Dịch giả: †Ares†
oOo
Trong Bồng Lai tiên đảo, chưởng môn Bồng Lai chỉ lật tay, Bồng Lai sơn ấn đã ép xuống. Lão đứng bất động, chỉ làm một động tác nhỏ như vậy, nhưng trên bầu trời lại hiện ra một chiếc ấn to như một quả núi lớn. Mở miệng sinh pháp thuật, nâng tay gió mây vần cũng chỉ đến vậy là cùng.
Ép xuống Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương không phải một đám mây, cũng không phải một quả núi, mà là linh lực cuồn cuộn của đảo núi Bồng Lai.
Trong mắt những người xung quanh, đó là một chiếc ấn to như núi, do linh lực ngưng kết thành. Nhưng trong mắt Trần Cảnh, linh lực từ trên trời giáng xuống kia như là băng tuyết, lại cuồn cuộn trút xuống như nước. Nếu không có cách nào ngăn cản, kết cục sẽ nhất định tựa như người phàm đối mặt với dòng nước lũ lạnh buốt, ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Bỗng lần lượt từng thân hình đệ tử Quảng Hàn bị ép hiện ra lại dưới ấn, do thuật độn vừa bị phá đi. Các nàng chỉ cảm thấy khó thở, toàn thân như bị trói chặt, không thể nhúc nhích, cảm giác tử vong xâm chiếm tâm chí.
Chênh lệch cảnh giới cao thấp thể hiện rõ vào lúc này, pháp thuật do người có cảnh giới cao hơn tạo ra khiến những người cảnh giới thấp sinh ra suy nghĩ không thể ngăn cản.
Tinh thần ý chí của các nàng đều bị trấn nhiếp. Nhan Lạc Nương mím chặt môi, vội nắm lấy Quảng Hàn kiếm che chở cho các đệ tử Quảng Hàn.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc ấn màu đen trong tay Trần Cảnh tựa như không chịu nổi áp lực mà vỡ tan thành một vùng sương đen. Màn sương bao lấy Trần Cảnh, không ai thấy rõ hắn nữa. Rồi bỗng nháy mắt sau, trong sương đen bỗng có một bóng người vọt thẳng lên chiếc ấn linh lực to như núi kia.
Người nọ mặc một thân áo bào màu xanh đen, nhìn kỹ còn thấy được trên đó có hoa văn hình năm con ác quỷ rất sống động. Mỗi con ác quỷ đều mở trừng hai mắt, trong mắt đều lộ ra một loại cảm giác làm lòng người hoang mang, hoặc tàn nhẫn, hoặc oán độc, hoặc tham lam, hoặc dâm dục, còn có cả chút lạnh như băng không hề có cảm tình. Năm con ác quỷ được vẽ rất rõ ràng, lại phân cấp bậc, có đậm có nhạt, nhưng đều như là vật sống, không ngừng giãy giụa rít gào bên trong pháp bào màu đen kia.
Mà trên tay hắn thì cầm một thanh kiếm. Kiếm dài hơn một mét, chuôi kiếm có phần che tay tựa như hình cánh bướm, trên lưỡi kiếm mờ ảo khói đen, mơ hồ còn thấy được màu vàng nhàn nhạt.
Nhan Lạc Nương nhìn không rõ khuôn mặt của Trần Cảnh lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy Trần Cảnh bây giờ vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không giống với hình tượng Hà Bá gia trong lòng nàng, mà đã có biến hóa về chất. Nếu không phải tận mắt thấy biến hóa, nàng tuyệt đối không tin tưởng người này chính là Hà Bá gia được chính tay mình vớt lên năm đó.
Tàn nhẫn, oán độc, tham lam, dâm dục đan vào cùng một chỗ, hình thành một loại khí tức đặc biệt, đó là hương vị của âm tào địa phủ. Tất cả âm u trên thế gian đều tập trung trên người của hắn.
Vừa khoảnh khắc trước, hắn còn như ánh mặt trời trong gió xuân, trên người chỉ có cảm giác thần bí mờ ảo của thần linh. Mà bây giờ toàn thân hắn lại là sự âm u tối tăm, hai loại khí tức hoàn toàn bất đồng cứ lần lượt luân chuyển.
Không có ai biết giờ khắc này trong đầu Trần Cảnh đang sinh ra vô số những cảm xúc tiêu cực. Tâm trí hắn loạn lên, lời nguyền Ác mộng Vong Hồn yên lặng từ lâu như muốn sống dậy.
