Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 36: Hu hu hu Hoài Vương đại nhân đúng là hẹp hòi - Ngu Bất Tô



Hoài Vương không chút biểu cảm nghịch miếng ngọc bội đã đeo suốt năm năm.

Còn nhớ, lần đầu gặp trong hậu cung, nàng khóc như hoa lê dính mưa, sau đó để lại một miếng ngọc bội tuy thô nhưng bao hàm ngụ ý. Hắn nhặt miếng ngọc bội lên, cho rằng bản thân nhận được ám thị của đối phương, mặc dù cũng từng nghi ngờ và chấn động, nhưng hơn cả vẫn là lực bất tòng tâm.

Sau đó, từ khi được nàng ban hôn đến khi nàng bất ngờ thân vong, chẳng qua chỉ hơn một tháng, nhưng với Hoài Vương mà nói, quá nhiều chuyện đã xảy ra.

Nhưng tất cả những điều đó, cũng không bằng một câu đơn giản mà Ngu Bất Tô nói tối nay.

Ngu Bất Tô sợ hãi nhìn Hoài Vương. Sau khi hắn ta nói ra, Hoài Vương liền ngồi đó bất động, sau đó còn lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ ra nghịch. Hoài Vương nhìn về phía trước, vẻ mặt có chút trống rỗng, không biết đang nhớ lại chuyện gì, mặc dù trên mặt không chút biểu cảm nhưng lại vô cớ khiến người khác rất sợ hãi.

Ngu Bất Tô run run rẩy rẩy, rất muốn biết Hoài Vương đang nghĩ gì, nhưng hắn ta không dám mạo muội mở miệng.

Theo lý mà nói, Hoài Vương biết Tả Xu Tĩnh là thái hậu thì phải vui mừng mới đúng, mà quả thực, trong mắt hắn lúc này lộ vẻ không dám tin cùng với sự mừng rỡ và nhẹ nhõm mãnh liệt.

Nhưng, bị thái hậu biết chuyện bản thân thích thái hậu, Hoài Vương vốn nên xấu hổ, nhưng Hoài Vương lại không giống người bị nhìn thấu.

Còn biểu hiện của Hoài Vương khi biết thái hậu không thích mình cũng khiến Ngu Bất Tô cảm thấy kỳ lạ: Hoài Vương kinh ngạc.

Ngoài kinh ngạc, dường như còn có chút hoang mang.

Có điều, Hoài Vương kinh ngạc cái gì? Nếu thái hậu thích hắn, chuyện này mới kinh ngạc đó được không?! Hay là nói, theo Hoài Vương, nữ nhân trong thiên hạ này đều nên thích hắn...

Ngu Bất Tô vô cùng khó hiểu.

Cuối cùng, Hoài Vương ngồi yên đã lâu chậm rãi mở miệng: "Bổn vương vẫn luôn cho rằng, bổn vương và thái hậu, là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình cảm)."

Ngu Bất Tô: "..."

Hắn ta suýt chút nữa ngã xuống đất, run giọng nói: "Cái gì?! Thái hậu nương nương không nói với ta chuyện này!"

Theo như Ngu Bất Tô nghe, ý của Hoài Vương chính là Hoài Vương và thái hậu chắc chắn có gì đó, thế nên mới luôn cho rằng hai người lưỡng tình tương duyệt! Nhưng thái hậu nói mình không thích Hoài Vương, thậm chí còn vì thế mà sợ bị Hoài Vương biết được chân tướng... Vậy không phải hắn ta bị thái hậu lừa sao?! Nếu không phải ban đầu thái hậu chém đinh chặt sắt nói mình không thích Hoài Vương, Ngu Bất Tô vừa rồi cũng sẽ không dám nói ra chuyện đó!

Khó trách khi nãy Hoài Vương kinh ngạc như vậy!

Có khi nào hắn cho rằng mình đang nói nhảm không?!

