Editor: Jena
—————————-
Cả ngày nay Lâu Dĩnh không ngừng xem tin tức, lướt điện thoại di động, công tác tìm kiếm cứu nạn vẫn đang được triển khai, nhưng trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì. Trong màn hình vĩnh viễn chỉ có sóng biển nhấp nhô, trực thăng bay xung quanh cùng thuyền cứu hộ cũng vô ích.
Trong phòng chỉ có âm thanh phát ra từ trong TV, sắc trời bên ngoài chậm rãi ảm đạm, Lâu Dĩnh mới để ý không nhìn thấy Jackson đâu, bà đứng dậy vào phòng ngủ của Thịnh Dã tìm.
Rèm cửa phòng ngủ kéo xuống, trong phòng có chút tối tăm, Lâu Dĩnh tìm trong chốc lát liền nhìn thấy chú chó nhỏ chẳng nói chẳng rằng đang rúc đầu dưới gầm giường, chỉ lộ ra cái mông mập mạp.
Bà ngồi xổm xuống gọi: "Jackson, đi ra ăn ngon nào."
Cái đầu nho nhỏ ngoi lên, ánh mắt đen láy dưới gầm giường nhìn bà.
Lâu Dĩnh có chút nức nở, nói: "Thật đấy, lần này không lừa gạt con đâu, đến đây."
Nói đoạn, chú chó liền theo bà ra khỏi phòng ngủ, bà bóc một túi đùi gà cho nó ăn.
Jackson ngậm đùi gà, chạy về phòng ngủ, chui lại vào gầm giường ăn một mình.
Lâu Dĩnh đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn bóng lưng chú chó trước mặt, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt.
Có một lần, Thịnh Dã nói với bà: "Mẹ ơi, con gặp ác mộng."
Lúc đó bà chỉ cúi đầu thái rau, dù sao Thịnh Dã cũng thường xuyên gặp ác mộng, cơn ác mộng của cậu luôn kỳ kỳ quái quái, bà đã sớm không còn quá lo lắng như trước.
Thịnh diễn cho Jackson ăn thức ăn cho chó, ngồi xổm bên cạnh nói: "Con mơ thấy con đang chơi bóng với Jackson, không cẩn thận ném bóng ra khỏi ban công, Jackson vội vã chạy qua. Kết quả lan can ban công bị hỏng, nó rơi xuống...", cậu nói, "Làm con khóc đến tỉnh cả ngủ."
Khi nói đến giấc mơ này, giọng điệu Thịnh Dã mười phần may mắn lại dở khóc dở cười.
Lâu Dĩnh cười nói: "Này còn chẳng phải là đem con khóc đến tỉnh à." Thịnh Dã quá yêu thích Jackson, có nhiều khi bà cảm thấy yêu quá như vậy cũng không tốt.
Thịnh Dã xoa xoa đầu chú chó, Jackson đang chuyên tâm ăn cơm, còn để ý mà vẫy vẫy cái đuôi, Thịnh Dã liền cười, nói: "Chẳng qua nếu như đến lượt con chết đi, Jackson có khi cũng không khóc đâu."
Bà nhíu mày, ngón tay gạt một ít vụn khoai tây còn sót lại trên dao, nói: "Sao lại nói điểm gở như thế."
"Thật đó mẹ", Thịnh Dã nói y như thật, "Người ta nói chó không biết thế nào gọi là chết đi, chúng không có khái niệm về sống chết. Không giống như voi, nếu một con voi chết đi, đồng loại sẽ làm lễ tang cho nó..."
Bà nghe xong cũng cười: "Lại còn làm lễ tang..." Bà cảm thấy cách nói này đáng yêu đến lạ.
Jackson ăn xong liếm sạch khay, ngẩng đầu, mười phần thỏa mãn mà nhìn về phía Thịnh Dã, Thịnh Dã liền kề sát miệng nó, nói: "Nếu một ngày con không còn nữa, nó cũng sẽ không biết, nó chỉ cảm thấy là con ra khỏi nhà, mỗi này liền trông ngóng con trở về. Mẹ nhất định phải để ý đến nó, đừng cho nó tuyệt thực, hai người cùng nhau chăm sóc lẫn nhau."
Lâu Dĩnh nghĩ đến đấy, không kiềm chế được mà sụt sịt khóc, giọng điệu Thịnh Dã lúc ấy nên nói là nghiêm túc, hay chỉ là nói giỡn đây?
Cậu dường như là không nghiêm túc cho lắm, nhưng lắng nghe kỹ lần nữa, thì dường như lại vo cùng nghiêm túc.
Dùng một giọng điệu đùa giỡn để nói một chuyện mình rất quan tâm, Thịnh Dã vẫn luôn như vậy.
***
Trong mắt người ngoài, tính tình Thịnh Dã vẫn luôn là ngoan ngoãn. Trong mắt thầy cô, cậu là học sinh ngoan. Trong mắt hàng xóm, cậu là đứa trẻ ngoan. Tất cả những phản nghịch từ nhỏ đến lớn của cậu hình như đều là dành cho người cha quá cố.
Mặc kệ Thịnh Dã cố gắng học tập bao nhiêu, lấy được thứ hạng cao bao nhiêu, mang về nhiều bằng khen bao nhiêu, thì dường như Thịnh Diêm Phong lúc nào cũng là một bộ dạng nghiêm khắc lạnh nhạt.
Ông chưa bao giờ khen ngợi Thịnh Dã, ngược lại còn luôn trách cứ cậu này kia. Bà và Thịnh Diêm Phong nghiêm phụ từ mẫu, Thịnh Dã trưởng thành coi như là thuận lợi, mảy may không có một chút tự kiêu nào.
Tuy nhiên, thời kỳ nổi loạn vẫn đến như trong dự định. Năm ấy là năm thứ hai Thịnh Dã lên trung học cơ sở, cậu thích một bạn nữ, hơn nữa bạn nữ ấy còn là hoa khôi tên Thần Tuyết. [Bên Trung Quốc thì tiểu học có 6 khối, từ lớp 7 tới lớp 9 mới thuộc về cấp hai. Năm này Thịnh Dã học lớp 8]
Lúc đầu bà không hề biết gì hết, chỉ là phát hiện thành tích Thịnh Dã giảm xuống. Năm đầu tiên thi luôn giữ được hạng nhất hạng hai, tới năm hai tùy tiện liền rớt ra khỏi top 10.
Rốt cuộc cũng là thiếu niên lần đầu biết tư vị yêu thầm, bà là mẹ nên cũng không nghĩ tới phương diện đó.
Mãi đến một hôm Thịnh Diêm Phong mở nhật ký của Thịnh Dã ra, bên trong chẳng những viết rất nhiều về Thần Tuyết, còn kẹp cả ảnh của cô bé.
Buổi tối Thịnh Diêm Phong ném cuốn nhật ký lên bàn cơm, Thịnh Dã còn chưa kịp cầm đũa, chiếc đũa đã bị quyển nhật ký làm rơi xuống đất. Từ quyển nhật ký rơi ra còn có cả ảnh chụp của Thần Tuyết, đầy xuống chân cậu.
Thiếu nữ mặc trang phục biểu diễn, sắc mặt ửng đỏ, trên trán còn đọng lại mồ hôi, sức sống bắn ra bốn phía mà mỉm cười. Mỹ lệ như vậy, tinh khiết như vậy, bà cũng cảm thấy không trách Thịnh Dã được.
Bà đứng một bên kéo kéo Thịnh Diêm Phong, nói có chuyện gì ăn cơm trước rồi hãy nói.
Thịnh Diêm Phong lạnh lùng nhìn con trai ngồi ngây ngốc trước bàn ăn: "Con mỗi ngày đều xem cái này, bảo sao thành tích lại tụt lùi!"
Thịnh Dã đỏ bừng mặt, cậu vốn dĩ đã dễ đỏ mặt, lúc này lại vì xấu hổ và giận dữ mà mặt đỏ tai hồng, đứng lên, giống như một chú nai con mới mọc sừng, lần đầu chống đối cha mình: "Đây là đồ vật của con! Sao cha lại có thể tùy tiện đụng vào đồ của con như thế!"
Thịnh Diêm Phong tức giận giơ tay tát Thịnh Dã một cái, đầu cậu cũng nghiêng sang một bên, trên mặt hiện lên dấu tay chói mắt.
Lâu Dĩnh kinh hãi, đau đớn nói: "Thịnh Diêm Phong! Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân gì chứ!"
Thịnh Dã ngay cả nhật ký cùng ảnh chụp cũng không thèm nhặt, quay người chạy về phòng ngủ, khóa chặt cửa lại.
Hai cha con cứ như vậy mà rơi vào chiến tranh lạnh.
Lâu Dĩnh nhặt ảnh của Thần Tuyết lên, đặt từng tấm từng tấm lại vào trong nhật ký. Buổi tối bà gõ cửa phòng Thịnh Dã nhưng cậu nhất quyết không mở, bà đành phải đặt quyển nhật ký xuống trước cửa.
Sau đó quyển nhật ký kia được Thịnh Dã cầm về, mà bà cũng cân nhắc có nên tạo cơ hội để hai cha con giải tỏa hiềm khích này không.
Nhưng hiển nhiên bà đã đánh giá thấp kỳ phản nghịch của con trai, có thể nói là ngoài sức tưởng tượng.
Thằng bé đem cuốn album trên kệ sách của Thịnh Diêm Phong vứt đi.
Sự tình xảy ra rất đột ngột, có một ngày Thịnh Diêm Phong hỏi bà có thấy cuốn album trên kệ sách của ông ở đâu không, bà nói không thấy, sao vậy, không phải vẫn luôn đặt ở chỗ đó không xê dịch sao.
Thịnh Diêm Phong không trả lời, quay đầu đi hỏi Thịnh Dã đang ở trong phòng ngủ làm bài tập, hỏi cậu có thấy không.
Thịnh Dã không ngẩng đầu lên, nói: "Con không thấy."
Thịnh Diêm Phong nhìn bộ dáng con trai dựa vào bàn làm bài, bỗng nhiên nhíu mày, như là nghĩ đến chuyện gì, xoay người ra khỏi phòng. Lâu Dĩnh hỏi ông đi đâu, Thịnh Diêm Phong chỉ trầm mặt không nói một lời mà mở cửa nhà ra.
Bên ngoài mưa như trút nước, Thịnh Diêm Phong còn chưa lấy ô đã đi xuống dưới, Lâu Dĩnh không hiểu chuyện gì cũng cầm ô đuổi theo sau.
Thịnh Diêm Phong đi đến chỗ thùng rác dưới tầng, mở cái nắp ra mà điên cuồng tìm.
Bà hoảng sợ, vội vàng che ô từ phía sau cho ông, nói: "Anh tìm cái gì, sẽ không có ở đây đâu!"
Thịnh Diêm Phong không để ý bà, đem túi rác bên trong từng cái từng cái lấy ra, hạt mưa lách tách rơi xuống ô, sau đó tấm lưng kia đột nhiên sững lại, giây tiếp theo Thịnh Diêm Phong đưa tay vào sâu trong đống rác, lấy ra cái quyển album màu cam đã dính đầy vết bẩn.
Lâu Dĩnh thấy cuốn album kia, biết chuyện này nghiêm trọng rồi, vội vàng nói: "Diêm Phong, anh đừng giận, thằng bé còn nhỏ..."
Thịnh Diêm Phong dưới mưa quay đầu nhìn bà, lạnh lùng nói: "Nó đã mười bốn tuổi rồi! Giết người cũng phải chịu trách nhiệm hình sự, còn nhỏ sao?!"
Thịnh Diêm Phong nổi giận đùng đùng mà mở cửa phòng Thịnh Dã ra, cậu hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sách vở bút thước trên bàn đã được dọn sạch, người đứng ở một bên, nhìn cha mình nổi giận, nỗ lực để ánh mắt trông thật kiên định, nhưng mà yết hầu không ngừng lên xuống đã tiết lộ cậu sợ hãi.
Thịnh Diêm Phong tiến lên cho cậu một bạt tai, lúc này lực tay kém một phần so với trước, lại làm bả vai Thịnh Dã quá mức khẩn trương mà run lên.
Thịnh Diêm Phong nhìn bàn tay mình, lại nhìn ánh mắt con trai vẫn quật cường không chịu thua, nói: "Thịnh Dã, con đã không còn nhỏ nữa, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."
Thịnh Dã nói: "Vậy còn cha thì sao, lúc cha lấy quyển nhật ký của con sao không nói như vậy đi!"
Thịnh Diêm Phong nhìn lướt qua quyển nhật ký trên bàn kia, ánh mắt khinh miệt, lạnh lùng nói: "Cuốn nhật ký này của con thì tính là cái gì! Chờ về sau con sẽ hiểu, nó chỉ là dục vọng thấp kém của con mà thôi, không có bất cứ một giá trị gì hết!"
Thịnh Dã trừng mắt nhìn cha mình, mắt đỏ hằn lên, cậu chắn chặt răng, không phản bác được lời nào của ông.
Thịnh Diêm Phong nhìn cậu một cái liền rời đi, cực kỳ khinh thường.
Lâu Dĩnh không biết là bởi vì kỳ phản nghịch của Thịnh Dã đã tới mà phương thức giáo dục của Thịnh Diêm Phong vẫn như hồi cậu còn bé, nên từ khi đó quan hệ hai cha con bắt đầu bị phá vỡ.
Khi còn nhỏ tuy rằng Thịnh Dã có chút sợ hãi đối với cha mình, nhưng tận sâu đáy lòng lại là ngưỡng mộ.
Thịnh Diêm Phong biết nhiều ngoại ngữ, thậm chí có thể ngâm những đoạn kịch hoa lệ của Shakespeare, những đoạn nhạc kịch của Weber. Có khi giáo viên tiếng anh của Thịnh Dã phát âm không chuẩn, ông liền từng chữ rõ ràng mà sửa lại đúng cho Thịnh Dã. [Shakespeare là nhà soạn kịch, nhà văn nổi tiếng người Anh, ông có những vở kịch kinh điển như "Romeo và Juliet" hay "Hamlet"; còn Weber thì mình tra lại ra ổng là một triết gia, một nhà kinh tế – xã hội học người Đức cùng thời với Karl Marx, nên cũng không rõ Weber mà tác giả nhắc tới có đúng là ông ấy không nữa]
Thịnh Dã sẽ tìm một số từ mình không biết, gõ cửa thư phòng Thịnh Diêm Phong, dè dặt hỏi: "Cha, "lực hấp dẫn" trong tiếng anh nói như thế nào vậy ạ?"
Thịnh Diêm Phong trả lời cậu một từ "gravity" tròn trịa, ngày đó tiểu Thịnh Dã liền lẩm bẩm "gravity", "gravity" cứ như một cái máy đọc lại,
Cậu sẽ bí mật mà nói với bà: "Cha là tuyệt nhất."
Bà không hiểu vì sao bọn họ lại đi tới tình trạng này, luôn cảm thấy là lỗi của mình, do mình không làm tốt bước đệm cho hai người họ.
Hết chương 6.
——————————
Editor: Quá khứ dần được mở ra rùi...