Suy đoán của Tả Xu Tĩnh đã đúng, Tả Xu Tĩnh còn chưa kịp trốn thì mấy người kia đã nhanh chân lục soát căn nhà hoang. Tả Xu Tĩnh không còn đường thoát, chỉ có thể rúc trong phòng, cầu nguyện bản thân không bị phát hiện.
Tuy nhiên rất nhanh, cánh cửa căn phòng nàng trốn đã bị người khác đạp ra, sau đó hai nam tử cầm đuốc tiến vào, vừa nhìn đã thấy Tả Xu Tĩnh đứng trong góc.
Tả Xu Tĩnh: "..."
Hai nam tử đó nhất thời ngẩn ra, sau đó lớn tiếng nói: "Tìm thấy rồi!"
Câu nói này khiến những người còn lại chạy đến, trước mặt Tả Xu Tĩnh lập tức xuất hiện tám nam tử vạm vỡ. Tả Xu Tĩnh kinh sợ, giọng nói bất giác run rẩy: "Các ngươi là ai?! Muốn làm gì?!"
Người đứng đầu nhìn rất cao lớn, ánh mắt hung ác, nói: "Tại hạ là Kim Ngô Vệ phường Thăng Bình, không biết cô nương chạy ra từ nhà nào, nửa đêm tại sao lại lảng vảng ở đây?!"
Tả Xu Tĩnh thấy người này báo chức quan của bản thân thì không quá sợ hãi nữa, tốt xấu gì cũng là một quan nhỏ, muốn làm gì nàng cũng cần tên tuổi, vì thế nàng nói: "Ngài là Kim Ngô Vệ? Nếu vậy không phải ngài nên tuần tra trên phố sao, tại sao lại đưa người đến đây? Cho dù bây giờ đúng là nửa đêm, nhưng ta không hề lảng vảng trên phố, lẽ nào tới đây... tưởng nhớ cố nhân, cũng không được sao?"
Sắc mặt của Kim Ngô Vệ kia nhất thời tối sầm: "Ăn nói hồ đồ, khế đất của căn nhà hoang này đang ở trong tay quan phủ, không thể coi là nhà riêng, nửa đêm ngươi tới đây làm gì?!"
Tả Xu Tĩnh nói: "Ta nói rồi, tưởng nhớ cố nhân."
"Ồ? Vậy bản thân ngươi là ai, người tưởng nhớ lại là ai?" Kim Ngô Vệ kia nói.
Tả Xu Tĩnh do dự giây lát, cảm thấy trước mắt không nên nói ra chuyện bản thân là Hoài vương phi. Mặc dù khả năng cao sau khi biết nàng là Hoài vương phi thì đối phương sẽ kinh ngạc sợ hãi rồi biểu thị thất kính, để nàng rời đi, nhưng vẫn còn khả năng là người này đã sớm biết nàng là ai, vì thế cố ý đến gây khó dễ.
Sau một hồi trầm mặc, nàng vẫn quyết định không thừa nhận trước: "Ta chỉ là bách tính bình thường, đến nơi này rốt cuộc là phạm vào luật gì mà đại nhân lại muốn bức ép ta như vậy?"
Kim Ngô Vệ đó nheo mắt, nói: "Bổn quan nhận được một lá thư, nói rằng đêm nay ở đây sẽ có kẻ cấu kết với ngoại bang nên đặc biệt tới kiểm tra, kết quả đúng là phát hiện ra ngươi. Hành tung ngươi bí ẩn, không chịu nói thật lý do tới đây, cũng không chịu nói bản thân là ai, bổn quan tất nhiên phải kiểm tra ngươi thật kỹ, đây sao có thể gọi là bức ép?!"
Ngoại bang?!
Người ngoại bang có quan hệ với nàng chỉ có Độc Cô Hận, mà người biết đến Độc Cô Hận thì càng ít...