Ngu Bất Tô hít vào một ngụm khí lạnh: "Vương gia à, vi thần tuyệt đối không nói dối, thái hậu nương nương thực sự chính miệng nói với vi thần... Nàng ấy nói rất rõ, bản thân không thích vương gia, vi thần tuyệt đối không nghe lầm, cũng không nhớ lầm!"



Ngu Bất Tô không hề hay biết hành động của mình đã rắc muối lên vết thương vốn đã bị thương của Hoài Vương.

Sắc mặt Hoài Vương vô cùng khó coi: "Bổn vương biết. Không phải ngươi nói dối, cũng không phải thái hậu nói dối, là tự bổn vương nghĩ nhiều."

"Hả...?" Ngu Bất Tô hơi mờ mịt, nhưng dù sao tâm tư hắn ta cũng tỉ mỉ, sau đợt chấn động vừa rồi thì cũng mặc kệ mọi chuyện là thế nào nữa, lập tức nói: "Vương gia, cũng không thể nói như vậy. Mặc dù thái hậu luôn nói không thích người, không muốn nói chân tướng cho người, nhưng đến cuối cùng không phải vẫn chính miệng nói cho người sao! Vi thần tưởng người đang lừa vi thần nói ra chuyện vương phi điện hạ chính là thái hậu nương nương nên mới không dám thừa nhận. Nhưng bây giờ, nếu thái hậu nương nương tự mình nói, có thể thấy tâm tư của nàng ấy đã thay đổi."

Hoài Vương lãnh đạm nói: "Chỉ là cảm thấy bổn vương đáng thương thôi."

Ngu Bất Tô trừng to mắt. Cái gì, Hoài Vương đáng thương? Ờ, Hoài Vương biết tin thái hậu chết nhất định sẽ rất đau khổ nhỉ...

Hoài Vương không nói gì nữa, đặt miếng ngọc bội vào lại y phục rồi nói: "Chuyện đêm nay, ngươi cứ coi như chưa từng xảy ra. Lần này sau khi chiến tranh kết thúc, quay về kinh thành, bất luận thế nào ngươi cũng không được nói với thái hậu chuyện bổn vương đã biết vương phi chính là thái hậu."

Ngu Bất Tô rất kinh ngạc: "Vương gia muốn giấu thái hậu nương nương? Chuyện này... tại sao..."

Hoài Vương liếc hắn ta một cái, lãnh đạm nói: "Thái hậu, không phải cũng giấu bổn vương rất lâu sao? Nếu nàng ấy đã không muốn bổn vương biết, vậy bổn vương không cần biết."

Ngu Bất Tô nuốt nước miếng, cảm thấy lúc này Hoài Vương vô cùng đáng sợ. Hắn ta dè dặt nói: "Nhưng vương gia, không phải thái hậu nương nương đã đổi ý rồi sao..."

"Làm người nên kiên định một lý tưởng." Hoài Vương lạnh lùng nói.

Ngu Bất Tô: "..."

Trời ơi, rõ ràng Hoài Vương đang có ý báo thù thái hậu nương nương mà!

Trong đầu Ngu Bất Tô vô cớ xuất hiện một phiên bản thu nhỏ của Hoài Vương, tức giận đến mức hai mắt ngấn lệ, khuôn mặt sưng húp, nắm tay nhỏ đập lên người thái hậu nương nương: Cho nàng giấu ta! Cho nàng không thích ta! Vậy ta cũng giấu nàng! Vậy ta cũng không thích nàng nữa!

Ánh mắt của Ngu Bất Tô rơi lại lên người Hoài Vương trước mặt, khẽ run, nói: "Được... Vi thần đã hiểu..."

"Ngoại trừ ngươi và thái hậu, còn ai biết thái hậu hiện giờ chính là vương phi?" Hoài Vương nói.

"Còn có sư muội Tần Diễm Diễm của ta." Ngu Bất Tô nói: "Chính là người ở nhà hoang hôm đó..."

