Dịch giả: Hoangtruc
Thanh Ngưu rất kích động, bèn chụp lấy cây đao trong tay gia gia nó, muốn xông tới chém cây hòe già bị gọt thành một khúc cây kia. Lúc này, đột nhiên trên khúc cây khô lóe lên một vầng sáng xanh đen, rồi một ông lão bị chặt đứt tứ chi hiện ra trong vầng sáng đó. Tứ chi lão ta vẫn không ngừng đổ máu, nhìn cực kỳ thê thảm. Chỉ là gương mặt và con mắt lão lại đầy yêu dị, trong mắt đầy khát máu mà đỏ ngầu.
Chỉ nghe lão kêu lên:
- Đại thánh tha mạng, đại thánh tha mạng…
Trong trời đất hiện giờ, người thường vẫn hay xưng hô những yêu linh không rõ lai lịch, không rõ thân phận có phép thuật cao cường là đại thánh. Mà hiện tại nhìn qua Trần Cảnh, có thể thấy thân thể hắn là tượng đá, căn bản không phải là nhân loại. Cho nên tất nhiên Mộc mị này cũng cho rằng hắn là một tượng đá sinh linh thành tinh, hoặc là một yêu quỷ nào đó phụ thân vào tượng đá, cho nên cũng kêu lên cái danh xưng đại thánh này.
Trần Cảnh không trả lời, đầu không động đậy, mắt không chớp nháy, miệng không mở ra. Nếu hắn không mở lời, người khác chỉ cho rằng hắn là một tượng đá cực kỳ giống thật mà thôi.
Thân thể Trần Cảnh như thể bị đóng băng vạn năm, hiện tại đang chậm rãi sống lại. Mà bia thần Ti Vũ chính là thứ được cởi phong ấn đầu tiên, mà thứ đầu tiên khiến thân thể hắn sống lại sau khi tỉnh dậy là nhờ nén nhang mà cậu bé trước mặt này đốt lên.
Cậu bé kia nhìn thấy thân cây hóa thành một ông lão chợt hoảng sợ, vội lùi người về sau. Nó càng siết chặt cây đao trong tay hơn, chỉ về phía Mộc mị phía xa, lớn tiếng mắng:
- Yêu quái, ngươi hại chết cha mẹ ta, hôm nay ta sẽ báo thù cho họ.
Nói xong, nó nhắm chặt mắt lao lên, giơ trường đao chém xuống. Lưỡi đao chém vào thân thể Mộc mị lại như chém vào một khúc gỗ thật sự.
Chặt chém một lúc lâu, đến khi nó cạn sạch sức lực, mở mắt ra thấy Mộc mị trước mắt đã bị mình chặt thành hai đoạn mới kéo đao lùi ra sau.
Một luồng sáng như dòng suối trong lành chợt xuất hiện trên đỉnh đầu cậu bé rồi hạ xuống, dung nhập vào bên trong. Ông lão vội kinh hãi, còn chưa kịp nói gì thì đứa bé trai đã hô lên:
- Thật thoải mái quá a, đại tiên, người dạy phép thuật cho con đi.
Trần Cảnh nhìn vào con mắt đen láy đầy linh động của nó, một lúc sau mới đáp lời:
- Ngươi muốn học phép thuật gì?
- Con muốn học cưỡi mây lướt gió, dời non lấp bể.
Cậu bé trả lời. Nó vừa nói xong thì cô bé kế bên vội kêu lên:
- Con cũng muốn học nữa.
Ông lão bên cạnh lại khẩn trương. Ông ta sợ cháu mình khiến Trần Cảnh tức giận, thế nhưng lại không biết ngăn cản thế nào cả.
Trần Cảnh hỏi:
- Ngươi học phép thuật này để làm gì?
- Con học xong, sau này sẽ thu thập hết yêu quái trong trời đất này.
Cậu bé lại lớn tiếng trả lời.
- Thu thập làm gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Ngâm rượu cho gia gia uống.
Cậu bé nói.
Lúc này ông lão vội xen vào nói:
- Đồng ngôn vô kỵ, lời trẻ nhỏ xin đừng chấp nhặt.
