẽ Bùi Tắc hy vọng nàng sẽ không bao giờ biết được những chuyện này.

Nhưng, đúng là ý trời khó trái...

Sau khi về đến vương phủ, Tả Xu Tĩnh vừa xuống xe, chưa đi được hai bước thì Hoài Vương đã bước từ trong phủ ra. Tả Xu Tĩnh rất nhớ hắn, khoảnh khắc nhìn thấy hắn liền mơ hồ cảm nhận được, Hoài Vương dường như cũng vậy.

Tả Xu Tĩnh đứng nguyên tại chỗ, không động đậy nữa. Hoài Vương nhìn nàng, trong mắt dâng trào cảm xúc, một lúc lâu sau hắn mới tiến lên, nắm tay Tả Xu Tĩnh.

Hắn nói: "A Tĩnh, cuối cùng nàng cũng về rồi."

Tối qua Tả Xu Tĩnh còn nghĩ, ỷ lại vào một người là chuyện rất đáng sợ, nàng sẽ không đủ độc lập, có chút khác thường, chuyện gì cũng muốn tìm Hoài Vương.

Nhưng khoảnh khắc này, nàng lại không nhịn được nghĩ, thực ra ỷ lại vào một người, là một chuyện rất hạnh phúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv