Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Jena

——————————–

Mới đầu hết thảy đều rất thuận lợi, thậm chí còn quá mức thuận lợi, Thịnh Dã đóng phim, quảng cáo càng ngày càng nhiều, thời gian ở nhà cũng ít lại. Nhưng toàn bộ người trong khu nhà đều biết cậu, Lâu Dĩnh cảm thấy nổi tiếng cũng có chỗ bất tiện. Thỉnh thoảng Thịnh Dã về nhà, cùng bà đi siêu thị đều sẽ bị nhận ra. Sau đấy không thể không bắt đầu đeo khẩu trang, bà cũng bắt đầu nhìn thấy quảng cáo của con trai ở siêu thị, nhà ga các nơi.

Đi siêu thị nhìn thấy sản phẩm Thịnh Dã làm đại diện, mặc kệ là cái gì bà cũng đều tiện tay đặt vào giỏ hàng. Bà kiêu ngạo chứ, nhưng cũng có chút cô đơn. Bởi vì những món đồ Thịnh Dã đại diện kia, bà mua về phần lớn là để làm bạn với mình.

Rõ ràng sự nghiệp đang lên cao, nhưng bà không biết tại sao, Thịnh Dã càng ngày càng không vui.

Có một khoảng thời gian cậu cực kỳ ít nói chuyện với bà, trước kia bất kể là quay phim hay quảng cáo, Thịnh Dã luôn có những câu chuyện thú vị chia sẻ mãi cũng không hết. Mà bây giờ dường như cậu không muốn nói đến chuyện công việc khi ở nhà.

Bà biết giới giải trí sẽ có chút mưa gió, lo lắng Thịnh Dã nổi tiếng quá nhanh, quá mức thuận lợi, kinh nghiệm từng trải ít, nếu đột nhiên gặp phải chuyện thị phi, ngược lại sẽ không chịu nổi.

Ngày đó đang cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, bà thấy Thịnh Dã ôm gối ôm dựa vào ghế sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng tâm trí lại không ở đây, nhìn không được hỏi: "Con sao vậy? Có phải con gặp chuyện gì không?"

Thịnh Dã lấy lại tinh thần, ngồi dậy, buông gối ôm ra, cười nhạt: "Không có việc gì đâu ạ, chỉ là một ít chuyện không đáng nhắc tới."

"Chuyện gì thế, không thể nói cho mẹ sao?" bà hỏi.

Thịnh Dã im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người hỏi bà: "Mẹ, mẹ hứa với con, không cần xem mấy cái tin tức bát quái trong giới giải trí, cũng đừng tìm kiếm tên con trên di động, được không?"

Cậu vừa nói như vậy, Lâu Dĩnh càng cảm thấy khẩn trương hơn: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Thật đó mẹ, chỉ là việc nhỏ thôi, chỉ là..." giọng Thịnh Dã trầm xuống, "chỉ là có người mắng con."

"Mắng con cái gì?"

Yết hầu Thịnh Dã khẽ lăn một cái, có chút không được tự nhiên xoay người: "Đơn giản chỉ là mấy chuyện kia, diễn nát..."

Lâu Dĩnh hơi bình tĩnh một chút: "Nghệ sĩ nào mà chẳng bị mắng, con đừng xem mấy cái này nhiều. Nói đến chuyện bị mắng, có ngôi sao lớn nào mà chưa từng bị chưa? Đàm Trận người ta bị mắng cũng nhiều hơn con nữa kìa."

Thường ngày nhắc tới Đàm Trận, Thịnh Dã đều sẽ có phản ứng. Nhưng hôm đó cậu không cười, cũng không mở điện thoại ra, chỉ chậm rãi gật đầu, nói một tiếng "Vâng".

"Nếu con cảm thấy không dễ nói với mẹ, hay là nói với Đàm Trận một chút." Lâu Dĩnh nói, "Đừng có cái gì cũng buồn bực trong lòng."

Lần này ngay cả "Vâng" Thịnh Dã cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

***

Lâu Dĩnh khuyên cậu nếu cảm thấy mệt mỏi, chịu không nổi nữa thì dừng lại một chút cũng không sao.

Thịnh Dã luôn nói với bà, không thấy mệt mỏi chút nào, có phim để diễn, có công việc để làm rất tốt, ngược lại rảnh rỗi quá lại nghĩ đông nghĩ tây.

