Hoán Tình Kiếp

Chương 5: Hoàng Thúc Hạo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nguyệt nhi! Con đến rồi!" Dương trưởng lão nhìn Minh Nguyệt ôn hoà, đồng thời thi triển thuật chuyển ngữ lên cô nhằm thuận lợi giao tiếp hơn.

Minh Nguyệt tiến đến khom người hành lễ.

"Đồ nhi bái kiến sư phụ, các vị sư huynh!"

"Được rồi! Đây là đại sư huynh của con, Hoàng Thúc Hạo. Hắn cũng vừa mới vi hành trở về. Hai đứa nên gặp qua nhau." Ông đưa tay hướng về phía Thúc Hạo giới thiệu.

"Muội đây là Minh Nguyệt?" Thúc Hạo lúc này mới cất tiếng, giọng nói chứa đầy sự thân thiện.

"Vâng! Muội xin ra mắt đại sư huynh!"

Lúc này đây cô mới có dịp nhìn thẳng vào vị nam chính trước mặt. Anh hoàn toàn rất giống với miêu tả trong nguyên tác: ánh mắt sắc sảo có tâm, mày đậm, mũi cao đầy tinh tế, trên trán còn một hình xăm hoa cỏ làm điểm nhấn ngũ quan, một thân phục xám phối màu mạnh mẽ, cùng khí chất nho nhã đối lập một cách bất phàm. Tất cả đều khiến người ta không thể không thể không bội phục Tạo Hoá. Sự "hoàn mỹ" là từ duy nhất có thể dùng để miêu tả.
chapter content







Minh Nguyệt thầm nghĩ: "Chả trách mỗi khi nhắc đến Thượng Toạ, Kiều Nguyệt luôn nói với tâm tình cao hứng và sùng bái. Liệu đây có phải là nhất kiến chung tình?"

Nếu cô như những nữ nhi thường tình khác thì chắc sẽ không chịu nổi nét thu hút này của nam chính. Nhưng vốn dĩ Minh Nguyệt khác biệt, cô luôn sống lãnh đạm, ít quan hệ với đời. Chưa kể cô đang có tình cảm với một người cùng giới, tự nhiên sẽ hình thành miễn dịch với sắc đẹp của nam nhân.

Tất nhiên, Minh Nguyệt không biết rằng kể từ nay về sau, thay vì lo sợ con tim mình không vững, cô nên sớm e ngại mình có vô tình thu hút người khác hay không. Bởi thế giới này sẽ dần dần thay đổi khí chất của cô.

"Muội vừa mới vào Nhập Môn đúng không? Nhưng khi nãy ta lại thấy muội tự bay đến đây." Thúc Hạo khó hiểu mà nói.



"Chỉ là chút tiểu xảo nho nhỏ! Muội tu vi thấp kém, đã để sư huynh chê cười!"

Minh Nguyệt cảm thấy đôi chút xấu hổ bởi cô phải tốn tới ba tháng mới có thể vào được Nhập Môn. Trong khi với người thường thì chỉ mất tầm một tháng bất kể tư chất có yếu kém ra sao. Thậm chí Minh Nguyệt còn thấy mình có nhiều điều kiện thuận lợi hơn khi được sự chỉ dẫn bởi một người thầy tài giỏi như Dương trưởng lão. Ấy vậy mà tốc độ tu luyện lại chậm hơn người khác khiến cô không khỏi thất vọng về chính mình.

Nhưng đó vốn là suy nghĩ tiêu cực của Minh Nguyệt. Còn đối với Dương trưởng lão và các sư huynh thì có nhận xét khác. Đặc biệt là Thúc Hạo lại có ấn tượng rất tốt về vị tiểu sư muội lần đầu được gặp này. Anh lắc đầu phủ định lời Minh Nguyệt đã nói, từ tốn giải thích:



"Sư phụ có truyền tin cho ta và nói nhiều việc về muội. Một người vốn không am hiểu bất cứ thứ gì thì khởi đầu luôn khó khăn hơn người khác. Trong ba tháng ngắn ngủi phải tiếp thu dồn nén rất nhiều thứ mà đã có thể từ người thường tiến vào Nhập Môn thì tức là không đơn giản. Không tính đến thiên phú thì nó cũng chứng minh cho sự cố gắng, kiên trì của muội."

Ở trên ghế Chưởng Môn, Dương trưởng lão cũng nói vọng xuống tiếp lời: "Thúc Hạo nói không sai. Nguyệt nhi! Con đừng có tự hạ thấp bản thân như thế! Vi sư thật không muốn nghe những lời đó thêm bất cứ lần nào nữa!"

Lần đầu tiên ông nổi giận với cô. Tuy sự tức giận ấy không hiện rõ trên mặt nhưng cũng đủ cho người ta khiếp sợ. An Tĩnh và Trưởng Thành ở một bên nghe thấy cùng đồng thời đổ mồi hôi thay cho Minh Nguyệt.
"Đồ nhi biết lỗi! Đa tạ sư phụ và đại sư huynh giáo huấn!" Biết rằng suy nghĩ của mình làm sư phụ thất vọng nhưng cô cũng rất cao hứng vì được khích lệ. Quyết tâm từ nay về sau sẽ cố gắng nhiều hơn nữa!

Dương trưởng lão tuy là người khởi xướng chỉ trích, nhưng ông cũng muốn giúp Minh Nguyệt thoát khỏi cái tình cảnh này, tránh việc phải mở miệng giáo huấn lần nữa. Nếu có trách thì phải trách do ông quá yêu thương tiểu đồ đệ này mà thôi. Ba tháng qua đi, cả hai sư đồ cũng xây dựng với nhau biết bao tình cảm. Mỗi ngày chứng kiến tiểu Nguyệt ra sức học hỏi mọi thứ đến quên ăn, quên ngủ. Ông không dạy thì cô cũng tự tìm việc cho mình rèn luyện. Dẫu sao cô vẫn là một người thường, bắt đầu từ con số không, chưa đột phá nhưng lại tu hành với mật độ không khác các thần nhân là mấy. Điều ấy quả thật đã vượt giới hạn mà một người có thể làm.
Nhìn Minh Nguyệt so với ba tháng trước đã gầy hơn, ông tự hỏi bản thân có vô tình ngược đãi đồ nhi mà không hay biết? Nếu không phải ông sắp xếp tiểu đồ đệ Kiều Nguyệt của Hoạt Bát qua chăm sóc thì chẳng biết sẽ còn bất an bao nhiêu.

Cơ mà nói đến đây thì ông cũng thấy lạ. Hoạt Bát vô tâm mọi ngày lại là người chủ động cầu xin việc đó. Ông thật sự không thể hiểu nổi vị đồ đệ này của mình dẫu cho đã nhìn mặt nhau mấy trăm năm. Không có việc gì ông đoán sai, chỉ có việc ông đoán không ra mà thôi, nhất là lòng người.

Quay lại việc trước mắt, để xoá bỏ bầu không khí khi này, ông chủ động đổi chủ đề.

"Hạo nhi! Lần vi hành này của con như thế nào?"

Đại đệ tử lúc này mới hướng Dương trưởng lão đáp.

"Bẩm! Theo con suy đoán, tà giáo đang có nhiều hành động mờ ám."
"Có phải liên quan đến Bất Cư Huyền Ẩn không?" - Ông trịnh trọng nói ra nghi hoặc.

"Quả thật là có liên quan đến hắn ta!"

Nghe vậy, Dễ Tính liền lên tiếng tức giận:

"Không phải hắn sẽ về phe tà giáo chứ? Sao hắn bảo mình đứng phía trung lập?"

Thúc Hạo nhanh chóng giải thích: "Không phải, tam sư đệ! Mà là tà giáo liên tiếp tìm kiếm và khiêu chiến với hắn!"

Minh Nguyệt đứng một bên nghe nghị luận mà hồi tưởng lại nguyên tác. Bất Cư Huyền Ẩn, cũng là một nhân tài tu luyện. Hắn không có môn phái, cũng không về phe chính hoặc tà. Nơi ở không cố định và là người giữ một trong Bát Mạch Kim Bài mà ai nấy đều muốn có. Ở cuối truyện vì giúp đỡ nữ chính mà về phe tà giáo, cuối cùng bị Thúc Hạo đánh bại. Sau đó lại bị kẻ gian trong tà giáo phế đi tu vi. Kết cục sau cùng cũng chính là cái chết. Nghe đâu người hâm mộ nhân vật này rất nhiều, chỉ sau nam và nữ chính.
Rời khỏi những dòng hồi tưởng, cô quay lại hiện thực tiếp tục lắng nghe.

"Tạm thời cứ ở yên quan sát cũng như theo dõi nhất cử nhất động của Bất Cư Huyền Ẩn, tránh việc hắn về phe tà giáo thì lại trở tay không kịp. Kim Bài Tây Nam hướng đang ở trong tay hắn, không thể hành động sơ suất! Việc này ta sẽ giao cho con Hạo nhi phụ trách!" - Dương trưởng lão phân phó.

"Vâng, sư phụ! Đồ nhi đã hiểu!" Thúc Hạo cung kính nhận mệnh.

Tạm ngừng một lát, Dương trưởng lão lại nói tiếp: "Đại hội Hậu Tục Tranh Tài lần này sẽ diễn ra khoảng một tháng. Hoạt Bát, An Tĩnh và Trưởng Thành sẽ đi với ta. Việc trong phái ta sẽ giao lại cho Thúc Hạo và Dễ Tính."

An Tĩnh im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng.

"Ối! Sư phụ không đổi ý sao? Con chẳng muốn đi đâu!" Hắn nói với vẻ mặt nhăn nhó trông không thể khó coi hơn.
Minh Nguyệt ở một bên cố nén cười với hành động của vị sư huynh ấy. Cô cũng có nghe qua đại hội lần này, những người được chọn không khác mấy so với nguyên tác. Rõ ràng không vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi, mà vốn dĩ với tu vi bản thân hiện nay, muốn được chọn là chuyện bất khả thi. Có điều cô không hiểu, ngũ sư huynh Trưởng Thành đáng lí là người phản đối gay gắt nhất, bây giờ lại trông có vẻ rất hào hứng. Còn về nhị sư huynh thì không cần phải nói, quả thật là tảng băng nghìn năm!

Nhưng điều khiến cô cao hứng nhất, chính là tình tiết này rõ ràng là sự kiện ở tiền truyện, trước lần vi hành tiếp theo của nam chính, cũng chính là lúc mà anh ta được truyền chức Chưởng Môn, gặp gỡ nữ chính. Đồng nghĩa với việc Minh Nguyệt vẫn còn một trăm năm chuẩn bị, củng cố tu vi của mình.
Dương trưởng lão trừng mắt với An Tĩnh một cái mới khiến hắn chịu thua mà thôi làm loạn. Thúc Hạo đứng một bên cười cười lên tiếng: "Sư đệ thất thố lắm đấy biết không! Chẳng sợ làm cho tiểu sư muội chê cười à?"

"Hả? Có sao?" Hắn hốt hoảng quay lại nhìn Minh Nguyệt.

"Không! Muội không có! Sao muội dám cười sư huynh chứ?" Minh Nguyệt cố tỏ ra oan ức, nhưng gương mặt cũng có một chút đỏ vì chột dạ.

Dương trưởng lão nhìn ra và ngay lập tức chuyển chủ đề để giải vây cho Minh Nguyệt:

"Nguyệt nhi! Trong thời gian vi sư đến Hồng Ngọc phái tham dự đại hội, nếu có điều chi không hiểu về việc học tập và tu hành thì hãy thỉnh giáo đại sư huynh và tam sư huynh của con!"

"Vâng thưa sư phụ!"

Ông lại nhìn đại đồ đệ của mình mà dặn dò.

"Vì Linh điện mới của tiểu Nguyệt chưa hoàn thành. Nên trong khoảng thời gian này nó sẽ tiếp tục sống cùng con ở Tiền Linh điện. Phiền con giúp đỡ cho con bé khi nó cần!" Ông rất kì vọng vào sự chỉ dạy của Thúc Hạo, bởi hai đứa có những khởi đầu tương đối giống nhau.
"Vâng! Đồ nhi sẽ cố hết mình!" Sau đó Thúc Hạo hướng Minh Nguyệt mà nói: "Khi đó, muội có gì không hiểu thì hãy hỏi huynh. Huynh sẽ giải đáp tất cả trong khả năng!"

"Cả ta nữa! Muội đừng ngại!" Dễ Tính sư huynh cũng phụ hoạ với chất giọng nhẹ nhàng hiếm thấy, nhìn rất bất xứng với vẻ nghiêm nghị trên mặt.

"Vậy muội đa tạ đại sư huynh và tam sư huynh trước!" Minh Nguyệt tươi cười trả lời.

Quả thật từ ngày đến thế giới này, cô đã trở nên mở lòng hơn. Có thể là do sư phụ, các sư huynh lẫn Kiều Nguyệt mỗi người mỗi tính nhưng tất cả đều tạo cho cô cảm giác thoải mái, gần gũi, thân thiện không một chút giả tạo. Từ đó, tâm tính thích cô độc và luôn hành động một mình cũng dần biến mất. Thật là một sự chuyển biến rất tích cực!

Các sư đồ hàn huyên vài câu rồi sau đó giải tán, mỗi người tự về nơi của mình. Trong lúc đó Thúc Hạo bắt đầu thấy hứng thú với cây cọ của Minh Nguyệt khi cô dùng nó giúp mình bay, hắn cứ hỏi mãi về điều ấy.
Ngày hôm sau, Minh Nguyệt đứng trước đại điện, tiễn đưa đội ngũ với hai mươi ba người tham dự đại hội lần này lên đường. Đội ngũ bao gồm sư phụ, ba vị sư huynh, chín đồ đệ nội môn, mười đồ đệ dự bị và hai mươi đồ đệ ngoại môn.

Thúc Hạo đến gần Dương trưởng lão mà thầm nói: "Sư phụ, một kiếp của ngũ sư đệ..."

"Vi sư tự có dự tính! Chuyện đó về sau hãy bàn!" Ông ngắt lời đại đồ đệ, xoay người xuất phát.

Sau khi cả đoàn người bay đi thì Minh Nguyệt cũng bay về Tiền Linh điện với đại sư huynh, tiếp tục học tập và rèn luyện. Cô chỉ có một trăm năm để chuẩn bị cho diễn biến chính của câu chuyện. Trước thời điểm đó, bản thân cần nâng tu vi lên mức cao nhất có thể.

Vì sự sống lại của Ngọc Linh, vì con đường trở về thế giới cũ, cũng như vì tương lai của nơi này. Minh Nguyệt chỉ với ba tháng nhưng đã thật sự yêu thích nơi đây và những người xung quanh. Cô không hi vọng có điều gì xấu xảy ra với họ. Nghĩ đến đó, Minh Nguyệt thầm nhủ bản thân không được phép lơ là bất cứ lúc nào.
----------

Lại một tháng qua đi với sự yên bình. Thông tin báo về diễn biến của Hậu Tục Tranh Tài không ngừng mang đến niềm vui.

Phần thi đệ tử ngoại môn có bốn đệ tử lọt vào mười người giỏi nhất.

Phần thi đệ tử dự bị thì có một người hạng nhì ở trận đấu cuối.

Về phần thi đệ tử nội môn thì Kiều Nguyệt hạng nhất, Thiên Bá hạng ba.

Còn phía đệ tử chân truyền, nhị sư huynh gần như áp đảo tất cả. Ngày hôm sau chính là trận cuối cùng với Hàn Linh phái.

Lúc này tại Tiền Linh điện, dù trời đã ngả tối nhưng đại sư huynh không chịu nghỉ ngơi mà vẫn còn cao hứng với kết quả tốt đẹp ấy.

"Đối thủ của Hoạt Bát tại trận này cũng được xem là một người tài, huynh đã từng giao đấu với cô ta. Năm trăm năm đã đến Bán Thần, kì đại hội trước đang ở Tam Pháp, bây giờ thì đã là Phượng Thần Ngũ Pháp, thực lực ngang ngửa nhị sư đệ - một Long Thần Ngũ Pháp. Hàn Linh phái quả không đơn giản!" Thúc Hạo cảm thán mà nói.
Nghe thấy vị nam chính vốn có bàn tay vàng trong tu luyện này mở lời khen người khác, Minh Nguyệt lắc đầu tươi cười, rồi lại lên tiếng trêu chọc:

"Tài giỏi cỡ nào cũng đâu bằng huynh! Hiện tại tu vi Long Thần Lục Pháp, sắp đuổi kịp Huyền Sư và Nguyên Anh trưởng lão đến nơi rồi!"

"Huynh lại đang đợi muội vượt qua mình đây. Ta dám chắc không đến năm mươi năm, muội sẽ đột phá Bán Thần!" Thúc Hạo chỉ vào Minh Nguyệt mà nói.

"Muội còn đang chưa tiến vào Thịnh Nhân nổi! Nói trước bước không qua đâu!" Minh Nguyệt cũng không ngại đáp lời.

Quả thật trò truyện với vị sư huynh này khiến Minh Nguyệt vui vẻ không thôi. Dù chỉ một tháng trôi qua nhưng cả hai đã thân nhau không ít. Đến nỗi khi không có người ngoài, thì mọi bối phận đều bị bỏ qua, cả hai giao tiếp với nhau như hai người bằng hữu.
Con người khi tiếp xúc ngoài đời thật so với qua cảm nhận từ câu văn miêu tả nó luôn có cái gì đó khác xa. Thúc Hạo trong nguyên tác dù là nam chính cũng không khiến cô yêu thích như bây giờ.