Chưởng môn Bồng Lai khu động cả linh lực Bồng Lai, còn Trần Cảnh có bia thần Kinh Hà nhập thể, pháp lực hơn xa linh lực từ một kiếm trước kia. Có điều bia thần Kinh Hà bị hỏng, pháp lực đã kém đi rất nhiều.
Chưởng môn Bồng Lai nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, ngay lúc Trần Cảnh đỡ Nhan Lạc Nương mà thể hiện ra thủ đoạn chân chính đại biểu cho chưởng môn của đảo Bồng Lai.
Nhan Lạc Nương nhìn thấy chiếc pháp bào màu đen mơ hồ có vô số ác quỷ rít gào như những làn sóng của Trần Cảnh, nhưng bản thân Trần Cảnh lại không thấy được, hắn chỉ cảm nhận được sự đau đớn như bị ngàn vạn ác quỷ gặm nhấm thịt da.
Đổi lại, hắn cảm nhận được pháp lực bao la như biển. Trong một tích tắc, hắn cảm nhận được trời đất nằm hết trong tay, cảm giác một kiếm của mình có thể phá rách trời cao. Đầu vừa sinh ra ý nghĩ này, hắn lập tức đâm ra một kiếm. Một kiếm này đơn giản tự nhiên, nhưng so với kiếm thuật trước kia của hắn, lại có cảm giác phản phác quy chân.
Một kiếm đâm tới chiếc ấn tựa như băng tuyết trong mắt Trần Cảnh, nhưng chiếc ấn không tán đi, càng không có ánh sáng khác lạ nào, chỉ có Trần Cảnh chìm nghỉm vào trong đó.
Ở khoảnh khắc chiếc ấn ngưng kết từ linh lực kia hạ xuống, người ta chỉ cảm thấy một cảm giác mãnh liệt, như tất cả sinh linh đều chuẩn bị phải vỡ thành bụi phấn. Mà khi Trần Cảnh đâm một kiếm vào, lại phát hiện chiếc ấn này giống như là đầm lầy, có thể cắn nuốt vạn vật sinh linh. Pháp lực dù có hùng hậu như thế nào, khi xông vào chiếc ấn đều giống như bị phong ấn vào trong đó, vĩnh viễn không ra được, cuối cùng sẽ hóa thành một luồng linh lực trong ấn.
Nhưng mà trong tay Trần Cảnh lại đang có Tần Quảng vương tỷ không biết ẩn chứa mấy ngàn năm linh lực, hắn đại biểu cho cả Tần Quảng vương thành.
Cho nên ngay lúc chiếc ấn do cả núi Bồng Lai ngưng kết cố gắng phong ấn Trần Cảnh bên trong, lại bị Mê Thiên kiếm của Trần cảnh cắt thành từng nhát, từng nhát.
Nơi một kiếm chém qua đều là nơi do linh lực ngưng kết thành, kiếm kiếm đánh gãy pháp tắc của chiếc ấn.
Chiếc ấn ngưng kết từ linh lực bị Mê Thiên kiếm quấy nát, nhưng lại không hề tán đi, mà trong tích tắc vỡ vụn ấy lại hóa thành vô số thanh kiếm đâm tới Trần Cảnh cùng các đệ tử Quảng Hàn đang bị trói buộc.
Các nàng hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy một cơn mưa kiếm. Những tia kiếm loang loáng sáng như sắp đâm vào trong con mắt của các nàng. Các nàng không hề có lực chống cự, thế nhưng ngay khi các nàng cho rằng mình sẽ chết, thì tai đột nhiên truyền tới tiếng kiếm ngân vang, sau đó cơn mưa kiếm đâm tới cũng bị tán thành mưa bụi, không hề có lực sát thương.
Xuyên thấu qua màn mưa bụi linh lực, các nàng nhìn thấy cảnh Trần Cảnh đâm một kiếm tới mi tâm của chưởng môn Bồng Lai.
Mà đúng lúc này, trong tai các nàng nghe thấy tiếng của Nhan Lạc Nương:
- Đi!
Từng người mới phát hiện áp lực trói buộc trên người đã không có, lập tức bay độn khỏi Bồng Lai.
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt với cả Quảng Hàn và Bồng Lai, nhưng tâm tình của hai bên lại hoàn toàn bất đồng.
Cuộc sống vốn màu xám của các đệ tử Quảng Hàn, bởi vì Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương đến mà lần nữa tỏa sáng rọi, nhưng thế giới của đệ tử Bồng Lai lại bị phủ kín bóng ma.
