Dịch giả: †Ares†
oOo
Tiểu viên dung là một loại cảnh giới không liên quan tới pháp lực pháp thuật, nhưng lại có thể ảnh hưởng thật sâu tới pháp lực và pháp thuật của một người tu hành. Đây là một loại nhìn không thấy sờ không được, chỉ có người đạt tới tự biết, người gần đạt cố gắng nắm lấy.
Nếu đạo tâm viên dung, tất sẽ xuất hiện thần thông tương ứng.
Ban đầu Trần Cảnh trấn trụ Dương Hồng Hồng chẳng qua là theo bản năng. Hắn cảm giác mình có thể làm, bèn làm. Cho tới khi luận pháp cùng Mộc Chân ở thế giới trong lòng gã, tượng đá nguyện lực phong cấm đã chân chính thành một loại bí pháp chỉ Trần Cảnh mới nắm giữ. Loại bí pháp này được hắn gọi là Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp.
Trong Linh Tiêu bảo điện nhiều người như vậy, mỗi người đều có cách chống cự khác nhau, cách muốn phá Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp cũng khác nhau. Nhưng bất kể thế nào, cũng không cải biến được sự thật rằng không thể dựa vào pháp thuật pháp bảo mà phá cấm pháp này.
Ở thế giới trong lòng Vô Vưu, Diệp Thanh Tuyết mượn sấm sét trên chín tầng trời mà phá để vào Côn Lôn, trực tiếp đi hướng Côn Lôn cung Ngọc Hư. Một luồng sấm sét đánh thẳng từ trên trời xuống tượng đá ở trước cung Ngọc Hư.
Trần Cảnh thông qua hai mắt tượng đá kia thấy được Diệp Thanh Tuyết xuất hiện theo ánh sét. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với lôi pháp của Diệp Thanh Tuyết, mới biết lôi pháp của nàng tinh diệu đến thế nào. Một loại pháp thuật cường đại hay không, cũng không quyết định bởi việc nháy mắt bộc lộ ra được bao nhiêu sức mạnh, mà là ở việc khống chế tỉ mỉ, như Diệp Thanh Tuyết hiện tại. Trần Cảnh chỉ cảm thấy nàng như hoàn toàn dung hòa vào trong sấm sét.
Sét kia vốn do trời đất phóng ra, lại bị nàng khống chế, mà không hề có cảm giác nàng đang cố sức, ngược lại còn rất thoải mái. Đây là cảm giác của Trần Cảnh. Trừ điều này, hắn cũng chỉ có thể dùng một câu: "sâu không lường được, thần diệu vô song" để hình dung. Chẳng trách cả một thế hệ người tu hành trẻ tuổi ở châu Hắc Diệu bại dưới tay nàng, lại không ai chết đi.
Đây là thế giới trong lòng Vô Vưu, Diệp Thanh Tuyết chỉ là một luồng sét trong trí nhớ của y. Nàng đương nhiên không thể nào thấy được Trần Cảnh. Mà theo ánh sét chói mắt kia giáng xuống, Trần Cảnh hiểu được mình bị Vô Vưu lừa gạt. Nhưng y vẫn xem thường Trần Cảnh, hoặc là nói y cũng không rõ ràng trạng thái bây giờ của Trần Cảnh. Y phải dựa vào đạo ý của riêng mình, phải có một loại tinh thần ý niệm có thể độc lập với thế gian, mới có thể phá được cấm pháp của Trần Cảnh. Như của Trần Cảnh là thần linh thủ hộ, như Chính Dương là cừu hạn và điên cuồng... những điều này có thể khiến họ có tinh thần ý niệm lẫn lộn cùng một chỗ. Mà Vô Vưu, bây giờ còn không có, y còn không có chuyện để đời này dù vứt bỏ sinh mệnh cũng phải đi làm.
Bởi vậy, Trần Cảnh nhìn thế giới trong lòng Vô Vưu, không hề cử động, im lặng như đá, mặc cho sấm sét đánh lên tượng đá. Mà sét vừa đánh lên tượng, lập tức đã biến mất. Bản thân Trần Cảnh cũng đi theo đường mê ảo. Dưới Mê Thiên kiếm, thần tiên cũng bị lay động tâm thần, không thấy lưỡi kiếm tử vong cắt ngang yết hầu, lại chỉ thấy hoa nở đầy trời.
Hắn tự nhiên biết rõ làm sao để phá ảo giác, chỉ cần giữ vững bản tâm.
Vô Vưu tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lại tựa hồ đã sớm dự liệu đến kết quả này.
Y đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là pháp thuật gì, chẳng những có thể cấm phong pháp lực, còn có thể nhốt ý thức của ta ở trong hư vô, không thể cảm ứng được nhục thân tồn tại.
