Editor: Preiya
Triệu Tiêu cầm di động trong tay, trong lòng nhất thời không nghĩ ra được lý do để từ chối Tống Cẩn, thật lâu sau cô cũng nghĩ không ra, cho nên đành phải miễn cưỡng nhắn lại một chữ “Dạ.”
Sau một lát, di động lại rung lên, dường như Tống Cẩn có thể biết được tâm tư của cô vậy, anh thẳng thắn hỏi: “Em không muốn đi à?”
Triệu Tiêu không thể chống đỡ được câu hỏi trực tiếp của Tống Cẩn, bèn nhanh chóng nhắn tin lại: “Không có đâu, chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
Một lát sau, Tống Cẩn cũng không nhắn lại cho cô nữa, Triệu Tiêu vô cùng tức giận, rõ ràng người bị thiệt thòi là cô mà, sao tính tính của anh lại nhỏ nhen thế chứ.
Buổi chiều Triệu Tiêu chỉ học có một tiết, sau khi tan học cô lập tức trở về phòng ngủ mở máy vi tính lên xem, một bên vừa vọc máy tính một bên vừa nhìn di động, kết quả là cô lại thất vọng nữa rồi, Tống Cẩn đã không nhắn tin lại nữa.
Quả thật là anh rất khi dễ người khác rồi, đây là thái độ nên có khi anh muốn nhờ cô cùng đi mua quần áo với mình đấy à?
Sau đó vào khoảng 3 giờ rưỡi, di động đang nằm yên rốt cuộc đã rung lê, Triệu Tiêu mở ra xem, kết quả là 100860 nhắn cho cô hơn mười tin thông báo.
Triệu Tiêu im lặng đặt điện thoại xuống cạnh máy tính, rõ ràng là cô sẽ không nhượng bộ tính tình của Tống Cẩn nữa, trước kia cô đều cố gắng để anh được hài lòng, anh thật sự cho rằng nếu như anh bảo đi đông thì cô sẽ không dám đi tây sao?
Lúc 4 giờ một phút, di động lại rung lên, là Tống Cẩn trực tiếp gọi tới.
Triệu Tiêu để mặc cho nó rung thật lâu, cuối cùng cô mới chậm rãi nghe: “Xin chào, xin hỏi bạn là ai thế?”
“Tống Cẩn.”
Triệu Tiêu vốn đang tưởng tượng chợt bừng tỉnh lại rồi “À” một tiếng, nhưng mà cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì người bên kia đã báo địa chỉ: “Anh đang ở chỗ thư viện của trường em, em đến đây đi.”
Triệu Tiêu: “Em…”
Nhưng vẫn không đợi cô mở miệng thì Tống Cẩn lqd đã ngắt máy.
Thật không có tố chất của người Đại Kỳ mà, Triệu Tiêu tức giận, cô nhét điện thoại vào túi, mặc thêm một chiếc áo khoác rồi đi ra cửa.
Lúc Triệu Tiêu đi đến trước cửa thư viện thì đã nhìn thấy Tống Cẩn đang đứng cạnh cầu thang, anh đứng thẳng lưng, thần sắc trầm tư, cộng thêm vóc người cao gầy rất giống người mẫu, Triệu Tiêu cảm thấy anh giống như là một pho tượng được đặt trong thư viện vậy.
Vậy mà cũng có người đến chỗ “pho tượng” để hỏi đường cơ đấy.
Người hỏi đường Tống Cẩn là một cô bé mặt hoa da phấn, đang đỏ mặt tiến lên phía trước: “Học trưởng, xin hỏi phòng G18 đi đường nào ạ?”
Cô gái nhỏ, cô đã nhìn lầm người rồi, Triệu Tiêu bèn bước nhanh đến bên cạnh Tống Cẩn, lúc cô đang muốn trả lời thay thì anh đã đưa tay ra chỉ vào bên trái: “Đi thẳng rẽ phải là tới.”
Triệu Tiêu trợn mắt há mồm, sau khi cô gái kia đi rồi, cô mới ngẩng đầu hỏi Tống Cẩn: “Sao Người biết?”
Tống Cẩn thu lại thần sắc trên mặt: “Lúc nãy vừa mới đi dạo quanh trường em một chút.” Anh nhấn mạnh vào chữ “Đại học”, điều này khiến cho Triệu Tiêu vô cùng hưởng thụ, cô nở một nụ cười vui vẻ: “Có phải trường của em rất đẹp không, đây chính là bầu không khí văn hóa, Người có biết thư viện trường em lưu trữ bao nhiêu cuốn sách không? Không biết đúng không, thư viện của trường em là nơi hàng đầu đấy.”
“Ừ, đúng thật là anh không biết.” Tống Cẩn bày ra vẻ tiếc nuối, sau đó bình thản nói: “Thư viện của trường em tốt như vậy, còn em đã vào thư viện được mấy lần rồi?”
Triệu Tiêu: “……”
Tống Cẩn cười cười không nói gì, anh nhìn Triệu Tiêu một lát, sau đó mở miệng: “Đi thôi.”
Tống Cẩn gọi một chiếc taxi, lúc lên xe Triệu Tiêu cảm thấy dường như Tống Cẩn đã hào phóng thêm một chút rồi, trước kia mỗi lần có việc ra ngoài là anh sẽ thường đi xe bus.
Lúc xuống xe, Tống Cẩn vỗ vỗ đầu Triệu Tiêu: “Anh không có tiền lẻ, em trả tiền trước đi.”
Không có tiền lẻ, nghĩa là không có tiền phải không?
Đứng trước một cửa hàng trong trung tâm thương mại một hồi lâu, Triệu Tiêu kiềm lòng không nổi đành phải đưa tay vào sờ túi tiền của mình rồi ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, sau đó kéo tay anh: “Những thứ này đắt tiền quá.”
“Là sao?” Tống Cẩn nắm tay Triệu Tiêu, “Vậy thì vào xem chúng đắt đến mức nào nhé?”
Mỗi người đi mua sắm đều có những lý do khác nhau, ví dụ trong năm nay đang thịnh hành mốt đi xem giá trước, sau đó lưu lại rồi mua sau….Nhưng Tống Cẩn chỉ cần nhìn vào là biết được cái nào đắt thật sự, khiến cho Triệu Tiêu phải đỏ mặt rồi.
Triệu Tiêu trực tiếp kéo Tống Cẩn đến khu thời trang nam ở lầu 8, anh nhìn qua vài lần: “Sao lại không có chỗ bán quần áo cho nữ vậy?”
“Đây là khu bán quần áo dành cho nam mà.” Triệu Tiêu giải thích với Tống Cẩn, trong đầu lại có cảm giác về sự ưu việt, ở trước mặt của tên thổ dân Tống Cẩn này, có phải là nhìn cô rất sành điệu không.
Tống Cẩn: “Thì ra là thế.”
Triệu Tiêu gật đầu hai cái, vẫn theo thói quen gọi anh là Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, vậy chúng ta qua bên kia xem đi.”
Triệu Tiêu dẫn Tống Cẩn lqd đến một cửa tiệm có giá tương đối rẻ, kết quả là Tống Cẩn còn nhìn nó với vẻ nghi ngờ và ghét bỏ, còn chưa đi vào bên trong thì anh đã nói với Triệu Tiêu: “Trẫm không thích mấy bộ trong này, nhìn già quá.”
Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn chăm chú, không nỡ đành lòng nhắc nhở anh rằng, tuổi thật của anh đã là tuổi băm rồi đấy, có biết chưa hả, tuy rằng thân thể của Tiểu Tống là người trẻ tuổi, nhưng cũng không thể che giấu được một tâm hồn già nua ở bên trong đâu.
“Được rồi.” Triệu Tiêu chỉ tay vào một cửa hàng bán đồ thể thao, “Chúng ta qua bên đó xem thử đi.”
“Không được, nhìn trẻ quá.” Tống Cẩn không quên mở miệng chê bai và lắc đầu, “Hơn nữa màu sắc của bên đó nhìn tươi quá, trẫm không muốn mặc mấy loại hoa văn lòe loẹt này đâu.”
Thật đúng là phiền toái, Tống Cẩn và Cố Nhất Minh đều giống hệt như nhau. Triệu Tiêu không hầu hạ nổi nữa, bèn dứt khoát ngồi xuống băng ghế được đặt giữa trung tâm mua sắm.
Tống Cẩn có ý tốt mở miệng: “Chắc là em đói bụng rồi phải không, chúng ta đi ăn cơm trước nhé.”
Triệu Tiêu gật đầu một cái, Tống Cẩn duỗi tay ra với cô, Triệu Tiêu đặt tay mìnhvào lòng bàn tay của anh, nhanh chóng đứng dậy khỏi băng ghế.
Tầng 9 của trung tâm thương mại là khu ẩm thực, lúc đi lên tầng 9, Tống Cẩn nhìn xung quanh một vòng: “Muốn ăn cái gì?”
Triệu Tiêu chỉ tay vào cửa tiệm thứ hai bên trái: “Lẩu cá.”
Khi nồi lẩu cá nóng hổi được bưng lên, Triệu Tiêu vội vàng cầm lấy đũa, nhưng cô không mời Tống Cẩn ăn trước như trước kia nữa mà là mở miệng hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng muốn ăn gì trước?”
Tống Cẩn cầm lấy đôi đũa được khử trùng và gắp một miếng thịt cá lớn vào trong chén của Triệu Tiêu: “Ăn cá bổ não, ăn nhiều một chút đi.”
Rõ ràng là câu nói này không hề êm tai một chút nào nhưng Triệu Triêu lại rất cảm động, sau khi ăn cá xong cô muốn giành trả tiền trước Tống Cẩn.
Đúng lúc này, đột nhiên Tống Cẩn vươn tấm thẻ tín dụng của mình ra, nói với người thu ngân: “Cà thẻ này đi.”
Cà thẻ! Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay Tống Cẩn, những đóa hoa đang nở trong đầu cô chợt úa tàn, sau đó cô im lặng, tấm thẻ này chính là tấm thẻ mà anh đã bỏ lại cho cô đây mà.
Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn chăm chú, anh trấn an vỗ vỗ đầu của cô, lúc người thu ngân nói Tống Cẩn đọc mật mã, anh cười cười nhìn cô, sau đó đọc mật mã ra.
Từ quán lẩu cá đi ra, Tống Cẩn bình thản nhét tấm thẻ vào túi xem như không có việc gì xảy ra, sau đó anh kéo tay Triệu Tiêu: “Chúng ta tiếp tục đi mua quần áo thôi.”
Triệu Tiêu đứng im bất động.
Tống Cẩn nhìn cô một cái, dường như đã hiểu ra gì đó: “Tiêu Nhi, chuyện mật mã này trẫm đã quên mất rồi.”
“Quên rồi sao?” Rõ ràng là Triệu Tiêu không tin.
Tống Cẩn: “Sau khi trở về, mỗi lần nhớ tới tấm thẻ là trẫm lại không khỏi tự trách mình.”
“Thật vậy sao?” Triệu Tiêu ngước mắt nhìn vẻ mặt của Tống Cẩn, anh không hề giống như đang nói dối, cô ngập ngừng: “Vậy bây giờ Người có thể nói mật mã cho em biết được chưa?”
Tống Cẩn không hiểu: “Hiện giờ vật đã quay về với chính chủ rồi, em còn muốn hỏi mật mã làm gì nữa?”
Triệu Tiêu hít sâu một hơi, đúng là vô dụng thật, nhưng tại sao cô lại có một nỗi xúc động muốn đánh người nhỉ? Lúc trước là thẻ không có mật mã, bây giờ có thể biết được rồi nhưng tấm thẻ lại không còn nằm trong tay cô nữa!
Cô nhận lấy tấm thẻ "Kếch sù" của Tống Cẩn, quét qua toàn bộ trung tâm thương mại, lúc đi ra khỏi đó, anh đã mua tổng cộng là hai bộ trang phục nam với kiểu dáng thịnh hành nhất bây giờ, cộng thêm một đôi giày da thoải mái.
Tống Cẩn cũng rất hào phóng với Triệu Tiêu, ít nhất hôm nay cô đã không đi miễn phí, lúc họ đi đến chỗ bán quần áo nữ, Tống Cẩn đã mua một chiếc áo lông kiểu dáng mốt nhất của mùa thu năm nay cho cô với giá tiền 1800 đồng, một xu cũng không thiếu.
Một Tống Cẩn luôn keo kiệt nhưng bây giờ lại có thể ngang nhiên quẹt thẻ chiếc áo lông với giá 1800 đồng mà không hề nhíu mày, Triệu Tiêu cảm thấy hình tượng của Tống Cẩn lại cao thêm một chút rồi.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng bán đồ trang điểm, Triệu Tiêu vô cùng có ý tốt nhắc nhở Tống Cẩn: “Thật ra tiền ở nơi này cũng không dễ kiếm, Người cũng nên sớm tỉnh ngộ đi thôi.”