Bọn họ như thế, chưởng môn Bồng Lai càng như vậy. Lão không thể tin nổi. Nếu nói toàn bộ Bồng Lai tựa như thân thể lão, vậy Trần Cảnh chính là gai đâm vào trong thân thể lão.
Ý nghĩ vừa sinh, linh lực đã đè ép tới Trần Cảnh. Nhưng toàn thân Trần Cảnh lại như kiếm chém qua mặt nước, không có trở ngại.
Một kiếm kia đâm thẳng mi tâm.
- Không thể chấp nhận được, chẳng những trốn đi, lại còn dám giết ngược vào trong Bồng Lai. Ngày hôm nay không lưu lại ngươi, về sau Bồng Lai sao có thể sống yên trên thế gian.
Lão há miệng hét lớn một tiếng, toàn bộ Bồng Lai bỗng rung chuyển như đồng tình, tựa như không gian cùng thời gian đều bị đóng băng. Kiếm của Trần Cảnh thoáng chậm đi, nhưng vẫn không hề dừng lại, vẫn đâm tới trước. Thế nhưng sau tiếng hét, chưởng môn Bồng Lai đã hòa tan cùng với hư không, chỗ cũ chỉ còn là màn sương linh lực.
Sương cuồn cuộn lên tới mấy trượng, rồi lại hóa thành một ngọn núi ập xuống. Kiếm trong tay Trần Cảnh không hề có biến hóa nào, vẫn một kiếm đâm thẳng.
Mê Thiên kiếm vẫn là Mê Thiên kiếm, nhưng lúc này có thêm một tầng hào quang vàng lưu lại quỹ tích trong hư không. Quỹ tích màu vàng kia cũng không quá chói mắt, nhưng ở một khắc này lại làm cho người ta cảm giác tĩnh lặng, giống như trên đời không có bất cứ thứ gì có thể ngăn chặn nó xuyên qua.
Khi kiếm thuật đạt tới cảnh giới cực cao, kiếm bình thường cũng phá pháp thuật.
Kiếm đâm vào trong núi từ linh lực lại có cảm giác như đâm vào vật thật, thoáng dừng lại, sau đó núi kia liền vỡ thành từng tảng đá núi. Mà những tảng đá đó trong khoảnh khắc lại hóa thành từng con hung thú đánh tới Trần Cảnh.
Trần Cảnh vung tay, ánh kiếm như pháo hoa giữa đêm, mỗi con hung thú lao đến đều vỡ tan dưới kiếm rồi hóa lại thành linh khí. Nhưng mà những linh khí đó cũng không tiêu tán, mà lại hóa thành từng cơn sóng biển.
Nếu người khác bị vây trong hoàn cảnh của Trần Cảnh lúc này, có lẽ trong mắt chỉ có thể nhìn thấy sóng biển vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng không cách nào thoát ra ngoài. Nhưng ở trong mắt Trần Cảnh, quanh hắn không phải sóng biển, mà là những dải chữ bùa không ngừng biến ảo, càng ngày càng dày.
Trần Cảnh tự nhiên sẽ không đứng yên chờ những hàng chữ này thành hàng lối. Kiếm trong tay hắn không ngừng nghỉ một giây nào, đánh tan từng hàng chữ.
Ở trong mắt đệ tử Bồng Lai, kiếm của Trần Cảnh đâm vào hư không, ánh vàng chợt lóe, sau đó biến mất. Tiếp theo bọn họ nghe được hai tiếng hét lớn, đó là tiếng của hai vị trưởng lão. Nhưng ở trong tiếng hét vang có một màn ánh kiếm loang loáng như đóa hoa nở rộ, hoặc lung tung, hoặc trình tự rõ ràng. Kiếm khí tung hoàng, đám đệ tử cách không xa này như côn trùng bị dọa sợ, không kìm được mà nhao nhao lùi về phía sau.
Từ lúc Trần Cảnh tiến vào Bồng Lai tới lúc đệ tử Quảng Hàn đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.
Trong lúc càng nàng tiếp tục quay đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số ánh kiếm đan chéo. Ánh kiếm như hóa thành vô số con bướm bay trong không trung, tựa như bươm bướm múa trong bụi hoa. Theo sau đó, tai bọn họ nghe được tiếng kiếm ngân vang mãi không dứt, giống như tiếng bươm bướm vỗ cánh vọng lại.