Hoài Vương nói: "Thì ra là sư muội ngươi... Trên dưới sư môn ngươi đúng là rất to gan. Bây giờ nàng ta ở đâu?"

Câu này nghe quen quen, thái hậu cũng từng nói... Ngu Bất Tô gượng gạo cười: "Trước đó để điều tra chuyện của thái hậu nương nương, sư muội đã đến phủ La Nghĩa, bây giờ có lẽ vẫn chưa đi..."

Thực ra là Lưu Ly đã chết, La Nghĩa tất nhiên muốn cưới Tần Diễm Diễm, Tần Diễm Diễm chắc chắn cũng sẽ trì hoãn việc động phòng, nhưng cũng phải nhận sính lễ của La Nghĩa trước rồi mới đi...

Hoài Vương nói: "La Nghĩa? Rất tốt, sau khi quay về bảo Tần Diễm Diễm tiếp tục ở lại đó, đến khi La Nghĩa chết."

Ngu Bất Tô nói: "Vương gia... đang muốn báo thù cho thái hậu?"

Hoài Vương im lặng.

Ngu Bất Tô hiểu ý gật đầu: "Vi thần đã hiểu, quay về sẽ nói với sư muội."

Ngu Bất Tô nghĩ, Hoài Vương cũng mệt thật đó, hắn vừa muốn "báo thù" thái hậu, vừa muốn giúp thái hậu báo thù...

"Người biết thái hậu chính là vương phi, không được nhiều thêm nữa." Hoài Vương gõ bàn: "Có điều ta tin Ngu đại nhân nhất định có chừng mực."

Ngu Bất Tô lập tức nói: "Đương nhiên rồi, miệng của vi thần rất kín đó!"

Hoài Vương không muốn vạch trần chuyện hắn ta vừa bị bản thân doạ liền bán đứng Tả Xu Tĩnh.

Hơn nữa, hắn vốn luôn cảm thấy Ngu Bất Tô thần thần bí bí, ấn tượng không phải quá tốt, nhưng bây giờ đại khái bởi vì thái hậu, mọi chuyện cũng không khó tiếp nhận nữa... Đợi chút, bởi vì thái hậu.

Hoài Vương đột nhiên nói: "Tại sao ngươi lại nhiệt tình giúp đỡ thái hậu, mà thái hậu cũng tin tưởng ngươi như vậy?"



Ngu Bất Tô không nhận ra giọng điệu của Hoài Vương kỳ lạ, thành thật nói: "Không giấu vương gia, ta và ca ca Tả huyện lệnh của Tả Xu Tĩnh thực ra không có giao tình gì hết, nhưng, ca ca Ngu Bất Hình của vi thần và ca ca Bùi Tắc của thái hậu lại là bạn tốt, vì thế trước khi thái hậu nương nương gả vào trong cung, vi thần và thái hậu nương nương cũng xem như quen biết, thái hậu nương nương cũng khá tin tưởng vi thần."

Hoài Vương gật đầu: "Thì ra là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư."

Ngu Bất Tô: "..."

Hắn ta cảm thấy không ổn lắm, lập tức nói: "Đương nhiên không đến mức đó, chỉ là quen biết thôi... Hơn nữa huynh trưởng của ta từng là Thiên Sư, khi đó thái hậu nương nương vừa trở thành Tả Xu Tĩnh, chuyện này không thể nói cho người khác, ta liền chủ động tìm nàng ấy, nàng ấy cũng không còn lựa chọn..."

Hoài Vương không tiếp tục chủ đề này nữa, nói: "Vậy Tả Xu Tĩnh nguyên bản thì sao?"

"Chuyện này, vi thần cũng không biết..." Ngu Bất Tô gãi đầu: "Có điều, khả năng cao là mất rồi... Thái hậu cũng từng nói, đêm trước khi nàng ấy biến thành Tả Xu Tĩnh, vị Tả cô nương đó hình như đã không cẩn thận ngã đập đầu."

