Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 12



CHƯƠNG 12.



Huyền Ngôn Nặc nghĩ đến chuyện đang xảy ra, mũi liền tính toán, nước mắt tuôn rơi chảy xuống, Dật Thanh Thích thấy thì yêu thương không ngớt, ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong ngực liên tục dỗ dành.

“Được rồi… Ngoan… Đừng khóc có được hay không? Là trẫm sai rồi, trẫm không nên nói ngươi như vậy, ngoan nào, đừng khóc nữa được chứ?”

Huyền Ngôn Nặc không để ý đến hắn, tiếp tục khóc.

Dật Thanh Thích cúi đầu, hôn lên môi Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc bị hành động đột nhiên của Dật Thanh Thích làm cho hoảng sợ, lập tức đẩy hắn ra: “Ngươi… Làm cái gì chứ!”

“Ta thấy ngươi khóc ta khó chịu…”

Rất khó chịu, ngay cả trẫm cũng không nói.

Trong lòng Huyền Ngôn Nặc dường như đột nhiên bị đụng phải: “Ngươi thì có khó chịu gì chứ…”

“Ngươi khóc…” Dật Thanh Thích tới gần Huyền Ngôn Nặc, ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong lòng, nâng mặt y lên, tinh tế hôn dòng nước mắt trên mặt Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc mặt đỏ hồng tựa vào lòng Dật Thanh Thích, nhìn khuôn mặt Dật Thanh Thích, không biết đến tột cùng là vì sao, tim y đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.

Dật Thanh Thích buông Huyền Ngôn Nặc ra, cười nhìn bộ dạng mặt đỏ hồng của y.

Huyền Ngôn Nặc cúi đầu, một hồi sợ hãi ngẩng đầu lại thấy Dật Thanh Thích đang nhìn y liền lập tức cúi đầu thấp xuống. Dật Thanh Thích cười nâng mặt Huyền Ngôn Nặc lên, tiếp tục những nụ hôn vụn vặt trên trán y, hỏi: “Còn tức giận sao?”

Huyền Ngôn Nặc không trả lời.

“Tiểu Nặc… ?”

Thấy Huyền Ngôn Nặc rốt cục lắc đầu, tâm  Dật Thanh Thích rốt cục thoải mái hơn.

“A… Tiểu Nặc nha… Vào lần đầu trẫm triệu kiến ngươi… Chỉ là hôn môi?”

“Đúng vậy… Thế nào?”

“Không lý do, bình thường dưới tình huống trẫm triệu kiến một người —— nhất là tú nữ tần phi đang chờ khẳng định sẽ làm một việc… Đương nhiên không ngừng hôn môi đơn giản như vậy…”

“… Chuyện gì nha?”

Dật Thanh Thích vẻ mặt hắc tuyến.

Đồ ngốc này.

“Ngươi là thật không biết hay giả vờ không biết vậy?”

Huyền Ngôn Nặc rất ngoan ngoãn mà lắc đầu.

Hai.

Dật Thanh Thích thở dài một hơi, cúi thấp người ôm lấy Huyền Ngôn Nặc, đi về phía tháp (giường nằm thời xưa). Huyền Ngôn Nặc đang tựa trong lòng Dật Thanh Thích căn bản còn đang hưng phấn không ngớt vì được bế lên cao như đang bay mà không nghĩ tới dã tâm của Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích đặt Huyền Ngôn Nặc ở trên giường, động tay bắt đầu cởi y phục của Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc thế nhưng không có phản ứng gì, trái lại còn ngồi ở một bên mặc hắn cởi. Đợi cho đến khi Dật Thanh Thích cởi sạch toàn bộ y phục của Huyền Ngôn Nặc xong, chỉ còn lại có một cái tiết khố (quần lót ơ hờ ~~~), sau đó hắn ném quần áo và đồ dùng hàng đã cởi xuống dưới giường, cuối cùng lúc quay đầu thì thấy hai tay Huyền Ngôn Nặc ôm ngực lui bào trong góc hỏi Dật Thanh Thích: “Ngươi cởi y phục của ta để làm gì?”

Dật Thanh Thích thiếu chút nữa là tắt thở.

Cái này… Đứa bé này… Tức chết ta rồi…

Dật Thanh Thích không có trả lời, hắn cởi bỏ y phục của bản thân, chỉ còn lại một cái tiết khố, cũng ném xuống dưới giường.

Vẻ mặt Dật Thanh Thích cười gian tới gần Huyền Ngôn Nặc, cười hề hề như kẻ trộm nói: “Cởi y phục của ngươi còn có khả năng làm gì chứ ~ ngươi không đến mức ngốc như vậy đi? Hì hì… Tiểu Nặc ~ đến đây ~ ôm cái nào ~ cho ta hôn một cái ~ “

Huyền Ngôn Nặc thấy Dật Thanh Thích chu môi tới gần mình, linh hồn nhỏ bé đều bị dọa bay mất một nửa, còn kém không ngất đi thôi. May mắn đầu óc y còn rõ ràng, lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài. Chân còn không bước ra được nửa bước đã bị Dật Thanh Thích ôm cổ, ném về lại trên giường. Lưng Huyền Ngôn Nặc đụng vào giường sinh đau, nước mắt vừa mới thu hồi lại chảy xuống. Dật Thanh Thích sửng sốt một chút, lập tức tiến lên ôm lấy Huyền Ngôn Nặc tựa vào trong ngực lõa lồ của hắn, vuốt ve lưng y, nhân cơ hội ăn đậu hũ của y. Ở đây sờ sờ, ở kia sờ sờ, ở trên mông Huyền Ngôn Nặc vân vê loạn. Huyền Ngôn Nặc khóc lại càng dữ hơn.

Dật Thanh Thích bị dọa chết khiếp, thoáng cái không biết nên nói cái gì cho tốt. Vì vậy hắn chỉ có thể ngừng tay, nâng lên khuôn mặt Huyền Ngôn Nặc trực tiếp ngăn chặn cái miệng của y. Nước mắt của Huyền Ngôn Nặc lập tức ngừng rơi.

Về sau liền dùng chiêu này khiến hắn không khổ đi…

“Hoàng… Hoàng thượng!” Trịnh công công đột nhiên xông vào liền thấy được cảnh tượng như vậy, hồn bị bay mấy hai phần ba. Dật Thanh Thích ngẩng đầu thấy là Trịnh công công, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nghĩ hôm nào phải kéo tên thái giám chết bầm này ra ngoài thiên đao vạn quả (nghìn đao vạn xé), lăng trì xử tử…

Trịnh công công gắng sức nuốt nước bọt, ngực liên tục nghĩ mấy câu như thế này: làm sao mà mỗi lần hoàng thượng làm chuyện tốt ta lại nhất định sẽ tiến đến, ta đây là phạm vào tội gì nha, tạo cái nghiệt gì rồi nha! Lần này không khiến hoàng thượng ban cho cái chết dằn vặt đó chính là kì tích trời sụp sau khi người không chết… (?)

Huyền Ngôn Nặc bị hôn đến mức không rõ người tới là ai, mở to hai mắt nhìn Trịnh công công, càng làm Trịnh công công sợ chết khiếp.

Mẹ ơi mẹ ơi ~ làm sao mà đầu năm nay ngay cả cừu nhỏ cũng đều hung hãn như vậy nha…

Huyền Ngôn Nặc lấy tay dụi con mắt, thật vui sướng kêu lên: “Trịnh công công ~ “

Trịnh công công rùng mình một cái.

Thanh âm này thế nào mà lại giống như diêm vương vọng lại như thế…

“Trịnh công công, có chuyện gì sao?” Dật Thanh Thích từ lâu đã dùng chăn lớn phủ lên thân thể lỏa lồ của Huyền Ngôn Nặc, còn nhặt lên y phục của hắn trên mặt đất chậm rì rì mặc vào, ôm lấy Huyền Ngôn Nặc chậm rì rì hỏi.

“Cái kia… Cái kia…” Trịnh công công nuốt ngụm nước bọt, “Có một người dân thường ở Dương Châu đến tìm ngài…”

“Thường dân tìm trẫm làm gì?”

“Nói là muốn gặp tiểu Nặc…”

“Ngươi gọi tiểu Nặc là gì?” Dật Thanh Thích nhướn mi nhìn Trịnh công công.

Trịnh công công lần thứ ba nuốt nước bọt: “Tiểu Tiểu… Tiểu Nặc…”

“Tiểu Nặc là để ngươi gọi sao?”

“… Hoàng thượng… Lão nô biết sai rồi…”

“Hừ, sau đó ngươi nếu còn xảy ra loại sự việc này… Hừ…” Dật Thanh Thích lấy hừ lạnh cảnh cáo Trịnh công công.

“Hiểu rõ… Hiểu…hiểu rõ rồi…”

“Được rồi, ngươi có hỏi người kia tên không?”

“Hỏi rồi ạ… Người nọ nói tên Huyền Nghị…”

“Huyền Nghị? Rất quen nha…” Dật Thanh Thích cắn móng tay cúi đầu hồi tưởng.

“Lão nô cũng hiểu được…”

“Dật…”

“Câm miệng!” Dật Thanh Thích hung hãn trừng mắt nhìn Trịnh công công, Trịnh công công lập tức ngậm chặt miệng. Huyền Ngôn Nặc cũng bị sợ ngậm chặt miệng. Nhưng y chính là muốn nói, vì vậy y rất sợ hãi mà lôi kéo tay áo Dật Thanh Thích, nói: “Dật… Để ta nói một câu được chứ…”

“Ừ?” Dật Thanh Thích quay đầu nhìn Huyền Ngôn Nặc, nhéo nhéo mũi Huyền Ngôn Nặc, cười trả lời, “Trẫm không có kêu ngươi câm miệng, nói đi.”

Lòng Trịnh công công kêu rên: đây là hoàng thượng đối với hạ nhân và người được sủng ái khác nhau nha!

Huyền Ngôn Nặc nhẹ nhàng nói: “Huyền Nghị là cha ta…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv