Một màn đẫm máu mà hoang đường trước mắt làm ba người kinh hoàng, ít nhất Tề Nhạc Nhân đã sợ ngây người, không phải cậu chưa từng thấy qua tử vong, nhưng cách chết thê thảm đáng sợ như vậy vẫn làm cậu kinh hãi, hồi lâu mới nhận ra mình nên làm gì đó.
Cậu tiến lên một bước, dừng lại, quay lại nhìn Tô Hòa.
Tô Hòa cau mày nhìn thảm cảnh phía xa, chân mày nhíu lại, thấy Tề Nhạc Nhân đang nhìn hắn, hắn cũng đi tới trước mặt: “Đi nhìn xem.”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên trở nên kiên định hơn, lấy hết can đảm lên lầu, trong ánh sáng u ám, Nam Lộ ngồi quỳ trong vũng máu ôm Tiếu Hồng chỉ còn một nửa, cô không quan tâm đến máu đỏ đã vấy bẩn bộ lễ xinh đẹp, lẩm bẩm tự nói: “Anh là của em ..... là của em….”
Khi Tề Nhạc Nhân bước lên cầu thang lầu một, trên lầu hai có tiếng kêu của chó săn, cậu đột nhiên ngẩng đầu, chó săn toàn thân bị thiêu cháy kia từ trên cầu thang chạy xuống, đứng bên cạnh Nam Lộ sủa như điên về phía họ.
Nam Lộ giống như bừng tỉnh, nhấc thi thể trên mặt đất, như chạy trốn chạy về phía đầu cầu thang, nửa thi thể Tiếu Hồng phảng phất như túi máu ào ạt chảy, kéo lê những vệt máu ghê người trên mặt đất.
Con chó săn kia ngồi canh bên cạnh vũng máu giống như lò sát sinh kia, lộ ra hàm răng dày đặc hướng về phía họ, cho đến khi bóng dáng của Nam Lộ biến mất trên cầu thang, nó mới từ từ quay lại, không để ý tới bọn họ.
“Đây có phải con chó cậu gặp lúc trước không?” Bác sĩ Lã ở phía sau hai người hỏi.
“Ừ… nhưng lần này nó lại không tấn công chúng ta?” Tề Nhạc Nhân thấy kỳ lạ liền nói.
“Này nhất định là kết quả của hai may mắn D cứu một may mắn E.” Tiến sĩ Lã phun tào nói.
Tề Nhạc Nhân khó phản bác đành phải ở một bên trợn trắng mắt.
Tô Hòa ngồi xổm xuống bên cạnh vũng máu, liếc nhìn nội tạng rải rác trên mặt đất: “Vừa rồi các cậu có thấy thân thể của NPC này bị chia làm hai không? Theo lý thuyết nhiều nhất xé rách anh ta thì chỉ tạo thành cánh tay bị đứt gãy, không có khả năng xuất hiện loại vết thương có vết cắt chỉnh tề như này.”
“Tôi chỉ nhìn thấy sấm sét ngoài cửa sổ, Tiếu Hồng liền biến thành hai nửa, cái khác tôi nhìn không rõ.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Xem như chuyện ngoại tình không thành sẽ bị sét đánh, các em gái nói xé liền xé, nửa điểm cũng không hàm hồ.” Bác sĩ Lã kể chuyện cười.
“Đó có lẽ là lý do tại sao sức mạnh ác ma đã lây nhiễm hai NPC kia, các nàng mới có sức mạnh và năng lực khác thường, tôi e rằng phó bản này không hề đơn giản.” Tô Hòa đứng dậy, nói.
“Sức mạnh ác ma?” Bác sĩ Lã thì thào, Tề Nhạc Nhân cũng không nói với hắn về việc mình bị ký sinh, vì vậy anh ta không biết gì về sức mạnh ác ma.
