Ngày kế mưa đã tạnh, sau khi luyện tập một thời gian dài Tề Nhạc Nhân nhận được thư mời do một con dơi mang đến, đến từ Khải Tát Lâm phu nhân. Tề Nhạc Nhân để thư mời trên bàn, đau khổ đi vào phòng tắm —— hoá trang.
Đây cũng là kỹ năng cậu nắm giữ trong mười ngày huấn luyện, ngoại trừ hình xăm màu đỏ trên khóe mắt được vẽ bằng chất liệu đặc biệt cần dùng nước thuốc hủy diệt đặc chế, những cái khác đều dựa vào cậu chuẩn bị. Tất nhiên, bộ trang điểm đều do Sở thẩm phán thiết kế, cố gắng để bất luận kẻ nào nhìn thấy cậu trong ánh mắt đầu tiên đều nhận định cậu là một kẻ gay có thẩm mỹ cao.
Tề Nhạc Nhân không phải không kháng nghị, cậu kiên trì xu hướng giới tính của một người không thể nhìn bề ngoài phán đoán; cho dù mặc quần áo trang điểm, phong cách thẳng nam cũng không đại biểu xu hướng giới tính của họ là thẳng. Nhưng Sở thẩm phán bác bỏ ý kiến của cậu; mục đích của họ vừa nhìn liền biết cậu là GAY, đến nỗi cậu có phải hay không, Sở thẩm phán tỏ vẻ họ không quản được.
Nửa giờ sau, Tề Nhạc Nhân nhìn khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của mình trong gương, một trận u buồn.
Tuy rằng hóa trang là kỹ năng cá biệt, nhưng sẽ bị người ta cho rằng biến thái….
Sau khi hóa trang xong, Tề Nhạc Nhân lần cuối nhìn chính mình trong gương, trang phục hôm nay không lộ, nhưng sau khi phối với vòng cổ lại có cảm giác kỳ quái, hợp với roi da bên hông rất giống đi tham gia tụ hội S-M.
Tề Nhạc Nhân tự thôi miên chính mình hiện tại cậu chính là Hồng, không phải Tề Nhạc Nhân, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Đương nhiên, vì che dấu tai mắt bảo trì khiêm tốn, cậu vẫn phủ thêm áo choàng.
Trên đường đi tụ hội, Tề Nhạc Nhân mơ hồ cảm giác được có người đi theo mình, đại khái là người của Sở thẩm phán, cậu cũng không để ý, không lâu sau đã tới địa điểm viết trên thư mời.
Địa điểm trước mắt thoạt nhìn là một quán bar nhỏ, nằm ở nơi NPC tụ cư ở Vùng đất Hoàng Hôn, ngoài cửa là một người hầu tướng mạo thanh tú, tiến lên hỏi cậu có thư mời hay không. Sau khi nhận lấy thư mời của Tề Nhạc Nhân liền cung kính đem cậu vào trong.
Cảm giác bị theo dõi biến mất, Tề Nhạc Nhân đi theo người hầu xuyên qua phòng khiêu vũ náo nhiệt, đi vào một hành lang yên tĩnh.
“Dọc theo hành lang mà đi, phía cuối có một cánh cửa, nơi đó sẽ có người dẫn đường cho ngài.” Người hầu nói.
Tề Nhạc Nhân khẽ hừ một tiếng, nhét tiền thông dụng ở Thế Giới Ác Mộng vào cổ áo người hầu, ngả ngớn bên tai hắn nói: “Cảm ơn đã dẫn đường, bảo bối nhi.”
Người hầu mặt đỏ bừng, có chút hoảng loạn mà lùi lại một bước, trong ánh mắt chế nhạo nhìn chăm chú của Tề Nhạc Nhân khom lưng rời đi, tốc độ nhanh như gió, e sợ chậm một bước trinh tiết khó giữ.
Trình độ chuyên môn đùa giỡn thẳng nam của Tề Nhạc Nhân tương đương với tiêu chuẩn “Nụ cười tà mị”, cậu chậm rãi đi về phía cuối hành lang mà người hầu đã chỉ..... Được rồi, cậu nhìn thấy vẻ mặt người hầu đối diện mặt không chút máu. A, xem ra đây cũng là thẳng nam, đùa giỡn thật vui.
Đùa giỡn thẳng nam thật thú vị —— Tề Nhạc Nhân tìm niềm vui trong đau khổ thầm nghĩ.
Đi tới trước mặt người hầu lại một phen cười nói đùa giỡn, Tề Nhạc Nhân thuận lợi tiến vào không gian quán bar ngầm. Trong chớp mắt sau khi cánh cửa mở ra, hai bên tường phía sau cánh cửa treo đầy gương và mặt nạ; mỗi chiếc mặt nạ đều được trang trí tinh xảo, thoạt nhìn hoa lệ lại cao nhã, Tề Nhạc Nhân không khỏi nhìn nhiều một chút.
“Là Hồng tiên sinh? Hoan nghênh hoan nghênh.” Thiếu niên A Tây được Tề Nhạc Nhân cứu từ góc ngoặc đi ra, kích động và kinh sợ nói.
Sau khi được Hồng cứu vào ngày hôm qua, A Tây vẫn luôn nhớ thương vị tiền bối bí ẩn này, còn rất để ý đến nam nhân đã cùng Hồng giao thủ, cậu mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ có khúc mắc nào đó. Sau khi cậu đem chuyện này nói cho Khải Tát Lâm phu nhân nghe, bà ấy chỉ cười sờ sờ khuôn mặt cậu, tỏ vẻ chính mình cũng thích đùa giỡn người bảo vệ giáo đình, có một phen phong tình khác. Không biết tại sao, trong nội tâm A Tây lại tràn ngập chua xót.