Hoài Vương gật đầu, không nói gì nữa, phất tay cho hắn ta ra ngoài, lại gọi Tưởng Khâm vào.

Ngu Bất Tô bước đi bên ngoài, lúc này đã là đầu tháng bảy, đêm không lạnh lắm. Ngu Bất Tô đợi ở bên ngoài một hồi mới phát hiện lòng bàn tay mình có chút mồ hôi.

Trong đầu hắn ta lại nhớ đến câu ban đầu từng nghĩ: Thái hậu nương nương à, người tự cầu phúc đi.

Dù sao ai mà ngờ được, Hoài Vương... lại hẹp hòi như vậy chứ!

...

Tả Xu Tĩnh chống cằm ngồi trong phủ, lười biếng ngáp một cái.

Trước mắt chiến báo mới nhất được đưa đến chỗ hoàng thượng, sau đó sẽ có người tới nói với nàng, vì thế Tả Xu Tĩnh biết trong một tháng Hoài Vương đến Hoài Nam Đạo này thì đều có tin tức tốt, mọi việc đều khá thuận lợi.

Còn nàng đợi trong Hoài vương phủ thì không thoải mái như vậy, ngày đó sau khi rời cung, nàng quả nhiên không đuổi kịp Hoài Vương, ngược lại Chương Thuẫn và Thạch Hãn vẫn ở phủ, thấy nàng vội vàng quay về liền biết nàng vốn không theo kịp Hoài Vương.

Tả Xu Tĩnh quả thực vô cùng bất lực, thêm nữa, nàng nhớ đến việc trước đó nói với Ngu Bất Tô rằng tuyệt đối không được nói cho Hoài Vương chân tướng, mà Ngu Bất Tô lanh lợi xảo quyệt như vậy, nhất định sẽ không bị Hoài Vương phát hiện ra manh mối... Tả Xu Tĩnh chỉ nghĩ đến việc Hoài Vương ôm theo tâm tư "thái hậu đã mất" đi đánh trận liền thấy bi thương, với trí tưởng tượng của Hoài Vương, có lẽ còn trách bản thân không sớm ngày cứu thái hậu khỏi lồng giam hậu cung...

Nếu ban đầu nàng quyết đoán nhận sớm với Hoài Vương thì cũng không cần kiêng kị mấy "niềm đau" kia, bây giờ cũng không đến mức này. Đặc biệt, nghĩ lại thì Ngu Bất Tô nói rất có lý, cho dù Hoài Vương thích nàng thì có sao? Nếu đã là phu thê thì phải đối đãi chân thành, Hoài Vương cũng không có gì không tốt... Mặc dù trí tưởng tượng hơi phong phú, hoàn toàn khác vẻ bề ngoài, nhưng bất luận thế nào, Hoài Vương cũng là một người rất tốt, rất đáng gửi gắm trọn đời đúng không?

Nàng cũng đã nghĩ thông, mặc dù trước đây chưa từng chân chính "yêu đương" với người khác, nhưng chuyện này không có nghĩa là sống lại cũng không được. Mà một khi đã nghĩ thông, Tả Xu Tĩnh càng cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể thử ở bên Hoài Vương...

Ngày nào Tả Xu Tĩnh cũng ở trong phòng nghĩ Hoài Vương sẽ tê tâm liệt phế thế nào, có ảnh hưởng đến tâm trạng đánh trận của hắn không... Mặc dù bây giờ tin tốt truyền đến, nhưng không biết Hoài Vương có bị thương không, hơn nữa trước mắt chiến báo nói rằng Hoài Vương và Triệu Hoà đang giằng co ở huyện Trạch, đây là trận đánh quan trọng, Tả Xu Tĩnh chỉ có thể cầu nguyện Hoài Vương nhanh chóng chiến thắng Triệu Hoà rồi sớm ngày hồi kinh.

Bằng không nàng cũng xem như một tội nhân rồi.

