*Mình xin đính chính lại với các bạn một số vấn đề:
Phần 1 Hoan nghênh đến với trò chơi Ác Mộng bao gồm:
+ Phó bản thứ 1 Bệnh viện Nhân dân Thành phố X
+ Phó bản thứ 2 Hiến tế nữ phù thủy
+ Phó bản thứ 3 Lâu đài cổ kinh hồn.
Lúc trước mình viết thành từng quyển ấy mà, bây giờ thông báo lại cho các bạn.
Còn mấy tiêu đề như Vừa đặt chân đến Vùng đất Hoàng Hôn, Giết chóc chi chủng và Sát lục mật hội là những phần chuyển tiếp giữa các phó bản.
Vì tác giả đã update tới phần 4 nên mình có quyết định đăng gộp các phần sau vào cùng một bộ, nên mình đính chính tất cả các chương đầu lại cho thống nhất với từng phần.
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình. Cảm ơn rất nhiều moa moa.
****
chương 75:
【Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ “Lâu đài khủng bố”, hoàn thành nhiệm vụ 95%.】
【Khen thưởng 20 ngày sinh tồn, khen thưởng thêm vào 30 ngày sinh tồn; nhiệm vụ hoàn thành hơn 90% trở lên có một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng ngẫu nhiên. 】
【Đếm ngược đồng bộ số liệu, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ. 】
Tề Nhạc Nhân trở về nhà của mình ở Vùng đất Hoàng Hôn, thời khắc tim đập nhanh khi nhiệm vụ cuối cùng kết thúc vẫn thường trực trong đầu, làm người không rét mà run. Cậu không khỏi suy nghĩ rất nhiều, nhiệm vụ xuất hiện NPC Isabel phụng dưỡng Ma Vương lừa gạt, nhất định là nàng hoặc ác ma khác ở trong nhiệm vụ đã làm gián đoạn cốt truyện. Mặc dù chiều ngang thời gian cốt truyện rất lớn nhưng sự tình cốt truyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, cho nên không tồn tại xung đột thời gian. Nhưng, tại sao họ lại làm vậy?
Càng nghĩ càng thấy vô lực, cậu chỉ là một người chơi bình thường, trước âm mưu to lớn chỉ yếu ớt như một con kiến.
Tề Nhạc Nhân thở dài, điểm chọn khen thưởng ngẫu nhiên của lần nhiệm vụ này.
【 nghịch lưu chi sa 】: tùy ý tăng thời gian CD của một thẻ kỹ năng, lệnh này nháy mắt hoàn thành CD để sử dụng lần nữa. Số lần sử dụng: 1/1.
Đôi mắt Tề Nhạc Nhân sáng ngời, nguyên bản tâm trạng buồn bực lập tức trở nên vui sướng. Đạo cụ dùng một lần này vào thời điểm mấu chốt có công dụng không nhỏ, dù kỹ năng SL của cậu đang CD, chỉ cần sử dụng đạo cụ đồng hồ cát này, liền có thể trong nháy mắt sử dụng lần nữa!
Này không khác biệt lắm mang lại cho cậu thêm một cái mệnh.
Hơn nữa còn sống lại trứng màu cùng nghi thức ác ma…... Nhiệm vụ lần này của cậu quả thực thu hoạch xa xỉ, chẳng lẽ là may mắn đã tới?
Chỉ tiếc chiếc laptop kia vẫn không theo cậu về Vùng đất Hoàng Hôn. Tề Nhạc Nhân đã quyết định qua hai ngày nữa liền đi tìm Trần Bách Thất hỏi về máy biến áp. Cậu dự định đem đồ vật vào nhiệm vụ, vận mệnh đã định cậu có một loại cảm giác sự tình tương tự sớm hay muộn sẽ xảy ra lần nữa, mà lúc này, cậu có chuẩn bị mà đến.
Nhiệm vụ Lâu đài khủng bố mang đến khen thưởng phong phú cho Tề Nhạc Nhân, 50 ngày sinh tồn hơn nữa lúc trước còn dư 50 ngày 3 giờ; nên hiện tại có tổng cộng là 100 ngày 3 giờ. Trừ bỏ phí hao tổn đồ ăn cần thiết cậu còn thời gian ba tháng, Tề Nhạc Nhân chuẩn bị hoàn thiện bản thân nên không vội đi tiếp nhiệm vụ —— qua nửa tháng nữa cậu bắt đầu thực hiện nhiệm vụ cưỡng chế đầu tiên.