Tống Cẩn nở nụ cười hài lòng, sau đó anh khoác tay lên vai cô rồi đi ra khỏi trung tâm thương mại: “Tuy rằng em không giỏi quản việc nhà, nhưng chỉ cần có tấm lòng là được rồi.”
Triệu Tiêu: “….”
Cô vẫn cho rằng Tống Cẩn chỉ có một chút gia sản như vậy, nhưng sau đó cô mới phát hiện thì ra anh còn sở hữu một căn hộ trong khu căn hộ mới xây thuộc sở hữu của đại học S, trong lòng liền cảm thấy phức tạp.
Lúc Tống Cẩn đưa chìa khóa của căn phòng rộng 180 mét vuông và đã được thanh toán trước 2 vạn rưỡi cho cô, Triệu Tiêu há miệng thở dốc: “Người thật sự đã mua căn nhà này rồi sao?”
Tống Cẩn tương đối bình thản gật đầu: “Ở đây mọi người đều đầu tư vào nhà ở nên trẫm cũng mua một căn hộ để đầu tư thôi.”
Tống Cẩn bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Triệu Tiêu lại phập phồng lên xuống, khó mà bình tĩnh được: “Tiền của Người ở đâu ra thế?” Cô ngừng lại một lát, suy nghĩ cẩn thận rồi không thể tin nổi mà cảm khái một câu: “Thì ra vài năm này Người đã tích cóp được rất nhiều tiền nha…”
Tống Cẩn buồn cười nhìn Triệu Tiêu: “Làm sao có thể chứ.”
Triệu Tiêu đoán: “Có phải Người đã xin tiền của ba Tống và mẹ Tống không?” Lúc cô hỏi những lời này, trong đầu thầm khinh thường Tống Cẩn, lúc trước nói đi là đi, bây giờ khi trở về rồi thì lại trở thành một lão già, một lão già chỉ có bằng tốt nghiệp sơ trung, nghĩ lại thì đúng thật là rất khó coi.
Tống Cẩn mỉm cười, sau đó mở miệng cực kỳ bình thản: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc trở về trẫm chỉ là thuận tay mang theo mấy viên ngọc quý thôi.”
Tim của Triệu Tiêu thiếu chút nữa là đập lỡ nhịp: “Chắc Người sẽ không mang theo Ngọc tỷ đâu nhỉ?”
Tống Cẩn vỗ đầu Triệu Tiêu: “Nghĩ linh tinh cái gì thế.”
Thật ra vẫn còn có nhiều chuyện mà Triệu Tiêu không hiểu rõ, ví dụ như sau khi Tống Cẩn rời đi rồi thì ai sẽ lên làm Hoàng đế, ví dụ như vì sao Cố Ấu Dung lại muốn ở lại Đại Kỳ mà không muốn trở về, còn có các phi tần trong hậu cung sẽ bị xử lý ra sao…
Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, dường như anh có thể biết được những suy nghĩ trong lòng cô: “Tiêu Nhi, trước khi trở về trẫm đã xử lý mọi chuyện xong hết rồi.”
Triệu Tiêu nhìn vào đôi mắt đen như mực của Tống Cẩn, đột nhiên có có chút hoảng hốt, giống như đang bị một cái móng vuốt mèo cào xé trong lòng vậy.
“Cho nên bây giờ trẫm cũng không cần phải trở về nữa.”
“Hoàng Thượng…”
Tống Cẩn đưa tay ra xoay đầu Triệu Tiêu trở về, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, đôi mắt trong trẻo đang có ý cười của Tống Cẩn gần sát lông mày và lông mi của cô, sau đó Triệu Tiêu cảm thấy cái vuốt mèo đang cào mạnh hơn nữa, cô bèn khàn giọng hỏi: “Vì sao Người lại muốn trở về?”