Tả Xu Tĩnh ngày ngày theo Chương Thuẫn học quản lý sổ sách, bây giờ đã có thành quả, có thể tự mình thu xếp một nửa công việc trong phủ. Chương Thuẫn đang dần nhượng quyền cho Tả Xu Tĩnh, nhưng Tả Xu Tĩnh biết, đại loại là vì chuyện khi đó nên Chương Thuẫn vẫn còn chút hoài nghi với nàng. Đối với chuyện này, Tả Xu Tĩnh cùng lười lấy lòng hắn. Dù sao đợi khi Hoài Vương quay lại, sau khi nói rõ với Hoài Vương, thái độ của Hoài Vương nhất định sẽ thay đổi, đến lúc đó Chương Thuẫn cũng sẽ thay đổi thái độ theo.

Chuyện khiến Tả Xu Tĩnh nghi hoặc nhất là, ban đầu nàng ở trong cung, chỉ có Lưu Ly bên cạnh mà nàng cũng không thấy nhàm chán gì cả, nhưng giờ Hoài Vương xuất chinh, nàng còn phải quản lý sổ sách, trong phủ cũng có không ít hạ nhân, vậy mà nàng lại cảm thấy rất nhàm chán.

Có điều, đại khái đoán được Tả Xu Tĩnh sẽ thấy nhàm chán, thời gian này Ôn Xảo Giai thỉnh thoảng sẽ tới vương phủ, chỉ nói vài chuyện như chiến sự huyện Trạch, Tả Hạo Vũ, Hoài Vương.

Trong lòng Tả Xu Tĩnh không hề không thích Ôn Xảo Giai, mặc dù mấy lần bà suýt chút nữa vô ý hại nàng. Nhưng nói thật ra, ngoại trừ Tả Xu Nhàn, Tả Xu Tĩnh không đặc biệt thích hay ghét ai trong Tả gia, ban đầu Tả Văn Đạo còn nhắc nhở Tả Xu Tĩnh phải cẩn thận với Tả Xu Nhàn.

Tả Xu Tĩnh tinh tế cảm nhận được, Tả gia nghiêng về nàng hơn.

Nàng rất muốn yên bình chung sống với Tả gia, nhưng nàng mơ hồ có thể cảm nhận được, trận chiến giữa nàng và Tả Xu Nhàn trong tương lai khó mà tránh khỏi. Nàng hy vọng, đến lúc đó, Tả gia có thể lựa chọn bản thân chứ không phải Tả Xu Nhàn.

Đang nghĩ đến Ôn Xảo Giai, Bích Vân liền tới thông báo Ôn Xảo Giai đến. Tả Xu Tĩnh lập tức ngồi thẳng, cho người mời Ôn Xảo Giai vào. Nàng đứng dậy đón Ôn Xảo Giai, nói: "Sao hôm nay a nương lại tới?"

Ôn Xảo Giai nói: "A Tĩnh à, hôm qua nương nằm mơ, thấy có người nói phải đến chùa Đại Bi ở phía Bắc kinh thành tế bái cầu nguyện, Hạo Vũ mới có thể bình an, trận này của Hoài Vương cũng mới có thể chiến thắng dễ dàng. Thế nên ta mới nghĩ đến việc tới tìm con, chúng ta cùng đến chùa Đại Bi một chuyến.

Ôn Xảo Giai hơi tin Phật, Tả Xu Tĩnh nghe xong cũng không bất ngờ, gật đầu: "Được, dù sao cũng không có việc gì, vậy thì đi lễ một chuyến."



"Ta hỏi Tưởng phu nhân rồi, chùa Đại Bi rất linh, con có mong muốn gì khác thì nhớ cầu nguyện, ví dụ như..." Ôn Xảo Giai cười híp mắt nhìn bụng của Tả Xu Tĩnh.

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, một lúc sau mới đỏ mặt nói: "A nương, người nói gì thế!"

Ôn Xảo Giai khẽ cười: "Đã gả đi rồi, sao A Tĩnh còn ngượng ngùng thế chứ. Sau khi gả cho thái tử chưa bao lâu, A Nhàn đã chủ động đến chùa Đại Bi cầu nguyện rồi kìa."

Khoé miệng Tả Xu Tĩnh giật giật, một lúc sau nói: "Con dặn hạ nhân chuẩn bị ít hương nhang và tiền hương dầu."

Đợi khi hạ nhân đã chuẩn bị xong, Tả Xu Tĩnh và Ôn Xảo Giai cùng đến chùa Đại Bi, nhưng hai người còn chưa vào chùa thì Tả Xu Tĩnh đã nhìn thấy Tần Diễm Diễm.

Tần Diễm Diễm nhìn khác xa đêm đó, ăn mặc vừa kín đáo vừa quyền quý, trang điểm nhạt, mặc dù không đẹp bằng đêm đó nhưng lại tự có mị lực đặc biệt, trong mắt tràn ngập phong tình. Trong tay nàng ta cầm một cái quạt, khoé miệng để lộ ý cười, không biết đang nói gì với hai tiểu nha hoàn đằng sau.

Tả Xu Tĩnh hơi kinh ngạc, thấy Ôn Xảo Giai đã vào trước liền dừng bước ở cửa, đợi Tần Diễm Diễm bước đến.

Bước được vài bước, Tần Diễm Diễm liền phát hiện ra Tả Xu Tĩnh. Nàng ta có chút kinh ngạc, Tả Xu Tĩnh nói: "Ngươi..."

"Ngươi là ai?" Tần Diễm Diễm nhíu mày, nhìn Tả Xu Tĩnh với vẻ xa cách.

Tả Xu Tĩnh hơi kinh ngạc, lại thấy Tần Diễm Diễm khẽ phe phẩy quạt, thuận thế che mặt mình rồi nháy mắt ra hiệu với Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh lập tức hiểu ý, vội nói: "Ồ... Thật ngại quá, ta nhận lầm người rồi."

Tần Diễm Diễm "hừ" một tiếng, bước vào trong miếu. Hai tiểu nha hoàn sau lưng nàng ta còn không thèm nhìn Tả Xu Tĩnh, bước vào theo.

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ rồi cũng bước vào, thị nữ thân cận Đào Nhi bên cạnh Ôn Xảo Giai thấy Tả Xu Tĩnh bước vào liền nói: "Điện hạ, phu nhân đến chỗ Từ Bi đại sư giải quẻ rồi. Người bái trong miếu trước đi, lát nữa rút quẻ rồi cũng đến chỗ Từ Bi đại sư là được."

Tả Xu Tĩnh gật đầu, trước tiên là thành tâm quỳ bái ba cái với tượng Phật trong đại sảnh, lần quỳ xuống này, nàng khá cảm khái. Nàng nghĩ, tại sao ông trời lại để nàng sống lại, tại sao lại trùng hợp là Tả Xu Tĩnh, mọi chuyện thực sự đã được định sẵn rồi sao?

Sau khi tế bái, Tả Xu Tĩnh đến một bên rút quẻ, mở ra nhìn, vậy mà chỉ là một câu thơ bình thường: Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân.

(Đại ý của câu trên là mọi chuyện rồi sẽ thay đổi, cái mới thay thế cái cũ.)

Tả Xu Tĩnh: "..."

Chú tiểu bên cạnh cười nói: "Chúc mừng phu nhân, đây là quẻ thượng thượng (quẻ đại cát đại quý, là quẻ xăm tốt nhất trong các quẻ) đó. Bất luận người muốn hỏi gì, kết quả nhất định sẽ rất tốt!"

Tả Xu Tĩnh mỉm cười, thầm nghĩ, nàng vốn là trầm chu (thuyền chìm), là bệnh thụ (cây bệnh) sao... Ờ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv