Edit by Hạ Vi Lam
Chương 51:
Lần này tổ chức một cuộc đi săn vào mùa thu, Lục thị sủng phi chắc chắn phải đồng hành, nhưng Ngũ hoàng tử Vọng Ca quá nhỏ, không nên theo các trưởng bối bôn ba qua lại, Thái hậu chủ động nói ra đề nghị để Lục thị đem Vọng Ca đưa đến bên chỗ bà, lúc Lục thị trở về, lại đem Vọng Ca tới cho. Lục thị rất cảm kích, con của nàng cũng là cháu trai ruột của Thái hậu, Thái hậu tuyệt sẽ không hại hắn.
"Ta thay ngươi chiếu cố Vọng Ca, ngươi thay ta chiếu cố A Đào." Thái hậu cười nói.
Từ Nhu Gia sững sờ: "Ngoại tổ mẫu, ta không đi..."
Nàng chưa nói xong, Lục thị kinh ngạc nói: "A Đào vì sao không đi?"
Từ khi cháu gái cùng con trai đính hôn, tiểu cô nương thẹn thùng liền không chịu đi đến cung nàng chơi, Lục thị lại ngóng trông lần này xuất cung phải thật tốt cùng cháu gái thân cận một phen, hai mẹ con cùng một chỗ thương lượng làm thế nào để đối phó con trai lạnh như băng
Hừ, ngay bản thân nàng tức giận con trai không biết bao nhiêu lần, vợ chồng trẻ nếu thật sự thành thân, Lục thị rất lo lắng cho cháu gái, sợ tiểu cô nương sẽ ủy khuất. Từ Nhu Gia cúi đầu nói:
"Ta đã có hôn ước, không tiện ra ngoài."
Lục thị khẽ nói: "Những cô dâu khác đợi ở nhà không ra khỏi cửa, là sợ nhà chồng nghe nói sẽ có điều gì đó bất mãn, nhưng mà ngươi không giống họ, ta cùng Thái hậu đều không ngại, Hoàng Thượng cũng không để ý, Lão Tứ càng không để ý, ngươi cố kỵ cái gì chứ?"
Từ Nhu Gia xin giúp đỡ nhìn về phía ngoại tổ mẫu, nàng không muốn đi, chủ yếu là do lười mà thôi. Cuộc đi săn mùa thu của Hoàng gia đời trước nàng cơ hồ mỗi năm đều đi, sớm không có gì mới mẻ, nàng chỉ muốn nhàn hạ đợi tại Từ An Cung thôi.
Thái hậu lại từ ái nói:
"Đi đi thôi, tiểu cô nương cả ngày vòng tại hậu cung làm cái gì, ra ngoài nhìn náo nhiệt đi."
Thái hậu còn nhớ rõ đời trước mỗi khi gặp cuộc đi săn mùa thu, cháu gái ngoại đều sẽ ngóng nhìn để nhanh được đi, đến bãi săn sẽ gặp được Tạ Tấn, thiếu nữ hoài xuân, lại đơn thuần. Bây giờ cháu gái ngoại không muốn đi, vậy rõ là cháu gái đối với Lão Tứ không có tình cảm gì, nếu như thế, vậy thì càng phải nhìn nhiều một chút, ở chung nhiều mới có thể xúc tiến tình cảm. Hai vị trưởng bối đều muốn nàng đi, Từ Nhu Gia há miệng nói không lại hai người, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.
Tháng bảy hạ tuần, thánh giá xuất cung. Đội xe trùng điệp đi bảy tám ngày, rốt cục đã tới bãi săn. Từ Nhu Gia nhìn thấy mình có một cái lều vải, ngay gần cái lều vải lớn của Lục thị ở đằng sau. Lần này Vĩnh Gia đế đi du lịch, chỉ dẫn theo một phi tử là Lục thị đế phi, lều cũng chỉ cách xa hai ba trượng. Từ Nhu Gia vừa xuống xe ngựa liền chui vào bên trong lều nhỏ của mình, ghé vào trên giường để Ngọc Băng, Ngọc Hoàn đấm lưng bóp chân cho nàng. Xóc nảy một đường, xương cốt toàn thân nàng đều muốn rời ra từng mảnh.
"Nước nóng đã chuẩn bị tốt, quận chúa đứng lên tắm rửa đi."
Hai tiếng sau, Ngọc Băng nhẹ giọng khuyên nhủ. Từ Nhu Gia thoải mái mà sắp ngủ thiếp đi, không muốn động.
Ngọc Băng cười:
"Một hồi trời liền đã tối, nương nương nói muốn cùng ngài dùng cơm, chẳng lẽ còn muốn chờ nương nương phái người đến thúc quận chúa mới đứng lên?"
Từ Nhu Gia nghe, lúc này mới giữ vững tinh thần đi tắm. Thùng gỗ lớn có thể chứa hai người, Từ Nhu Gia ngâm một tiếng, cuối cùng cũng giải hết mệt mỏi. Sau đó, Từ Nhu Gia đổi một bộ màu đỏ tươi với đế giày, tất cả đều là màu hồng.
Cô nương mới dậy thì xong, màu da trong trắng ửng hồng, mặc thêm cái y phục này vào, đi ra lều vải, liền bị chung quanh cỏ xanh sấn thành một đóa hoa kiều diễm. Ngọc Hoàn đi theo chủ tử, đều cảm thấy mình cũng đẹp thêm mấy phần. Hai chủ tớ đi vào đại trướng trước mặt, vừa vặn Thu Cúc ra, hai bên đối mặt, Thu Cúc cười nói: "Quận chúa cuối cùng cũng tới, nương nương chờ ngài rất lâu."
Từ Nhu Gia có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ Lục thị có việc gấp?
Nàng lập tức tiến vào, kết quả ngẩng đầu một cái, liền thấy Chu Kỳ ngồi ở dưới tay trái của Lục thị, nghiêng người hướng nàng nhìn.
Kia là trượng phu sang ba tháng năm sau nàng sẽ gả. Gương mặt Từ Nhu Gia bỗng dưng đỏ lên.
Ánh mắt Chu Kỳ bỗng nhiên nhìn lên người nàng.
Từ khi tuyển tú bắt đầu, nửa năm hắn chưa có thấy qua nàng, nếu như nói năm ngoái nàng chỉ là dung mạo kiều diễm tư thái y nguyên hơi có vẻ ngây ngô, hơn nửa năm trôi qua, nàng chẳng những cao hơn, ngay cả vạt áo...
Ý thức được mình thất lễ, Chu Kỳ bận bịu cụp mắt.
"Cô mẫu, ngài lại trêu cợt ta."
Bầu không khí xấu hổ, Từ Nhu Gia bước nhanh đi đến bên người Lục thị, nhỏ giọng nói.
Lục thị quét mắt buông thõng tầm mắt trong lòng không biết đang suy nghĩ với con trai, cười nói: "Đều là người một nhà, cái gì trêu cợt không trêu cợt, trước kia biểu ca ngươi đến, cũng không thấy ngươi thẹn thùng đỏ mặt đâu nha."
"Ngài còn nói!" Từ Nhu Gia nhẹ nhàng dao cánh tay Lục thị, mặt càng đỏ hơn.
Lục thị sợ nàng thật sự giận, bận bịu nói sang chuyện khác, hỏi con trai: "Làm sao chỉ một mình ngươi tới, A Định đâu?"
Chu Kỳ quét mắt tới Từ Nhu Gia, giải thích nói: "Hắn đi ra bãi săn rồi, mẫu phi nếu có chuyện cần nói, ngày mai ta sẽ kêu hắn tới."
Lục thị chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cháu gái yên lặng ngồi ở bên người nàng, chính là không chịu ngẩng đầu nhìn trượng phu, Lục thị liền hướng con trai đưa mắt liếc qua một cái, ra hiệu con trai mình bắt chuyện với vị hôn thê.
Nhưng Chu Kỳ lại không biết nên nói gì, nhất là ngay trước mặt mẫu thân.
Lục thị khẽ động, một bên đứng dậy vừa nói: "Các ngươi nói chuyện đi, ta đi vào bên trong cầm dạng đồ vật."
Từ Nhu Gia cắn môi, mắt hạnh liếc trộm nam nhân đối diện. Chu Kỳ nghiêm túc ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Lục thị tiến vào bên trong xem sổ sách, vừa tiến đến liền lập tức quay người, đẩy ra một khe hở nhìn ra phía ngoài. Chu Kỳ biết, mẫu thân lại cho hắn một cơ hội. Hắn xác thực cũng muốn cùng nàng trò chuyện.
"Đợt trước ta có đưa vào cung bồ đào, biểu muội đã ăn chưa?" Hắn nhìn về phía tiểu cô nương, thấp giọng hỏi.
Từ Nhu Gia gật gật đầu, giọng nhỏ nhè nhẹ: "Ta đã nếm qua, ngoại tổ mẫu chỉ ăn một chút, còn lại đều cho ta."
Lúc nàng nói chuyện, một đôi tay nhỏ giống như bạch ngọc nhẹ nhàng nắm nắm khăn. Ánh mắt Chu Kỳ liền bị tay của nàng hấp dẫn, đầu ngón tay non mềm như vậy, không biết nắm ở trong tay sẽ như thế nào.
"Hương vị như thế nào?" Hắn không yên lòng hỏi.
Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, nói: "Ăn rất ngon, so với trước kia ta ăn giống như ngọt hơn chút."
Chu Kỳ nghe vậy, mặt lộ vẻ ý cười: "Kia là bồ đào hái từ trong vườn của chúng ta."
Từ Nhu Gia:...
Vườn của chúng ta?
Nàng còn chưa có gả đi đâu, hắn thật sự là càng ngày càng dám nói.
Nàng đỏ mặt quay đầu, không có lên tiếng. Đằng sau rèm, Lục thị nhìn đôi huynh muội này, một người không chớp mắt nhìn chằm chằm người kia, một người mặt đỏ đỏ, Lục thị bất tri bất giác liền cười cong con mắt.
Xem ra, nam nhân lạnh lùng đến mấy thì trời sinh cũng biết làm như thế nào khiến nữ nhân của mình vui vẻ rồi đấy!
Đang say mê nhìn bọn tiểu bối ngọt ngào, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng hành lễ của thị vệ: "Hoàng Thượng đến."
Lục thị nhíu mày, lại nhìn con trai cùng cháu gái, quả nhiên đều đứng lên. Lục thị lại tức giận, nàng an bài vợ chồng trẻ gặp mặt dễ dàng lắm sao, đều bị Lão Hoàng đế phá loạn cả lên!
Bởi vậy, Vĩnh Gia đế vừa tiến đến, trước tiên là bị sủng phi lườm một cái. Vĩnh Gia đế không rõ cho lắm. Đợi con trai cùng con dâu tương lai của mình đi rồi, Vĩnh Gia đế buồn bực hỏi. Lục thị mất hứng giải thích cho hắn nghe. Vĩnh Gia đế cười:
"Ta còn tưởng rằng chuyện gì, muốn để hai đứa nó bồi dưỡng tình cảm còn không dễ dàng sao, cuộc đi săn mùa thu này, để A Đào đi theo Lão Tứ là được."
Lục thị mắt sáng lên: "Nữ tử cũng có thể đi săn sao?"
Vĩnh Gia đế gật đầu: "Tất nhiên là như thế, chỉ là các nàng chủ yếu đi chơi, đi săn toàn là chuyện của nam nhân."
Lục thị nghe vậy, lập tức như không có xương cốt trườn đến trong ngực Hoàng đế: "Vậy ta cũng phải đi."
Vĩnh Gia đế:...
Cái nữ nhân này, tuổi đã cao còn giống bọn tiểu bối ham chơi như thế.
Nghĩ là nghĩ như vậy, Vĩnh Gia đế tiện tay liền ôm Lục thị vào trong ngực, nói giọng khàn khàn: "Đi thì đi, đều tùy ngươi."