Mỗi người chơi sẽ có một nhiệm vụ bắt buộc hàng tháng, độ khó nhiệm vụ theo thời gian chuyển dời mà ngày càng khó, nhưng đối với tân nhân mà nói khó khăn của nhiệm vụ bắt buộc còn đơn giản hơn Tân Thủ Thôn nhiều. Đương nhiên, Tề Nhạc Nhân không trải qua cái loại Tân Thủ Thôn nơi nơi chỉ muốn người chết.
Hai ba tháng không dài cũng không ngắn, nếu huấn luyện thích đáng có thể đào thải tấm thẻ kỹ năng đấu vật sơ cấp tiết kiệm được một khe thẻ. Tô Hòa đã sớm tặng cậu một thanh chủy thủ vật phẩm để cắm vào khe thẻ, nhưng ngại khe thẻ không đủ vẫn luôn không dùng, đúng là lãng phí.
Nhiệm vụ kết thúc bọn họ hẹn ngày mai cùng nhau ăn một bữa cơm, Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian, tuy rằng trạng thái của cậu không tệ nhưng cuối cùng lăn lộn cả đêm ở lâu đài cổ, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Rửa mặt xong Tề Nhạc Nhân chui vào ổ chăn. Điều kiện ở Vùng đất Hoàng Hôn không thể phơi chăn dưới ánh nắng mặt trời; lần trước Tề Nhạc Nhân giặt sạch chăn bông trong phòng sau đó trơ mắt nhìn đống chăn bông, ga trải giường ướt nhẹp dưới ánh hoàng hôn thong thả hong gió.
Hiện tại trên người cậu có cảm giác khó chịu lạ thường, ngay cả khi Tề Nhạc Nhân là người không chú ý ăn, mặc, ở, đi lại cũng cảm thấy không thoải mái. Bất mãn với chăn bông Tề Nhạc Nhân trở mình ngủ thiếp đi.
Trong mộng, Tề Nhạc Nhân đứng bên trong biển sao, trong vũ trụ mênh mông bao la này cậu nổi bật với vẻ nhỏ bé hèn mọn giống như cỏ rác.
Cách đó không xa, một cái ghế lơ lửng giữa chân không, Diệu Lị ngồi trên ghế, đầu gối đặt cuốn sách. Dường như cảm nhận được cậu đã đến, Diệu Lị ngẩng đầu đẩy đẩy mắt kính: “Chào buổi tối. Mặc dù không muốn cậu thực hiện nhiệm vụ nhanh như vậy, nhưng đó là một cơ hội hiếm có, chúng tôi quyết định hành động trước.”
Tề Nhạc Nhân trầm tĩnh nhìn cô một cái, kéo ghế ngồi xuống: “Sự tình về Sát Lục Mật Hội sao?”
“Bingo.” Diệu Lị búng tay một cái: “Nói đơn giản nguyên nhân gây ra mọi chuyện, chúng tôi bắt được người cầm giới phân bộ Sát Lục Mật Hội ở Vùng đất Hoàng hôn, thật sự đúng là một con cá lớn.”
“Các người đã bắt được nhân vật trọng yếu, còn muốn tôi làm gì?” Một loại cảm giác tai vạ đã đến, cảm giác không ổn dâng lên đáy lòng Tề Nhạc Nhân, cậu cảm thấy chính mình sắp gặp rắc rối lớn!
Diệu Lị thở dài: “Sau đó hắn đã chết, chết trong lúc giết chóc chi chủng bùng nổ.”
“Cho nên?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Nói từ đầu vậy, bắt đầu từ liên minh bí mật của Sát Lục Mật Hội. Phân bộ Sát Lục Mật Hội ẩn nấp ở Vùng đất Hoàng Hôn dưới quyền khống chế của Sở thẩm phán vô cùng điệu thấp; bọn họ không có căn cứ cố định, các thành viên sử dụng danh tính giả để liên lạc, bí mật đào tạo người chơi và hàng tháng chấp hành một số nhiệm vụ đặc biệt. Họ hỗn loạn thậm chí không đoàn kết, giống như dưỡng cổ vậy; chỉ có những người ưu tú mới được Ma Vương giết chóc ưu ái, trở thành người theo đuổi nó, mà những người còn lại, bất quá chỉ là vật hi sinh đáng buồn.”
“Không có người phản bội sao? Các người không thu mua người trong đó à?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Diệu Lị nhìn cậu tán thưởng: “Chúng tôi cũng muốn làm vậy, nhưng trong đó có một vấn đề lớn nhất. Truyền thừa giết chóc chi chủng cùng loại với truyền thừa huyết tộc, người nắm giữ giết chóc chi chủng thông qua nghi thức đem giết chóc chi chủng truyền bá cho tân nhân, trở thành ‘người dẫn đường’. Trước khi cấy ghép giết chóc chi chủng vào người, đối phương phải thề nguyện trung thành với Ma Vương giết chóc; loại trung thành này là một loại khế ước không thể phản bội. Một khi phản bội, giết chóc chi chủng sẽ bùng nổ nhanh chóng khiến người bị ký sinh lập tức tử vong.”
Tề Nhạc Nhân kìm nén suy nghĩ muốn vuốt ve giết chóc chi chủng sau cổ, lạnh lùng nói: “Đây là lý do các người lựa chọn tôi? Bởi vì tôi ngoài ý muốn bị cảm nhiễm, chứ không phải thông qua loại nghi thức đạt được giết chóc chi chủng?”
“Đây là một nguyên nhân rất quan trọng.” Diệu Lị cười nói: “Tiếp tục nói tiếp. Mỗi một phân khu, tín đồ sẽ chọn một người đảm nhiệm giới luật, mang nhẫn tín vật, mà chiếc nhẫn này bám trên lĩnh vực mà Ma Vương giết chóc ban cho……”
“Lĩnh vực?!” Tề Nhạc Nhân không nhịn được kêu lên.
Diệu Lị nhướng mày: “Xem ra cậu cũng không phải hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực.”
Tề Nhạc Nhân không nói chuyện.
“Bất quá nó chỉ là bán thành phẩm, cậu có thể hiểu đó là một không gian, bởi vì lĩnh vực này phụ thuộc vào tín vật Ma Vương giết chóc chứ không phải bản thân người nắm giữ; cho nên nó chỉ là bán thành phẩm mà thôi, còn không bằng một nửa lĩnh vực, bởi vì nó hoàn toàn không ngưng kết hy vọng. Nhưng người cầm giới có thể dùng nó để triệu hoán những tín đồ ở phân bộ tới chấp hành mệnh lệnh Ma Vương giết chóc, trở thành thủ lĩnh của chúng.”
Diệu Lị thay đổi tư thế ngồi, nâng má nhìn Tề Nhạc Nhân: “Hình như cậu có chuyện muốn nói?”
Tề Nhạc Nhân lắc đầu, bình tĩnh nói: “Trước đây nghe người ta nói qua sự tình về lĩnh vực..... Các người nếu bắt được người chủ trì Sát Lục Mật Hội, như vậy trên người hắn hẳn có nhẫn tín vật kia?”
“Đáng tiếc, sau khi hắn chết chiếc nhẫn này đã trở về trong tay người cầm giới, hiện tại họ đang chuẩn bị chọn ra người cầm giới mới. Mỗi một tín đồ Ma Vương giết chóc đều có tư cách tham gia tuyển chọn, mỗi người đều có.” Diệu Lị cười vi diệu, cô nhìn Tề Nhạc Nhân thật sâu, tựa như nhìn kỹ xem cậu rốt cuộc có thể đi đến bước nào.
“Cho nên cô muốn tôi trà trộn vào trong bọn họ, sau đó tìm cách trở thành người cầm giới của phân bộ này?” Tề Nhạc Nhân sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn: “Cô nghĩ tôi có thể sao?”
“Cậu có thể. Bởi vì trên tay chúng tôi có một thân phận tuyệt hảo có thể cung cấp cho cậu.” Diệu Lị nhe răng cười.
Mí mắt Tề Nhạc Nhân giật giật, cậu có một dự cảm xấu.
“Chúng tôi sẽ dùng thời gian mười ngày để huấn luyện cậu ... Tất cả các phương diện huấn luyện, làm cho tốt, chúc cậu may mắn.”
*****
Vùng đất Hoàng Hôn quanh năm bao phủ dưới ánh hoàng hôn, hạ một trận mưa to.
Mưa lớn đập vào mái hiên trong con hẻm nhỏ, nước mưa rơi lộp bộp xuống đất, tiếng mưa rơi ồn ào bao phủ ngũ quan của người trong làn hơi nước; ngoại trừ âm thanh này tất cả đều trở nên âm u xa xôi, cho dù tiếng động cơ ngày đêm gầm rú cũng bị màn mưa dày đặc này che khuất.
Trời tối như nửa đêm, ngọn đèn đường cuối hẻm không chiếu đến bảy tám thước, trong góc bị bóng tối bao phủ, từng đợt tiếng đánh nhau truyền tới làm kinh động lũ chim trốn dưới mái hiên. Hơi thở thuộc về ác ma lan ra góc ẩn nấp, ký chủ kiệt sức sau khi giết chóc chi chủng lặng lẽ bùng nổ tàn sát bừa bãi.
Chiến đấu nhanh chóng lắng xuống, trong tiếng mưa rơi phảng phất như không có gì xảy ra.
“Báo cáo, đã bắt được một tín đồ Ma Vương giết chóc.” Quan chấp hành Sở thẩm phán giẫm chân đạp lên lưng thiếu niên bị đánh úp mặt xuống đất, đối với bộ đàm nói.
Đầu bộ đàm bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng lười nhác của AL: “Đem người mang về, bắt sống.”
“Vâng!” Quan chấp hành tắt bộ đàm, dùng chân đá đá thiếu niên, người trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, sau khi giết chóc chi chủng bùng nổ làm cậu rơi vào trạng thái suy yếu gần như đã ngất.
Quan chấp hành há miệng thô bạo xách vạt áo sau cổ cậu... Máu loãng từ trong bụng thiếu niên chảy xuống nhanh chóng hòa vào làn nước, khuôn mặt còn tính trẻ con của thiếu niên lộ rõ vẻ đau đớn, cầu xin nhìn người chấp hành.
“Tên?” Viên sĩ quan hỏi cậu.
“......” Thiếu niên trầm mặc không nói, cậu đã nhận mệnh chính mình không thể chạy trốn, cảm giác tuyệt vọng đánh tan dây thần kinh.
“Nói!” Quan chấp hành nhấc chân dùng đầu gối ấn vào miệng vết thương của cậu một chút, thiếu niên hét lên một tiếng thảm thiết, nức nở khóc.
“Đồ vô dụng.” Quan chấp hành phỉ nhổ, trói chặt tay cậu sau đó kéo về phía phi thuyền Sở thẩm phán.
Trong bóng tối cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa rơi làm thính lực của viên sĩ quan giảm xuống, bên tai còn tràn ngập tiếng khóc ô ô của thiếu niên nghe mà tâm phiền ý loạn; hắn trừng mắt nhìn thiếu niên, quát lớn nói: “Khóc khóc khóc cái rắm! Ngươi là đàn bà sao?!”
Thiếu niên bị dọa sợ, ngập ngừng nói: “Nhưng tôi đau.....”
Quan chấp hành vừa muốn nói điều gì đó, đôi môi mấp máy đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt của hắn vô cùng kinh ngạc, thậm chí là mờ mịt, trong mưa to hắn khó tin mà xoay đầu, nhưng chính hành động này đã đẩy nhanh tốc độ tử vong của hắn.
Sau một tiếng vang nặng nề hắn bị người đá bay ra ngoài như diều đứt dây, tê liệt ngã xuống trong màn mưa, lỗ máu từ sau lưng trào ra theo nhịp tim đập thình thịch, máu phun tung tóe ra ngoài như nước suối.
Thiếu niên ngã trên mặt đất sợ ngây người, thậm chí quên cả khóc, thất thần nhìn người nam nhân trước mắt mặc áo bào đội mũ choàng, cầm chủy thủ đang nhỏ máu trên tay. Cậu căn bản không biết người này xuất hiện ở đây từ khi nào, vừa rồi quan chấp hành mạnh đến mức cậu không thể đánh bại, thế mà anh ta lại bị giết vô thanh vô tức bởi một thanh chủy thủ tầm thường…...
“Đồ vô dụng.” Nam nhân ẩn dưới lớp áo choàng buông lời trào phúng lặp lại câu mà quan chấp hành đã nói trước khi chết, cũng không biết tột cùng đang cười nhạo thiếu niên trên mặt đất hay cười nhạo viên sĩ quan mới chết kia.
Thật lợi hại, tuy giọng điệu có chút nương, nhưng vẫn ngầu!
Thiếu niên sùng bái nhìn người trước mắt như một vị cao thủ thần bí du hành giữa bóng đêm, nhất thời cũng quên đi đau đớn trên người mình.
“Đi đi, nếu không đi chó săn Sở thẩm phán sẽ tới.” Cao thủ thần bí lạnh lùng nói.
“Nga…. Nga nga! Cảm ơn tiền bối! Cảm ơn!” Thiếu niên cảm nhận người trước mắt mang theo hơi thở đồng loại giống mình, kích động nói.
Tề Nhạc Nhân đè mũ áo choàng xuống, bất động thanh sắc nhìn thiếu niên trước mắt.
Mọi thứ tiến triển thuận lợi, tiếp theo ...
【 Trời mưa thu quần áo 】 trước mắt còn thừa số lần cảm ứng 2/3.
Không xong!
Da đầu Tề Nhạc Nhân nổ tung, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc cậu theo bản năng hoàn thành một lần lưu trữ, gần như cùng lúc, một mũi tên mang theo ánh sáng bạc xuyên qua sau lưng Tề Nhạc Nhân.
Điểm lưu trữ ở dưới chân, mới replay sống lại Tề Nhạc Nhân đã nghe một tiếng vang giòn giã bên tai, mũi tên mất đi mục tiêu rơi xuống đất, cậu may mắn tránh được một kiếp.
Tề Nhạc Nhân vội vàng xoay người mang theo nước mưa xôn xao xoay tròn bắn ra ngoài. Dưới ánh đèn đường mờ mịt phía xa, một bóng người huy đoản đao về phía cậu nhanh như tia chớp, trong nháy mắt khi lưỡi dao sắp xuyên qua người cậu, người nọ đột nhiên nhận ra cái gì, đột nhiên thu lực, đem đoản đao xoay về hướng khác. Lưỡi dao sắc bén trong đêm mưa chuyển qua một độ cung màu xám bạc, lóa mắt như sao băng.
Đao khí xẹt qua chóp mũi Tề Nhạc Nhân cắt về phía áo choàng, Tề Nhạc Nhân ngửa người ra sau ngã ngồi trên mặt đất làm nước văng tung tóe khắp nơi. Cậu tựa như người sống sót một giây cuối cùng nhảy khỏi đường ray xe lửa, chưa kịp định thần đã ngẩng đầu nhìn người đến.
—— cậu thấy đôi mắt lam cho dù đến chết mình cũng khó quên kia.
Trong rừng rậm, trong địa cung, trong mộ địa, trong lâu đài cổ, trong giấc mơ…… Tề Nhạc Nhân vô số lần hồi tưởng muốn gặp lại đôi mắt này, nhưng chưa từng nghĩ tới, họ lại gặp nhau dưới tình huống này.
Một loại cảm xúc tên là kinh ngạc đột nhiên không kịp đề phòng xuất hiện trong mắt hai người.
Áo choàng bị đao phong xé rách, mũ trùm đầu rơi xuống, áo choàng ướt sũng nước mưa nặng trĩu dọc theo độ cung bả vai chảy xuống dưới, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh thuộc về phái nam; bên dưới áo choàng gần như lộ một mảng da thịt trắng nõn, vạt áo ngắn đến mức lộ rốn ..... Ánh mắt Ninh Chu nặng nề dời đi, hướng tầm mắt nhìn lên khuôn mặt cậu.
Đó là một khuôn mặt trẻ tuổi, rõ rằng quen thuộc như vậy, nhưng đáy mắt yêu dị cộng thêm hình xăm tràn đầy tình sắc dưới khóe mắt làm khuôn mặt trong trí nhớ đột nhiên trở nên xa lạ.
Ninh Chu ngơ ngẩn mà nhìn cậu, đoản đao trong tay còn dừng lại ở cổ họng cậu. Bọn họ một đứng một ngồi, lặng im không tiếng động đối diện nhau, dưới bóng tối ánh đèn đường ngưng đọng thành một bức tranh sơn dầu đối lập, hư hư thật thật bổ sung lẫn nhau.
Mưa to không nghỉ.