Lê Nguyên Phong ngồi bên cửa sổ, nhìn chén chè mà Thuỷ Trúc vừa mang vào, không hiểu sao lòng dâng lên một cảm giác nặng nề. Năm xưa, nhìn Lê Ứng Thiên diệt trừ từng người từng người một để leo lên ngôi báu, hắn dửng dưng như đó là chuyện thiên hạ, không liên quan gì đến hắn. Kim không đâm trúng thịt thì không thấy đau, đến khi hắn và Lê Ứng Thiên rơi vào cảnh huynh đệ tương tàn, hắn mới thấm thía thế nào là bi kịch nồi da xáo thịt.
Đã sinh ra trong dòng dõi đế vương, làm sao tránh khỏi tâm địa đa đoan. Từ lúc lẫm chẫm biết đi đã phải biết phân biệt người nào nên kết thân, người nào nên xa lánh. Ngay cả khi chơi, cũng phải biết khéo léo nhường nhịn, tuỳ vào thân phận mà quyết định ai thắng ai thua. Hắn và Lê Ứng Thiên khi bắt đầu quen biết nhau, mỗi người đều có mục đích của mình. Thế nhưng, đã là trẻ con, làm sao có thể suốt ngày sống trong mưu tính. Những lúc rủ nhau chui tường bắt dế, xuống ngự thiện phòng ăn vụng, hắn và Lê Ứng Thiên cũng chỉ là những đứa trẻ non nớt ham chơi.
Nếu giữa hai người không có chân tình, hắn đã chẳng để yên cho Lê Ứng Thiên ngồi lên vị trí có thể tiêu diệt mình bất cứ lúc nào. Bao nhiêu năm qua, mỗi người theo đuổi một con đường. Dẫu biết rõ ngày đối đầu là không tránh khỏi, nhưng khi phải thực sự đứng trên hai bờ chiến tuyến, cảm giác hụt hẫng vẫn không thể nào tránh khỏi.
…
Lê Ứng Thiên đặt quyển tấu chương cuối cùng xuống bàn, ngả người tựa lưng vào ghế. Lướt mắt qua chiếc bóng mình trên vách tường, ánh nhìn của hắn dừng lại một hồi lâu.
“ Anh là anh Ứng Thiên?”
“…”
“ Em là Nguyên Phong, em từng nghe nhũ mẫu nói về anh.”
“…”
“Anh… cho em sờ tóc anh một cái nha…”
“…”
“Thật là ngộ…”
Có lẽ lâu ngày phải thức đêm phê duyệt tấu chương, lại không có ai đánh cờ giải sầu cùng, nên hắn mới tự dưng thấy bứt rứt trong lòng mà suy nghĩ vu vơ.
Bàn cờ kia quả thật đã lâu ngày hắn không đụng đến. Đánh cờ với Tây Vũ, rốt cuộc chỉ là một ván cờ. Tây Vũ không biết dùng những màn gian lận, cũng không chai mặt nài nỉ hắn nhường một hai nước cờ. Có lẽ vì vậy, dần dần, hắn cũng không bảo Tây Vũ thay thế vị trí của Lê Nguyên Phong nữa.
Kiếm tuốt ra khỏi vỏ tức là cuộc chiến đã bắt đầu. Mà cuộc chiến này, một khi đã bắt đầu, chỉ có thể kết thúc khi có một người ngã xuống.
Để có được ngôi vị chí tôn, hắn đã giẫm lên xác không biết bao nhiêu người, kể cả những người mang danh huynh đệ của mình. Lê Nguyên Phong đe doạ địa vị của hắn, lừa gạt lòng tin của hắn, cướp đoạt tình yêu của hắn, hắn có thể bỏ qua sao? Giết ít đi một người, hắn cũng không trở thành thánh nhân. Bởi vì dòng máu đế vương trong huyết quản của hắn, từ lâu đã không cho phép hắn không làm quỷ dữ.
Lê Ứng Thiên trằn trọc mãi đến khi trời gần sáng.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, rốt cuộc hắn cũng không nhớ rõ suốt đêm ấy mình đã nghĩ những gì…
******
Ngày tế tổ sắp đến, Lê Nguyên Phong cũng vì vậy mà thường xuyên lui tới hoàng lăng xem xét việc trùng tu, sau đó còn phải vào cung bàn bạc với Lê Ứng Thiên và các vị đại thần khác về kế sách đối phó Tá Tra. Biết hắn bận rộn như thế, nên nhiều khi phải ngồi ngoài xe ngựa chờ hắn cả giờ liền để cùng đến Tây Khởi dùng cơm, nàng cũng không nỡ lên tiếng phàn nàn.
“Cô Hạ Vy, đằng trước hình như có kiệu của phi tần nào đó từ trong cung đang đi tới.” Phu xe quay ra phía sau, vén màn báo với nàng.
“Chúng ta mau xuống xe hành lễ thôi.” Nàng nói.
Trường hợp cung tần mỹ nữ được hoàng đế cho phép xuất cung là rất hiếm. Nếu không phải là theo thái hậu đi lễ Phật như Liên phi ngày ấy, thì cũng phải là thân phận cao quý như hoàng hậu, quý phi mới được đặc cách ra ngoài thăm gia quyến. Nàng hiện giờ còn chưa chính thức trở thành vương phi của Lê Nguyên Phong, tốt nhất là gặp ai trong cung cũng nên biết nhún nhường một chút. Dù có bị ức hiếp hay gì đó, sau này từ từ trả thù cũng không phải muộn.
Chiếc kiệu mạ vàng khảm ngọc sáu người khiêng chầm chậm tiến đến gần chỗ nàng quỳ. Đến lúc này, nàng mới nhìn rõ được mặt người cung nữ già đi sát bên chiếc kiệu, đồng thời cũng đoán ra được người đang ngồi bên trong ấy là ai.
“Bên ngoài là ai đang quỳ vậy?” Thái hậu khe khẽ lên tiếng.
“Bẩm, là người của phủ Tĩnh Quốc vương.” Người cung nữ già lễ phép thưa. Trên màn xe ngựa có huy hiệu của Tĩnh Quốc vương phủ, rất dễ dàng để nhận ra.
Thái hậu vén nhẹ màn cửa sổ, chăm chú nhìn nàng. “Ngươi là người được Tĩnh Quốc vương chọn làm phi?”
“Bẩm thái hậu, chính là dân nữ.” Nàng cẩn trọng đáp, mặt vẫn chưa dám ngước lên. Sống trung cung gần nửa năm, quy tắc cơ bản này dĩ nhiên nàng nắm rõ.
“Đã sắp đến ngày nạp phi, tại sao ngươi vẫn còn ở cùng một chỗ với vương gia? Ngươi không biết quy tắc này sao?”
“Bẩm, vương gia nói thánh thượng có ý muốn đích thân ban thưởng cho dân nữ một số cống phẩm trước ngày hôn lễ, nên vương gia đưa dân nữ đến đây chờ người của thánh thượng thông truyền.”
‘Có ý’, tức là muốn rút lại lúc nào cũng được, có thật sự xảy ra hay không cũng không ai bắt bẻ được nàng nói dối. Bởi nàng biết, thái hậu sẽ không bao giờ đi tìm Lê Ứng Thiên xác nhận việc này.
Vả lại, nàng cũng không loại trừ khả năng bà ta vì biết mối quan hệ giữa nàng và Lê Nguyên Phong mà nảy sinh ý đồ gì đó. Tạm thời mang Lê Ứng Thiên ra làm ‘ô dù’ lúc này, ít ra có thể tránh được những việc ngoài khả năng giải quyết khi Lê Nguyên Phong chưa kịp đến.
“Hồng Đào, lát nữa sai người mang bộ trâm ngọc Mai Lan Cúc Trúc đến phủ của Lễ Bộ thị lang ban thưởng cho nàng ta đi.” Thái hậu nói.
“Dân nữ tạ ơn thái hậu. Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Thái hậu phất tay ra hiệu cho kiệu phu đi tiếp, rồi đóng màn lại. Nàng cúi rạp người, đợi cho kiệu của bà ta đi qua một quãng xa mới bắt đầu ngẩng dậy.
Quả nhiên…
“Mỹ nhân!” Thái hậu vừa đi khỏi, tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc đã vang lên ngay phía sau nàng.
Nhìn Lê Nguyên Phong đang từ trong cung hối hả bước ra, nàng chưa kịp mỉm cười đã hốt hoảng đến run người. Đập vào mắt nàng, là những đốm máu đỏ tươi điểm dọc trên thân áo hắn.
“Nguyên Phong…” Nàng chạy nhào đến, sợ hãi chạm tay vào người hắn.
“Không phải máu của ta.” Hắn búng một cái vào trán nàng, rồi kéo tay nàng lên xe ngựa.