Lúc đó bà đánh giá quá thấp câu nói "nghĩ đông nghĩ tây" này của cậu.

Có một ngày Thịnh Dã uống rất say, là Đàm Trận lái xe đưa cậu về. Hôm đó là chủ nhật, bà vừa mua đồ ăn từ siêu thị về, ở dưới nhà bất ngờ nhìn thấy xe của Đàm Trận. Mới đầu bà còn tưởng rằng chỉ là xe giống nhau mà thôi, cho đến khi cửa xe mở ra, Đàm Trận đeo kính râm đi xuống.

Mặc dù khoảng cách không tính là gần, Đàm Trận còn đeo kính râm, nhưng trên người minh tinh đều có một loại khí chất, anh vừa xuống xe, còn chưa xoay người bà đã biết đây là Đàm Trận.

Nhưng Đàm Trận không chú ý tới bà, anh trực tiếp vòng qua đầu xe, mở cửa xe phụ, Lâu Dĩnh thấy anh cúi người vào —- gần như là đem Thịnh Dã say đến bất tỉnh nhân sự đỡ ra.

Nhìn thấy Thịnh Dã, bà kinh ngạc không thôi, vội vàng tiến lên đỡ người. Đàm Trận sửng sốt một chút, mới buông bàn tay đang nắm chặt trên vai Thịnh Dã, để bà đỡ lấy.

Bà ngửi thấy mùi rượu cùng với nôn mửa trên người Thịnh Dã: "Có chuyện gì sao, uống nhiều như vậy?"

Những lời này chỉ là phản xạ có điều kiện, cũng không phải muốn hỏi Đàm Trận thật, nhưng bà vẫn nghe thấy anh nói: "... Cháu vừa không để ý em ấy một chút, vô tình để em ấy uống nhiều."

Giọng anh hiếm thấy mang theo chút khàn khàn, cảm giác cực kỳ áy náy.

Bà nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, kính râm của Đàm Trận màu rất đậm, che đi biểu tình của anh. Mà khi ấy bà cũng không quá để ý đến điều đó.

Thật ra bà không trách Đàm Trận, nhưng trong lòng quả thực khó hiểu.

Thịnh Dã rất ít khi uống rượu, cậu hầu như không chủ động uống rượu bao giờ, hơn nữa lúc đó lại còn là ban ngày, bà nhớ rõ hôm ấy là buổi chiều, gần chạng vạng.

Đến tận bây giờ bà vẫn không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Thịnh Dã còn nôn ra trên chiếc xe Mercedes-Benz Grand G [1] của Đàm Trận, bà đỡ Thịnh Dã nói lời xin lỗi với anh.

Đàm Trận quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa xe, cánh cửa phụ đã bị nôn đến không còn hình dạng, chiếc xe màu đen, nhìn cực kỳ rõ ràng.

Lâu Dĩnh nhìn thấy hình như Đàm Trận đang nhíu mày, bà cũng cảm thấy có lỗi, muốn đỡ Thịnh Dã đầy mùi rượu tựa gần vào người mình, nhưng thân thể Thịnh Dã cứ nghiêng ngả dựa vào người Đàm Trận như đang chơi xấu.

Thịnh Dã vừa ngã trở lại, Đàm Trận lập tức quay đầu, giơ tay ôm lấy thắt lưng cậu, ổn định người. Động tác Thịnh Dã vùi đầu vào vai Đàm Trận khiến Lâu Dĩnh nhìn rất xấu hổ, nhưng mà càng lúng túng hơn chính là một giây sau Đàm Trận cứ như vậy khom lưng ôm ngang Thịnh Dã lên.

Bà giật mình, nhìn Đàm Trận ôm Thịnh Dã đi về phía trước, cứ như người mẹ là bà đây mới là người ngoài vậy.

Cũng may hôm đó là chủ nhật, người lên xuống tầng không nhiều lắm, Đàm Trận ôm Thịnh Dã vào thang máy, bà vội vàng ấn cửa đóng lại.

Lên tầng vào nhà, bà ngay cả giày cũng chưa kịp thay, quay đầu lại gọi Đàm Trận: "Không cần thay giày đâu, cháu cứ trực tiếp vào đi..."

"Phòng ngủ thằng bé ở đây..."

"Bên này."

Động tác Đàm Trận đặt Thịnh Dã lên giường làm cho bà bỗng dưng nhớ tới «Kết cấu ổn định», những cảnh Nghiêm Phi ôm Khổng Tinh Hà, trong lòng dâng lên một chút khó hiểu, nhưng lại bị động tác Đàm Trận thuận tay dịu dàng cởi bỏ cúc áo ở cổ Thịnh Dã làm cho phai nhạt.

Ngày đó Đàm Trận mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hẳn là anh còn định đi đâu đó, phía dưới cổ áo sơ mi còn đeo một mặt dây chuyền bạc rất nhỏ. Lúc anh buông Thịnh Dã đứng dậy bà mới nhìn thấy áo sơ mi của Đàm Trận dều bị dính trận nôn của Thịnh Dã, vội vàng vào toilet lấy khăn cho Đàm Trận, nói: "Thực xin lỗi cháu", sau đấy mới hỏi, "Sao thằng bé lại uống nhiều như vậy?"

Đàm Trận cúi đầu lau áo sơ mi hai cái liền thôi, nói: "Hôm nay em ấy có chút không vui, dì, dì khuyên em ấy nhiều hơn một chút."

Bà nhận lấy khăn mặt anh trả về, mờ mịt gật gật đầu.

Đàm Trận nhìn Thịnh Dã trên giường trong chốc lát, anh đi về phía bên cạnh giường một bước, dừng lại ở khoảng cách không xa không gần, cúi mắt nói: "Vậy tôi đi nhé, Thịnh Dã."

Giọng nói của anh vốn trầm thấp, hai chữ "Thịnh Dã" gần như bị cuốn vào trong hơi thở, nghe không rõ.

Lâu Dĩnh cảm thấy có một loại rung động khó hiểu, có thể là do giọng nói, cách nói chuyện của Đàm Trận, rất giống với Đàm Trận trong phim.

Đàm Trận xoay người rời khỏi phòng ngủ, bà đuổi theo, nói: "Phiền phức cho cháu rồi, còn phải tự mình đưa thằng bé trở về."

Bà không biết quan hệ của Thịnh Dã và Đàm Trận tốt đến mức nào, nhưng đối với bà mà nói, Đàm Trận vẫn là một ngôi sao điện ảnh có cảm giác xa cách.

Đàm Trận dừng lại, lướt qua vai bà nhìn về phía phòng ngủ, nói: "Không phiền phức đâu ạ", trong giọng nói của anh thậm chí còn có một tia áy náy bà không phát hiện ra, trầm thấp mà ôn nhu, "Thật sự không phiền phức, dì đừng nói như vậy."

Thâm ý đằng sau những lời này, cho đến hôm nay bà mới cảm nhận được chút dấu vết.

***

Thịnh Dã thức dậy vào sáng sớm hôm sau, bà nghe thấy động tĩnh cậu rời giường, không yên tâm nên cũng đi theo, phòng ngủ và phòng khách đều không có ai.

Bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng, Thịnh Dã mặc đồ ngủ, một mình đứng trên ban công, nhìn xuống dưới tầng.

Bà lấy một chiếc áo khoác mặc vào cho cậu. Không đợi bà mở miệng, Thịnh Dã đã thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ để con ở một mình một lát được không? Con sẽ ổn thôi."

Bà liền gật đầu rời đi.

Cũng không hẳn là rời đi, bà chỉ rời khỏi ban công, đứng ở góc phòng khách, từ xa nhìn Thịnh Dã.

Bóng lưng mỏng manh khoác một chiếc áo len, đứng tắm mình trong làn sương mù màu lam nhạt, trong vắt mà lạnh lẽo.

Trong lòng bà bất an ngập tràn, chỉ có thể không chớp mắt mà chú ý đến con trai mình.

Dường như là từ khi đó trở đi, Thịnh Dã cứ như biến thành một người khác, cảm giác trong sinh mệnh cậu chỉ còn lại có diễn xuất.

Thỉnh thoảng cậu sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nhìn thấy Đàm Trận trong TV vẫn sẽ không chớp mắt, nhưng biểu tình lại không giống lúc trước, không hề mang theo mỉm cười hay khát vọng, chỉ còn lại vô hồn cùng trầm lặng mà thôi.

——————————–

Hết chương 17.

Chú thích: [1] Về cơ bản thì chiếc Mercedes-Benz Grand G trông như này.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv