Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một chút, cũng đoán được Tô Hòa đang nói đến ai, người này cũng rất đáng ngờ, nhưng nhìn hắn là một “nhân chứng” nhiều hơn là người đứng sau màn hạ độc thủ: “Bác sĩ?”
Bác sĩ Lã a một tiếng hỏi: “Cậu gọi tôi?”
“… Tôi đang nói đến bác sĩ Phất Lai Xá.” Tề Nhạc Nhân vô ngữ.
Bác sĩ Lã gãi gãi đầu: “Ờ, tại lúc ở bệnh viện ngày nào cũng có người gọi bác sĩ bác sĩ, cho nên tôi nghe cái xưng hô này còn nhạy hơn nghe tên của mình nữa.”
Tô Hòa cười có vẻ hiểu rõ: “Nhiệm vụ trong phó bản trò chơi rất logic —— so sánh thì các nhiệm vụ trong Thế Giới Ác Mộng đôi khi được ‘triển khai rộng’ hơn, đại khái bởi vì Thế Giới Ác Mộng tương đối chân thật, có đôi khi phi logic mới là chân thật. Nhưng trong thế giới phó bản, hiếm khi xảy ra tình huống ‘phi logic’, khả năng trò chơi sẽ cung cấp một manh mối vô dụng để nhiễu loạn người chơi; nhưng tuyệt đối không bao giờ xảy ra loại chuyện NPC là kẻ đứng sau màn.”
Bác sĩ Lã trầm ngâm một chút: “Có chút hiểu được ý của anh, ý anh nói là nhiệm vụ thế giới phó bản giống như một cuốn tiểu thuyết, một bộ phim, một trò chơi, nó có logic; giống như trong một cuốn tiểu thuyết trinh thám tội phạm là nhân vật cần thiết phải xuất hiện. Không phải dưới tình huống chưa chuẩn bị gì một khắc cuối cùng lại tuyên bố tội phạm có anh em sinh đôi linh tinh, bởi vì cái này trái với logic câu chuyện.”
“Đúng vậy, trước mắt nhiệm vụ phó bản sắp kết thúc, cốt truyện bắt đầu kết thúc hẳn sẽ không tăng thêm nhân vật mới. Chúng ta có thể phân tích các nhân vật đã xuất hiện: 4 NPC cốt truyện, 2 người chơi, phu nhân điên Sarah, nam chủ nhân Johan, hầu gái Nina, bác sĩ Phất Lai Xá, Adeline đã chết, có lẽ tính thêm sức mạnh ác ma. Nói một cách đơn giản, cái kết của cốt truyện hẳn là phu nhân điên nổi điên giết hết người trong lâu đài, chỉ cần giết phu nhân điên là có thể kết thúc; nhưng chúng ta hiện đang trên con đường kết thúc, vì vậy tất nhiên phải giải quyết phu nhân điên âm hồn không tan, cũng nỗ lực điều tra sự thật năm đó. Cốt truyện liền phức tạp hơn nhiều, có nhiều chuyện không đơn giản như chúng ta nhìn thấy.”
Tô Hòa không nhanh không chậm, nói: “Vấn đề của Nina cần phải đợi chút nữa đi nơi đó điều tra thêm một bước, bây giờ nói đến bác sĩ Phất Lai Xá. Johan và hắn gửi thư qua lại, mời hắn đến lâu đài cổ trị bệnh cho phu nhân điên —— hơn nữa không chỉ một lần —— có thể thấy hắn cũng ở Trung Quốc, suy xét những năm đó có nhiều bác sĩ tới Trung Quốc chữa bệnh cho cố chủ. Cho nên hắn đến Trung Quốc là chứng cứ không thể nghi ngờ, nhưng cũng là bằng chứng có thể gây án. Mấu chốt ở chỗ, trong thư cũng đề cập đến thuốc tránh thai, thành phần của loại thuốc này là gì? Phu nhân sinh non có liên quan gì đến hắn không?”
“Chúng ta giả thiết một chút, nếu bác sĩ Phất Lai Xá là người khiến phu nhân điên sinh non và nổi điên thì hắn có biện pháp làm được hay không. Có, anh ta là một bác sĩ, hơn nữa là bác sĩ hai vợ chồng này đều quen thuộc tin cậy, hắn có điều kiện và năng lực làm ra những chuyện này. Đặc biệt thời điểm phu nhân điên nổi điên, hắn nên cảm kích việc gia đình cô ấy có bệnh tâm thần di truyền, chỉ cần một chút thuốc gây ảo giác có thể dễ dàng khiến cô ấy tâm lý bất ổn, hơn nữa bị đả kích việc sinh non, cô ấy bị điên chỉ là vấn đề thời gian. Nói đến động cơ, hắn có động cơ không? Tôi cho rằng hắn có.”
Tề Nhạc Nhân chuyên chú nghe Tô Hòa phân tích, có chút bắt kịp suy nghĩ của hắn: “Bởi vì Adeline sao?”
Tô Hòa gật đầu, tán thưởng nhìn Tề Nhạc Nhân một cái: “Đúng vậy, cậu có nhớ một đoạn nhật ký Johan viết lúc hắn và Sarah tảo mộ Adeline không? Hắn nói trên đường tảo mộ trở về, bọn họ đã gặp bác sĩ Phất Lai Xá. Manh mối này không phải là không có lý do, có khả năng bác sĩ Phất Lai Xá cũng đi tảo mộ Adeline.”
“Ồ, xem ra bác sĩ Phất Lai Xá và Adeline có quan hệ không tệ, vậy anh ta có biết cái chết của Adeline kỳ quặc không? Tại sao anh ta không tố giác phu nhân điên?” Bác sĩ Lã hỏi.
Tề Nhạc Nhân nói: “Đừng quên thân phận của phu nhân Sarah. Gia tộc cô ấy hẳn là quý tộc có quyền thế.”
“Hừm, như vậy có thể nói thông. Phu nhân Sarah âm mưu hại Adeline, bác sĩ Phất Lai Xá quan hệ mật thiết với Adeline nhìn ra không đúng, nhưng hắn không có cách đưa Sarah phu nhân ra trước công lý, cho nên hắn quyết định dùng cách riêng của mình, thật là một vở kịch báo thù hay.” Bác sĩ Lã khẽ hừ một tiếng.
“Nhưng đây chỉ là phỏng đoán thuần túy, không có bằng chứng xác thực, có thể sau này lại phát hiện chứng cứ phủ định điều này.”
Tô Hòa cười nói: “Nếu chúng ta đổi góc nhìn khác, nói không chừng Nina mới là thủ phạm phía sau màn độc hại phu nhân điên; cũng có thể Johan mới là thủ phạm, ai biết được.”
Có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, nếu đổi góc độ khác suy nghĩ, có thể sự thật là Johan và Nina thông đồng ở cùng nhau, Johan có dã tâm với tài sản của vợ, hắn lấy thuốc từ chỗ bác sĩ Phất Lai Xá làm Sarah phu nhân bị điên, để người ngoài nghĩ rằng cô ấy phát tác bệnh tâm thần, sau đó làm cho cô ấy “chết ngoài ý muốn”, rồi mình đúng lý kế thừa gia sản.
Nina đóng vai trò gì trong đó? Tuy cấu kết với nam chủ nhân lâu đài nhưng vẫn đồng tình với phu nhân điên? Hay là Nina lén thả phu nhân điên bỏ chạy chỉ để kích thích hoặc thậm chí mưu hại phu nhân điên?
“Bây giờ là 4:33 phút, chúng ta đi nhanh tới chỗ Nina, nếu không sắp tới thời gian về thế giới kia.” Tô Hòa nhìn nhìn thời gian rồi nói.
Trên đường tới lầu một, xung quanh một mảnh yên tĩnh, thanh âm giày đạp trên sàn nhà kêu kẽo kẹt cùng cơn dông ngoài cửa sổ khiến người tâm thần không yên. Tề Nhạc Nhân cảm thấy tòa lâu đài cổ kính này mang phong cách kiến trúc âm trầm, người ở chỗ này lâu sẽ dễ xuất hiện vấn đề về tinh thần, nhìn cái gì cũng nghi thần nghi quỷ.
“Ở phía trước là tới.” Bước vào hành lang tầng 1 một lần nữa, Tề Nhạc Nhân chỉ vào căn phòng phía trước nói.
Trong thế giới này không có thi thể Mầm Bác, căn phòng cổ xưa này tản ra mùi vị ẩm mốc làm người khó chịu; vách tường gần cửa sổ và mặt đất xung quanh đều bị tróc ra, dây xích bên ngoài cánh cửa nhỏ vẫn như cũ, thoáng nhìn sẽ không thấy được.
“Chính là cái khóa này, sau khi xích lại không thể mở cửa từ bên trong, rõ ràng cái khóa này về sau mới làm.” Tề Nhạc Nhân sau khi được Tô Hòa dẫn dắt, chỉ vào khóa cửa nói.
“Nhưng thật ra không cần chìa khóa.” Tô Hòa nói.
“Tôi đến mở cửa?” Tề Nhạc Nhân đề nghị nói.
Bác sĩ Lã lúng túng trốn sau Tô Hòa, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cậu mở đi.”
Tề Nhạc Nhân liếc nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ, đoạt đèn pin của bác sĩ Lã, mở khóa ngoài rồi kéo chốt cửa
—— cánh cửa gỗ phủ đầy bụi bị đẩy ra, mũi ngửi thấy hương vị quái dị huân làm người hai mắt tối sầm; ánh đèn pin chiếu vào trong căn phòng tối đen, trên bức tường đối diện cửa lớn rõ ràng là thi thể một người treo cổ chết trên đầu là bức tranh linh dương!
“!!!” Tề Nhạc Nhân lùi lại một bước nhỏ, khẩn trương nhìn thi thể treo cổ này, trải qua dòng thời gian dài, thi thể đã biến thành một bộ xương khô, trên người mặc trang phục hầu gái, nhìn thoáng qua là biết thân phận cô.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên hiểu cô ấy là ai.
Tại sao Nina lại treo cổ tự tử ở đây?
Tô Hòa cũng vào gian phòng này, ánh mắt dừng ở bên chân Nina, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy không phải tự sát, mà là bị người treo cổ.”
“Di?” Bác sĩ Lã cũng đi tới, kỳ quái hừ một tiếng.
Tô Hòa dùng gậy chống chỉ vào bàn trà dưới chân bộ xương khô
—— Tề Nhạc Nhân nhớ rõ trong thế giới kia cậu ném bàn trà vào bộ áo giáp khi nó phá cửa xông vào —— bây giờ bàn trà đặt ngay ngắn chỉnh tề cách mấy mét dưới chân bộ xương khô, không giống bộ dáng người thắt cổ tự vẫn đá văng ra, ngược lại giống như có người lấy nó ra dưới chân cô ấy.
Tề Nhạc Nhân cau mày đánh giá bộ xương khô, căn phòng này cũng tràn ngập lực lượng ác ma, hơn nữa hương vị không khí trong này làm người khó chịu, khiến giết chóc chi chủng trong cơ thể cậu rục rịch.
“Nơi này hẳn có một tế phẩm ác ma.” Tề Nhạc Nhân chắc chắn nói.
“Ừ, cậu nhìn vách tường xem.” Tô Hòa chỉ vào vách tường.
Tề Nhạc Nhân nhìn theo hướng hắn chỉ, trên mặt tường loang lổ mơ hồ có thể thấy dấu vết tróc ra ... Anh ta bước tới trước, dùng ngón tay cạy bức tường, bức tường mốc mỏng như trứng gà bong ra từng mảng rơi xuống, xung quanh mặt tường sạch sẽ mơ hồ có thể thấy totem kỳ lạ nào đó...
【phát hiện tế phẩm ác ma 5/6】
“Lần này không có hộp sắt sao?” Tề Nhạc Nhân nhìn quanh bốn phía nhẹ giọng hỏi.
“Căn phòng này có lẽ là 'chiếc hộp', mà vật hiến tế tôi e rằng chính là Nina tiểu thư.” Tô Hòa thở dài.
“Ảo cảnh tới rồi, tới xem hình thức biểu diễn đi.” Bác sĩ Lã chậc lưỡi, chờ đợi trò hay.
Quả nhiên, khi phát hiện tế phẩm ác ma, ảo ảnh lại xuất hiện lần nữa.
****
“Sợ hãi sao, thân ái?” Phu nhân điên dịu dàng hỏi.
Giữa phòng xuất hiện một ảo ảnh, diện mạo mơ hồ, nhưng lại thấy rõ ràng một bên mắt đã bị khoét, vẫn đang chảy máu.
Dưới bức chân dung sơn dương là đôi tay Nina đang nắm sợi dây thừng thắt cổ tự tử, dưới chân giẫm lên bàn trà, vừa khóc nức nở vừa lắc đầu, cô cố gắng kìm nén tiếng khóc, nhưng vẫn không thể che giấu được nỗi sợ hãi trước cái chết.
“Em không phải nói đồng ý vì ta làm bất kỳ chuyện gì sao? Tại sao lại sợ hãi?” Phu nhân điên đứng trước mặt cô, ngửa đầu nhìn vẻ mặt Nina kinh sợ bất lực, rồi bật cười khanh khách.
“Tôi, tôi sẵn sàng giúp ngài trốn thoát ... Tôi... nhưng tôi ...”
Nina không kìm được mà khóc rống lên: “Tôi không muốn chết, phu nhân, tôi không muốn chết!”
Phu nhân điên biểu tình thay đổi, trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn, tiếng khóc của Nina đột nhiên im bặt, cô không dám thốt ra, một bên run rẩy một bên nắm lấy sợi dây thừng trong tay.
“Bé ngoan.” Phu nhân điên vươn bàn tay đẫm máu vuốt ve khuôn mặt cô: “Đúng vậy, cứ như vậy, vùi đầu vào trong đó, ta chỉ yêu cầu một chút giúp đỡ như thế, mà em đồng ý giúp ta, em là đứa bé ngoan….”
Khuôn mặt của Nina che kín vết máu, cô kinh hãi nhìn phu nhân điên, rùng mình, nức nở; nhưng vẫn bị phu nhân điên mê hoặc, vùi đầu vào giữa dây thừng.
Một nụ cười vặn vẹo hiện lên trên khuôn mặt máu chảy đầm đìa của phu nhân điên, cô đột nhiên cúi người xuống, rút bàn trà dưới chân Nina ra!
Thân thể Nina khụy xuống, sợi dây thừng tròng lên cổ lập tức buộc chặt, cô đau đớn giãy dụa dùng sức đá mạnh vào tường, cào sợi dây thừng trên cổ nhưng không được; đau đến hít thở không thông làm đôi mắt cô mở to, khuôn mặt dữ tợn, thanh âm la hét trong cổ họng cô tràn ra, giống như tùy thời sẽ tắt thở.
Phu nhân điên cầm bàn trà nhìn cô giãy giụa, vẻ mặt lạnh nhạt mà tàn khốc, không chút áy náy cũng không sợ hãi, cô chỉ lẳng lặng nhìn, cho đến khi Nina dần dần ngừng cử động, treo cổ chết trước mắt mình.
Phu nhân điên lùi lại phía sau một bước, thưởng thức bức chân dung tiêu bản sơn dương trên đầu, dường như thở ra một hơi tán thưởng.
Cô đặt bàn trà trở lại chỗ cũ, một bên hát một bên đem ngón tay móc tròng mắt giữa hốc mắt, chất lỏng sền sệt làm người ê răng vang lên, từ trong hốc mắt có máu mới chảy ra, cô liền viết viết vẽ vẽ trên vách tường.
Âm điệu của cô quỷ dị đến mức lời bài hát bình thường cũng trở nên sởn tóc gáy.
“Anh sẽ yêu em chứ? Em yêu anh.
Chẳng sợ trái tim anh thay đổi, cũng không quan hệ.
Em cầu nguyện với ác ma, để chúng ta mãi mãi bên nhau.
Tình yêu của em, đừng nghĩ thoát khỏi em.
Johan thân yêu, anh sẽ yêu em như ngày đầu.”