Tả Xu Tĩnh chỉ nghĩ một chút đã đoán ra, nhất định là Ôn Xảo Giai đã vô ý nói cho Tả Xu Nhàn về việc đêm nay nàng muốn ra ngoài "gặp tình lang". Tả Xu Nhàn chắc chắn cho rằng Độc Cô Hận vẫn chưa đi, nên cố ý cho người bắt Tả Xu Tĩnh và Độc Cô Hận lại. Tội danh cấu kết với người ngoại bang vô cùng nghiêm trọng, nếu nàng thực sự bị bắt đang ở cùng Độc Cô Hận, cho dù bây giờ Tả Xu Tĩnh nói bản thân là Hoài vương phi thì Kim Ngô Vệ cũng có thể nói rằng nàng đang nói dối, sau đó bắt nàng và Độc Cô Hận đi, tiếp đó thế nào thì hoàn toàn dựa vào Tả Xu Nhàn và thái tử.
Vẫn may, không thể có người ngoại bang ở quanh đây.
Tả Xu Tĩnh yên tâm hơn nhiều, nâng cằm: "Cấu kết với người ngoại bang? Một nữ tử yếu đuối như ta, quả thực không làm ra được chuyện đó. Đại nhân cứ việc lục soát căn nhà hoang này, xem thử có thể tìm ra người ngoại bang nào không!"
Kim Ngô Vệ đó nhìn nàng với vẻ nghi hoặc, sau đó nói: "Ngươi chắc chắn như vậy, lẽ nào tên ngoại bang kia đã sớm trốn thoát?!"
Tả Xu Tĩnh buồn cười: "Đại nhân không có nhân chứng cũng không có vật chứng, sao có thể vô cớ vu khống ta như vậy chứ?!"
Kim Ngô Vệ kia nheo mắt, dứt khoát nói: "Đúng là một nữ tử ngỗ ngược, vậy bổn quan sẽ đưa ngươi về, thẩm vấn cho tốt!"
Tả Xu Tĩnh không ngờ Kim Ngô Vệ này lại gan to bằng trời như vậy, còn muốn trực tiếp bắt nàng trước. Nàng lập tức hoảng sợ, tám nam tử vạm vỡ kia vây lại, Tả Xu Tĩnh chỉ có thể khua tay múa chân, vừa hét "dựa vào đâu mà bắt người vô tội" vừa thầm tuyệt vọng, cảm thấy tên Ngu Bất Tô này rất không đáng tin, Hoài Vương đã nói đâu?! Tại sao lại là người của thái tử đến?! Đến cả chuyện này cũng không tính ra, còn có mặt mũi nói bản thân là truyền nhân của Tư Đồ lão nhân...
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: "To gan."
Giọng nói này Tả Xu Tĩnh vô cùng quen thuộc, còn hai chữ này không khác gì cọng rơm cứu mạng nàng hiện giờ. Mấy người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bốn người đang đứng ngoài căn phòng nhỏ, người đứng đầu thân hình thẳng tắp, khí chất bất phàm, xuyên qua ánh sáng từ từng ngọn đuốc trong phòng, có thể thấy được trong mắt người đó loé lên một tia sắc bén. Lúc này hắn đang khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng hơi mím, bộ dạng trông rất không vui, mặc dù không lộ vẻ tức giận, nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng uy nghiêm.
Người đến chính là Hoài Vương.
Tả Xu Tĩnh mở to mắt nhìn hắn, nhưng Hoài Vương không hề nhìn nàng, chỉ không nhanh không chậm bước đến trước mặt Kim Ngô Vệ. Hắn cao hơn Kim Ngô Vệ kia nửa cái đầu, khí thế cũng rất doạ người: "Thê tử của bổn vương, các ngươi cũng dám lăng mạ?"
Kim Ngô Vệ kia ngây người hồi lâu mới nói: "Ngươi, ngươi là kẻ nào?!"
"Nếu hỏi chức quan, Bình Viễn đại tướng quân; nếu hỏi tước vị, Hoài Vương; nếu hỏi danh tính, Tạ Hưng Thế." Khoé miệng Hoài Vương nở một nụ cười trào phúng, tuỳ tiện vung thẻ bài bên hông: "Không biết đáp án này, có khiến ngươi mãn nguyện?"