- Đây là Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp.
Tượng đá mở miệng nói.
Vô Vưu thấp giọng lẩm bẩm lại, một lát sau nói:
- Ta có lỗi với sư phụ, có lỗi với Côn Lôn. Ta không xứng tu hành Cửu Chuyển Huyền Công.
Y thì thào tự nói, cũng không phải để Trần Cảnh nghe. Lại nghe y nói tiếp:
- Là ta đập vang chuông, là ta hủy diệt Côn Lôn, là ta giết chết sư phụ và mọi người.
Trần Cảnh biết Vô Vưu là đệ tử hộ giáo, tiếp nhận nhiệm vụ ở thời gian định sẵn sẽ đánh vang chuông. Nhưng hơn một ngàn năm trôi qua, khi chuông vang lên, những người trong cung Ngọc Hư đều chết hết, ngay cả đã chết bao nhiêu năm cũng không biết. Điều này hiển nhiên không thể trách Vô Vưu, bởi vì y cũng bất lực. Mà bây giờ Vô Vưu áy náy như vậy, hoặc là cả đời không thoát khỏi được, hoặc là thoát khỏi áy náy, không nghĩ chuyện cũ nữa. Điều này đều phải xem chính y.
Đối với Trần Cảnh mà nói, giống như là bị phân hóa thành mười bảy người, đã là hết lực rồi. Hết thảy là như thế, tiếp tục có người tiến vào trong điện, rồi phảng phất trong nháy mắt bị trấn phong. Thời gian lại trôi qua ba ngày. Ba ngày này đối với nhân gian đương nhiên chỉ là ba ngày bình thường. Nhưng đối với người tu hành biết được đang phát sinh tình thế hỗn loạn ngàn năm khó gặp, thì ba ngày này còn dài hơn ba năm. Không ai có thể ngờ Trần Cảnh cứ thế trấn áp trong điện ba ngày, hơn nữa dường như còn muốn tiếp tục trấn áp.
Trong ba ngày này, Trần Cảnh luôn suy tư một việc. Hắn nghĩ đến chính mình khi còn bé, nghĩ đến mình rốt cuộc sinh ra tại nơi nào, đến từ chỗ nào. Trong điện mười bảy người, mỗi người đều có lai lịch. Bất kể trong lòng họ có bí mật gì, bất kể họ có lai lịch khó ngờ đến đâu, nhưng chung quy là có lai lịch. Mà Trần Cảnh hắn không có, hoặc có thể nói là không phải hắn không có mà là chính bản thân hắn không nghĩ ra. Ký ức hắn có thể nhớ được là theo sau lão kiếm khách hành tẩu thế gian. Nhưng ngay cả khởi đầu ở đâu hắn cũng không nhớ, chỉ nhớ Bá Lăng là điểm cuối.
Hơn nữa khi tiến vào Đông Thiên môn của Thiên đình, hắn có thấy lão kiếm khách, nhưng bây giờ lại không biết người đã đi nơi nào. Hắn không tin mình nhìn lầm. Mà nếu không nhìn lầm, vậy lão kiếm khách nơi này là vì cái gì, mà hiện giờ ông ta đã đi đâu?
Hắn lại nghĩ tới đạo quả nhìn không thấy sờ không được trong cơ thể Mộc Chân, luôn thao túng Mộc Chân như thao túng một con rối dây. Rồi hắn lại nghĩ tới chính mình, nghĩ trong cơ thể mình liệu có phải cũng có một đạo quả, điều khiển tương lai của mình hay không. Ý nghĩ này vừa nảy lên liền lập tức bị hủy bỏ. Đồng thời hắn lại nghĩ, thế gian này sẽ còn kẻ giống như Mộc Chân không?
Ở ngày thứ tư, ba chỗ cung Thanh Hoa, cung Tử Vi, phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh đều có hào quang phóng ra, rọi về hướng trung tâm Linh Tiêu bảo điện. Trần Cảnh ở trong Linh Tiêu bảo điện, trong một sát na cảm giác được từ ba hướng khác nhau có ba luồng lực lượng khổng lồ nghiền ép đến. Lực lượng này không phải pháp lực, cũng không phải một loại pháp thuật nào, là tới từ lực lượng tâm linh, là một loại đạo ý.
Đến từ cung Thanh Hoa là một loại đại thế huy hoàng, không thể né tránh, vừa cảm nhận được liền có cảm giác muốn quỳ bái. Đó giống như một dòng lũ chảy xiết, mà sinh linh chu thiên đều bị cuốn ở trong đó.
Trần Cảnh giữ vững tâm thần. Nếu không phải hắn đạt tới cảnh giới tiểu viên dung, chỉ sợ không được một lát liền muốn quy y, hoặc cũng chỉ có thể khó khăn né xa. Mà bây giờ Trần Cảnh tự nhiên là ngưng toàn bộ tâm thần thủ vững. Kia là dòng lũ nuốt hết thiên hạ, còn hắn như một cây đại thụ trong cơn lũ, cắm rễ chặt vào đất, chịu đựng nước lũ đánh vào.
Còn từ hướng cung Tử Vi là vạn thú gầm thét vọt tới, thú dữ trên bờ, sinh linh trong nước, tất cả lấy khí thế phô thiên cái địa lao về Trần Cảnh. Trong đầu Trần Cảnh xuất hiện một hình ảnh, vạn thú lướt qua, mặt đất không còn một ngọn cỏ, trở thành một mảnh hoang vu. Đây là vương giả bá đạo chấn động tâm linh.
Về phần phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh lại tạo cho Trần Cảnh cảm giác là một đạo sấm sét chói mắt. Sấm sét này giống như từ trên trời mà đến. Trần Cảnh thấy được ánh sét từ Diệp Thanh Tuyết ở trong ký ức Vô Vưu. Nếu như thuật Ngự Lôi của Diệp Thanh Tuyết có thể nói là thần diệu, độc nhất vô nhị, thì đạo sấm sét này ở trong cảm giác của Trần Cảnh giống như pháp tắc thiên đạo, lạnh băng vô tình, như là trời cao giáng xuống lôi phạt.
Diệp Thanh Tuyết là điều khiển sấm sét tinh diệu, mà phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh lại là sấm sét hủy diệt.
Ba phía tựa hồ đều muốn một kích này hoàn toàn đánh chết Trần Cảnh.
Trần Cảnh bất động, hắn không thể động, cũng không thể nhúc nhích được. Hắn là một thân cây, cho dù cao lớn đến che trời thêm nữa, cho dù nhiều cánh chim xây tổ trên tàng cây thêm nữa, cho dù nhiều người dưới tàng cây nghỉ tạm thêm nữa, thì cũng chẳng thấm vào đâu. Tiểu viên dung của hắn dưới ba phương trùng kích, tựa như con thuyền nhỏ giữa biển, như cánh bướm trong cơn gió dữ. Hắn cảm thụ được tê liệt, bị xé rách thành vô số khối.
Trần Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Thanh Tuyết, thầm nghĩ: "Sư tỷ, mạng là do tỷ cứu trở về, đúng là vẫn còn phải trả lại cho tỷ."
Trong Linh Tiêu bảo điện, hào quang lóng lánh.
Tiếng kiếm ngân vang tận trời, giết chóc điên cuồng. Đó là Lục Tiên kiếm, là Chính Dương đã tỉnh lại. Khí tức giết chóc nặng nề trên người Chính Dương càng thêm dung hòa với Lục Tiên kiếm. Gã thiếu chút nữa bị Trần Cảnh lừa tụng xong Thủ Thân kinh. Nếu như tụng xong, gã nhất định khó có thể tiến thêm. Thế nhưng lại không như ý nguyện, vào lúc này tiểu viên dung của Trần Cảnh bị phá. Không riêng gì Chính Dương cầm Lục Tiên tỉnh lại, những người khác cũng lần lượt tỉnh. Nhưng bọn họ cũng không ra tay với Trần Cảnh, mà vội vàng lao ra ngoài. Dưới ba mặt cuồng phong, bọn họ cũng không muốn ý thức của mình bị xé thành mảnh vỡ.
Chỉ thấy hào quang chớp động, từng luồng sáng từ trong Linh Tiêu bảo điện phóng vọt ra.
Chỉ có Chính Dương chém một kiếm về phía Trần Cảnh. Trần Cảnh nhìn một kiếm này, bất lực. Ý niệm của hắn đã bị nghiền ép. Tuy rằng hắn ý thức được mình vào lúc này nhất định sống không nổi, nhưng hắn không cam lòng chết đi như vậy. Trong một sát na này, hắn lại nghĩ đến những phàm nhân thờ phụng hắn, nghĩ đến sau này nếu họ gặp nguy nan gì, muốn khẩn cầu mình giải cứu, thì mình lại không thể đáp lại họ, mà họ sẽ bị nguy nan vùi lấp.
Một ý niệm, có thể nghĩ đến rất nhiều. Hắn còn nghĩ đến: "Cả đời ta, lúc đầu tu trì tự thân, lại chẳng tu đến cái gì. Sau lại là thần linh, mặc dù được Kinh Hà cùng Bá Lăng tín ngưỡng, lại không thật sự làm gì cho người thờ phụng ta. Mà những người không thờ phụng, thậm chí chưa từng nghe qua ta, ta càng không hề để bọn họ ở trong lòng."
Đến cuối cùng, tất cả tâm tư của hắn đều hóa thành một câu: "Ta cả đời này tầm thường vô vi, nếu như có thể lặp lại..."
Suy nghĩ của hắn đoạn tuyệt, bóng đêm tràn tới, tất cả đều là màu đen tối.
Một lời kiếm ý thủ hộ của hắn còn chưa kịp hô lên, một khúc sáo mê hồn nhiếp phách còn chưa kịp thổi, bia thần Ti Vũ trong sống lưng mới vọt lên đã ảm đạm, cửu thiên Tốn phong cùng hư vô Nhược thủy cũng không kịp lâm thế. Hắn đã chẳng thấy gì nữa rồi. Ánh mắt của hắn không nhắm, bởi vì hắn là tượng đá. Con mắt tuy rằng có thể nhìn thấy đồ vật, cũng sẽ không nhắm không nháy. Hắn ngồi y nguyên ở đó, không động đậy.
Lục Tiên kiếm đã chém tới trán của hắn. Nếu một kiếm này chạm trúng, thân thể hắn nhất định phải chia làm hai nửa.
Cũng chính là lúc này, Diệp Thanh Tuyết vẫn nằm ở vương tọa cao nhất trong Linh Tiêu bảo điện, tỉnh lại. Chợt hào quang tản ra lóng lánh ngay trước khi Lục Tiên kiếm bổ tới đầu Trần Cảnh.
Như sấm chớp đánh xuống từ trên trời, rạch ngang bầu trời đêm.
Kiếm trong tay nàng tên là Đế Vương. Đế Vương kiếm trong kiếm khí tiên thiên.
Nơi ánh kiếm lướt qua, hư không như được tẩy rửa, tinh khiết không một vết tích.
Một cảm giác ớn lạnh trong chớp mắt khiến Chính Dương chẳng nghĩ được gì, tâm tình điên cuồng cũng bị thay thế bằng sợ hãi. Lục Tiên kiếm chuyển động, xoay quanh bên người gã. Bản thân gã hóa thành một luồng sáng phóng ra bên ngoài điện.
Diệp Thanh Tuyết khẽ lắc mình, đã đứng cạnh Trần Cảnh. Trần Cảnh ngồi chỗ đó, quyển sách trong tay rơi trên mặt đất.
Nàng đột nhiên đứng lên, Đế Vương kiếm trong tay vung ra. Một kiếm này giống như dốc hết đạo pháp huyền diệu trong nội tâm nàng mà thành.
Thiên La phúc diệt Thanh Tuyết lạc, phiên phiên lôi quang diệu thế gian.
(Thiên La hủy diệt Thanh Tuyết ngã, ánh chớp lập lòe rọi thế gian)
Chuyển chiến thiên hạ vạn thiên lý, lôi đình diệu pháp thế gian truyền.
(Chiến đấu không nghỉ ngàn vạn dặm, sấm sét thần diệu truyền thế gian)
Tằng nhập âm gian chiến Tần Quảng, diệc tại Hắc Diệu bại quần tiên.
(Từng xuống âm phủ đánh Tần Quảng, cũng ở Hắc Diệu thắng quần tiên)
Nhất đối thanh tĩnh vô hạ mâu, nhất song tố thân hộ hồn thủ.
(Đôi mắt thanh tĩnh không lay động, tay nặn lại thân bảo hộ hồn)
Đạo kinh tá thư lý khinh sương. Điệt tọa lăng tiêu thụy tam túc.
(Trộm kinh mượn sách chân nhẹ bước. Ngồi xuống Lăng Tiêu ngủ ba đêm)
Nhất triêu tỉnh lai đế vương xuất, bách thần thiên tiên tẫn thất thông.
(Một sớm tỉnh lại Đế Vương ra, trăm thần ngàn tiên đều sợ tiếng)
Đãn kiến lôi quang như sương tuyết, hựu kiến bạch y lăng tiêu hiển.
(Chỉ thấy ánh sét như sương tuyết, lại thấy áo trắng hiện ở Linh Tiêu)
Kiếm quang doanh doanh ánh thu thủy, huyền chú kiều sất tự thiên âm.
(Ánh kiếm loang loáng như ánh nước, niệm lời chú huyền diệu như âm thanh của trời.)
Một màn này, Trần Cảnh không thể chứng kiến. Khi hắn lại mở to mắt, đã là bảy mươi năm sau.
-----oo0oo-----