“Một loại năng lượng tương quan với ác ma, tôi và Tề Nhạc Nhân ít nhiều có thể cảm giác được một ít, phó bản trước mắt hẳn không thoát được liên hệ đến ác ma.”
Tô Hòa nhìn lên đầu cầu thang: “Đi lên nhìn xem, nghe tiếng bước chân của bọn họ hẳn là đi lầu ba, các cậu đã đi qua lầu ba trước đó chưa?”
Cả hai đều lắc đầu, đi vào lâu đài cổ này mọi nơi đều có nguy hiểm, hơn nữa không gian quá lớn, không dễ thu thập manh mối, cả hai chỉ đi loanh quanh vài lần trong lâu đài cổ.
“Lúc trước các cậu nói có chìa khóa lầu hai, trên lầu hai hẳn không có phòng trẻ con đúng không?” Tô Hòa hỏi.
“Không có, phòng trẻ con đại khái ở lầu ba, lúc trước chúng tôi không muốn đào sâu cốt truyện cho nên không đi phòng trẻ con.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Muốn muốn đi thì phải tìm được chìa khóa, cái này là thế mạnh của tôi.” Bác sĩ Lã kiêu ngạo nói.
Tô Hòa gật đầu, cùng Tề Nhạc Nhân nói: “Sau khi đi lên rất có thể sẽ gặp phải con chó lúc trước, cậu tính đối phó thế nào?”
Nhìn ánh mắt quan tâm của Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân âm thầm nuốt mấy chữ “cứ làm không cần sợ” vào bụng: “Tôi mang theo ba viên đạn mini, hiện tại còn lại hai viên, chắc là có thể xử lý con chó kia.”
“Nếu cậu không nắm chắc, chúng ta đi lên phòng đàn ở tầng hai lấy chiếc vòng cổ của con chó kia trước; nếu tôi đoán không sai, cầm nó đi thì sẽ dẫn con chó kia đến, chúng ta có thể đặt bẫy đối phó nó trước.” Tô Hòa dựa vào những gì Tề Nhạc Nhân đã trải qua, nói ra phỏng đoán của mình.
Tề Nhạc Nhân đã hiểu gật gật đầu, cậu hoàn toàn không để ý đến biện pháp này.
Cậu chưa kịp nói gì thì đột nhiên có tiếng chó sủa kịch liệt vang ở trên đầu, cùng âm thanh kim loại va chạm hỗn loạn, ù ù rung chuyển, cả ba ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy con chó săn bị thứ gì đó đánh bay; hung hăng ngã ở trên lầu hai.
Âm thanh leng keng leng keng truyền đến, Tề Nhạc Nhân nói nhỏ một tiếng: “Là bộ áo giáp kia!”
“Nó không phải quái vật của thế giới này sao?!” Bác sĩ Lã thấp giọng kêu lên.
“Áo giáp không dễ bị phá hủy bởi lửa, vì vậy việc nó xuất hiện sau đám cháy ở thế giới này cũng là điều bình thường.” Tô Hòa nói.
Chó săn bị đánh bay lại bò dậy lần nữa, một bên sủa như điên, một bên nhắm ngay áo giáp, cánh tay áo giáp không cầm kiếm lại đánh nó lăn bò trên đất, chó săn ngã sấp mặt nằm trên đất, phát ra tiếng kêu ô ô.
“Lôi Đức Mông, trở về, Lôi Đức Mông!” Lầu ba truyền đến tiếng gọi chó săn của Nam Lộ, chó săn miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, chạy nhanh về phương hướng phát ra âm thanh.
Bộ áo giáp đứng ở đầu cầu thang, thân hình kim loại nặng nề cao lớn như núi, cảm giác áp bách nặng nề càng sâu vào thời điểm này.
Nó di chuyển!
Âm thanh loảng xoảng loảng xoảng chói tai vang lên, áo giáp cầm trường kiếm trong tay, từ trên cầu thang chạy xuống dưới! Mỗi bước đạp trên cầu thang gỗ mục nát cũ kỹ mang đến một trận chấn động trên mặt đất.
“Ai nha má ôi, nó xuống dưới!” Bác sĩ Lã ôm đầu kêu lên, lo lắng muốn chạy.
Tề Nhạc Nhân cũng có chút hoảng, không hề chuẩn bị tâm lý liền gặp ngay cái bộ áo giáp này, vậy phải làm sao bây giờ? Dùng bom mini sao?
Bộ giáp tụt xuống cực nhanh, trong nháy mắt đã ở trên cầu thang cao cao. Kỹ năng SL của Tề Nhạc Nhân thời điểm dùng trong tầng hầm đánh phu điên —— mặc dù sau đó không replay —— nhưng vẫn có trứng màu sống lại trong tay, loại đạo cụ hồi sinh cấp bậc hiếm này cậu dự định làm thủ đoạn áp đáy hòm.
Liều mạng!
Tề Nhạc Nhân đang định từ trong túi lấy ra thanh sắt đem bộ giáp này sống lại, còn chưa kịp tiến lên, Tô Hòa đột nhiên ném một đồ vật qua: “Cầm lấy!”
Tề Nhạc Nhân duỗi tay bắt lấy, thế nhưng là dây thừng, cậu nhìn Tô Hòa, đột nhiên hiểu được hắn định làm gì.
Từ tầng cao nhất chạy xuống cầu thang bộ giáp càng ngày càng gần, Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa mỗi người cầm một đầu sợi dây thừng, nhanh chóng kéo ra khoảng cách, lấy tư thế tùy thời lui lại ngồi xổm xuống bên sườn cầu thang lầu hai, bác sĩ Lã ngơ ngác mù mờ đứng ở bậc thang phía dưới, đột nhiên nhận ra mình nên chạy xa chỗ này, thế là quay đầu liền chạy xuống lầu.
Tốc độ của bộ giáp rất nhanh, không kịp phanh lại trước khi vướng dây thừng, dây thừng cao không đến đầu gối nó hoàn hảo vướng nó lại; dưới tác dụng của lực cản, bộ giáp nặng nề sức lực lớn đến mức xém làm Tề Nhạc Nhân buông lỏng tay khỏi dây thừng.
Ngã xuống cầu thang bộ giáp gầm rú phát ra tiếng vang nặng nề, trong nháy mắt thân thể chạm đất; mũ giáp, tay giáp và trường kiếm trên người nó toàn bộ đều văng ra ngoài, hóa thành từng linh kiện kim loại rơi xuống đất, lách cách rơi đầy đất. Làm người kinh hãi nhất là khi bộ áo giáp chia lìa, thế nhưng bên trong bộ giáp lộ ra từng mảnh khung xương vỡ nát, rõ ràng là một bộ xương khô.
Bác sĩ Lã ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất há to miệng: “Còn có thể chơi như vậy? Này cũng quá dễ dàng.”
Tô Hòa thong thả thu lại sợi dây: “Cũng tạm, thử một lần.”
Tề Nhạc Nhân có điểm nghĩ lại: “Nếu nó phản ứng nhanh, sẽ không đem nó vướng ngã đúng không? Hoặc nếu bị ngã xuống, nó không vỡ thành từng mảnh? Nếu bộ xương bên trong sống lại thì sao?”
Tô Hòa nở nụ cười thần bí, cười đủ rồi mới chậm rãi nói: “Vậy thì chạy thôi.”
Tề Nhạc Nhân: “……”
Bác sĩ Lã: “……”
“Bất quá nhiệm vụ này có độ khó cấp D, cho dù lực lượng ác ma can thiệp quấy nhiễu kết cục để đi lộ tuyến này đi nữa, khó khăn nhiều nhất cũng không vượt quá cấp B. Loại độ khó này ngoại trừ quái vật BOSS sẽ không khó đối phó; vẫn có cách để giành lợi thế, chỉ cần cậu phản ứng nhanh và quan sát đủ nhạy bén.” Sau khi thưởng thức biểu hiện thay đổi thiên biến vạn hóa của hai người, Tô Hòa vẫn đưa ra lời giải thích hợp lý.
Tề Nhạc Nhân đồng ý gật gật đầu, vừa rồi nếu muốn đối phó các hành động của bộ giáp này, thậm chí so với đánh bừa còn khó chơi hơn, Tô Hòa có kinh nghiệm phong phú cho nên mới sử dụng đạo cụ đơn giản nhất phối hợp với địa hình một kích đối phó quái vật. Quả nhiên là tiền bối ở Vùng đất Bình Minh, không sợ không dùng thẻ kỹ năng cũng có thể đối phó với độ khó nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay.
“Bộ xương khô này, có chút ý tứ…...” Tô Hòa đứng ở cầu thang tầng cao nhất, nhìn khung xương rơi trên mặt đất không đứng dậy nổi, lộ ra thần sắc hứng thú.
“Hãy xem tôi đã tìm thấy cái gì này!” Bác sĩ Lã đột nhiên vui sướng hét lên, tìm thấy giữa một đống linh kiện kim loại và những mảnh xương khô trên mặt đất, một chùm chìa khóa kêu lách cách.
“Hẳn là chìa khóa lầu 3, làm tốt lắm.” Tô Hòa khen hắn, ánh sáng ở đây quá tối, hắn không để ý áo giáp có giấu một chùm chìa khóa.
Bác sĩ Lã vui mừng đến mức cầm chìa khóa chạy lên, đưa chìa khóa cho Tô Hòa.
Tề Nhạc Nhân nhìn thấy đồng bọn có thiên phú tìm đồ nhiều lần rồi nên không trách, ngược lại còn nghi ngờ bộ áo giáp này: “Tô Hòa, anh cảm thấy tại sao vừa rồi bộ giáp này lại đánh con chó săn kia.”
Tô Hòa vuốt ve chiếc chìa khóa trong tay, trầm ngâm nói: “Tôi đã nghĩ đến một khả năng. Trước mắt nhìn thấy, trong lâu đài này có rất nhiều NPC và quái vật, tổng cộng có mấy loại: Bốn nhân vật cốt truyện, hầu gái Nina, BOSS phu nhân điên, bộ giáp biết cử động, con chó săn bị đốt trọi, và bộ xương khô. Bộ xương khô chắc chắn là tôi tớ của lâu đài cổ này, thực lực yếu ớt, không có trí năng, hẳn là bị ý chí phu nhân điên điều khiển; khi những sinh vật khác tiến vào phạm vi chúng sẽ tiến hành công kích. Chó săn cũng nằm dưới sự kiểm soát của phu nhân điên —— giờ nó nằm dưới sự kiểm soát của Nam Lộ, vừa rồi cô ấy gọi một tiếng kêu nó đi. Nhưng bộ xương khô áo giáp này, nó hiển nhiên không bị phu nhân điên khống chế, vậy thì có một vấn đề, nó là ai?”
Tiến sĩ Lã có vẻ như đang nói đùa: “Đó chắc chắn là một bộ xương khô tràn ngập tâm muốn tiến tới, cảm thấy mặc quần áo quá cùi bắp cho nên liền mặc áo giáp; lập tức tiến hóa từ bộ xương khô đến áo giáp bộ xương khô, biến thành quái cấp bậc tinh anh, sau đó liền nghịch tập.”
Tô Hòa: “……”
Tề Nhạc Nhân: “……”
Tề Nhạc Nhân dựa vào tay vịn trên bậc thang, suy tư nói: “Các anh nói xem, bộ xương khô trong áo giáp này có thể là nam chủ nhân Johan không?”
Tô Hòa mỉm cười gật đầu: “Suy nghĩ của cậu không mưu mà hợp với tôi. Giả thiết thời điểm phu nhân điên nơi nơi giết người, nam chủ nhân Johan có lẽ sợ hãi nên trốn vào bộ áo giáp, kết quả phu nhân điên không tìm thấy hắn nên đã đốt cháy lâu đài, hắn không kịp sống đã bị thiêu chết, cho nên biến thành quái vật như vậy. Loại áo giáp này được trang trí với ý nghĩa đại biểu cho nam tính cũng tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực, vì vậy tôi có xu hướng loại áo giáp này hoạt động theo ý muốn nam chủ nhân lâu đài. Nói vậy, xung đột giữa anh ta và chó săn cũng có thể giải thích được, bởi vì chó săn Lôi Đức Mông bảo vệ phu nhân điên.”
Bác sĩ Lã tấm tắc hai tiếng: “Xem ra đôi vợ chồng này vẫn trở mặt thành thù.”
“Điều đó là tất nhiên.” Tô Hòa thở dài nói.
“Vì cái gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Kỳ thật có thể nhìn ra từ cái tên. Johan viết một lá thư cho bác sĩ Phất Lai Xá trên đó có chữ ký của hắn; hắn tên là John Sebastian Wolf, tên đầy đủ của phu nhân Sarah vừa được La Tuyết Di nói ra là Sarah Von Wolf. Dòng họ của Sarah phu nhân này có một chữ 'phùng' (Von), đó là tiêu chuẩn của giới quý tộc ở Đức, nếu Johan tiên sinh là quý tộc, thời điểm ký tên sẽ không bao giờ rơi mất chữ này. Cho nên hắn không xuất thân từ gia đình quyền quý, nhiệm vụ này chưa bao giờ đề cập đến tước vị của hắn, tương phản, vị phu nhân Sarah chắc chắn là đại quý tộc.”
Tô Hòa phân tích từng cái nói: “Nhật ký của Johan có đề cập đến việc cô ấy đến đây vì không muốn ở lại khu Tô Giới, cho nên xây một tòa lâu đài, lâu đài này cô ấy bỏ tiền ra, chắc hẳn là một nữ sĩ vô cùng giàu có và được thừa kế không ít tài sản.”
“Oa, chuyện xưa về bạch phú mỹ và phượng hoàng nam, thật đáng tiếc bạch phú mỹ có bệnh tâm thần.”
Bác sĩ Lã lập tức bát quái, suy đoán lập luận mười phần: “Hắn đã sớm biết phu nhân Sarah có di truyền bệnh tâm thần rồi, nhưng vẫn cưới cô ấy, nếu không vì tình yêu thì chỉ vì tiền thôi. Doanh nhân ngàn dặm xa xôi tới Trung Quốc đang loạn chiến, chẳng lẽ vì giấu tai mắt người khác, ở nơi này mưu tài hại mệnh đoạt di sản?”
*Bạch Phú Mỹ: Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp) là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
*Phượng Hoàng nam: chỉ những người đàn ông sống bám víu vào gia đình vợ để có cuộc sống sung sướng.
“Không loại trừ khả năng này.” Tô Hòa nói: “Nếu gia đình Sarah phu nhân không có bệnh tâm thần di truyền, e rằng gia đình cô ấy cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng cuộc hôn nhân này”.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được hồi tưởng về phu nhân điên dưới tầng hầm, cử chỉ cùng la hét của vị phu nhân điên cuồng kia.
Trên mặt tường cao cao vẫn là khung ảnh lồng kính bằng đồng như cũ, trong cơn dông ban đêm được tia chớp chiếu sáng, cậu vẫn còn nhớ rõ bức tranh ở thế giới này: cô ôm lấy ái khuyển và người chồng anh tuấn nho nhã của mình, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc; mà chồng cô cũng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chân thành và đầy âu yếm.
Đó là khoảng thời gian tốt đẹp không thể quay trở lại, ít nhất trong khoảnh khắc đó, bọn họ đã từng yêu nhau.
***
Còn khoảng 10c là kết thúc nhiệm vụ này.