Dịch giả: Tiểu Băng
oOo
- Không xong, ma vật lợi hại thế ư, lại còn tàn nhẫn hiếu sát, nếu lỡ nó tới thành Bạch Vân chúng ta thì sao, chẳng phải bách tính trong thành đều phải táng thân trong tay nó?
Một người bỗng kêu lên, lập tức có người trả lời ngay:
- Thành Hoàng Thổ Địa thành Bạch Vân chúng ta thần thông quảng đại, làm sao để cho ma vật kia vào trong thành được! Nó không tới còn tốt, nếu dám tới, nhất định sẽ bị Thành Hoàng trấn vào trong miếu Thành Hoàng, thần hồn câu diệt. Mọi người đã quên chuyện hai mươi năm trước có một con vượn quỷ, vừa xuất hiện, lập tức bị Thành Hoàng hiển linh trấn phong hay sao?"
Mọi người cũng phụ họa theo, không khí lo lắng giảm hẳn đi, ai uống trà lại uống trà, ai dùng bữa tiếp tục dùng bữa.
- Ma vật này tuy lợi hại, nhưng Thành Hoàng thành Bạch Vân chúng ta thần thông quảng đại, nếu nó dám tới, chính là tự đi tìm đường chết
Ông lão kể chuyện trên đài nói oang oang, ngữ khí vô cùng khí phách, khiến người nghe bên dưới đều trầm trồ khen ngợi, không ít người phụ họa theo:
- Đúng vậy, nếu nó tới, chính là tự đi tìm đường chết.
- Có lẽ mọi người vẫn còn chưa biết, ba hôm trước, Thanh Diệp núi Cửu Đỉnh đã phụng mệnh hạ sơn, Mộc Chân của chùa Độ Trần cũng đã nhận lệnh của trụ trì, Mặc tiên tử của Quan Tinh Linh tông hiện đã vào trong thành, tất cả họ đều là tới để tru ma.
Giọng ông lão kể chuyện vô cùng mạnh mẽ, lên xuống du dương, khách nghe xong đều ồ lên khen ngợi.
Nhưng sau đó, một giọng nói không nóng không lạnh đã vang lên:
- Ba người đó có bản lĩnh thế nào, có nhất định tru ma được không?
Người chất vấn ngồi trong bàn góc, một bàn hai người, nhìn trang phục là biết không phải người địa phương, người nói chuyện là người trẻ tuổi hơn trong hai người. Lời nói của y chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến ai nấy đều trợn mắt nhìn, nhưng y lại chẳng hề sợ hãi, vẫn tiếp tục nói:
- Ta là người từ nơi khác đến, không biết ba vị tiên trưởng này có tài năng gì, mà lại được chư vị trầm trồ khen ngợi như vậy?
Mọi người nghe vậy mới bớt giận, nếu đã là người nơi khác, hẳn không phải cố ý tới gây sự, nên mọi người quay đi, cúi đầu uống trà.
Ông lão kể chuyện nhìn hai người lạ mặt:
- Nhìn cách ăn mặc của hai vị, hẳn là người của châu Cửu Hoa, địa giới Ba Lăng phải không?
- Lão tiên sinh thực tinh mắt.
Người trẻ tuổi ăn nói khá sắc sảo, song là người đi ra ngoài hành tẩu, cho nên trong kiểu sắc sảo kia vẫn có vẻ khéo léo vô cùng.
Ông lão kể chuyện mỉm cười:
- Thảo nào hai vị không biết ba người kia. Nếu nhắc lai lịch tiên môn của ba vị ấy, sợ nói tới ngày mai cũng chưa xong. Hai vị chỉ cần biết núi Cửu Đỉnh, chùa Độ Trần, Quan Tinh Linh tông này là ba tiên môn lớn nhất của châu Hắc Diệu ta là được rồi, và ba người đó chính là ba đệ tử kiệt xuất nhất của họ. Cửu Đỉnh sơn Thanh Diệp mười tuổi đã trừ được yêu, Độ Trần tự Mộc Chân ba năm trước hạ sơn hành tẩu, cứu người vô số, pháp lực vô biên. Mặc tiên tử tuy chưa từng rời khỏi tông, nhưng có rất nhiều tiên môn tài tuấn muốn kết thành đạo lữ với nàng, lại chưa từng có ai thành công, nhưng không một ai không tâm phục khẩu phục. Nay có ba người họ dẫn đầu tru ma, các tiên môn tài tuấn của châu Hắc Diệu ta nhất định sẽ tụ tập tới, lúc đó, ma vật còn không thúc thủ chịu trói hay sao?!
Khách ngồi xung quanh ai cũng mặt mày đầy đắc ý, người trẻ tuổi còn định lên tiếng, thì người lớn tuổi hơn đã khẽ vỗ lên bàn tay y, khẽ cười nói với mọi người:
- Quả nhiên là nhân vật thần tiên, có phong phạm tiên gia, hẳn sau này nhất định sẽ được ghi tên vào tiên tịch*.
(*Tiên tịch: sách ghi chép về các vị đạo nhân tu Tiên có pháp lực cao thâm, vang danh bốn bể)
Mọi người xung quanh nghe vậy thì đều cười thỏa mãn, tiếp tục uống trà, dùng bữa. Nhưng người trẻ tuổi vẫn không nhịn được:
- Không biết so với Diệp Thanh Tuyết ở núi Thiên La, châu Cửu Hoa chúng ta thì sao?
Chợt mọi tiếng động ngừng lại, không gian yên tĩnh đến khác thường, nhiều người há miệng ra, nhưng lại không nói ra được lời nào. Người trẻ tuổi nhìn quanh một vòng, nhếch mép, uống cạn chén rượu của mình, rồi đặt chén xuống. Tiếng chén rượu đặt xuống bàn tuy không lớn, nhưng trong sự tĩnh mịch hoàn toàn này lại trở nên vô cùng chói tai.
- Ha ha, chuyện tru ma lần này chỉ là một việc nhỏ, việc đại sự chân chính là sau khi tru ma, bọn họ sẽ đến núi Thiên La, châu Cửu Hoa gặp Diệp Thanh Tuyết.
Ông lão kể chuyện nhìn hai người kia mà nói.
Người trẻ tuổi lớn tiếng:
- Nếu thực sự là vậy, vậy sau này chư vị nhất định hãy tới, ta ở thành Bá Lăng xin đợi chư vị ghé thăm.
Y nói xong, đứng dậy đi luôn, người lớn tuổi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, đi theo ra ngoài.
Hai người đi rồi, bên trong xôn xao cả lên, mọi người vội hỏi ông lão kể chuyện chuyện kia có phải là thật hay không. Ông lão thong thả đáp:
- Nếu tiểu lão nhi đoán không lầm, trong ba người, ít nhất có một người sẽ đi núi Thiên La. Bởi vì Diệp Thanh Tuyết trở thành chưởng môn Thiên La môn, theo lệ hẳn phải thông truyền cho cả thiên hạ, nhưng Diệp Thanh Tuyết lại không làm như vậy, vì nàng ta là tự phong, là mang danh phản nghịch.
Ông lão vừa dứt lời, đám người nghe đều bừng bừng hứng chí, chuyển sang đề tài so sánh ba người kia với Diệp Thanh Tuyết.
Thiên La môn ở châu Cửu Hoa chỉ là một môn phái nhỏ, ngày xưa có lẽ đã từng hưng thịnh, nhưng lúc hưng thịnh nhất, cũng chỉ là một môn phái trung đẳng mà thôi, và chuyện môn phái diệt vong thì nay cả thiên hạ đều đã biết. Nhất là Diệp Thanh Tuyết, sau khi mọi người biết tới nàng, ai cũng thắc mắc nàng có pháp thuật gì, pháp bảo gì. Và câu trả lời chính là: "Không có pháp bảo, cũng không có pháp thuật thần thông gì lợi hại, chỉ có lôi thuật, mà môn phái trong thiên hạ mười cái hết bảy tám cái đều có lôi thuật."
Thế nhưng, lôi thuật ở trong tay nàng lại như có sinh mạng, vô cùng linh hoạt, tùy tâm sở dục.
* * *
Trần Cảnh không hề biết mấy chuyện này. Hiện giờ, hắn đang ngồi trong một sơn cốc, cơ thể không còn tỏa ra khói đen, nhưng cơ bắp, da thịt đều khô quắt lại. Hắn biết chuyện gì xảy ra, đây là vì hắn ở trong thành Tần Quảng dưới Âm phủ tới hơn ba trăm năm, thân thể đã hoàn toàn bị âm linh khí ăn mòn. Nếu vẫn ở trong đó, đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu rời khỏi đó, sẽ chẳng khác gì ma quỷ đi tới dương gian, lúc nào cũng có thể tiêu tán mất. Cũng may, hắn vốn là người dương gian, nên tuy da thịt bị ăn mòn, nhưng sẽ không hoàn toàn tiêu tán.
Ngũ tạng lục phủ của hắn cũng khô héo, xương cốt đều nhiễm màu xám tro, nếu không có pháp lực bảo vệ, hắn đã sớm trở thành một cái thây khô.
Đêm đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón. Nơi Trần Cảnh đang ngồi có bốn mặt là núi, trong núi mơ hồ có tiếng gào khóc thảm thiết. Một đống củi đốt lên, ánh lửa chiếu sáng phạm vi ba trượng, bên đống lửa có một con cọp, máu của nó nhỏ trên mặt đất đã khô đen lại, mùi máu tanh thoang thoảng tỏa đi trong ánh lửa. Một chân của con hổ đã bị xé ra, đang được một cánh tay khô quắt lật tới lật lui trên đống lửa, máu và mỡ rơi xuống kêu xèo xèo.
Cũng không phải là Trần Cảnh cần ăn thịt hổ để no bụng. Tu hành đến trình độ dẫn được linh khí thiên địa nhập thể như hắn rồi thì không cần phải ăn cái gì nữa cả, mà là lấy linh khí tẩm bổ nhục thân. Hắn nướng chân hổ chỉ để tự nhắc là mình đang còn sống mà thôi. Từ lúc rời khỏi Tiên Phù tông, hắn chạy thẳng tới đây, ngồi xuống một cái là hơn một tháng. Có kinh nghiệm trước kia, hắn trốn vào trong ảo cảnh, để lời nguyền rủa từ từ lắng lại.
Lúc hắn tỉnh lại sau một tháng tĩnh tọa, trời đang là ban ngày. Hắn nhìn xuống mặt nước, chợt giật nảy mình. Thế này có còn chỗ nào là người, rõ ràng là một cương thi, mặt xanh đen như vỏ cây, lốm đốm chấm đỏ, đôi mắt u ám như muốn nhỏ ra máu tươi, phối với gương mặt cương thi, khiến hắn nhìn bản thân mình cũng thấy lạnh cả sống lưng.
- Đây là ta sao?
Hắn mờ mịt, trước giờ vẫn luôn tưởng mình không còn bận tâm tới cái gì, gặp chuyện gì cũng không biến sắc, nhưng bây giờ, trong lòng rõ ràng đã bị dao động.
Mùi thịt thơm bay đi, mãnh thú trong núi bị mùi hương kéo tới, nhìn trộm từ trong bóng tối, nhưng không dám tới gần, vì bản năng của chúng báo cho chúng biết nơi đó cực kì nguy hiểm.
Trần Cảnh đưa cái chân lại kề vào mũi, hít mùi thịt thơm, hé miệng cắn một cái...
Sắc trời từ từ sáng dần, nhưng thân ảnh Trần Cảnh đã lại biến mất trong sương mù.
Trời vừa hừng đông, một chiếc lá xanh từ trên trời cao bay xuống, tới lúc hạ đất lại hóa thành một con người, mày kiếm mắt sáng, mặc đạo bào xanh, trước ngực áo thêu một chiếc lá cây, mái tóc đen cột gọn gàng sau đầu bằng một sợi dây cũng màu xanh.
Trên mặt đất, đống lửa đã tắt, xác hổ vẫn còn, cái chân đã nướng chín bị cắn một cái vẫn còn nằm ở đó.
Y híp mắt, nhíu nhíu mũi, thầm nghĩ: "Ma khí nặng thật, thảo nào ít nhất đi từ lúc nửa đêm, mà khí tức còn lưu lại vẫn đủ làm dã thú trong núi không dám tới gần... Nửa đêm đột nhiên mà đi, chẳng lẽ nhận ra ta đã tới gần?"
Một cơn gió thổi tới, y bay lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá.
Trần Cảnh khi trở lại dương gian, đã nghĩ ra đủ dạng nguy hiểm, nhưng lại chưa từng nghĩ mình sẽ bị trời đất nơi mình lớn lên từ nhỏ bài xích, càng không nghĩ tới nơi mình đi ra lại là châu Hắc Diệu, tuy cũng ở gần châu Cửu Hoa, nhưng cũng cách cả hơn ba mươi vạn dặm.
May mà lúc hắn trở lại trần thế, cảm nhận được khí tức nguyện lực nhang đèn từ Tú Xuân loan xa xôi. Nó trở thành ngọn đèn chỉ đường cho hắn, giúp hắn không bị mất phương hướng, còn làm dấy lên trong lòng hắn một cảm giác mát lạnh mỗi khi hắn sắp mê loạn đi, làm cho hắn tỉnh táo trở lạ. Tuy như vậy không đủ áp chế được "lời nguyền ác mộng vong hồn", nhưng Trần Cảnh rõ ràng vẫn cảm nhận tác dụng của nó. Việc hắn muốn làm nhất hiện giờ lại mau chóng trở về nơi nhang đèn hưng thịnh nhất của mình ở Tú Xuân loan, thử xem có thể nhờ lực nguyện cầu và hương khói của nơi ấy để khu trừ "lời nguyền ác mộng vong hồn" hay không.
Một đường đi thẳng tới châu Cửu Hoa, con đường dài hơn ba mươi vạn dặm, hắn không dám đi theo đường lớn, càng không muốn mượn đường, bởi vì hắn sợ mượn không được mà còn bị Sơn Thần Hà Bá ở những nơi đó dùng lực lượng núi sông trấn áp.
Thế nên, khi "lời nguyền ác mộng vong hồn" lắng lại, hắn bay thẳng lên trời, bởi làm như thế sẽ chẳng cần mượn đường của thần linh ở dưới đất nữa, cũng chẳng sợ bị họ trấn áp.
-----oo0oo-----