Kim Ngô Vệ kia sững sờ hồi lâu, sau đó "bộp" một tiếng quỳ xuống: "Không biết là Hoài Vương điện hạ, hạ quan đã đắc tội, vẫn mong Hoài Vương điện hạ thứ tội!"
Bảy nam tử vạm vỡ sau lưng hắn cũng đồng loạt quỳ xuống dập đầu như giã tỏi, Hoài Vương nheo mắt, thản nhiên nói: "Ngươi không đắc tội bổn vương, chỉ đắc tội thê tử của bổn vương. Nếu cần thứ tội, vẫn nên xin vương phi thứ cho các ngươi tội bất kính."
Kim Ngô Vệ kia rất có mắt nhìn, lập tức đổi hướng dập đầu với Tả Xu Tĩnh, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, dập đầu vài ba lần đã thấy máu.
Tả Xu Tĩnh không nhìn nổi mấy chuyện này, khoé miệng giật giật, có chút bất an liếc nhìn Hoài Vương, tuy nhiên Hoài Vương chỉ khoát tay áo lạnh lùng nhìn nàng, hoàn toàn không có ý quyết định giúp nàng. Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: "Dù sao nửa đêm ta tới đây cũng không đúng, không sao, các ngươi đi đi."
Mấy người đó đồng loạt tạ ơn, đứng dậy hành lễ rồi định rời đi, nhưng Hoài Vương nói: "Đợi đã. Hôm nay, là bổn vương và vương phi có nhã hứng dạo đêm, đây chỉ là sở thích nhỏ của hai chúng ta, không muốn người thiên hạ biết. Nếu chuyện này còn có người khác ngoài tám người các ngươi biết..."
Kim Ngô Vệ đó lập tức nói: "Tuyệt đối sẽ không có người khác biết!"
"Nếu lá thư đó tố cáo, người tố cáo nói có người tư thông với người ngoại bang ở đây mà hỏi..." Hoài Vương chậm rãi nói.
Kim Ngô Vệ: "Hạ quan, hạ quan nhất định sẽ nói với hắn, tuyệt đối không có chuyện này, hắn nhầm lẫn rồi..."
Hoài Vương cười lạnh một tiếng, phất tay coi như tha cho bọn họ. Tám người đó vội vàng chạy mất, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Tả Xu Tĩnh vừa thoát khỏi tay mấy người họ, đang định thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy sắc mặt của Hoài Vương thì lại không khỏi co rút người lại.
Hai người theo sau Hoài Vương có lẽ là thị vệ thân cận của hắn, Tả Xu Tĩnh lờ mờ nhớ được tên của hai người này lần lượt là Chương Thuẫn và Thạch Hãn. Hai người họ không phải huynh đệ, nhưng được Hoài Vương ban họ giống nhau, ngày thường cũng như hình với bóng, người còn lại thì nàng chưa gặp bao giờ.
Có điều ba người này có cùng một đặc điểm, chính là vô cùng yên tĩnh, nàng liếc mắt liền thấy ba người họ đều cúi thấp đầu, chỉ có Hoài Vương vẫn nhàn nhạt nhìn nàng.
Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: "Vương gia..."
Hoài Vương nói: "Ba người các ngươi lui xuống trước, canh bên ngoài."
Ba người đó đáp lại rồi lui xuống, trong căn phòng tối đen chỉ còn lại Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương. Tả Xu Tĩnh rất gượng gạo: "Tại sao vương gia lại tới đây?"
Hoài Vương: "Lẽ nào bổn vương không phải là người nên hỏi nàng câu này sao?"
Tả Xu Tĩnh vừa nghĩ cũng thấy đúng, chỉ có thể nói: "Đêm nay thần thiếp thấy ánh sao sáng chói..."
Hoài Vương: "Hửm?"
Tả Xu Tĩnh: "..."