Trần Cảnh không để ý tới lời ông lão nói, đột nhiên miệng hắn phun ra một luồng sáng trắng. Ông lão cực kỳ hoảng sợ, vội vọt lên che chắn trước mặt cậu bé. Chỉ là ông ta vừa động thì luồng sáng trắng kia đã chui vào trước trán cậu bé rồi. Lúc nãy ông lão nhìn thấy luồng sáng kia phóng tới Mộc mị thì đã chém nó thành từng đoạn từng đoạn nên cho rằng Trần Cảnh nổi giận muốn giết chết cậu bé, cho nên ông ta mới hành động như vậy. Khi nhìn thấy cậu bé không có chuyện gì, cũng không rõ chuyện gì đã phát sinh, ông ta đành luôn miệng nói trẻ nhỏ không hiểu chuyện, không nên trách tội các loại mà thôi.
Cậu bé xoa trán, hô to:
- Phép thuật…
Cô bé cũng vội vàng nói, mắt nhìn vào Trần Cảnh.
- Con cũng muốn học theo.
Trần Cảnh lại phun ra một luồng sáng trắng chìm vào trán cô bé. Rồi hắn hỏi:
- Ngươi tên gì?
Cậu bé đáp:
- Con tên là Cơ Thanh Ngưu.
Đáp lời còn nói thêm:
- Cái tên Thanh Ngưu này thật khó nghe, người giúp con đổi sang tên khác đi.
Trần Cảnh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ngươi có biết trời đất này có sáu vị Đại đế?
- Con biết!
Cậu bé trả lời.
- Vậy ngươi có muốn trở thành một nhân vật giống như bọn họ không?
- Muốn.
- Được, vậy ngươi tên là Thanh Đế đi.
Trần Cảnh nói tiếp.
Lời vừa nói, gió đã nổi lên. Dứt lời, người đã theo cơn gió biến mất trong màn đêm.
Còn cậu bé lại lớn tiếng nói với theo trong bóng đêm:
- Năm đó nếu con làm Thanh đế, nhất định sẽ để người nhìn thấy được phong cảnh đẹp nhất thế gian này.
Tất nhiên trong bóng tối không có ai trả lời nó cả, thế nhưng cô bé bên cạnh lại hỏi:
- Phong cảnh đẹp nhất thế gian là thế nào? Ta cũng muốn nhìn.
- Phong cảnh đẹp nhất tất nhiên là lúc hoa đào nở rộ đồng loạt rụng xuống. Đến lúc đó muội đứng cạnh ta ngắm là được.
Cậu bé cao hứng nói. Mà vẻ mặt của cô bé như mếu đến nơi. Bởi cô biết rõ, thời điểm hoa đào nở rộ nhất, nhất định nó sẽ đến lay gốc cây để cánh hoa rơi rớt xuống cả. Đó chính là phong cảnh đẹp nhất trên đời mà nó nói đấy.
Ông lão kia không biết bốn từ “không nên trở về” có nghĩa là gì, thế nhưng Trần Cảnh đương nhiên lại biết. Ông lão kia nghe theo di mệnh phụ thân ông ta, một mực ở nơi này dâng hương chỉ vì nhắn nhủ lại bốn từ này. Trừ Diệp Thanh Tuyết ra, Trần Cảnh không nghĩ ra được sẽ có ai an bài cho hắn như vậy, cũng không biết sẽ có ai để lại một câu nói cho hắn như vậy nữa cả.
“Vậy là làm sao chứ? Nếu trở về thì sẽ thế nào?”
Trần Cảnh thầm nghĩ ngợi. Hắn cảm thấy nhất định mình phải trở lại. Nhưng trước khi trở lại, hắn nhất định phải rõ ràng mọi chuyện xảy ra sau khi mình lâm vào say ngủ. Bảy mươi năm, hắn có thể cảm nhận bản thân nhân họa đắc phúc nhưng lại không cảm nhận được nửa điểm những chuyện ngoài bản thân mình. Còn chuyện trời đất thì hắn cũng có thể thông qua sắc trời dò xét chuyện thế gian, nên có thể cảm ứng được chút ít. Hiện mới tỉnh lại, tuy rằng hắn phát hiện tâm mình yên tĩnh hơn nhiều, lại hoàn toàn không biết chút chuyện nào của trời đất cả. Gió mây đều rõ ràng trong lòng hắn, lại không biết rõ điềm báo bốn mùa biến hóa thế nào chính là tình huống của Trần Cảnh lúc bây giờ. Hoặc có thể nói, lúc này hắn siêu nhiên nằm ngoài trời đất, không lây dính nửa điểm nhân quả, không nằm trong hồng trần, như thể trong trời đất này đã không có một kẻ là Trần Cảnh nữa.
Trần Cảnh không biết được những thuật tính tiên thiên trong thế gian huyền bí thế nào, nhưng hắn biết khi một người vượt ra khỏi mức cảnh giới nhất định sẽ tự biết trước được phúc họa của bản thân. Cảnh giới cao hơn chút nữa sẽ biết trước được phúc họa của bạn bè người thân mình. Đương nhiên biết trước ở đây không có khả năng biết rõ thời gian địa điểm, không thể biết chính xác chuyện gì phát sinh ở nơi nào, mà chỉ là cảm ứng được một vài dấu hiệu. Cho nên Trần Cảnh không thể xác định thế gian này có cao nhân nào cảm được toàn bộ chuyện của trời đất hay không. Ít nhất hiện tại hắn không có cảm ứng gì, cũng không cảm ứng được phúc họa gì của bằng hữu cả.
Hắn muốn hiểu rõ những chuyện đã phát sinh ở bảy mươi năm trước. Vốn định hỏi Vạn Hóa đại thánh kia, nhưng gã là Thần tướng tọa hạ của Thái Tử Yêu tộc, động tới gã sẽ kinh động đến Thái Tử nên hắn mới quyết định không hỏi gã nữa mà tìm hỏi Hư Linh.
Năm đó Trần Cảnh đưa Tần Quảng vương ấn cho Hư Linh, cảm thấy đại ấn đó rất thích hợp cho nàng sử dụng. Hơn nữa mỗi lần hắn khu động Tần Quảng vương ấn đều phải kiệt lực ngăn cản khí linh trong đó câu hồn. Cho nên lúc đưa cho nàng, hắn còn lo lắng không rõ Hư Linh có tế luyện được hay không. Không nghĩ tới nàng chợt động đã tế luyện được rồi. Điểm này đến Thành Hoàng thành Bá Lăng là Tần Ương không thể làm được, Trần Cảnh cũng khó làm được, thế nhưng nàng lại nhẹ nhàng làm xong.
Hiện tại Trần Cảnh không có Tần Quảng vương ấn, không dễ dàng đi vào cõi âm được nữa. Hắn biết thế gian này có hai nơi có thể đi vào được, một là lối mà hắn từng cùng Tần Ương đi vào, lối còn lại là ở cấm địa hậu sơn Tiên Phù tông. Hiện hai nơi này cách hắn cực xa. Như vậy, hắn muốn đi vào cũng chỉ có thể dùng pháp lực phá mở lối vào hai giới âm dương, thế nhưng pháp lực hiện tại của hắn quá yếu so với bảy mươi năm trước, đánh mở lối đi có chút quá sức.
Ngọn nguồn pháp lực của hắn là thần lực, là nguyện lực của vạn chúng. Bây giờ thần lực của hắn còn đóng băng, đang chậm rãi phá mở. Hắn không biết tình huống Kinh Hà và Bá Lăng thế nào, nhưng dựa vào việc pháp lực trên người không tiêu tán đi, có thể thấy được miếu thần của hắn vẫn còn. Miếu thần còn, thì tín ngưỡng vẫn còn đó.
Hắn vốn định trở về đó, thế nhưng nghĩ đến lời nói Diệp Thanh Tuyết để lại, hắn chợt do dự. Cho nên hắn mới muốn đi tìm Hư Linh hỏi han một chút.
Một cơn gió to nổi lên thổi gãy cả một cành của cây tùng cổ thụ trên đỉnh núi, làm cho một con chim không biết tên phải kinh hoảng kêu vang một tiếng trong bầu trời đêm. Trong gió, có một người đáp dưới tàng cây tùng kia.
Người đó chính là Trần Cảnh. Dùng pháp lực đánh mở hai giới âm dương tiêu hao sức lực quá nhiều, hơn nữa sẽ khiến không ít người chú ý. Cho nên hắn muốn dùng Trọc Lãng quan kêu gọi Hư Linh.
Từ ban đầu, Trọc Lãng quan vốn chỉ nghe thấy một vài lời bàn có nhắc đến tên hắn. Một thời gian sau lại có thể nhìn thấy vài thứ. Sau đó nữa hắn đã dung nhập ý cảnh của Trọc Lãng quan vào trong bản năng của mình, rồi tương dung với thế giới hắc bạch trong hai mắt Mê Thiên điệp tạo thành Phá Vọng nhãn, có thể nhìn thấu các biến hóa và ảo giác. Cho dù hắn có ở điện Diêm La thì cũng đã nhìn rõ một khoảng cách nào đó rồi.
Hiện tại là lần đầu tiên hắn sử dụng lại kể từ khi tỉnh dậy. Không thấy hắn có động tác gì, trước người hắn đã xuất hiện một vầng sáng như gợn sóng màu xanh, chậm rãi nhộn nhạo lan tỏa, tới khoảng ba thước trái phải thì không mở rộng ra thêm nữa. Trong màn sáng xanh trong suốt đó không có thứ gì cả.
Đột nhiên, có tiếng gọi vang lên:
- Hư Linh... Hư Linh... Hư Linh...
Giọng nói này kéo dài mà quái dị, không giống như tiếng người, cũng không bị khuếch tán mà như bị từng gợn nhộn nhạo của màn sáng xanh cắn nuốt mất, chui vào trong trời đất tối tăm. Liên tục ba tiếng vang lên. Tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước, kéo dài hơn tiếng trước. Một tiếng buông xuống, màn sáng xanh lại vẩn đục thêm chút ít. Đến tiếng thứ ba hạ xuống, chút ít gợn sáng xanh đã biến thành một cái động đen sâu thẳm. Tiếng gió lạnh lẽo vù vù từ sâu trong động tối sâu thẳm đó truyền ra, mơ hồ còn nghe ra được có tiếng ác quỷ gầm gừ.
Đột nhiên cái động đen kịt đó mở rộng, một cánh tay trắng như tuyết từ trong động đó thò ra, kéo Trần Cảnh vào bên trong.
Ngay tích tắc khi Trần Cảnh bị kéo đi, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, ánh chớp đánh thẳng xuống cây tùng cổ thụ. Cây tùng bị đánh nát thành bụi phấn, chỉ còn trơ lại bộ rễ cây. Trong ánh chớp đó xuất hiện một người mặc pháp bào màu bạc, vẻ mặt lạnh lùng đang cau mày nhìn vào nơi mà Trần Cảnh vừa mới biến mất.
Gã là thần Dạ Du, tuần hành giám sát trời đất. Vừa rồi gã cảm ứng được nơi đây có pháp lực dao động dị thường, cảm ứng được khí tức cõi âm. Gã đoán nhất định đã có người đánh mở lối vào hai giới âm dương cho nên mới chạy tới, không ngờ đã chậm mất một bước.
Chờ đợi trong chốc lát, gã vẫn không thấy người kia trở về, lòng thầm nghĩ: “Cửa vào đi thông tới cõi âm trong thiên hạ này đều có người canh gác. Người này có thể đánh mở lối đi hai giới âm dương, nhất định không phải là người bình thường. Nếu không phải là người bình thường, muốn vào cõi âm sao không đường đường chính chính đi theo lối cửa vào Âm giới chứ? Trời đất này không chỉ có một Đại đế, với bản lĩnh đánh thông lối đi vào hai giới của hắn, hắn nhất định có thể thoái mái đi vào cõi âm. Vậy vì sao hắn còn đi vào ở nơi đây chứ?”
Sự có cổ quái, tất có âm tà.
Gã nghĩ như vậy, bèn quyết định trở về cung Tử Vi cấp báo cho Đại đế.
-----oo0oo-----