“Chuyện tiến công chiếm lại tòa thành vốn dĩ không cần gấp rút như vậy, thế nhưng do bên Quỳnh Quan này xảy ra chuyện, cho nên tướng quân muốn tốc chiến để quay về viện binh. Ngay lúc trước khi phát động cuộc tấn công, thì có bàn bạc qua, nếu như bọn ta làm theo kế hoạch đã đề ra thì có thể một lưới túm gọn hết người của Ngọc Chân, có lẽ do quá vội vàng thành ra để cho chủ soái bên kia chạy thoát, tướng quân là do chiến đấu truy đuổi đối phương mà mất tung tích. ”
Đinh Dương trầm giọng bẩm báo: ” Lúc thu dọn bãi chiến trường ta có lệnh cho mọi người cẩn thận tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm thấy… Thi thể tướng quân đâu. Nếu đúng như tướng quân đang mất tích, thì ta sẽ phái người ở lại bên kia tiếp tục tìm kiếm dò la, có bất cứ tin tức gì sẽ dùng chim bồ câu truyền tin về.”
Hạ Hoài Linh mất tích. Chúc Vân Cảnh chỉ ngây ra trong một lúc rồi nhanh chóng tiếp nhận sự thực này, dù sao thì mất tích.. cũng tốt hơn vạn lần là bỏ mạng.
“Ta biết rồi, có tin tức gì lập tức nói cho ta biết.”
Ai cũng không ngờ được Chúc Vân lại bình tĩnh như vậy khi đối mặt phải chuyện kia. So với lúc trước khi Nguyên Bảo bị người trộm mất, thì lần này hắn quả thực là xác thực bình tĩnh vô cùng.
Một lần đợi chính là nửa tháng trời, thế nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào về Hạ Hoài Linh. Trong khoảng thời gian này, Chúc Vân Cảnh đã thu xếp mọi chuyện trong phủ xong xuôi đâu vào đấy, hiện tại kêu người chuẩn bị cho mình xuất hành gì đó, mãi đến tận lúc sau, quản gia trong phủ mới nhìn ra dự định của hắn: “Phu nhân, ngài muốn tự mình đi tìm người sao?”
Chúc Vân Cảnh khẽ gật đầu: “Dù thế nào cũng phải đi thử xem.”
“Nhưng mà Bắc Di lớn như vậy, ngài muốn đi tìm ở nơi nào?”
Chúc Vân Cảnh chăm chú suy nghĩ một lúc rồi đáp lời: “Trước cứ đến Ngọc Chân đã.”
Đinh Dương ở lại thành trì biên cảnh để tìm Hạ Hoài Linh, thế nhưng kết quả vẫn không hề có bất kỳ thu hoạch gì, trong lòng thầm nghĩ khả năng cao có lẽ là Hạ Hoài Linh đã không còn ở trong Đại Diễn nữa rồi. Chúc Vân Cảnh thì lại nghĩ, với người như Hạ Hoài Linh sẽ không vô duyên vô cớ chơi trò mất tích, nguyên nhân hơn nửa có thể là bị những người Ngọc Chân trốn thoát kia bắt đi, cho nên tại dù có ra làm sao hắn cũng phải đến nơi tìm một phen.
“Vậy… Tiểu thiếu gia làm sao bây giờ?”
Chúc Vân Cảnh nghe quản gia nói xong, chợt quay đầu lại nhìn đứa con lúc nào cũng hớn hở vui vẻ không thôi của mình. Nguyên Bản vốn đang cầm nửa món điểm tâm trong tay say sưa ăn, chợt thấy Chúc Vân Cảnh nhìn mình, bèn tỏ ra hào phóng giương đôi tay nhỏ xíu kia cao lên đưa tới bên miệng cha mình: “Ta ta.”
Chúc Vân Cảnh thấy vậy khẽ bật cười, sau đó cắn lấy một nửa điểm tâm Nguyên Bảo đưa cho, rồi sờ đầu con trai mình: “Ngươi ngoan.”
Hắn nói: “Nếu hai tháng sau ta vẫn còn chưa trở về, thì ngươi cứ mang tiểu thiếu gia đến Giang Nam, sau đó đưa nó đến dòng họ bên ngoại của hầu gia đang ở đó là được.”
Trong khoảng thời gian hai tháng, nếu vẫn chưa tìm được người, thì e là triều đình cũng sẽ ngầm thừa nhận Hạ Hoài Linh đã mất mạng, đến lúc đó tất sẽ điều một vị tổng nguyên soái mới qua.
Quản gia lúc này chỉ đành đáp lại: “Vậy để ta thu xếp mấy người có võ công cao đi cùng ngài.”
Chúc Vân Cảnh nói: “Bốn người là đủ rồi, nhiều nữa chỉ tổ lôi kéo thêm tai mắt người ngoài.”
Trước ngày xuất hành, phong thư Chúc Vân Tuyên viết được gửi vào trong tay Chúc Vân Cảnh, trong thư có nói chuyện trong kinh đã xong xuôi, Chúc Vân Tuần được ban cho chén rượu độc kết liễu mạng mình, cả nhà Hạ gia ngoại trừ Hạ Hoài Linh đểu bị chém đầu, còn về bọn người Tề vương, thái phi, Hoài An hầu cùng Thục Hòa trưởng công chúa do có dính dáng đến chuyệm tư thông với địch phản quốc, thành ra bị định tội mưu nghịch phạm thượng xử treo cổ.
Nhưng có một việc, lại nằm ngoài dự liệu của Chúc Vân Cảnh.
Chính là sau khi Chúc Vân Tuần bị bắt giữ tống giam vào ngục, thì phu nhân thế tử Hoài An hầu đột nhiên liều sống liều chết đòi cầu kiến Chiêu Dương đế nhằm bẩm báo một chuyện. Nàng khai báo rằng bản thân từng đúng lúc nghe trộm được mẹ chồng mình tức Thục Lan trưởng công chúa nói chuyện cùng hai huynh muội Tề vương có đề cập qua chuyện Chúc Vân Tuần thực sự không phải con của hoàng đế, mà là do Hạ quý phi vụng trộm ngoại tình với Tề vương sinh ra!”
Phu nhân thế tử Hoài An Hầu, chính là Triệu Tú Chi lúc trước do Hạ Hoài Linh cùng Chúc Vân Cảnh thúc đẩy se duyên cho, sau lại bị Chúc Vân Cảnh gài bẫy khiến nàng không thể không cưới vị thế tử Hoài An hầu đã bị cắt lưỡi kia. Có người nói sau khi thành hôn, hai người luôn trong tình cảnh cơm không lành canh không ngọt, còn nhiều lần ồn ào cãi vã với nhau. Khi chuyện Tề vương tư thông với địch phản quốc bị bại lộ, căn bản vốn chưa dính dáng làm liên lụy gì đến phủ Hoài An hầu cùng Thục Lan trưởng công chúa, thế nhưng không biết cái người Triệu Tú Chi này lên cơn điên gì, mà cho dù liều mạng sao cũng nhất quyết làm vỡ lỡ chuyện này ra, còn kéo chung cả phủ Hoài An Hầu vào vực sâu.
Sau khi Chiêu Dương đế biết được chân tướng, liền cảm thấy vô cùng tức giận, tự mình đứng ra tra khảo đám người to gan kia. Tra khảo một hồi liền biết được thì ra Chúc Vân Tuần biết mình không phải là hoàng tử từ lâu, Tề vương cũng tự biết mình không cón hy vọng đăng cơ, bèn liều một phen được ăn cả ngã về không đặt niềm tin lên đứa con máu mủ này. Gã thông qua Lâm gia cùng thương hội Hỗ Dương cướp lấy một số lượng lớn tiền dơ bẩn từ trên tay người Di, kế đó lén lút kết bè kết phái khắp nơi, rồi dùng tiền của lôi kéo lòng người về phía mình, thậm chí còn ngầm bồi dưỡng ra sát thủ cho công cuộc ám sát hoàng thái tử. Thế nhưng Chúc Vân Tuần cũng không nhận tấm lòng này của gã, ngoài mặt chỉ giả lả vài câu, bởi người hắn tin tưởng lúc này chỉ có duy nhất Hạ gia. Chỉ là do Hạ quý phi một lòng chung tình với Tề vương, thế nên khi nàng qua đời cũng phải giúp Chúc Vân Tuần lấy được một người thê xuất thân danh môn vọng tộc ngồi chung thuyền với Tề vương. Chúc Vân Tuần bất đắc dĩ ép chung một chỗ với Tề vương, do hắn sợ một ngày nào đó sẽ bị bại lộ thân phận, cho nên mới thừa cơ hội cướp chinh lương lần này để đổ hết tội danh lên người Tề vương, nhân đó diệt trừ gã, nào có ngờ đâu suy tính thất bại, chuyện chinh lương bất ngờ bị phát hiện. Khi bị dồn đến bước đường cùng, hắn chỉ còn cách lựa chọn biện pháp mưu phản bức vua thoái vị, cuối cùng vẫn là thất bại.
Hàng loạt những chuyện xảy ra này lần lượt chạm trúng giới hạn của Chiêu Dương đế. Một khi thiên tử giận dữ, trăm ngàn người dân luôn là người hứng chịu, nhân số bị cuốn vào xét nhà chém đầu hiện tại đã lên tới con số hàng chục ngàn người.