Câu “Vì sao Người lại muốn trở về” có thể được hiểu thành “Vì sao Người lại trở về?”, đây là một câu nghi vấn chung chung, có thể hiểu là Triệu Tiêu muốn biết nguyên nhân trở về của Tống Cẩn; đồng thời cũng có thể hiểu thành “Vì sao anh lại trở về!”, câu nói này có phần nặng nề hơn, nó bày tỏ cảm xúc bất mãn mãnh liệt của Triệu Tiêu đối với Tống Cẩn, và còn có sự lên án nữa.
Thật ra, cái mà Triệu Tiêu muốn hỏi chính là câu hỏi vì sao, chỉ là vì âm thanh có chút lớn nên Tống Cẩn đã nghe thành dạng câu thứ hai “Vì sao Người lại trở về!”
Ngay sau đó, tình hình đã phát triển theo hướng không được hài hòa cho lắm, Tống Cẩn túm lấy chiếc chìa khóa trong tay của Triệu Tiêu: “Trẫm muốn trở về thì sẽ trở về, còn cần phải được sự cho phép của em nữa ư?”
Triệu Tiêu cũng nổi giận, cô quay đầu bước đi, trong lòng thầm hừ lạnh, Người thích thì cứ giở thói Hoàng đế ra đi, em không hầu nữa.
Sau đó, Tống Cẩn có gọi điện thoại cho Triệu Tiêu vài lần, mỗi lần như vậy cô trực tiếp ngắt điện thoại, thậm chí là còn khóa máy luôn, cho nên mỗi lần Tống Cẩn gọi tới đều là nghe được câu ghi âm sẵn này: “Thật xin lỗi, chủ nhân của số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang chuẩn bị ôn tập cho kỳ thi tiếng Anh cấp 4 nên không rảnh để nghe điện thoại của bạn, nếu như gặp vấn đề gì xin hãy gọi đến số 10086…”
Triệu Tiêu lqd không nói đối, bởi vì lúc trước cô đã quên mất cuộc thi tiếng Anh cấp 4, gấp đến độ cũng bỏ qua cả việc học lái xe.
Cố Nhất Minh ba ngày hai bữa cứ đến thúc giục cô, lúc buổi học ngày thứ sáu kết thúc, Triệu Tiêu liền bị cậu xách ra khỏi cổng trường: “Lao động và vui chơi phải kết hợp hài hòa với nhau, có biết không? Sau khi luyện tập lái xe xong tôi sẽ chỉ bài tiếng Anh cho cậu, cam đoan lần này nhất định cậu có thể thi đậu.”
Triệu Tiêu không đồng ý: “Lần trước cậu cũng cam đoan bảo đảm sẽ qua, không phải là đã rớt rồi sao?”
Cố Nhất Minh cười: “Đó là do bùn loãng không thể trét tường mà.” Tuy rằng nói như vậy nhưng cậu vẫn mở cửa xe cho Triệu Tiêu và mời cô lên xe, ngay đúng lúc cô ngồi vào chỗ tay lái phụ thì Cố Nhất Minh đột nhiên dừng động tác lại, đưa mắt nhìn về phía một bóng dáng ở đằng xa.
Ngừng lại một lát, cậu quay đầu hỏi Triệu Tiêu: “Có phải là…Tống Cẩn đã trở về rồi hay không?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Đã trở về được một thời gian rồi.”
Cố Nhất Minh kêu “Chết tiệt” một tiếng, dưới ánh mắt nghi ngờ của Triệu Tiêu, cậu đành phải cố sức dồn nén lại, có phải là cậu nên đem cuốn sách “36 Kế để đối phó với cô gái nhỏ” ra đọc lại một lần nữa rồi không? Nhưng mà quyển sách này cũng không có bao nhiêu tác dụng, trên thị trường còn có một quyển “36 Kế để đối phó với cô gái ngốc”, cả cô gái ngốc mà cũng cần phải đối phó à? Không được, không được rồi.
Cố Nhất Minh lặng lẽ thu hồi tầm mắt lại, ngay lúc Tống Cẩn đang dần bước tới, cậu đi nhanh đến chỗ bên trái thân xe, mở cửa xe ra và chui vào, sau đó dĩ nhiên là đóng cửa lại và khởi động máy….Tất cả các động tác đều vô cùng rành mạch, lưu loát.
Triệu Tiêu khó hiểu nhìn Cố Nhất Minh: “Sao lại đi gấp như vậy?”
Xe đã lăn bánh, Cố Nhất Minh đạp chân ga liên tiếp hai cái: “Không phải không có thời gian sao?”