Từ rất xa nhìn lại, vốn chỉ giống như mộng ảo, nhưng chẳng biết tại sao, các nàng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đệ tử Bồng Lai chưa từng thấy qua kiếm thuật như vậy. Bọn họ không phân biệt được mình thấy ánh kiếm hay là con bướm, cũng không biết tai mình nghe tháy tiếng kiếm ngân vang hay là tiếng cánh bướm đập trên không.
Đột nhiên, bọn họ nghe được tiếng chưởng môn quát chói tai:
- Chạy đi đâu.
Bọn họ được tiếng quát này đánh tỉnh, sau đó nhìn thấy trên bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con rồng xanh, tuy có thể nhận ra không phải vật thật, nhưng có vảy có râu, có trảo có sừng, toàn thân màu xanh, hai trong mắt màu vàng nhạt, lạnh lẽo như băng.
Trên bầu trời, mưa rơi xuống to như trút nước, mây đen vần vũ, sấm chớp đì đùng.
Mà con rồng xanh kia giấu nửa thân trong mây, nửa thân bên ngoài. Nó không phải rồng thật, nhưng đã có một ít thần thông của rồng thật, so với con rồng lửa trên Kinh Hà ngày đó chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.
Uy thế vô tận khiến trong lòng những người đang ngẩng đầu nhìn như bị đặt nặng một tảng đá, khó có thể hít thở.
Đằng trước cái miệng khổng lồ của con rồng xanh có một người áo đen nâng kiếm lướt nhanh, từng bước chợt lóe, trên người có một tầng hào quang chớp tắt như muốn đâm phá hư không. Nhưng mỗi bước ẩn hiện của người này lại có khoảng cách không xa, giống như là bị trói buộc nào đó.
Ngay khi các đệ tử Bồng Lai cho rằng người áo đen sắp bị rồng xanh nuốt vào bụng, người áo đen kia đột nhiên xoay người, trường kiếm trong tay nâng lên quá đầu. Trên thân kiếm lấp loáng ánh vàng.
Lập tức mọi người cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén chọc thẳng hướng giữa hai lông mày, như là có người cầm kiếm chỉ vào mi tâm của mình.
Kiếm chém xuống, một luồng sáng vàng lẫn đen cùng ánh kiếm hỗn loạn chém thẳng xuống phần trán giữa hai sừng của con rồng xanh.
Ánh kiếm mảnh như tơ, lại phá khai trời đất. Nơi ánh kiếm đi qua chỉ thấy tản ra những làn sóng như thủy triều dạt về hướng hai bên. Mà người áo đen ở khoảng khắc một kiếm này tiếp cận càng lúc càng gần rồng xanh thì không ngừng bay ngược ra xa, tư thế vẫn là đang chém xuống một kiếm, thân hình càng lúc càng mờ nhạt.
Nhất niệm sinh huyễn, khả khốn tự kỷ nhất sinh. Nhất thuấn thành si, khả cấm tự kỷ nhất thế.
(Một ý nghĩ sinh ảo giác, có thể giam hãm mình cả đời. Một tích tắc cuồng si, có thể trói cản mình trọn kiếp.)
- Vèooo...
Tiếng kiếm ngân vang trong mây gió, khoảnh khắc ánh kiếm chiếu rọi này sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng người.
Ánh kiếm chém xuống, như là cắt vào đậu hũ, cái trán của rồng xanh xuất hiện một vết kiếm.
Bởi vì con rồng kia không phải rồng thật, mà là linh khí biến thành, chỉ là ngưng thật khác thường, nhất thời không thể tán đi, các đệ tử Bồng Lai nhìn thấy con rồng bị xẻ đôi bắt đầu từ phần trán đến toàn thân, rồi tách làm hai nửa muốn rơi xuống mặt biển. Thế nhưng hai nửa ấy mới rơi một nửa đã tán thành linh khí, hóa thành cuồng phong.
Trên bầu trời, mây đen cũng nhanh chóng tán đi, mặt trời xuất hiện, nhưng đệ tử Bồng Lai đệ tử mới phát giác được mùa đông và đêm tối tới rồi.
Khi bọn họ thấy rõ lại Bồng Lai, cũng thấy rõ được trên mặt đất, chưởng môn Bồng Lai với gương mặt đỏ, cùng hai trưởng lão có mi tâm như bị vẽ lên nét đỏ.
Lại nhìn hướng phương xa, chỉ thấy trong sóng cuộn có một bức tượng đá đã bay xa.
-----oo0oo-----