Tâm tư trong lòng Chúc Vân Cảnh chợt trở nên nặng nề hơn, lúc trước hắn từng bị người ta vu oán giá họa dùng thuật vu cổ nguyền rủa quân phụ làm ra chuyện mưu nghịch, khi đó Chiêu Dương đế cũng không xử trí nhiều người như vậy, không lẽ lần này làm vậy là bởi vì Chúc Vân Tuần là con hoang, thậm chí có máu mủ của Tề vương sao?
Ở trang thư cuối cùng, Chúc Vân Tuyên nói bệ hạ đã biết được chân tướng chuyện lúc ban đầu, người mua chuộc Vương Cửu đem con rối đặt ở Đông cung không ai khác ngoại trừ Chúc Vân Tuần, còn người lấy đi bức huyết thư vu hại hắn tội mưu nghịch chính là thái phi cùng thế tử Hoài An Hầu. Lúc đặt bút viết xuống những chuyện này, Chúc Vân Tuyến dường như cực kỳ xoắn xuýt, nên đối phương nhanh chóng dừng bút lại. Đôi mắt Chúc Vân Cảnh chợt lạnh đi, sau một hồi lâu, mới đem lá thư này đặt trên ngọn nến. Ngọn lửa lập tức bùng lên nuốt chửng lá thư, đồng thời cũng hằn rõ lên con ngươi đen láy sâu thâm thẫm của người trước mặt.
Hoàng Thành, Ngự Thư Phòng.
Chúc Vân Tuyên hiện tại đã quỳ trên đất được một khoảng thời gian dài. Chiêu Dương đế tựa người trên tháp thượng, sau đó lẳng lặng nhìn con trai đang cúi đầu quỳ rạp dưới đất kia của mình.
Người nhi tử này của Chiêu Dương đế vốn không mấy nổi bật, bởi vì lúc nào do sự tồn tại của Chúc Vân Cảnh cùng Chúc Vân Tuần quá mức rực rỡ, thành ra Chiêu Dương đế cũng ít khi rảnh rỗi quan tâm đến đứa con này. Khi hắn muốn xử Chúc Vân Cảnh, thì đột nhiên người nhi tử tầm thường này lại chạy tới quỳ gối ngoài điện dập đầu đến chảy máu khóc lóc cầu xin hắn giữ lại cái mạng cho Chúc Vân Cảnh, khi đó hắn mới nhớ ra, Chúc Vân Tuyên cũng là đích trưởng của mình.
Nhưng......
“Hắn sớm là người đã chết, bây giờ ngươi lại đến nói với trẫm, rằng ngươi đem hắn cứu ra, hắn vẫn còn sống, còn muốn trẫm đón trở về?”
Giọng điệu Chiêu Dương đế vô cùng hững hờ, nghe qua không thấy có chút kích động bất ngờ nào. Bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng của Chúc Vân Tuyên từ từ nắm chặt: “Phụ hoàng, đại ca thật sự bị oan, người biết chuyện này cũng không phải do huynh ấy làm mà…”
“Người chết rồi không thể sống lại. “Chiêu Dương đế lạnh nhạt ngắt ngang, “Nếu như hắn trở về, thì ngươi muốn trẫm phải giải thích với văn võ cả triều cùng thần dân bá tánh ra làm sao đây?”
“Nhưng mà…”
“Ngươi cho rằng, chỉ với một ranh con ở phủ Định Viễn hầu tới tố cáo tổ phụ mình, thì trẫm thật sự chém đầu toàn gia họ Hạ sao?”
Chúc Vân Tuyên đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt lúc này của hắn như không thể tin được mà nhìn về phía Chiêu Dương đế. Chiêu Dương tỏ ra cực kỳ bình thản nói tiếp: “Tạ Tịch Tước, bộ hắn cho là trẫm thật sự không nhớ, hay là cố ý làm vậy?”
Vành mắt Chúc Vân Tuyên đột nhiên đỏ ửng cả lên, cả người cũng bất chợt run rẩy. Chiêu Dương đế lại nói: “Hiện tại hắn ở biên quan còn giỏi giang hơn cả lúc trước, chuyện thủ chiến ở Quỳnh Quan cũng làm tốt vô cùng.”
“Phụ hoàng..” Những giọt nước mắt của Chúc Vân Tuyên chợt chực trào ra khỏi bờ mi, “Vì sao phải làm như vậy?”
Lúc này, tháp chuông Tây Dương không ngừng bật ra những tiếng chuông vang đến là rõ ràng mà trong hoàng cung ai cũng có thể nghe thấy được. Sau một hồi lâu im lặng, Chiêu Dương Đế trầm giọng nói: “Trẫm còn có rất nhiều nhi tử khác, cho dù thiếu đi ai cũng không hề gì, là ngươi, hay là hắn, thì cũng đều như nhau.”
Bước chân ra khỏi thư phòng, ánh mắt trời hiện tại có chút chói chang khiến cho Chúc Vân Tuyên thơ thẩn mất một lúc. Lúc này hắn chợt ngưng bước lại, sau đó giương mắt nhìn đàn chim bay qua ở phía chân chân trời xa xăm, rồi ánh mắt cứ dán lên khoảng trời xanh lam như vô tận này một hồi thật lâu.
Chắc là… Chúc Vân Cảnh không thể quay lại nữa rồi. Mà chuyện này đối với đối phương, chung quy cũng là một chuyện tốt.
Một tiếng cười khẽ chui vào bên tai, Chúc Vân Tuyên hoàn hồn quay sang, liền trông thấy Lương Trinh đang đứng dưới hai bậc thang, mỉm cười nhìn hắn.
“Sao hôm nay điện hạ lại có nhã hứng muốn đứng trước ngự thư phòng ngắm nhìn phong cảnh vậy?”
Chúc Vân Tuyên khẽ nheo mắt lại, sau đó không hề lên tiếng đáp trả mà chỉ chăm chăm nhìn người trước mặt. Bên khoé môi Lương Trinh vẫn luôn nở nụ cười thật tươi, cũng tỏ ra thản nhiên nhìn lại hắn.
Là bắt đầu từ khi nào… Trong lòng Chúc Vân Tuyên chợt hồi tưởng lại, đúng rồi, người này chính là bắt đầu xuất hiện từ khi phế thái tử, sau lần đó trở đi, hắn cũng dần dần thay thế vị trí Chúc Vân Cảnh ở trong lòng phụ hoàng mình. À mà không, chẳng lẽ nên nói là từ lúc vừa mới bắt đầu, thị vị trí kia đã là của hắn, do Chúc Vân Cảnh chiếm mất, vì lẽ đó phải trả lại sao?
Đầu tiên phế thái tử, giải vào lãnh cung, sau đó dứt khoát ra tay ban chết, một chuỗi động thái mạnh mẽ liên tiếp ùa tới. Mà sự thật là không phải do hoàng đế ngu ngốc không phân phải trái, chỉ là người đang vì cái người trước mặt này mà quét sạch đi mớ chướng ngại mà thôi. Vì thế cho nên lần đó hoàng đế vẫn chưa đại khái sát giới, chắc là vì ngay từ ban đầu, người chưa từng công nhận Chúc Vân Cảnh là một thái tử, về sau nhân cơ hội biết thời thế thẳng thắn dứt khoát loại bỏ Chúc Vân Cảnh, lý do đằng sau nó chỉ duy nhất một thứ, chính là trả lại vị trí này cho một người khác.
Chúc Vân Tuần tính là gì, chẳng qua chỉ là một bia ngắm được đẩy lên nơi đầu sống ngọn gió, vốn là vai hề tự cho mình lớn lao mà thôi. Cửu hoàng tử cũng không là gì, thân là một đứa nhỏ mới biết bú sữa, cũng chỉ là con rối hoàng đế tạo ra để chuẩn bị cho người trước mặt này. Còn về bản thân hắn thì khỏi phải nói, bởi vì xưa nay, hắn chưa từng được hoàng đế để mắt đến.
Đối với Chúc Vân Cảnh, hoàng đế vẫn còn chút hổ thẹn với hắn, chỉ là chút phần hổ thẹn này nhiều lắm cũng chỉ cho phép hắn dùng thân phận phu nhân Định Viễn hầu sống chui sống nhủi ở thế gian mà thôi. Hoàng đế có thể vì hắn bảo vệ Định Viễn hầu phủ, nhưng không thể đón hắn trở về.
Nhi tử của hoàng đế vốn rất nhiều,cho nên thiếu mất ai cũng như nhau,cho dù là Chúc Vân Tuyên hắn, hay là Chúc Vân Cảnh cũng không khác gì, chỉ duy nhất có một người không thể thuếu, chính là… Vị trước mặt này.
Lương Trinh tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Chúc Vân Tuyên. Với khoảng cách là một bậc thang, giờ đây tầm mắt của hai người đã ngang bằng nhau. Chúc Vân Tuyên bất động không nhúc nhích, chỉ thấy người Lương Trinh kia bỗng hơi nghiêng người ghé vào bên tai mình mà lên tiếng hỏi han: “Điện hạ, sao mắt ngài lại đỏ hết lên cả rồi? Bệ hạ bắt nạt ngài sao?”
Chúc Vân Tuyên chầm chậm dời ánh mắt qua, sau đó khẽ ngưng trên khoé miệng đầy ẩn ý cười kia, một lúc sau mới chợt hỏi: “Ngươi hỏi làm gì?”
Tiếng cười khẽ lại vang lên bên tai lần nữa: “Nếu như bệ hạ thật sự ức hiếp ngài, vậy để ta giúp ngài đi bắt nạt lại, ngài chịu không?”