Hồng đối diện nhàn nhạt gật đầu, hoàn toàn không để ý tới tâm trạng phức tạp của cậu.
A Tây tháo một chiếc mặt nạ vũ hội trên tường xuống và đeo nó lên mặt: “Hồng tiên sinh cũng chọn một cái đi, tụ hội của chúng tôi là gương mặt giả vũ hội, mọi người đều sẽ mang mặt nạ trên mặt.”
Vừa nói cậu vừa nhìn thoáng qua sườn mặt của Hồng, nhìn qua hắn vẫn lạnh lùng mị hoặc như cũ, trên sườn mặt là hình xăm màu đỏ tinh xảo dưới ánh đèn mờ ảo tràn ngập hơi thở sắc-dục. Hắn mỉm cười, liếc mắt nhìn cậu, thanh tuyến âm nhu khàn khàn vang lên: “Nga? Không bằng ngươi chọn cho ta?”
A Tây đỏ mặt, dưới cái nhìn chăm chú của Hồng, cậu có loại cảm giác vô thố, ngay cả miệng vết thương lúc trước bị Sở thẩm phán đâm cũng không thấy đau.
“Tôi… tôi cảm thấy cái này rất đẹp, phù hợp với tiền bối ngài.” A Tây chỉ vào một chiếc mặt nạ trong đó.
Mặt nạ nửa mặt, chỉ có thể che khuất nửa mặt trên, từng sợi kim sắc rũ xuống, ở vị trí mắt có hai đạo hoa văn đỏ tươi giống như hai giọt lệ; mà bộ phận khóe mắt mặt nạ có độ cung như vầng trăng khuyết, vừa vặn có thể lộ ra hình xăm trên mặt hắn.
Hồng vươn tay tháo xuống mặt nạ trên tường mang ở trên mặt, mặt nạ màu bạc làm hắn có phần thần bí tao nhã, bộ phận chạm rỗng lộ ra hình xăm tăng thêm vài phần mị hoặc trong đêm tối. Hắn rất chi tự luyến nhìn gương trên tường một lúc, quay sang A Tây nói: “Ánh mắt ngươi không tồi.”
“Tiền bối quá khen.”
A Tây cúi đầu nói chuyện đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn xinh đẹp, ngón trỏ thon dài sờ sờ cằm cậu, cậu hoảng loạn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Hồng gần trong gang tấc. Mặt nạ che khuất nửa mặt trên, hắn đột nhiên nở nụ cười mị hoặc trên môi, gần như dán trên chóp mũi A Tây.
“Ta cứu mạng ngươi cũng không phải vô ích. Như vậy..... ngươi muốn trả ơn ta thế nào đây?” Hồng khẽ hỏi bên tai cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của A Tây bỗng ửng đỏ, cậu hoang mang rối loạn trộm ngắm nhìn Hồng một cái, sau đó dưới cái nhìn như cười như không của hắn…... Gắt gao nhắm mắt lại, bộ dáng ngượng ngùng chờ quân đến hái.
“……” Chơi, chơi quá trớn!
Nội tâm Tề Nhạc Nhân rít gào, thân thể cứng đờ tại chỗ, ngọa tào a, nói ở đây có thẳng nam đâu! Cậu là thẳng nam giả gay, dĩ nhiên là đùa giỡn thẳng nam rồi! Còn mi trà trộn vào làm gay là chuyện như thế nào! Tùy tiện trêu hai câu liền bị công lược?! Có để người ta hảo hảo diễn kịch không đây?
Chậm chạp chờ không thấy môi hôn, A Tây trộm mở mắt ra, nam nhân thần bí nắm cằm cậu cười nhẹ một tiếng, cắn vành tai cậu một ngụm: “Ngươi thật đáng yêu.”
Nói xong, Hồng lùi lại phía sau một bước tặng cậu một nụ hôn gió rồi đi vào hành lang ngầm.
A Tây ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, vành tai bị hắn cắn nóng lên như hỏa thiêu. Cậu không biết mình bị làm sao, rõ ràng cậu thích phụ nữ nhưng nhìn bóng dáng liêu nhân mị lực vô song của Hồng tiền bối cậu giống như bị trúng độc vậy, chẳng sợ hắn là nam nhân đi nữa thì cậu cũng không nhịn được tim đập nhanh.
Chẳng lẽ vì Hồng tiền bối đã cứu cậu, cho nên cậu mới có loại tình cảm chim non này?
A Tây lắc lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ miên man làm mặt đỏ tim đập này, nhanh chóng chạy theo.
Cửa khẽ mở, âm nhạc ầm ĩ trong khoảnh khắc bừng lên, ánh đèn hoa mỹ chiếu xuống gian tầng hầm này, chiếu sáng các chàng trai và cô gái tìm hoan mua vui ở đây. Khải Tát Lâm phu nhân đeo mặt nạ lông vũ khoác sa mỏng đứng cạnh trụ cửa La Mã, tay cầm ly rượu nho màu sắc tươi đẹp, đứng đối diện Hồng nở một nụ cười quyến rũ: “Hoan nghênh tham gia cuồng hoan thịnh yến của chúng tôi. Chơi vui vẻ nga.”
Hồng dừng một chút, nhìn bốn phía nam-nữ lõa-thể xung quanh, cong lên khóe môi thấp giọng nói: “Vinh hạnh đã đến.”
Trên thực tế, giờ khắc này nội tâm Tề Nhạc Nhân đã hỏng mất: Uy, 110 sao? Nơi này có người mở thịnh yến tụ-chúng-dâm-loạn, nhanh chóng tới cứu người a!!!