Nàng ngồi trên xe, tim vẫn còn chưa hồi phục lại nhịp đập mình thường. Sau khi đưa tay ấn ấn vào mấy vết máu trên người hắn mà thấy hắn không có phản ứng đau đớn gì, nàng mới an tâm. Nghĩ lại nàng thấy mình hành động như thế thật là ngốc nghếch. Một việc dễ kiểm chứng như vậy, hắn đời nào lại gạt nàng.
“Ta và Lê Ứng Thiên bị sát thủ tấn công trên đường từ đại điện đến ngự thư phòng.” Hắn nói.
“Sát thủ? Vậy máu này…”
“Là của Lê Ứng Thiên.”
“Là ai có khả năng đưa được sát thủ vào tận hoàng cung?”
“Ta cũng chưa biết.” Chính xác, là hắn chưa đủ chứng cứ để khẳng định với nàng. Ánh mắt có chút xót thương của nàng khi nghe tin Lê Ứng Thiên bị thương ban nãy khiến hắn hơi do dự.
Hoàng cung luôn canh phòng cẩn mật. Từ trước đến giờ, những lần Lê Ứng Thiên bị sát thủ tấn công toàn bộ đều ở ngoài cung. Ngay cả lần Tá Tra tiên hạ thủ vi cường trước trận chiến Phồn Lư, đội sát thủ cũng phải đợi đến buổi lễ tế tổ mới dám ra tay. Cả hai lần ấy Lê Ứng Thiên đều không có thương tích gì đáng kể. Lần này, đám sát thủ kia có thể xông vào cung dễ dàng như thế, nhất định có nội ứng từ phía ngự lâm quân.
Lê Ứng Thiên là người luôn cẩn thận, trong tình thế một lúc đối phó nhiều kẻ địch sẽ không bất cẩn đối với tính mạng của mình như vậy. Hiện nay, Lê Ứng Thiên vẫn chưa có người nói dõi. Nếu Lê Ứng Thiên gặp bất trắc, hắn sẽ là người tiếp quản ngôi hoàng đế. Lê Ứng Thiên bị thương, còn hắn không bị chút xây xát nào, chẳng phải như thế là cố tình hướng cái tiếng chủ mưu về phía hắn hay sao?
Đối với Lê Ứng Thiên, nhà họ Nguyễn hay Tá Tra chỉ là đối thủ. Con người ấy đáng sợ nhất là khi đối diện với kẻ thù. Lê Ứng Thiên làm thế nào từ một hoàng tử vô danh leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, Lê Nguyên Phong lẽ nào không biết. Từ nhỏ, Lê Ứng Thiên đã nặng lòng thù hận đối với cả hoàng tộc họ Lê, những người máu mủ ruột rà nhưng luôn khinh rẻ hắn. Một khi bị tà tâm chi phối, hắn sẽ không ngần ngại dùng bất kì thủ đoạn gì. Mà lần này, Lê Nguyên Phong e rằng bản thân mình rơi vào vị trí kẻ thù kia chứ không đơn giản chỉ là đối thủ.
“Nguyên Phong…”
“Sao?”
Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng sà vào lòng hắn. Cung đình đầy âm mưu như thế, nàng không muốn hắn lại dấn thân vào. Nàng sợ hắn xảy ra chuyện, lại càng sợ hắn vì tranh đấu mà biến thành con người nàng không dám tiếp tục yêu. Mong ước của nàng, chỉ là cùng hắn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
…
Lê Bích Vân vừa nghe tin về vụ ám sát đã tất tả chạy về phía Hưng Long cung. Nàng ngồi bên giường hắn từ lúc ngự y đi khỏi, cho đến hắn tỉnh dậy mấp máy đôi môi trắng bệch đòi uống nước.
“Lâm Nguyệt…” Hắn nắm chặt lấy tay nàng. “Đừng rời bỏ ta, được không?”
Nàng muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi được.
“Dù nàng có trở thành vương phi của hắn, ta cũng sẽ không buông nàng.” Hắn kéo tay nàng, áp chặt vào má. “Trong tim ta chỉ có mình nàng thôi. Lâm Nguyệt, đừng rời bỏ ta.”
Trong lòng hắn, rốt cuộc chỉ có ba chữ ‘Trần Lâm Nguyệt’. Còn nàng chẳng qua chỉ là vật thế thân. Người đàn bà kia, ngay cả lúc sắp làm vợ người đàn ông khác, vẫn tiếp tục chiếm giữ lấy trái tim người đàn ông của nàng.
Nàng có thể ngồi yên sao? Dù không sợ bị cướp đoạt người đàn ông mình yêu nhất, nàng cũng không thể chờ sự việc ngày ấy bị phanh phui. Nàng có thể chết một mình, nhưng hoàng nhi của nàng không thể chết.
Lê Ứng Thiên nhìn ánh mắt thấp thoáng hận thù của Lê Bích Vân, khoé môi khẽ cong lên.
Giết anh soán ngôi, rốt cuộc hôm nay Lê Nguyên Phong đã cho hắn thấy thế nào là tình huynh đệ trong hoàng tộc. Dù hắn có muốn nương tay, Lê Nguyên Phong cũng sẽ không để yên cho hắn.
*******
Có lẽ nàng chỉ lo xa.
Lê Ứng Thiên nếu muốn dùng nàng để uy hiếp Lê Nguyên Phong, đã có thể hành động từ lần trước bắt cóc nàng. Thế nhưng, cuối cùng hắn lại thả nàng về. Vì vậy, mấy ngày nay nàng cũng không suốt ngày ru rú trong phủ của lễ bộ thị lang mà lo cho an nguy của mình như trước.
“Tiểu thư, có một đứa trẻ nhờ nô tỳ giao tờ giấy này cho cô!”
“Cảm ơn.”
Nàng mở tờ giấy ra, đôi mắt chợt sáng lên.
Có thể nói, cả kinh thành nay đều đã biết mặt nàng. Vì vậy, Đỗ Thiên Thành không dám hẹn nàng ở nơi công cộng mà chỉ dám chọn một góc khuất trên con đường ít người qua lại.
“Tôi cũng đoán là cô không dễ dàng tự tử như vậy. Thì ra là dùng một thân phận khác.” Đỗ Thiên Thành từ phía sau thân cây cổ thụ từ từ bước đến chỗ nàng.
“Sao anh ra được đây?”
“Chuyện rất dài dòng, không có thời gian mà kể đâu.” Hắn nói. “Tên hoàng đế ấy giao cho tôi tra xét việc làm ăn của Lạc Vinh nên tôi mới có cơ hội xuất cung gặp cô thôi.”
“Tra xét việc làm ăn của Lạc Vinh?”
“Ừm, chắc cô cũng biết hắn có dự tính đối phó Lê Nguyên Phong mà.”
“Anh…có thể tiết lộ tin tức nội bộ nào cho tôi được không?” Nàng ngần ngừ lên tiếng nhờ vả.
“Tin tức nội bộ? Cô nghĩ cái tên hoàng đế ấy chịu nói cho tôi tin tức nội bộ sao? Có điều, nếu tôi biết các người có dự định gì, ít ra tôi có thể giúp lái ý nghĩ của hắn sang hướng khác.”
“Những chuyện đó Nguyên Phong cũng không nói cho tôi biết. Anh biết mà, đàn ông cổ đại…”
“Ra là vậy.” Hắn gật gù. “Tôi phải hồi cung rồi, có gì hẹn cô sau.”
“Ừm.”
Đỗ Thiên Thành rời đi, nàng cũng nhanh chóng trở ra đường lớn.
Bóng người nấp sau mái ngói, sau đó, cũng phi thân đi mất.
…
Đang chầm chậm đi dọc bờ sông, nàng chợt nhìn thấy một đám cưới náo nhiệt. Lúc chiếc kiệu cô dâu đến gần, nàng bỗng cảm giác dường như có một mũi kim châm vào lưng mình đau nhói. Sau đó, nàng hoàn toàn mất đi tri giác.
Chiếc kiệu hoa mang theo nàng, đi hết con đường lớn, lại rẽ sang con đường nhỏ.
Nàng cứ ngủ thiếp đi như vậy, cũng không biết đã ngủ bao lâu. Đến khi tỉnh dậy, lại chỉ mong rằng trước mắt chỉ là cơn ác mộng.
“Nguyên Phong, dù anh có bày đủ trò khiêu gợi thì cũng không được ‘ăn’ đâu !”
“Mỹ nhân, nàng không xao động trước ta sao?”
“Còn vài ngày nữa là đêm tân hôn, phải đợi.”
“Được rồi, ta đợi, nhưng nàng phải thưởng thêm cho ta đó.”
Chỉ có Lê Nguyên Phong mới được phép chạm đến nàng.
Chỉ có hắn thôi.