Khi Quân Lệnh Hoan được Đoạn Thập Tứ đưa về lều trại, thái y đã đợi sẵn ở đó.
Vết thương của Quân Lệnh Hoan không nghiêm trọng, nhưng mắt cá chân vẫn còn sưng tấy, khi vén váy lên thì vùng đó sưng đỏ trông khá dọa người.
Quân Lệnh Hoan vừa đau vừa sợ, dè dặt nhìn thái y.
Loại bong gân này trong mắt thái y khá đơn giản, chỉ cần bôi ít thuốc sau khi nắn xương là được.
Khó ở chỗ, tiểu cô nương này đang run rẩy sợ hãi, còn vị Xưởng công đang nhìn chằm chằm bên cạnh.
Sống lưng thái y toát mồ hôi lạnh.
Trước khi nắn xương, ông an ủi Quân Lệnh Hoan, nói "Tiểu thư không cần lo lắng, chỉ hơi đau một chút, sẽ nhanh chóng hết thôi."
Quân Lệnh Hoan run rẩy gật đầu "Ta không sợ."
Giọng nói run run, ai cũng có thể nghe ra, nàng rất sợ.
Đoạn Thập Tứ đứng bên cạnh có chút khó chịu.
Lúc hắn đưa tiểu cô nương này ra ngoài vẫn an toàn khỏe mạnh, nhưng lúc về lại bị trẹo chân do con ngựa hoảng sợ trong tay hắn.
Từ khi hắn biết tiểu cô nương này, nàng đã được mọi người xung quanh nâng niu chiều chuộng, chưa từng phải chịu ấm ức nào.
Lần này lại bị thương ở chỗ của hắn.
Đoạn Thập Tứ cụp mắt nhìn xuống.
Tiểu cô nương ngồi trên ghế, cuộn tròn ở đó, nhìn cũng chỉ có chút xíu.
Nàng dường như muốn giả vờ mình không thấy đau, nhưng nước mắt lưng tròng không lừa được ai.
Đoạn Thập Tứ thoáng nhìn, liền cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn vẫn không biết cảm xúc này của mình là đau lòng, đau lòng cho tiểu cô nương cả ngày bám theo sau hắn, trong mắt toàn là hắn, vì hắn không bảo vệ tốt mà bị thương.
Đây là cảm xúc mà hắn chưa từng trải qua, hắn không biết phải làm sao, cuối cùng hắn đành tự trách bản thân không hoàn thành nhiệm vụ Tiết Yến đã giao.
Hắn nghĩ, đợi khi chủ tử đi săn về, hắn sẽ tự đi nhận tội.
Dù chủ tử không phạt hắn, hắn cũng sẽ tự nghiêm khắc phạt mình theo luật của Đông Xưởng.
Dường như chỉ chịu đau đớn xác thịt thì cảm giác khó chịu trong lòng hắn mới có thể nguôi ngoai.
Lúc này, thái y run rẩy nắm lấy mắt cá chân của Quân Lệnh Hoan, bắt đầu nắn xương cho nàng.
Tay ông vừa dùng sức, đã nghe thấy Quân Lệnh Hoan đau đớn rên rỉ.
Nàng cố gắng ngậm chặt miệng, cố gắng nhẫn nhịn, nhưng chỉ kiềm được cơn đau trong miệng.
Giọng không lớn lắm, âm thanh nhỏ như mèo kêu, vừa đáng thương lại vừa hiểu chuyện, trái tim Đoạn Thập Tứ run lên khi nghe thấy.
Hắn nhìn lên, thấy tiểu cô nương kìm nước mắt hồi lâu, cũng tách tách rơi xuống.
Đoạn Thập Tứ cảm thấy, mình bây giờ nên lập tức đến trường săn nhận tội với Tiết Yến.
Hắn vén rèm lều trại, nhấc chân đi ra ngoài, bước chân dứt khoát, lại mơ hồ có dấu hiệu chạy trốn.
Đây là sự rụt rè hiếm hoi của một thiếu niên chưa từng trải qua cảm giác 'đau lòng'.
Quân Lệnh Hoan vốn luôn âm thầm nhìn hắn, cẩn thận không dám phát ra tiếng, vì sợ hắn sẽ lo lắng.
Tuy nhiên, Đoạn Thập Tứ ca ca của nàng đứng cách đó không xa, vẫn là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Quân Lệnh Hoan hơi thất vọng.
Chẳng qua trong lòng nàng vẫn tự thuyết phục mình, Thập Tứ ca ca là một người ngoài lạnh trong nóng, nếu không phải vừa rồi huynh ấy đón được nàng, chắc nàng sẽ còn ngã đau hơn nữa!
Nghĩ như vậy, tai Quân Lệnh Hoan hơi ửng hồng.
Nàng đột nhiên cảm thấy cơn đau trẹo chân không phải không thể nhịn.
Nhưng đúng lúc này, Đoạn Thập Tứ ca ca đi mất.
Nàng vội gọi hắn lại "Thập Tứ ca ca!"
Đoạn Thập Tứ dừng lại, quay lưng về phía nàng.
Quân Lệnh Hoan lấy mu bàn tay lau nước mắt.
"Thập Tứ ca ca, huynh đi đâu vậy?" giọng nàng nhẹ nhàng, có hơi run rẩy vì đau.
Cảm giác làm Đoạn Thập Tứ khó chịu càng nghiêm trọng hơn một chút.
Hắn lập tức muốn quay về lao ngục trong Đông Xưởng, chịu đánh thật nặng.
Hắn dừng lại, lên tiếng nói "Thuộc hạ đi nhận tội với chủ tử."
Quân Lệnh Hoan khó hiểu.
"Tìm Ngũ hoàng tử ca ca nhận tội gì vậy?" nàng hỏi.
Đoạn Thập Tứ vẫn không quay đầu lại "Làm việc bất lực, thì nên nhận phạt."
...... làm việc?
Quân Lệnh Hoan ngẩn ngơ.
Cùng nàng cưỡi ngựa, là làm việc sao?
Quân Lệnh Hoan chợt nhớ ra gì đó.
Nàng chỉ biết hôm nay khi nàng vén rèm cửa, Đoạn Thập Tứ ca ca đã ở bên ngoài. Nàng rất vui, nhưng không nghĩ tới chuyện ai bảo hắn đến.
Quân Lệnh Hoan chớp mắt, giọng nói yếu dần.
"Thì ra ... hôm nay là Ngũ hoàng tử ca ca bảo huynh đi cùng muội?" nàng nhỏ giọng.
Đoạn Thập Tứ nghe vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Chủ tử lệnh thuộc hạ bảo vệ tiểu thư an toàn." hắn nói.
Nhưng một nhiệm vụ đơn giản như vậy, hắn cũng không hoàn thành được, để tiểu cô nương này bị thương trước mắt mình, còn chịu đau như vậy.
Khóe môi Quân Lệnh Hoan dần rũ xuống.
"Ồ ..." nàng nhỏ giọng đáp một tiếng.
Không hiểu sao, nàng chợt nhớ tới lời của Chu tam tiểu thư.
"Ai mà biết hắn tại sao lại tốt với muội chứ!"
Tại sao ư? Quân Lệnh Hoan chưa từng nghĩ về lý do tại sao. Trong thế giới của nàng, tốt với người ta chính là tốt với người ta, không có tại sao hết.
Giống như Ngũ hoàng tử ca ca tốt với ca ca của nàng vậy, muốn tốt với người đó, vậy nhất định là ... thích người đó.
Ít nhất, người này rất đặc biệt.
Hốc mắt Quân Lệnh Hoan lại nóng lên, nước mắt không kìm được mà trào ra.
"Cho nên, ca ca sớm đã nhận lệnh của Ngũ hoàng tử ca ca, phải không?"