Ngoài ra, vị đại sư huynh này cũng là một vị "sư phụ" giỏi. Trình độ giao tiếp của Minh Nguyệt bây giờ tiến bộ rất nhiều, có thể nói chuyện được bằng chính khả năng bản thân, chẳng cần đến thuật chuyển ngữ. Dù đôi lúc cô vẫn gặp rắc rối ở những từ khó.

Nghĩ đến đây, cô cũng không khỏi không cảm thấy thú vị. Mặc dù văn hoá tại đây khá giống Trung Quốc. Nhưng về ngôn ngữ, trừ phát âm và chữ viết ra thì cấu tạo của ngữ pháp lại tương đồng với tiếng Việt rất nhiều.

Bỗng vào lúc này, Thúc Hạo như phát hiện ra thứ gì đó, anh ta đứng phắt dậy tập trung tinh thần cảm nhận. Minh Nguyệt cũng nhận thấy có điều không ổn, nên ngoan ngoãn giữ im lặng. Đợi sư huynh dò la xong bèn hỏi.
"Có việc gì sao sư huynh?"

"Có hai luồng tà khí mạnh mẽ xâm nhập bổn phái. Huynh cần phải báo cho Dễ Tính cùng ứng phó. Muội hãy ở yên đây!"

Đoạn vừa nói xong Thúc Hạo đã nhanh chóng phi thân khỏi phòng.

Minh Nguyệt cố hồi tưởng lại nguyên tác xem thử rốt cuộc tình tiết này nằm ở đoạn nào. Đáng tiếc thời gian mà cô đang sống đều nằm ở tiền truyện nên không ấn tượng sâu.

Bỗng cô chợt nhớ lại một vài chi tiết. Sau đó hoảng hốt bay khỏi phòng tiến về Cấm điện.

Nếu cô nhớ không lầm, có một lần tà giáo giương đông kích tây để đại sư huynh và tam sư huynh ra bên ngoài giao chiến với hai cao thủ. Sau đó lợi dụng sơ hở phòng hộ mà tiến vào Cấm điện, trộm mất Kim Bài Nam hướng mà Thanh Linh phái đang trấn giữ. Mặc dù không lâu sau các sư huynh đồng tâm hiệp lực đã tiến vào tận hang ổ tà giáo cướp lại Kim Bài. Nhưng hậu quả là ngũ sư huynh bị phế đi một cánh tay. Và đó không phải kết quả mà Minh Nguyệt muốn thấy.
Trên đường đến Cấm điện, Minh Nguyệt vô tình thấy hai đồ đệ nội môn, một nam một nữ đang đi dạo, bèn bay xuống phân phó.

Cả hai thấy chiếc khuyên đeo bên tai trái của Minh Nguyệt thì rõ ràng được thân phận của cô. Tuy vẫn khó hiểu vì sao cô lại chỉ là Nhập Môn, nhưng hai người vốn tính cẩn trọng nên đứng ra hành lễ.

"Đệ tử, bái kiến tiểu sư thúc!" Dù không biết cô là ai nhưng chắc chắn không lớn hơn sư phụ Kim Toạ của họ. Nên xưng hô sư thúc* là hợp lí.

(*Sư đệ, sư muội của sư phụ sẽ gọi là sư thúc. Ngược lại thì sẽ gọi là sư bá.)

"Hai người mau tập hợp các đệ tử đến Cấm điện tiếp viện. Tìm thêm người thông báo Thượng Toạ và Kim Toạ nhanh chóng trở về. Có kẻ gian dùng kế điệu hổ ly sơn nhằm cướp Kim Bài." Nói xong Minh Nguyệt ngay lập tức hướng Cấm điện mà bay mất.
"Cái gì! Cướp... cướp Kim Bài ư?" Nam đệ tử lắp bắp kinh hãi.

"Mau đi làm theo lời tiểu sư thúc! Nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu!" Nữ đệ tử thúc giục hắn, không nói hai lời chạy đi tìm người.

"À phải! Đợi... đợi ta!"

Tại Cấm điện, đúng như suy đoán của Minh Nguyệt, những người canh gác đều bị hạ sát. Cô sợ hãi không thôi. Từ khi xuyên qua đến nay, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến nhiều người chết như vậy. Nhưng khi nghĩ đến ngũ sư huynh, cô lập tức vứt bỏ sự chần chừ mà chạy thẳng vào bên trong.

----------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv