Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Một mình Nhan Lạc Nương đạp bước hoàng hôn hướng về Tú Xuân loan. Trần Cảnh tất nhiên đã sớm cảm ứng được. Đối với hắn mà nói, chỉ cần bất kì người nào vừa tiến vào trong đoạn đường từ Bá Lăng đến Kinh Hà thì đã hiện ra rõ ràng trong đầu hắn. Tuy rằng bình thường hắn không lưu tâm đến chuyện lui tới của người khác, nhưng Nhan Lạc Nương vừa xuất hiện đã kinh động hắn. Bởi vì trên người nàng có một cảm giác khác hẳn với những người khác. Mà loại cảm giác này, tới từ chính bản thân nàng, còn một phần là từ thanh kiếm trên lưng nàng kia.
Trần Cảnh đã từng thấy thanh kiếm kia. Khi đó sư phụ Nhan Lạc Nương là Quảng Hàn cung chủ đã giận dữ rút kiếm ngay trước miếu Hà Bá này, trên lưỡi kiếm còn có hai chữ Quảng Hàn. Lúc ấy, thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ đã mang theo một luồng hào quang đầy kinh diễm, như thể ánh trăng vừa từ sau đám mây đen ló ra, tản ánh sáng khắp trời đất. Nhưng nếu kiếm không rời vỏ, lại như ánh trăng ẩn sau đám mây đen, bị che kín, không ai có thể biết được đó là một linh bảo tuyệt thế.
Thế nhưng lúc này kiếm trong tay Nhan Lạc Nương lại khác. Nàng vừa xuất hiện, Trần Cảnh đã cảm ứng được ánh chói lọi của kiếm, như thể vầng mây kia quá mỏng, khó mà che khuất hoàn toàn được ánh trăng. Khí tức của Nhan Lạc Nương cũng sáng tối bất định, chốc tăng chốc giảm, chốc lại mờ tối ảm đạm. Trần Cảnh biết Nhan Lạc Nương đả xảy ra chuyện, không phải chỉ riêng bản thân nàng, mà Quảng Hàn cung nhất định xảy ra chuyện lớn. Bằng không thì Quảng Hàn kiếm cũng không thể ở sau lưng nàng, mà nàng cũng không một thân một mình trở lại đây như vậy.
Qua trấn Quân Lĩnh, qua thôn Hà Tiền, nàng không chút dừng bước. Năm xưa cùng các sư huynh sư tỷ ghé qua đây rồi rời đi, tính ra nàng đã chặt đứt duyên trần cùng thôn Hà Tiền rồi. Thôn Hà Tiền đã không còn gì đáng để nàng lưu luyến nữa. Nàng đi thẳng lên con đê, tới bờ sông mé bên sườn núi nhỏ, đi tới trước miếu Hà Bá rồi bước vào. Nàng lẳng lặng đứng trước tượng Hà Bá, lặng im, không nói một lời nhìn tượng thần, tựa như nhìn bậc trưởng bối. Lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng nàng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhan Lạc Nương đứng rất lâu, sắc trời từ nhá nhem tối đến đen kịt. Nàng thắp một nén nhang, rồi nói:
- Hà Bá gia, đây là nén nhang cuối cùng ta thắp cho người đấy. Hiện tại ta đã là chưởng giáo một phái rồi, người nhìn thấy Quảng Hàn kiếm sau lưng ta không? Sau này ta chính là Quảng Hàn cung chủ. Sư phụ từng nói, tiên không vào điện thần, ta đã là chưởng giáo một phái, là Quảng Hàn cung chủ, cho nên không thể vào trong thần miếu được nữa.
Trần Cảnh thở dài, thầm nghĩ: "Quả nhiên đã xảy ra chuyện."
Giọng nói của Nhan Lạc Nương không có chút gì vui mừng, mà chỉ toàn cảm giác bàng hoàng và buồn tủi.
- Đại sư tỷ muốn làm cung chủ, nhị sư huynh muốn làm chưởng giáo, tam sư tỷ cũng muốn làm… nhưng sư phụ lại truyền cho ta. Truyền người nào họ cũng vui vẻ tiếp nhận, sao lại truyền cho ta chứ?
Nhan Lạc Nương khẽ nói trong bóng đêm, như đang tự lẩm bẩm lấy:
- Cho dù là bối phận hay kiến thức, ta cũng không bằng được các vị sư huynh sư tỷ, vì sao lại cứ truyền cho ta?
Trong bóng tối, không có tiếng đáp lời.
- Tam sư tỷ đòi ta thanh Quảng Hàn kiếm. Nhưng sư phụ đã dặn không được đưa cho bất kì kẻ nào, trừ phi ta chết đi.
Nhan Lạc Nương lại khẽ giọng nói tiếp:
- Ta không muốn thanh Quảng Hàn kiếm này, ta cũng không cần làm Quảng Hàn cung chủ. Người nói ta nên làm gì bây giờ? Các sư tỷ đi rồi, truyền thừa của Quảng Hàn cung không thể đứt đoạn được, bằng không ta sẽ phụ lòng ủy thác của sư phụ mất.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dài của Hà Bá. Trần Cảnh không trả lời thẳng, mà hỏi lại:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi đã đi đâu?
Hắn cảm thấy có lẽ lúc này Nhan Lạc Nương cần trút nỗi sợ hãi và mịt mờ trong lòng ra, mà nói ra hết cũng là một phương thức rất tốt.
Nhan Lạc Nương trầm mặc một hồi rồi đáp:
- Chúng ta đi âm tào địa phủ. Đến Chuyển Luân điện xếp thứ mười của cõi âm.
Trần Cảnh thất kinh, không ngờ các nàng lại đi vào cõi âm. Thảo nào đến cả Quảng Hàn cung chủ có tu vi cao thâm khó lường, lại thêm cả linh kiếm mạnh mẽ trong tay cũng không thể đi ra được.
Nhan Lạc Nương tiếp tục nói:
- Chúng ta đi đến sơn cốc kia, gặp hai oán linh đi ra khỏi cõi âm. Chúng nó nhìn thấy sư phụ thì quay đầu bỏ chạy, sư phụ dùng kiếm đánh thông vào con đường hoàng tuyền đi tới âm thế, một mực truy đuổi theo hai oán linh kia tới Chuyển Luân điện. Sư phụ lại dựa vào Quảng Hàn kiếm mang chúng ta cùng vào trong điện đó.
- Trong Chuyển Luân điện có phải chỉ toàn bóng tối đen kịt, không thấy trời, không thấy đất, chỉ có thể cảm nhận loáng thoáng bóng dáng ma quỷ.
Trần Cảnh hỏi.
Nhan Lạc Nương không nhịn được mà nhớ lại.
Trần Cảnh lại hỏi:
- Vậy các ngươi có trông thấy cảnh vật giống với phàm trần thế tục, người trong đó không biết mình đang ở cõi âm?
Nhan Lạc Nương lắc đầu, đáp:
- Chúng ta không nhìn thấy như vậy. Bởi vì ta có đèn Lưu Ly Định Hồn trong tay. Dưới ánh đèn, chủ yếu nhìn thấy là hư vô, như đang đi lại trong vùng hỗn độn. Sư phụ nói vì ta không đủ pháp lực, nếu pháp lực cao thâm có thể rọi sáng cả Chuyển Luân điện.
Trần Cảnh nghe đến đèn Lưu Ly Định Hồn, thầm đoán có lẽ là ngọn đèn xanh kia. Hắn lại yên lặng chờ Nhan Lạc Nương tiếp tục nói tiếp.
- Lúc chúng ta đi trong hỗn độn này, sư phụ có kể cho chúng ta nghe về lai lịch của mười tòa điện địa phủ nơi cõi âm này. Sư phụ nói mười tòa điện vốn không có tên như vậy, mà được gọi chung là Tổ Vu điện, cũng không chỉ có mười mà là mười hai điện.
Trần Cảnh hầu như biết rất ít những chuyện bí mật thời thượng cổ, cũng không biết nhiều kẻ trong danh môn đại phái. Lúc này nghe Nhan Lạc Nương nói đến như mở ra một cánh cửa, những truyền thuyết thời kì thượng cổ thời khắc này đặc biệt chân thật rõ ràng.
Nhan Lạc Nương tiếp tục nói:
- Sư phụ nói, thời hồng hoang lúc thiên địa còn sơ khai, cường giả thiên hạ có vô số, cho dù là tổ sư Quảng Hàn tiên tử Tuyền Âm chúng ta cũng chỉ là một tiểu tu sĩ luyện khí. Lúc đó có những bậc đại thần thông muốn thoát khỏi luân hồi của trời đất, kỳ vọng có thể vĩnh sinh bất tử, vạn kiếp bất diệt. Trong đó có tộc tên là Vu, được thiên địa thai nghén mà thành. Trong Vu tộc lại có mười hai Vu thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, thuật pháp cao đến mức không lường được. Bọn họ được sinh linh trên thế gian này gọi là tổ Vu. Mười hai tổ Vu này đều có mười hai tòa điện riêng. Theo truyền thuyết, mỗi người bọn họ là từ một tòa điện này thai nghén sinh ra. Mười hai tòa điện thờ có lực trấn phong trời đất, lúc phân ra có thể tự hình thành thế giới, ẩn giữa ảo và thật; lúc hợp lại thì có thể thành Đô Thiên Thần Sát đài, khống chế sinh tử của mọi sinh linh, cho dù thần thông cao đến đâu cũng khó mà chạy thoát được.
Nghe Nhan Lạc Nương giảng giải, trước mắt Trần Cảnh không khỏi hiện lên cảnh tượng hàng tỉ sinh linh đang tranh giành lấy trường sinh, vô số đại thần đoạt lấy tạo hóa. Lại liên tưởng đến những truyền thuyết kia, trong đầu hắn không khỏi diễn hóa lại, cảm giác như sôi trào đầy nhiệt huyết, hận mình không thể cùng ở trong thời đại đó. Tuy Nhan Lạc Nương chỉ kể lại chuyện của Vu tộc, nhưng cũng đã vén mở lên một góc chuyện của trời đất thời hồng hoang, khiến hắn phải vội hỏi thêm:
- Vậy Vu tộc kia đâu rồi? Vu tộc mạnh mẽ như vậy, sao hiện nay khắp thế gian hầu như không còn nghe tới Vu tộc nữa, là ai có thể diệt được cả Vu tộc?
Lúc ấy, nghe đến đó Nhan Lạc Nương cũng vội hỏi như vậy. Sư phụ nàng đã kể tiếp bằng một giọng nói pha đầy sợ hãi:
- Tuy rằng Vu tộc mạnh mẽ, nhưng trong thời kì đó, thế gian lại không thiếu người có đại thần thông. Có ba vị tổ sư huyền môn Đạo giáo, có hai vị Đế Hoàng thống lĩnh yêu linh hồng hoang, có Cộng Chủ nhân loại biết trắc toán chuyện khắp cả trời đất, có Ngọc Hoàng đại đế mà uy danh vô thượng vẫn còn lưu truyền khắp nhân gian, có những tán tiên đi lại khắp nhân gian nhằm tìm kiếm ý niệm riêng của mình, có Phật tổ nơi Tây Phương khổ hàn, còn có cả những bậc đại năng sở hữu thần thông đặc biệt, do trời sinh ra. Tất cả bọn họ trong thời đại đó đã cùng nhau nổi lên một đợt sóng dậy ầm ầm mạnh mẽ của kỷ nguyên hồng hoang.
Cảnh giới Trần Cảnh càng cao, càng cảm thấy kinh hãi với những sự tích của các nhân vật trong truyền thuyết kia. Cho nên, bản thân hắn cảm thấy căn bản không thể tồn tại cái trình độ cao cao kia được. Nhưng hắn nhớ tới tòa Tần Quảng Vương điện ở cõi âm, cái sự thật bày ra trước mắt cho thấy truyền thuyết kia không hẳn là giả tạo mà ra. Chỉ riêng một tòa vương điện đã khiến hắn kinh hãi không thôi, nói vậy thì chủ nhân tòa điện kia xuất hiện sẽ là bậc thông thiên triệt địa đến thế nào a. Huống chi, thời đó còn có rất nhiều người như vậy tranh giành lấy một đường sinh cơ?
- Đó quả là một thời đại sáng lập ra các truyền thuyết thần thoại! Thế gian này khó mà xuất hiện được những nhân vật như thế lần nữa rồi, có lẽ không thể nữa!
Trần Cảnh không kìm lòng, cảm thán một câu.
Đây là tâm niệm trong lòng Trần Cảnh, khó nén nổi mà thốt ra, nhưng Nhan Lạc Nương vẫn đáp lại:
- Sư phụ cũng từng nói vậy.
Lúc này Trần Cảnh mới lấy lại được tinh thần, than thở:
- Đối với chúng ta mà nói, không sinh ra trong thời đại đó vừa là may mắn, cũng là bất hạnh. May mắn là không phải tranh đoạt một đường sinh cơ với mấy vị tuyệt đại thiên kiêu kia. Không may là chúng ta vĩnh viễn không thể nhìn thấy nhiều nhân vật với phong thái như vậy.
Nói đến đây, âm thần từ pho tượng đi xuống. Đây là âm thần thuần túy, không phải do kiếm linh Mê Thiên điệp huyễn hóa ra. Âm thần trong đêm tối tản ra một vàng sáng trắng lấp lánh, mặt mũi đã rõ ràng, thậm chí quần áo trên người cũng mơ hồ hiện ra màu sắc riêng.
- Kể một chút xem rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì trong Chuyển Luân điện được chứ?
Trần Cảnh hỏi.
Nhan Lạc Nương nói:
- Chúng ta gặp rất nhiều ác quỷ, quái vật. Sư phụ còn kể cho chúng ta chút chuyện xưa cũ.
Trần Cảnh thừa biết bên trong đó nhất định sẽ có có ác quỷ quái vật, nên chỉ hỏi:
- Sư phụ cô đã kể chuyện xưa cũ gì?
- Kể rất nhiều, khiến ta gần như không thể tin được.
Nhan Lạc Nương đáp.
- A? Vì sao lại không thể tin được?
- Sư phụ kể về chuyện của tổ sư cho chúng ta, kể về chuyện của giới chủ Tu La giới. Sư phụ nói tổ sư có quen biết với giới chủ Tu La giới, hơn nữa quan hệ rất sâu đậm.
Trần Cảnh thầm kinh ngạc. Tu La giới hầu như chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết. Truyền thuyết nói rằng trong trời đất này có Minh Hà huyết hải, nằm giữa hai cõi âm dương, tự hình thành một giới có tên là Tu La.
Nhan Lạc Nương nói tiếp:
- Lúc đó giới chủ Tu La giới còn chưa trở thành giới chủ, mà chỉ là một cô gái tên là Bắc Linh. Tổ sư chúng ta cũng không phải là Quảng Hàn cung chủ, mà chỉ là một tiểu tế tự luyện khí. Vì tìm huynh mình mà sư tổ bị lạc vào núi Lạc Linh, bị Bắc Linh đại vương tại núi Lạc Linh bắt vào trong động phủ... (Tình hình cụ thể và chi tiết, mời đọc thêm "Nhân đạo kỉ nguyên")
Chuyện xưa cũ mà Nhan Lạc Nương kể lại cho Trần Cảnh, hiện lên như xa như gần, đoạn lịch sử như thật lại như ảo. Trong đoạn lịch sử này có một trận đại chiến vô cùng chấn động trong trời đất - đại chiến Vu Yêu, cũng có thể nói đây là một trận đại chiến luân hồi. Trong đó, mỗi vị đại thần thông đều có những tính toán riêng, mà những thần thông trong truyền thuyết cũng từ trận đại chiến ấy được lưu truyền tới tận bây giờ.
- Chờ chút, Bắc Linh và Nam Lạc mà cô vừa kể sao chưa từng nghe thấy trong truyền thuyết nào cả?
Trần Cảnh vội vàng hỏi lại.
- Truyền thuyết về giới chủ Tu La giới có rất ít. Bởi vì trong trận đại chiến đó, bọn họ là phe thất bại.
Nhan Lạc Nương cũng không ngờ rằng khi kể lại những điều sư phụ kể, âm thanh và ngữ điệu của nàng cũng mang theo chút hưng phấn, lại mang chút thương cảm, như thể dẫn dắt lấy một tia bi thương từ trận đại chiến kia xuyên qua thời không mà đến:
- Trong cuộc đại chiến định lại luân hồi đó, có mười hai tòa điện tổ Vu trấn cả hồng hoang được tổ Vu bố trí thành Đô Thiên Thần Sát đài; Có Yêu đế đứng đầu hàng tỉ yêu linh phân phong ba trăm sáu mươi lăm chính thần, bày ra Chu Thiên Tinh Đấu đại trận; Có Đạo tổ Tam Thanh truyền đạo thiên hạ, giáo hóa muôn dân trăm họ cùng với Đế vương nhân gian và Phật tổ lập nên Hỗn Nguyên trận. Trong đó cũng có những người không thuộc phe nào cả, được xưng là phe Tán tiên trong trời đất, giới chủ Tu La giới Bắc Linh và Nam Lạc ở phe này.
- Cuối cùng thì sao? Vì sao trời đất lại thành thế này?
- Chỉ bởi vì một người.
- Người nào?
- Nam Lạc!
- Không phải ông ta thua sao?
- Ta cũng không biết. Sư phụ cũng không rõ chuyện sau đó ra sao cả. Người chỉ nói một câu.
- Nói cái gì?
- Một kiếm ngang trời hóa thiên hà, tiên thánh đầy trời chịu chôn vùi!
-----oo0oo-----